Rose and Cactus Blog
  • Home
  • About me
  • Rose
  • Cactus
  • Books
  • Stories
  • Film
  • English
Chuyên mục:

Cactus

Cactus

Tạm biệt 2024…

by Rose & Cactus December 30, 2024

1.

Một máy bay thương mại của hãng hàng không Hàn Quốc Jeju Air phát nổ làm 179 người trên tổng số 181 hành khách thiệt mạng, khi hạ cánh xuống sân bay Muan của nước này vào sáng ngày 29.12, là một dấu lặng buồn trong những ngày cuối cùng của năm 2024. Với đất nước Hàn Quốc nói riêng, trong một thế giới đầy rủi ro và bất trắc nói chung.

Nguyên nhân chính xác của thảm họa đang được các nhà chức trách nước này điều tra. Nhưng theo các nguồn tin ban đầu được công bố thì một con chim đã bị kẹt dưới cánh máy bay khiến cho chiếc Boeing 737- 800 không thả được càng và phi công đã phải tiếp đất bằng bụng trong lần hạ cánh thứ hai. Tuy nhiên, phi cơ không thể giảm tốc độ nên đã lao ra khỏi đường băng, đâm vào bức tường bê tông và bốc cháy.

Cho đến nay hàng không vẫn được xem là phương thức di chuyển nhanh và an toàn nhất. Một phân tích thống kê cho thấy xác suất một người bị chết trong một tai nạn hàng không là 1/45.000.000 nghĩa là nếu ngày nào cũng bay thì một người có thể bay an toàn trong suốt 123.000 năm mà không gặp tai nạn.

Tuy nhiên, một sự cố dù là nhỏ đối với máy bay hoặc một sự bất cẩn nào đó ở phía tổ điều hành bay cả ở trên không và dưới mặt đất, hoặc đơn giản như gặp thời tiết xấu, đều có thể gây ra những thảm họa khốc liệt. Đó là lý do giải thích vì sao hành khách khi bước chân lên những con chim bằng sắt này đều phải trải qua một quá trình kiểm tra kỹ lưỡng và các thủ tục phức tạp hơn so với các phương tiện vận tải khác.

Và phi công hay đội ngũ tiếp viên cũng đều phải là những người đủ sức khỏe, kỹ năng và sự nhanh nhẹn cần thiết để đối phó với những tình huống khẩn cấp, khó lường. Khi xưa, thời điểm mà giá vé còn cao và nhiều người chưa tiếp cận được với những chuyến bay thương mại, thì việc được “cưỡi mây” một lần trong đời là một điều gì đó rất là xa xỉ, nói gì đến việc được trở thành phi công hay tiếp viên.

Những người trưởng thành ở thập niên 90 hẳn còn nhớ đến bộ phim truyền hình Nhật Bản “Cố lên, Chiaki” kể về cô tiếp viên của hãng Japan Airlines (JAL). Xem phim nhiều người như mình mới phần nào hiểu được những thử thách, khó khăn mà mỗi nhân viên hàng không phải đối phó. Làm việc trong môi trường đầu chạm đến “trời xanh” và tay với được đến “mây trắng”, mơ mộng và lãng mạn thật đấy nhưng việc liên tục ở trong một vùng không khí loãng đều chứa đựng những yếu tố bào mòn sức khỏe con người.

Không khỏe không thể làm việc được đâu, cho nên Chiaki và các bạn của cô trong học viện hàng không đã phải học đủ thứ, từ bơi lội  đến các bộ môn nâng cao thể lực. Chưa hết, do ở môi trường đặc biệt, tít tận trên cao nên nếu có xảy ra bất trắc gì, khủng bố chẳng hạn, gần như chỉ có mình họ xử lý. Các nhân viên và phương tiện ứng cứu chuyên nghiệp, bình thường vẫn rất dễ dàng khi ở dưới mặt đất, thì giờ đây khó mà có thể tiếp cận được.

Hành khách thì đều là đám đông, giữ  cho họ ổn định tinh thần và tuân thủ hướng dẫn đã là tốt lắm rồi. Thế nên, ngoài khỏe tiếp viên còn phải học cả giao tiếp, tiếng anh, sơ cứu,…

Và trong nhiều trường hợp sự mưu trí và ứng phó linh hoạt, thông minh của cả đoàn phục vụ bay đã cứu cho chuyến bay cùng hàng trăm con người tránh khỏi những thảm họa khốc liệt. Như vài năm trước một phi công đã khẩn cấp cho hạ cánh xuống sông thay vì trên đường băng khi động cơ máy bay có vấn đề vì đâm phải chim, mình nhớ không nhầm ở Mỹ thì phải.  

Tất nhiên, trong nhiều trường hợp, thì dù cố gắng đến mấy con người cũng lực bất tòng tâm. Thảm họa vẫn cứ xảy ra, giống như cuộc sống luôn là như thế, luôn có những điều tốt đẹp và những thứ tồi tệ, bất ngờ và không thể tránh khỏi.

Nên dù gan dạ đến thế nào thì cũng phải thừa nhận rằng, chỉ khi nào bước xuống hẳn mặt đất thì mỗi người khách mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, dù là chuyến bay ngắn chỉ vài chục phút hay là dài đến cả nửa vòng Trái đất.

Trước đó chỉ ít ngày, một chiếc máy bay đã bị rơi trên địa phận Azerbaijan,  khiến 38 người tử vong.

Với gia đình của các nạn nhân của những vụ tai nạn thảm khốc trên, có lẽ mùa đông này là một mùa đông ảm đạm, buồn bã, và dài hơn bất cứ mùa đông nào trong cuộc đời họ.

Một máy bay chở khách của Japan Airlines bốc cháy sau khi va chạm với máy bay cứu trợ động đất tại sân bay Haneda của Tokyo vào ngày 2/1. Vụ va chạm xảy ra trên đường băng khi máy bay chở khách đang hạ cánh. Phi hành đoàn chỉ có vài phút để sơ tán an toàn toàn bộ 379 người trên máy bay trước khi ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ máy bay. Năm thành viên phi hành đoàn đã thiệt mạng trên chiếc máy bay thứ hai do Lực lượng Bảo vệ Bờ biển Nhật Bản điều hành để hỗ trợ các nỗ lực cứu trợ động đất ở quận Niigata
Jiji Press/AFP

2.

Ngọn lửa Prometheus đã giúp con người sống sót và bảo vệ được bản thân mình trước những hiểm họa rình rập từ các loài khác. Ngọn lửa nấu chín thức ăn, ngọn lửa sưởi ấm con người trước cái giá lạnh.

Ai mà không rung động trước “Một bếp lửa chờn vờn sương sớm. Một bếp lửa ấp iu nồng đượm” của người bà tần tảo, trong hàng triệu người bà thương quý ở muôn nẻo vùng quê nước Việt.

Nhà thơ Bằng Việt lớn lên với tràn đầy sự chăm sóc, yêu thương của bà để rồi khi đi xa ông luôn mang trong tim mình hình ảnh của bà. Người bà bên chiếc bếp lửa quen thuộc, nhưng bản thân bà cũng chính là ngọn lửa thắp sáng trái tim người cháu “Một ngọn lửa, lòng bà luôn ủ sẵn, Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng…”

Ai mà không cảm thấy thổn thức với những khát khao bên ngọn lửa thiêng cao nguyên “Một ngọn lửa hồng còn bên ta; Một ngọn lửa hồng sáng rừng già;  Một ngọn lửa hồng bồi hồi cháy mãi”.

Nhạc sĩ Trần Tiến là một gã du ca đúng nghĩa, ngôn từ âm nhạc của ông hoang dã như một ngọn lửa hừng hực nhưng cực lãng mạn.

Còn đàn chim Chơ-rao bay qua bay qua giữa bầu trời
Còn dòng sông Ayun Pa trôi qua trôi qua dưới mặt trời
Còn yêu em anh còn thương em mãi người hỡi

Hẳn là vào một đêm tối nào đó, trên vùng đất cao nguyên ngập tràn nắng gió, ở một buôn làng với những chiếc nhà sàn to lớn có những đỉnh chóp vút thẳng lên bầu trời sao, ông đã được dự một cuộc lửa trại đầy mê hoặc, chỉ có thể được tìm thấy ở đây. Bên ngọn lửa rừng rực như những bó đuốc ấy, người ta cảm thấy nóng lên, hay nói theo ngôn ngữ mà các anh chàng chủ trò hay bắt các đại biểu hoa chân mua tay một chút, trước khi các cuộc hội thảo bắt đầu để “warm up”.

Sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa, từ những ché rượu cần nồng say, từ những điệu múa quyến rũ như ảo ảnh dưới ánh sáng màu đồng của những chàng trai cô gái dân tộc với cơ thể cũng như được đúc bằng đồng, từ những âm thanh cồng chiêng âm vang dội vào những vách núi hùng vĩ, có lẽ khiến nhạc sĩ không thể không bật lên những giai điệu muốn “đốt cháy” trái tim:

Cháy lên ơi lửa thiêng
Cháy mãi cho bóng em hiện ra
Giữa ngọn lửa em trao bầu rượu
Em trao lời nói nhớ mãi nhớ
Lời nói lửa cháy rượu đắng ngày nào

Đó là những ngọn lửa của những thứ đẹp đẽ, làm say đắm lòng người.

Nhưng lửa cháy còn có thể thấy trong những thứ tồi tệ: Một chiếc máy bay nổ tung, một ngôi nhà bốc cháy, một ngôi làng bị thiêu rụi…tất cả đều có thể thấy ánh lửa và khói bụi và chết chóc.

Trong những bức ảnh được hãng thông tấn CNN lựa chọn là những khung hình tiêu biểu của năm 2024 (The year 2024 in picture) ta có thể thấy rất nhiều trong số đó hiển hiện những ngọn lửa: Dung nham phun trào của một ngọn  núi lửa ở Indonexia; một nhóm người Mexico di cư bất hợp xua tan giá lạnh bên ngọn lửa ở vùng biên giới Mexico-Mỹ; Lính cứu hỏa dập lửa tại sàn giao dịch chứng khoán cũ của Copenhagen, một trong những địa danh nổi tiếng nhất thủ đô Đan Mạch; một người đàn ông chứng kiến ​​ngôi nhà bị cháy trong trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi một thị trấn tồi tàn ven biển ở thủ đô Manila  Philippines…

Nhưng có lẽ không có ngọn lửa nào kinh hoàng và gây ám ảnh hơn là ngọn lửa chiến tranh!

Chiến tranh và bạo động xảy ra rải rác khắp nơi vẫn là những tin tức đáng chú ý nhất xét toàn cảnh thế giới năm qua, như thể nó hiển nhiên ở đó và luôn luôn vẫn sẽ ở đó chừng nào loài người còn tồn tại.

Nên không ngạc nhiên khi 2/4 tiêu điểm trong “2024 The year in picture” là những bức ảnh phản ánh hai khu vực chiến sự khốc liệt nhất hiện giờ: Trung Đông và Ukraine.

Thử xem chương trình tin tức hàng ngày nào mà không có những thông tin về chiến sự Trung Đông, trong suốt mấy chục năm qua ?

Vậy có lúc nào đó chúng ta tự hỏi vậy chiến tranh bắt đầu từ đâu và từ khi nào ?

Người dân cố gắng dập tắt đám cháy tại địa điểm xảy ra cuộc tấn công của Israel vào sân bệnh viện Al Aqsa ở Deir al-Balah vào ngày 14 tháng 10. Ít nhất 5 người thiệt mạng và 65 người bị thương trong vụ tấn công, theo Médecins Sans Frontières, còn được gọi là Bác sĩ không biên giới. Y tá Eliza Sabatini của MSF cho biết: “Lều bốc cháy khi mọi người đang ngủ”. Lực lượng Phòng vệ Israel cho biết họ đã tiến hành một “cuộc tấn công chính xác” vào trung tâm chỉ huy của Hamas được bố trí tại địa điểm này. Họ cho biết họ đã thực hiện các bước để hạn chế gây tổn hại cho dân thường và đổ lỗi cho Hamas sử dụng cơ sở hạ tầng dân sự.
Ramadan
Abed/Reuters

Nguồn gốc của chiến tranh

By Gwynne Dyer

(1)

Người lính là một trong những phát minh đầu tiên của nền văn minh, và anh ta đã thay đổi rất ít trong khoảng mười nghìn năm kể từ khi quân đội tồn tại. Những tình nguyện viên trẻ tuổi người Iran tình cờ băng qua các bãi mìn phía đông Basra năm 1984 hay các tiểu đoàn Anh thất bại khi vượt lên phía trên trong Cuộc đua tháng 7 trên sông Somme năm 1916 đều tham gia vào hành động hy sinh và tàn sát tương tự đã tiêu diệt những chiến binh trẻ của Rome tại Cannae vào năm 216 trước Công nguyên: cảm xúc, khả năng xảy ra và kết quả về cơ bản là giống nhau.

Trận chiến, hành động trung tâm của chiến tranh, là một sự kiện duy nhất trong đó những người bình thường sẵn sàng giết và chết như thể những hành động khác thường đó là bình thường và có thể chấp nhận được, và việc thay đổi vũ khí cũng như chiến thuật không làm thay đổi những yếu tố thiết yếu đó trong đặc điểm của nó.

Tuy nhiên, hậu quả của chiến tranh có thể và thực sự thay đổi. Ở thời đại chúng ta, những hậu quả có thể xảy ra của chiến tranh đã gia tăng mạnh mẽ và không thể đảo ngược, đến mức chúng có khả năng bao gồm sự tàn phá toàn bộ môi trường sống của con người: chiến tranh và nền văn minh, vốn được sinh ra như cặp song sinh không thể tách rời, cũng có thể kết thúc cùng nhau.

Nhưng sự thay đổi mạnh mẽ về quy mô chiến tranh trong thời đại chúng ta là do việc áp dụng khoa học, công nghiệp và kỹ năng tổ chức hiện đại vào một thể chế cổ xưa vẫn tuân theo các quy tắc cổ xưa của nó.

Hơn nữa, chiến tranh luôn có xu hướng bẩm sinh là mở rộng đến giới hạn tuyệt đối về nguồn lực sẵn có của các xã hội tiến hành chiến tranh, và đôi khi vượt xa khả năng chấp nhận hình phạt của nó.

Sức mạnh là lý lẽ tối thượng, và một khi nó đã được viện dẫn, câu trả lời hiệu quả duy nhất là sức mạnh vượt trội; logic nội tại của chiến tranh thường khiến nó phát triển về quy mô lớn hơn nhiều so với tầm quan trọng của vấn đề tranh chấp ban đầu có thể biện minh. Thế chiến thứ nhất là một ví dụ nổi bật; chiến tranh thế giới thứ ba sẽ còn thuyết phục hơn nữa, khi mà chẳng còn ai để thuyết phục nữa.

Tuy nhiên, những người lính hiện đại không hành xử tàn nhẫn hơn tổ tiên của họ. Cư dân Dresden và Hiroshima năm 1945 chịu số phận không tệ hơn công dân Babylon năm 680 trước Công nguyên, khi thành phố rơi vào tay Sennacherib của Assyriam, người đã khoe khoang: “Ta đã san bằng thành phố và nhà cửa từ nền móng đến đỉnh, ta đã phá hủy chúng và đốt chúng bằng lửa, ta phá bỏ và dỡ bỏ các bức tường bên ngoài và bên trong, các ngôi đền và các tháp ziggurat được xây bằng gạch, rồi đổ đống đổ nát xuống kênh Arahtu. Và sau khi ta đã tiêu diệt Babylon, đập nát các vị thần của nó và tàn sát dân cư của nó, ta đã xé đất của nó và ném nó xuống sông Euphrates để nó bị dòng sông cuốn trôi ra biển. “

Đó là một phương pháp hủy diệt tốn nhiều công sức hơn so với vũ khí hạt nhân, nhưng hiệu quả (ít nhất là đối với một thành phố riêng lẻ) là như nhau.

Hầu hết các thành phố lớn thời cổ đại sớm hay muộn cũng đã gặp số phận tương tự như Babylon – một số trong số đó đã nhiều lần, qua nhiều thế kỷ – khi vận mệnh chiến tranh cuối cùng khiến họ phải đối mặt với kẻ thù. Sự khác biệt giữa sự hủy diệt của các chỉ huy quân sự thời cổ đại trong chiến tranh được xác định chủ yếu bởi công nghệ và tài nguyên tương ứng của họ chứ không phải bởi tâm lý khác.

Và “tâm lý quân sự” đó, bất chấp chủ nghĩa lý tưởng và tình cảm mà nó thường theo đuổi để làm dịu đi thực tế của thương mại, luôn có một nhận thức lạnh lùng và kiên định ở cấp độ chuyên nghiệp rằng chìa khóa thành công của quân sự là giết chóc hiệu quả.

Ngày nay, bom chùm hoặc tên lửa tầm nhiệt tốt hơn, nhưng việc tìm kiếm tính hiệu quả vẫn như cũ khi phương tiện duy nhất để đưa những mảnh kim loại gây chết người vào cơ thể kẻ thù là bằng sức mạnh cơ bắp. Ví dụ, sau đây là hướng dẫn sử dụng kiếm trong sổ tay huấn luyện quân đội La Mã:

“ Một nhát chém hiếm khi giết chết, dù được tung ra mạnh mẽ đến đâu, bởi vì những điểm quan trọng được bảo vệ bởi vũ khí của kẻ thù và cả xương của hắn. Tuy nhiên, một lực đẩy trong khoảng cách 2 inch có thể gây tử vong. Bạn phải thâm nhập vào các điểm quan trọng để giết một người. Hơn nữa, khi chém, cánh tay phải và bên hông để lộ ra ngoài. Tuy nhiên, khi đâm, cơ thể bị bao phủ và kẻ thù bị thương trước khi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy phương pháp chiến đấu này được người La Mã đặc biệt ưa chuộng.”

Nhưng nếu sự sẵn sàng giết chóc của binh lính và xu hướng chiến tranh trở nên tàn khốc như công nghệ và tài nguyên hiện có cho phép đều tương đối ổn định trong suốt lịch sử loài người, thì chúng ta phải xem xét một khả năng không mong muốn: rằng chiến tranh là điều không thể tránh khỏi của bất kỳ nền văn minh nhân loại nào, và một nền văn hóa công nghệ tiên tiến như của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tham gia vào một cuộc chiến trong đó tất cả công nghệ và tài nguyên sẵn có đều được dồn vào nhiệm vụ hủy diệt.

Có rất nhiều bằng chứng ủng hộ niềm tin này, nhưng cũng có một thực tế cơ bản quan trọng mang lại hy vọng nào đó. Chiến tranh là một phần lịch sử của chúng ta, nhưng nó hoàn toàn không phải là một phần lịch sử của chúng ta theo cùng một nghĩa.

Đó là một trong những đổi mới xảy ra từ chín đến mười một nghìn năm trước, khi các xã hội văn minh đầu tiên hình thành. Những gì đã được phát minh có thể được thay đổi; chiến tranh không có trong gen của chúng ta.

“Xã hội Walbiri không nhấn mạnh đến chủ nghĩa quân phiệt – không có tầng lớp chiến binh thường trực hay chuyên nghiệp; không có hệ thống chỉ huy quân sự; và các nhóm hiếm khi tham gia vào các cuộc chiến tranh chinh phục…. Trong mọi trường hợp, có rất ít lý do cho một cuộc chiến tranh tổng lực giữa các cộng đồng. Chế độ nô lệ chưa được biết đến; hàng có thể mang theo rất ít; và lãnh thổ bị chiếm giữ trong một trận chiến gần như là một nỗi bối rối đối với những người chiến thắng, những người có mối quan hệ tinh thần với các địa phương khác”.

Chỉ cách đây một thế hệ, thổ dân Walbiri ở Úc vẫn sống thành từng nhóm nhỏ trong nền kinh tế săn bắn và hái lượm, giống như toàn bộ loài người đã sống trong ít nhất 98% lịch sử của mình, và mặc dù mọi nam giới Walbiri đều là một chiến binh, nhưng cách chiến đấu của họ không giống với cái mà chúng ta gọi là “chiến tranh”.

Rất ít người bị giết; không có người lãnh đạo, không có chiến lược và không có chiến thuật; và chỉ nhóm họ hàng bị ảnh hưởng bởi vấn đề đang bị đe dọa – thường là để trả thù cho một vụ giết người hoặc một hành vi vi phạm nghi lễ do một nhóm khác thực hiện và hiếm khi chiếm lãnh thổ – mới tham gia vào cuộc chiến.

Một đứa trẻ Palestine bị thương được điều trị tại bệnh viện ở Rafah sau cuộc không kích của Israel vào ngày 7 tháng 2.
Ahmad Hasaballah/Getty

Chúng ta không thể kiểm tra trực tiếp các xã hội nguyên thủy nơi các nền văn minh đầu tiên xuất hiện (vì chúng đã biến mất trong quá trình này), nhưng hàng trăm xã hội thời đồ đá cũ đã tồn tại trong quá khứ hoặc hiện tại gần đây ở Tây bán cầu và Châu Đại Dương, ở hầu hết các khu vực trong đó “ nền văn minh” đã đến với người châu Âu trong vài trăm năm qua.

Không có lý do gì để tin rằng những tấm gương hiện đại về văn hóa săn bắn và hái lượm này khác biệt đáng kể so với những người khác từng sinh sống ở Trung Đông cách đây mười hay mười lăm nghìn năm, và hầu như tất cả họ đều có cùng thái độ đối với “chiến tranh”: đó là một nghi lễ quan trọng, một trò chơi thú vị và nguy hiểm, và thậm chí có thể là một cơ hội để thể hiện bản thân, nhưng đó không phải là sự tàn sát.

Không có gì ngạc nhiên khi một chủng tộc sống chủ yếu bằng săn bắn và biết các kỹ thuật giết động vật hiệu quả lại có những kỹ thuật tương tự để giết các thành viên của chính mình. Vì xung đột là không thể tránh khỏi nên cũng không có gì ngạc nhiên khi con người đôi khi giết người.

Một số nhà đạo đức cho rằng đây là tội lỗi nguyên thủy của loài người, chỉ ra rằng rất ít loài cao cấp khác cố tình giết chết các thành viên của mình, nhưng lý do cho sự khác biệt tương đối của chúng ta trong lĩnh vực này dường như chỉ đơn giản là con người là kẻ tiến hóa muộn hơn trong việc giết chóc, xuất phát từ một hàng dài những người không ăn thịt.

Điều đó có nghĩa là những loại vũ khí mà tổ tiên chúng ta đã học cách sử dụng để săn bắn trong vài triệu năm qua không đi kèm với những lệnh cấm sử dụng chúng đối với đồng loại của chúng ta mà những kẻ săn mồi di truyền thường có. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự thiếu sót này có thể chứng tỏ là khiếm khuyết chết người trong bản chất con người, nhưng điểm quan trọng về các xã hội tiền văn minh là con người không giết người nhiều.

Xu hướng chủ đạo trong lịch sử (và thời tiền sử) của văn hóa nhân loại là việc tạo ra các nhóm ngày càng lớn hơn, trong đó mỗi thành viên được xác định là “một trong chúng ta”: một người bà con, một người cùng bộ lạc, một công dân.

Mười nghìn năm trước, chân trời xã hội của con người trung bình là từ năm mươi đến hai trăm thành viên trong nhóm săn bắn hái lượm của chính họ, tất cả đều biết nhau; ngày nay trên thế giới có mười quốc gia với hơn một trăm triệu người được coi là “một trong chúng ta”.

Lợi ích của việc sống trong những xã hội nơi có nhiều người có thể hợp tác với nhau theo vô số cách và đóng góp mọi thành tựu cá nhân và tập thể của họ cho một nguồn của cải và kiến ​​thức ngày càng tăng là điều không thể bàn cãi; chúng ta có được hầu hết mọi thứ có giá trị nhờ vào di sản tích lũy này. Nhưng cũng có mặt tối của việc sống theo nhóm lớn.

Trong mỗi nhóm, điều đó có nghĩa là tạo ra các biện pháp kiểm soát khách quan và thường khắc nghiệt để thực thi sự hợp tác và giữ hòa bình xã hội. Hầu hết các xã hội quy mô lớn trong lịch sử (và hiện tại) ở mức độ ít nhiều đều là những chế độ chuyên chế.

Và khi các xã hội chúng ta đang sống ngày càng phát triển thì những xung đột giữa chúng cũng tăng theo; thực sự chúng đã thay đổi hoàn toàn và đã trở thành hiện tượng hay chiến tranh hiện đại.

Điểm cuối hợp lý của việc sống trong các nhóm lớn hơn bao giờ hết là sự phát triển của một xã hội thế giới thống nhất về mặt chính trị, trong đó mỗi con người được coi là “một trong chúng ta”, nhưng là giai đoạn áp chót mà chúng ta đang sống, với thế giới được chia thành khoảng ba chục các quốc gia hùng mạnh và hơn một trăm quốc gia thịnh vượng, có lẽ là giai đoạn bạo lực nhất và chắc chắn là nguy hiểm nhất trong lịch sử loài người.

Lúc đầu, có rất ít bạo lực chống lại các cá nhân và không gây nguy hiểm cho nhân loại. Tất cả loài người sống thành từng nhóm nhỏ kiếm sống bằng săn bắn và hái lượm, mỗi nhóm di chuyển trong một lãnh thổ tương đối rộng lớn và ít liên lạc với bất kỳ nhóm nào khác.

Ví dụ, dân số Bushman ở Nam Phi trước khi người da đen và da trắng đến được ước tính là khoảng mười hoặc hai mươi nghìn người sống thành một hoặc hai trăm nhóm, chiếm một lãnh thổ rộng khoảng 350.000 dặm vuông – khoảng hai hoặc ba nghìn dặm vuông mỗi dải.

Trong mỗi nhóm Bushman, bao gồm khoảng hơn chục gia đình có quan hệ họ hàng với nhau, không có trung tâm quyền lực và rất ít sự chuyên môn hóa về vai trò ngoài thực tế là đàn ông đi săn và phụ nữ thu thập thức ăn từ thực vật và chăm sóc trẻ em.

Có một số hợp tác giữa những người thợ săn trong các dự án lớn hơn, như xây hàng rào để bẫy thú, nhưng mỗi gia đình chủ yếu phụ thuộc vào nỗ lực kiếm thức ăn của chính mình. Sự biệt lập tột cùng của mỗi nhóm được thể hiện qua sự đa dạng lớn trong các ngôn ngữ Bushman; trong một số trường hợp, ngay cả các nhóm lân cận cũng không thể hiểu nhau.

Vì mọi gia đình về cơ bản đều có quyền tự trị nên có rất ít nguyên nhân gây ra xung đột bạo lực giữa các thành viên trong cùng một nhóm. Mỗi nhóm đều có ý thức mạnh mẽ về lãnh thổ của mình và phản ứng mạnh mẽ trước những hành vi xâm phạm ranh giới của mình, nhưng thực tế là vũ khí chính của Bushman là mũi tên tẩm độc, tác dụng chậm nhưng chắc chắn gây tử vong, khiến họ phải kiềm chế rất nhiều ngay cả khi đụng độ giữa các nhóm khác nhau.

“Trong các nhóm Bushman cho đến ngày nay, mọi thứ có thể đều được thực hiện để xoa dịu các tình huống có thể dẫn đến xung đột giữa các cá nhân mà cuối cùng có thể phải dùng mũi tên tẩm độc. Nếu đến giai đoạn này, cả hai kẻ hiếu chiến đều có khả năng chết trong đau đớn kéo dài… Trong mối quan hệ của họ với các nhóm khác….mũi tên tẩm độc tương đương với một biện pháp răn đe hạt nhân thời kỳ đồ đá…..Tác động chậm chạp của chất độc đã khiến kẻ thù bị ảnh hưởng rất nhiều thời gian để trả thù cho những đau khổ đang chờ đợi anh ta”.

Có một số bạo lực, nhưng không có cái gọi là chiến tranh trong thế giới của người Bushman trước khi những nền văn hóa phức tạp hơn đến Nam Phi, và điều tương tự cũng đúng với những người săn bắn hái lượm khác sống trong những xã hội về cơ bản chỉ giới hạn trong một nhóm duy nhất. Họ hiếm khi có khả năng tưởng tượng ra một mức độ phối hợp có thể giúp chinh phục nhóm của họ và giữ lãnh thổ của nó, và thực sự cũng không có ích gì nhiều.

Các nhóm khác có ít tài sản vật chất đáng để chiếm giữ, nô lệ thực tế có giá trị trong loại nền kinh tế tự cung tự cấp đó (nơi họ có thể làm gì nhiều hơn ngoài việc nuôi sống bản thân), và lãnh thổ bổ sung nói chung chỉ được sử dụng ở mức độ nhỏ đối với những thợ săn di cư.

Nhưng chắc hẳn đã có đủ áp lực dân số lên nguồn lương thực, đây đó trong quá khứ xa xưa, để đẩy một số nhóm săn bắt hái lượm vào xung đột nghiêm trọng, vì ngay cả sự gia tăng quy mô đầu tiên của các nhóm người gần như chắc chắn là do những cân nhắc về quân sự thúc đẩy.

Người Palestine ở Rafah chờ nhận thực phẩm vào ngày 13 tháng 3 trong tháng chay Ramadan của người Hồi giáo.
Mohammed Salem/Reuters

Không có cách nào chúng ta có thể biết khi nào các nhóm đầu tiên liên kết với nhau thành các bộ lạc bao gồm hàng nghìn cá nhân, vì nó không liên quan đến sự thay đổi cơ sở kinh tế của xã hội mà lẽ ra sẽ để lại bằng chứng vật chất.

Nó phải xảy ra cách đây ít nhất là mười nghìn năm, vì bộ lạc là bước trung gian cần thiết giữa nhóm đi săn nhỏ bé và các quốc gia văn minh đầu tiên, nhưng ở một số khu vực, nó có thể là cách đây năm mươi nghìn năm hoặc hơn.

Bản chất của sự thay đổi là các nhóm săn bắn khác nhau đã tạo ra một bản sắc chung rộng hơn, chủ yếu bằng cách thiết lập các mối quan hệ họ hàng phức tạp với nhau (không nhất thiết phải có bất kỳ người đứng đầu hoặc cơ quan trung ương nào), nhằm tăng sức mạnh chiến đấu của họ.

Và hậu quả là những người thợ săn tự xác định lại mình là những chiến binh, những người có niềm tự hào và lòng tự trọng chính đến từ khả năng giết người không phải động vật mà là những người khác.

Nhiều xã hội bộ lạc hiện đại sở hữu những đàn động vật hoặc thực hành nền nông nghiệp nguyên thủy, điều này mang lại cho họ một số động lực vật chất để tấn công lẫn nhau, nhưng tất cả các bộ lạc đầu tiên vẫn là những người săn bắn hái lượm, vì vậy nguồn xung đột nghiêm trọng duy nhất có thể xảy ra giữa họ là vì những bãi săn khan hiếm.

Điều này có lẽ không xảy ra thường xuyên, nhưng một khi hình thức tổ chức xã hội mới đã được tạo ra, nó có xu hướng tồn tại dai dẳng. Đặc điểm nổi bật nhất của nó là sự thống trị của tầng lớp chiến binh – và sự phi chính trị hóa phụ nữ.

Trong nhóm săn bắn nhỏ truyền thống, nơi cả nam và nữ đều cung cấp lương thực và trung tâm quyền lực là từng gia đình, quyền lực chính trị thực tế của phụ nữ có lẽ không kém nhiều so với nam giới.

Nhưng trong các xã hội bộ lạc mới, nơi mà quân đội được coi trọng nhất và các chiến binh đưa ra những quyết định quan trọng theo tập thể, phụ nữ tự động bị loại khỏi quyền lực, vì nam giới có thể là chiến binh, còn phụ nữ – ít nhất là vào thời điểm đó – thì không.

“Bởi vì đàn ông đã tham gia chiến tranh nên chính họ là người tái khẳng định quyền quyết định giữa chiến tranh và hòa bình. Những quyết định như vậy đòi hỏi quyền lực chính trị cao. Theo một nghĩa nào đó, đàn ông trở nên ưu việt về mặt chính trị vì họ vượt trội về mặt quân sự. Và họ trở nên vượt trội về mặt quân sự bởi vì… nền văn hóa họ hàng nguyên thủy… đã trao cho người phối ngẫu cây gậy hoặc ngọn giáo với sức ném cơ bắp lớn hơn…Đàn ông ở trên phụ nữ trong chính trị vì đàn ông là chiến binh chứ không phải vì đàn ông trong một số xã hội là trụ cột gia đình.”

-Ali A. Mazrui

Tất cả đều có vẻ hoàn toàn hợp lý, và chắc chắn đã có những trường hợp trong quá khứ khi các nhóm nhỏ thực sự bị thúc đẩy để hợp nhất thành các xã hội bộ lạc lớn hơn do đạo đức chiến binh thống trị thông qua nhu cầu kinh tế và quân sự rõ ràng. (Nếu không, tại sao họ lại bận tâm?).

Tuy nhiên, người ta vẫn âm thầm nghi ngờ rằng đây chủ yếu là một trò lừa đảo thời tiền sử rộng lớn, vì thực tế là hầu hết thời gian vẫn không có nhiều thứ để chiến đấu cho đại đa số các xã hội bộ lạc sống trong nền kinh tế săn bắn và hái lượm.

Trong số hàng trăm xã hội thuộc loại này gặp phải trong giai đoạn lớn của sự bành trướng hàng hải của châu Âu vào thế giới Thời kỳ đồ đá ở Tây bán cầu, Châu Đại Dương và một phần châu Phi, hiếm có một ví dụ nào được ghi lại về một bộ lạc bị nhốt vào một cuộc đấu tranh sinh tử với các nước láng giềng vì áp lực dân số và sự khan hiếm kinh tế.

Hầu như tất cả họ đều liên tục tham gia vào các cuộc chiến tranh cấp thấp chống lại các nước láng giềng trong thời gian rảnh rỗi, nhưng không ai nghĩ rằng “chiến thắng” là đủ quan trọng để phải suy nghĩ nhiều về việc tổ chức chiến tranh một cách hiệu quả; đúng hơn, nó đưa ra lời biện minh cho thực tế là các chiến binh đã điều hành mọi thứ và mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của họ.

Kiểu chiến tranh giữa các bộ tộc này hầu như luôn rất hạn chế và bị ràng buộc bởi nghi lễ. “Trận chiến” thường được sắp xếp trước, nhưng một khi bắt đầu, chúng không khác gì tổng các hành động cá nhân của nhiều chiến binh tự mình hành động mà không có sự chỉ đạo hay phối hợp. Cuộc giao tranh thường dừng lại một ngày sau khi một bên đã chết, bên thua thương tiếc về sự mất mát của họ và bên kia ăn mừng chiến thắng trước mặt nhau.

Thường có những bước có chủ ý được thực hiện để đảm bảo rằng việc giết người không quá hiệu quả. Ví dụ, có một bộ lạc ở New Guinea nhận thức rõ rằng những mũi tên có đường bay chính xác hơn và luôn gắn lông vũ vào những mũi tên đi săn của họ – nhưng lại loại bỏ chúng khỏi những mũi tên chiến tranh.

Tương tự như vậy, người da đỏ Piegan và Shoshoni, những người đã tham gia vào các trận chiến quy mô lớn bằng cách đi bộ trước khi sử dụng ngựa lan sang các vùng đồng bằng của Mỹ, thường xếp thành các hàng đối diện nhau chỉ trong tầm bắn của mũi tên và bắn vào đối thủ của họ trong khi ẩn nấp đằng sau những tấm khiên có đường kính ba feet.

Mặc dù họ cũng có nhiều vũ khí sát thương hơn – giáo và rìu chiến – nhưng họ không bao giờ tiếp cận việc sử dụng chúng trừ khi họ có ưu thế áp đảo về số lượng.

Không có con số nào về số người mà loại chiến tranh này đã giết chết, mặc dù trong suốt hàng nghìn năm không dấu vết của thời tiền sử của chúng ta, con số này phải lên tới hàng chục triệu.

Đối với người Eskimo, thời tiền sử của họ kết thúc vào thế kỷ này, nó hầu như không giết chết ai, nhưng trong những nền văn hóa hiếu chiến hơn, nó có thể là nguyên nhân cuối cùng gây ra cái chết cho một tỷ lệ khá lớn đàn ông trưởng thành.

Người dân đổ xô đến các gói viện trợ nhân đạo được thả xuống phía bắc Gaza vào ngày 23/4.
AFP/Getty

Nhưng vẫn có một điểm khác biệt quan trọng: chiến tranh nguyên thủy không gây chết người, thậm chí không có sức tàn phá lớn đối với những xã hội đam mê nó. Các cá nhân bị giết, mỗi lần một số ít – chủ yếu là nam thanh niên, cả về mặt sinh học và kinh tế, là những thành viên không thể thiếu nhất trong bộ tộc – nhưng xã hội vẫn tồn tại nguyên vẹn.

Ngay cả những người hiếu chiến nhất trong thời kỳ đồ đá cũ, như người da đỏ ở Bắc Mỹ, coi chiến tranh là một hoạt động nghi lễ – một phần là nghệ thuật, một phần là bài tập thể dục ngoài trời lành mạnh – hơn là một công cụ thực tế để đạt được các mục tiêu kinh tế và chính trị, và do đó nó chưa bao giờ trở thành đối tượng cho sự khéo léo của con người tìm cách làm cho nó hiệu quả hơn.

Nhà nhân chủng học Ruth Benedict viết vào năm 1959: “Ý tưởng chinh phục chưa bao giờ nảy sinh ở thổ dân Bắc Mỹ, và điều này khiến hầu hết các bộ lạc da đỏ này có thể làm một điều rất cực đoan: tách chiến tranh ra khỏi nhà nước”; đó là điều bình thường và tự nhiên ở các dân tộc nguyên thủy.

“Nhà nước được nhân cách hóa thành Tù trưởng hòa bình…nhưng ông ta không liên quan gì đến chiến tranh…Bất kỳ người nào có thể thu hút được người theo đều lãnh đạo một nhóm chiến tranh khi nào và ở đâu có thể, và ở một số bộ lạc, ông ấy có toàn quyền kiểm soát trong suốt thời gian của chuyến thám hiểm.

Nhưng điều này chỉ kéo dài cho đến khi nhóm chiến tranh trở lại. Nhà nước… không có mối quan tâm nào có thể hình dung được đối với những dự án mạo hiểm này, vốn chỉ là những minh chứng rất đáng mong đợi của chủ nghĩa cá nhân thô bạo.”

Trên thực tế, vinh dự cao nhất mà một chiến binh có thể đạt được đối với người da đỏ ở Great Plains không phải là giết kẻ thù mà là “đảo chính” – tiếp cận kẻ thù mà không có vũ khí và chạm vào kẻ thù bằng gậy hoặc tay. Mục đích của chiến tranh giữa các bộ tộc là tạo cơ hội cho các chiến binh thể hiện lòng dũng cảm của mình.

Chiến binh Comanche nổi tiếng và được kính trọng nhất trong thời đại của ông là một người đàn ông đã mua được một chiếc chăn do người Utes, kẻ thù trong bộ tộc của ông, làm ra và dùng nó để bước vào giữa họ mà không có vũ khí.

“Sau khi trời tối, anh ta kéo chăn qua đầu và đi vào trại Ute. Từ trong một túp lều, anh nghe thấy tiếng hát. Được bảo vệ bởi sự cải trang của mình, anh bước thẳng qua cửa để tham gia cùng khán giả. Không ai chú ý đến anh ta. Di chuyển một cách ngẫu nhiên và chậm rãi, anh chạm vào từng người Ute trong túp lều. Khi đã chạm vào tất cả, anh bước ra ngoài và quay lại với bạn mình. Anh ta đã tính toán một cuộc đảo chính vào hai mươi kẻ thù. Đó là một hành động tuyệt vời.”

Mặc dù chiến tranh tiền văn minh phục vụ nhiều mục đích nghi lễ và ma thuật khác nhau và có thể có chức năng xã hội rộng lớn hơn, nhưng nó chủ yếu là một môn thể thao thô bạo dành cho nam giới cho những thợ săn thiếu việc làm, với các loại quy tắc hạn chế thiệt hại mà tất cả các môn thể thao cạnh tranh đều có.

Điều này được chứng minh bởi thực tế là chiến tranh có xu hướng lan rộng hơn và có sức tàn phá lớn hơn đối với những thổ dân tinh vi hơn, những người đã chuyển sang nền nông nghiệp hoặc chăn nuôi nguyên thủy; các chiến binh thậm chí còn có nhiều thời gian rảnh hơn và họ bắt đầu có được lợi ích vật chất để bảo vệ.

Quincy Wright, người đã nghiên cứu dữ liệu từ 633 nền văn hóa nguyên thủy, đã kết luận rằng “những người thu thập, thợ săn cấp thấp và nhà nông học Jower là những người ít hiếu chiến nhất. Những thợ săn bậc cao và những nhà nông nghiệp bậc cao thì hiếu chiến hơn, trong khi những người nông dân bậc cao nhất và [các dân tộc mục vụ] lại hiếu chiến nhất”.

Có vẻ như chúng ta đang dần dần chuẩn bị cho một loại chiến tranh mà nền văn minh sẽ mang lại, và có lẽ chúng ta đã như vậy. Nhưng hố sâu ngăn cách giữa xã hội nguyên thủy và xã hội văn minh cũng rất lớn trong chiến tranh cũng như ở các khía cạnh khác.

Bản chất của cuộc cách mạng thời kỳ đồ đá mới không phải là sự khám phá, giữa những năm 9000 và 7000 trước Công nguyên ở nhiều vùng khác nhau của Lưỡi liềm Phì nhiêu, người ta có thể kiếm được thực phẩm một cách chắc chắn hơn và dồi dào hơn nhiều bằng cách trồng và thu hoạch cây trồng cũng như thuần hóa và chăn nuôi động vật, thậm chí cả việc sự gia tăng lớn về mật độ dân số mà những khám phá này có thể thực hiện được.

Đó là sự hiểu biết sâu sắc rằng ý chí và tổ chức của con người có thể thực hiện quyền kiểm soát thế giới tự nhiên – và đối với số lượng lớn con người.

 “Phát huy quyền lực dưới mọi hình thức là bản chất của nền văn minh; thành phố đã tìm ra nhiều cách để thể hiện sự đấu tranh, xâm lược, thống trị, chinh phục – và nô lệ,” Lewis Mumford viết về những nền văn minh đầu tiên của nhân loại. Cội rễ của nền văn minh nhân loại nằm ở những quốc gia chuyên chế và tàn ác đến mức ngay cả những trại tử thần của Đức Quốc xã cũng bị coi là một điều bình thường về mặt đạo đức. Nền văn minh, trước hết, là việc khám phá ra cách đạt được quyền lực đối với cả thiên nhiên và con người, và không thể phủ nhận rằng nó đã đi vào đầu chúng ta: một mặt là kim tự tháp và kênh tưới tiêu; mặt khác, các cuộc chiến tranh hủy diệt.”

Điều đó không có nghĩa là nền văn minh là một điều xấu hoặc nó nhất thiết phải tự hủy diệt. Chính nền văn minh đã mang lại thí nghiệm của con người ý nghĩa của nó và có thể vượt qua được quá trình nuôi dạy sớm không may mắn. Dù sao thì có lẽ cũng không bao giờ có bất kỳ sự lựa chọn nào trong vấn đề này; thật khó để tưởng tượng ra bất kỳ cơ sở nào cho các nền văn minh đầu tiên ngoài việc thực thi quyền lực tuyệt đối một cách tàn bạo.

Nhưng chúng ta mang theo lịch sử bên trong mình, và mười nghìn năm sau, nền văn minh của chúng ta phải đối mặt với viễn cảnh bị kết thúc đột ngột vì thể chế lâu dài vốn là phát minh then chốt của những con người văn minh đầu tiên: sức mạnh quân sự.

Tôi e rằng có rất ít người chết trong trận chiến.

Shakespeare, Henry V.

Để tránh cái chết, anh ta rút lui vào những bạn đồng hành của mình; nhưng khi anh ta quay trở lại Meriones, bám theo anh ta, ném ngọn giáo và đâm vào giữa rốn và bộ phận sinh dục, nơi vượt xa mọi nơi, cái chết trong trận chiến đến với những con người đáng thương. Ở đó, ngọn giáo đâm rất nhanh và anh ta, quằn quại về nó…..bị chém một lúc, nhưng không lâu, cho đến khi cuộc chiến của Meriones đến gần và giật ngọn giáo ra khỏi cơ thể anh ta.

-Homer, Illiad

Người dân đau buồn trước đám tang của Michel Nisenbaum được tổ chức tại Ashkelon, Israel, vào ngày 26/5. Nisenbaum, 59 tuổi, là công dân Israel gốc Brazil, thiệt mạng trong các cuộc tấn công do Hamas lãnh đạo vào tháng 10 năm 2023, theo Lực lượng Phòng vệ Israel. IDF cho biết họ đã tìm thấy thi thể của anh ta và thi thể của hai con tin khác sau “cuộc giao tranh dữ dội” ở Jabalya, Gaza.
Tsafrir Abayov/AP

3.

Thư Leo,

Những ngày cuối năm

Tuy không phải là thi sĩ nhưng tôi cũng say mê Romeo và Juliet (ah, phải rồi, bạn sẽ cho là dĩ nhiên đúng không, dù sao thì tôi cũng là nhà tình yêu học kiêm Giám đốc Quỹ tài trợ “Mũi tên của thần Cupid” :))

và tôi cũng biết đến trường ca Illiad của Homer

Nhưng tôi không ngờ rằng có ngày tôi lại nhận được một món quà thế này từ thằng Skeleton:

-Gửi Leo,

Mày dạo này khỏe không?

Có còn hay tương tư những nàng thơ cũ?

Trái tim của mày thế nào?

Chỉ rung nhẹ hay vẫn đập mạnh kinh niên?

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Noel thì đã qua, năm mới lại chưa đến. Hôm qua chỉ có mưa nhẹ và ngày mai lại được dự báo là nắng tươi. Trong lòng cảm thấy phấn chấn, yêu đời nên tao bỏ hẳn ra cả ngày để dọn dẹp cái tiệm sách thân yêu của mình. Thôi thì đã có “Tiệm sách của nàng”, tao cũng phải quyết xây nên cái “Tiệm sách của chàng” cho nó cân xứng. Nghĩ vậy nên không ngần ngừ, tao thay liền tên biển. Công hiệu ngay lập tức mày ạ, “chàng” có phải lãng sờ mạn hơn không chứ “Skeleton” nghe khiếp quá bảo sao các nàng cứ chạy hết ráo cả :)).

Kể từ khi thay tên mới, chỉ trong vài ngày tao đã bán được cả trăm cuốn sách, nói chung là ấm rồi, đủ tiền đi chơi bằng tàu điện lên đường hoa Nguyễn Huệ tết này dù Metro có miễn phí hay không :)).

Nhưng tao gửi thư này cho mày không phải là để kể lể về mình, mà chỉ muốn tặng mày một món quá nhân dịp năm mới. Mày mở ra thì biết nhá, và chịu khó đọc đi, sẽ có ích cho mày đấy, ít nhất là trong ngắn hạn!

P/S: Nhớ có bắn mũi tên nào về phía nhà tao thì bắn cho chính xác, đừng lệch sang nhà thằng William, nó thừa mứa lắm rồi :))

Skeleton

Với cái đầu đầy tò mò, tôi không ngần ngại mà xé toạc ngay mảnh bìa bọc món quà mà thằng Skeleton chuyển cho tôi. Nhưng đúng lúc đó thì điện thoại tôi rung. Số của thằng chả Monster:

-Leo, mày còn đang ở Vườn Địa Đàng đấy chứ?

-Chứ mày nghĩ tao ở đâu ?

-Giờ mày thu xếp ngay cho tao, vé tao đã book rồi, check tin nhắn đi. Rồi lên đường gấp

Biết tôi còn ngơ ngác không hiểu gì nó làm một tràng

-Lên đường gấp sang xứ sở Catalan để “giải cứu binh nhì Roberto”, anh ta đang bị mắc kẹt trong một sườn núi sau vụ đánh sập cây cầu ở Sierra de Guadarrama. Tao sẽ có hướng dẫn cụ thể cho mày sau. Vậy nhé, nhớ thực thi nhiệm vụ cho tốt, về biết đâu mày lại được điều động làm bác sĩ tim mạch.

Monster chỉ nói có thế rồi tắt máy cái rụp. Tôi còn lạ gì tính nó nên thôi, không thắc mắc nhiều tốt hơn là đi làm nhiệm vụ.

Chuẩn bị hành lý xong xuôi tôi mở gói quà của thằng Skeleton. Ôi giời ơi, tôi có phải là Monster đâu mà nó lại đi tặng tôi sách thế này, chắc là quyển sách nào đó bán ế của nó đây mà. Chán nản, nhưng tôi vẫn phải nghía cái tiêu đề của nó:

“Chuông nguyện hồn ai”

Chà, cái tên sao lại hay thế cơ chứ nhỉ, bìa lại mới đẹp thế thì không thể do ế được :)). Tôi lật vào trang đầu “Một tác phẩm của Ernest Hemingway”. Công nhận, từ nguyên gốc “For Whom the Bell Tolls” mà người ta dịch ra được cái tên đầy chất thơ như thế thì khả năng chuyện cũng có tính thơ, à quên, nàng thơ đây :))). Nên tôi thử đọc ngẫu nhiên một đoạn xem nó nói về cái quái quỷ gì nào:

 – Đúng rồi. Một cái tên mà tôi không tài nào nhớ nổi. Bọn tôi có hai người với một khẩu liên thanh Bọn họ cũng được quân đội phái tới. Họ không mang nổi khẩu liên thanh, họ đã đánh mất nó rồi. Chắc chắn nó không nặng nề bằng cô bé kia đâu và nếu có mụ già trên lưng thì hẳn là họ đã mang theo khí giới được rồi. (Hắn lắc đầu khi nhớ lại chuyện này, đoạn nói tiếp). Trong đời tôi chưa từng thấy một trận nào như vậy.

Chuyến xe lửa lù lù tới. Người ta trông thấy nó từ đàng xa. Và tôi đã sống trong một trạng thái căng thẳng đến không nói năng gì được nữa. Bọn tôi trông thấy khói xe lửa bay lên và rồi có tiếng còi rúc lên. Đoạn nó tiến tới gần và kêu xình xịt, xình xịt, xình xịt, mỗi lúc một to hơn. Sau đó lúc xảy ra tiếng nổ, những bánh trước của chiếc xe lửa tung lên cao. Có thể nói là tất cả đất cát đều tung lên trong một vùng mây mù đen kịt.

Đầu xe lửa nổ tung trong đám bụi, những thanh gỗ bay lên trong không khí như có một phép mầu kỳ lạ và tiếp theo, đầu máy rơi xuống một bên chẳng khác gì một con vật khổng lồ bị trọng thương và khi đất cát lần lượt rơi xuống hết, người ta còn nghe tiếng nổ của hơi nước… Súng bắt đầu nổ tạch! tạch! – Tên du mục nói tiếp, vừa gặt mạnh hai nắm tay khi giơ cao khi hạ thấp, với hai ngón tay chỉ lên không với một khẩu liên thanh tưởng tượng – Tạch! Tạch tạch tạch! – Hắn kêu lên, ngây ngất –

Trong đời tôi chưa hề thấy cảnh nào như vậy, với bọn lính ào ạt nhảy ra khỏi xe lửa và với khẩu máquina khạc đạn trên đầu chúng và với bọn người ngã gục. Chính lúc đó tôi đặt bàn tay lên khẩu máquina, tôi bị khích động làm sao và tôi nhận ra nồng súng nóng bỏng. Trong lúc đó, mụ già đã cho tôi một cái tát tai và bảo: bắn đi, đồ ngu! Mi có chịu bắn hay không, hay là ta đập mi vỡ sọ! Do đó tôi mới bắt đầu bắn, nhưng tôi phải vất vả lắm mới giữ chặt khẩu súng được thăng bằng, và bọn lính xô nhau lủi trốn trên ngọn núi xa.

Sau đó, khi bọn tôi bước xuống chỗ chiếc xe lửa xem có gì để lấy không. Một viên sĩ quan cầm súng lục trong tay đang uy hiếp bọn lính chống lại bọn này. Hắn lăm le khẩu súng và la hét ầm ĩ ở phía sau, bọn này ai nấy cũng đều nhắm vào hắn mà bắn, nhưng không trúng.

Bọn lính đều nằm rạp xuống đất và bắt đầu bắn, tên sĩ quan đi tới đi lui ở đàng sau bọn chúng, nhưng bọn này vẫn không bắn trúng hắn, và khẩu máquina thì không thể bắn vào hắn được vì bị chiếc xe lửa án ngữ. Tên sĩ quan kia đã giết chết hai người của hắn ở dưới đất và mặc dầu vậy, những tên khác vẫn không muốn đứng dậy, hắn mắng nhiếc bọn chúng thậm tệ và sau cùng bọn chúng cũng đứng dậy được, một, hai, ba đứa cùng một lúc, và chúng vừa đi vừa chạy về phía bọn này và phía chiếc xe lửa.

Đoạn chúng hè nhau nằm rạp xuống mặt đất và bắn. Sau đó bọn này rút lui với khẩu máquina tiếp tục khạc đạn trên đầu chúng. Chính lúc đó, tôi bắt gặp cô bé vừa thoát khỏi chiếc xe lửa chạy trốn trong các kẹt đá và cô ta chạy thoát được với bọn này. Chính bọn lính kia đã đuổi theo bọn này tới tối.

Hóa ra là một tác phẩm nói về một cuộc chiến nào đó các bạn ạ. Chắc mẩm có ích cho những giờ vạ vật trong khoang máy bay nên tôi bỏ nó vào balo.

Và lên đường.

Đó là lý do sao tôi phải phái thằng William đi thám thính cái đoạn đường hỏng hóc chứ nào có phải tôi chừa gì việc cho nó. Haizza, số tôi nó vất vả lắm, phải đâu sung sướng như “cụ xứ” suốt ngày chỉ cỏ cây hoa lá trên núi :)).

Chiến tranh cứ xảy ra ở đẩu ở đâu, chứ chắc chắn nó chừa cái am của cụ :))

Người Palestine di tản di chuyển trên một chiếc xe đẩy, chạy trốn khỏi phần phía tây của Khan Younis, theo lệnh sơ tán của quân đội Israel vào ngày 21 tháng 8.
Mohammed Salem / Reuters

Nguồn gốc của chiến tranh

By Gwynne Dyer

(2)

Điều đó không bao giờ có thể được chứng minh, nhưng có một giả định an toàn rằng lần đầu tiên năm nghìn người đàn ông tập trung lại một nơi, họ thuộc về một đội quân. Sự kiện đó có lẽ đã xảy ra vào khoảng năm 7000 trước Công nguyên – dù phải mất một nghìn năm – và có thể chắc chắn rằng vụ tàn sát con người quy mô lớn thực sự đầu tiên trong lịch sử loài người đã xảy ra rất sớm sau đó.

Đội quân đầu tiên gần như chắc chắn mang theo vũ khí không khác gì những vũ khí mà thợ săn đã sử dụng cho động vật và với nhau hàng nghìn năm trước – giáo, dao, rìu, có lẽ cả cung tên. Sức mạnh của nó không chỉ nằm ở số lượng; điều làm nên một đội quân là kỷ luật và tổ chức.

Vô số người này tuân theo một chỉ huy duy nhất và tiêu diệt kẻ thù của anh ta để đạt được mục tiêu của mình. Đó là sự tập trung sức mạnh khủng khiếp nhất mà thế giới loài người từng chứng kiến, và không gì ngoại trừ một đội quân khác có thể hy vọng chống lại được nó.

Trận chiến xảy ra khi hai đội quân như vậy giao chiến có rất ít điểm chung với những cuộc đụng độ trong chiến tranh nguyên thủy. Hàng nghìn người tập trung lại thành đội hình chặt chẽ, di chuyển theo lệnh và hành quân từng bước. Cuộc tập trận, được luyện tập trong nhiều ngày nhiều tháng cho đến khi trở nên tự động, là thứ đã biến những người này từ một đám đông gồm những chiến binh riêng lẻ thành một đội quân.

(Các hình thức cơ bản của diễn tập quân sự là một trong những yếu tố phổ biến và không thay đổi nhất của nền văn minh nhân loại. Quân đội Ai Cập thuộc Vương triều thứ mười hai vào năm 1900 trước Công nguyên đã bước từ “bên trái” và mọi đội quân cũng vậy cho đến ngày nay.)

Và khi đội hình gồm những người được đào tạo bài bản va chạm trên các chiến trường bị lãng quên của các vương quốc đầu tiên, những gì đã xảy ra khá khách quan, mặc dù mỗi người đều chết theo cái chết của chính mình. Đó không phải là cuộc chiến truyền thống giữa các chiến binh riêng lẻ.

Những người lính bị ép về phía trước bởi hàng ngũ phía sau họ để chống lại những người lạ vô danh trong phần chiến tuyến của kẻ thù đang đối mặt với họ, và mặc dù cuối cùng, có những cặp cá nhân đâm nhau bằng giáo trong giây lát trước khi một người gục xuống, không có gì cá nhân trong cuộc giao chiến. “Khiên của họ bị khóa, họ xô đẩy, chiến đấu, giết  và chết. Không có tiếng la hét, cũng không có sự im lặng, mà là tiếng động có thể được tạo ra bởi cuộc đụng độ giận dữ hoặc của những người có vũ trang.”

Kết quả của cuộc đấu tranh tàn nhẫn như vậy trong một không gian hạn chế là giết chóc ở quy mô chưa từng có. Hàng trăm hoặc hàng nghìn người sẽ chết trong nửa giờ ở một khu vực không lớn hơn vài sân bóng đá. “Trận chiến kết thúc, người ta có thể thấy tại nơi diễn ra cuộc giao tranh, mặt đất đầy máu, bạn và thù nằm chết trên nhau, khiên gãy, giáo gãy và kiếm tuốt vỏ, một số nằm trên mặt đất, một số nằm cố định trong xác chết, một số vẫn còn được giữ trong tay người chết. Lúc này trời đã khuya nên họ kéo xác địch vào trong phòng tuyến, dùng bữa rồi đi nghỉ.”

Và câu hỏi mà chúng ta hiếm khi đặt ra, bởi vì lịch sử của chúng ta đầy rẫy những cảnh tượng như vậy, đó là, Làm sao con người có thể làm được điều này? Rốt cuộc, trong nền văn hóa bộ lạc mà tất cả chúng ta đều xuất thân, họ đã không thể làm được điều đó.

Trở thành một chiến binh và tham gia vào một “trận chiến” mang tính nghi lễ với yếu tố rủi ro tuy nhỏ nhưng tiếp thêm sinh lực là một chuyện; cuộc tàn sát hàng loạt mang tính cơ học và ẩn danh trong chiến tranh văn minh lại là một chuyện hoàn toàn khác, và bất kỳ chiến binh truyền thống nào cũng sẽ làm điều hợp lý và rời đi ngay lập tức.

Tuy nhiên, những con người văn minh, từ năm 5000 trước Công nguyên hoặc kể từ hôm nay, sẽ chứng kiến ​​những cảnh tượng kinh hoàng như vậy ngay cả khi biết rằng họ có thể sẽ chết trong vòng vài phút tới.

Những phát minh của quân đội đòi hỏi nhiều thứ hơn là chỉ tìm ra cách tập hợp một số lượng lớn người để hành động cùng nhau, mặc dù đó chắc chắn là ngang bằng với công thức. Đội hình gồm những người được huấn luyện có tâm lý khác – một dạng tâm lý đám đông được kiểm soát – có xu hướng chế ngự bản sắc cá nhân và nỗi sợ hãi của những cá nhân tạo nên nó.

“Ở đây bạn đang phải đối mặt với những trạng thái tâm lý phức tạp. Không có người nào trong trận chiến thực sự tỉnh táo. Tâm trí của người lính trên chiến trường là một tâm trí rất xáo trộn, và đây là một bệnh dịch điên rồ ảnh hưởng đến mọi người ở đó, và những người không bị ảnh hưởng bởi nó sẽ chết rất nhanh.”

William Manchester, cựu chiến binh Thế chiến thứ hai

Vào thời điểm cá nhân người lính lần đầu tiên nhìn thấy chiến tranh văn minh thấy rõ rằng trận chiến không phải là nơi dành cho một người tỉnh táo, thì về mặt thể chất thường không có cách nào để rời đi – và trong tất cả các quân đội, hình phạt cho việc cố gắng rời đi là là cái chết dưới bàn tay của chính phe bạn.

Nhưng ngay cả những người lính giàu kinh nghiệm, những người biết điều gì sẽ xảy ra, vẫn phải cam chịu thử thách của trận chiến hết lần này đến lần khác, ít nhiều sẵn lòng, bởi vì làm ngược lại là bất đồng quan điểm trước những người mà sự tôn trọng của họ là nền tảng cho lòng tự trọng của chính họ: người lính của họ.

Con người sẽ giết và chết còn hơn là mất mặt, nhưng khuôn mặt đang được cứu, hình ảnh đang được bảo tồn, là khuôn mặt của chiến binh bộ lạc của quá khứ tiền văn minh, người đã chiến đấu vì vinh quang cá nhân và có cơ hội rất tốt để sống sót sau  trận đánh.

Sự hung hãn chắc chắn là một phần trong cấu trúc di truyền của chúng ta, và nhất thiết phải như vậy, nhưng mức độ hung hãn của một con người bình thường thậm chí sẽ không khiến anh ta giết người quen, chứ đừng nói đến việc gây chiến với những người lạ đến từ một quốc gia khác.

Chúng ta sống giữa hàng triệu người đã giết hại đồng loại một cách tàn nhẫn – dùng súng máy, súng phun lửa vào họ, thả bom nổ vào họ từ độ cao 20.000 feet trở lên – nhưng chúng ta không sợ những người này.

Phần lớn những người đã giết người, bây giờ hoặc bất cứ lúc nào trong quá khứ, đã giết người với tư cách là những người lính trong chiến tranh, và chúng ta nhận ra rằng điều đó thực tế không liên quan gì đến kiểu gây hấn cá nhân có thể gây nguy hiểm cho chúng ta với tư cách là đồng bào của họ.

Một quân nhân Ukraine chơi đàn piano bên trong một tòa nhà bị hư hại ở Chasiv Yar, Ukraine, gần tiền tuyến của cuộc chiến, vào ngày 25 tháng 6.
Oleg Petrasiuk/Lực lượng vũ trang Ukraine/Reuters

Chúng ta cho rằng mọi người sẽ giết người nếu họ rơi vào tình huống mà sự sống còn của chính họ bị đe dọa và không ai cần những bài học để học cách chết. Điều ít rõ ràng hơn là trên thực tế, bất kỳ ai cũng có thể bị thuyết phục và thao túng theo cách mà ít nhiều anh ta sẽ tự nguyện rơi vào tình huống phải giết và có thể phải chết. Tuy nhiên, điều chắc chắn là các trận chiến sẽ không thể xảy ra và nền văn minh sẽ đi theo một hướng rất khác (nếu thực sự nó đã xuất hiện).

“Hỡi bạn, giả sử bạn và tôi thoát khỏi trận chiến này, có thể sống mãi, không già, bất tử, thì bản thân tôi sẽ không tiếp tục chiến đấu trước hết cũng như không thúc giục bạn tham gia vào cuộc chiến mà loài người giành được vinh quang. Nhưng bây giờ, khi thấy hàng ngàn thần chết đứng gần chúng ta xung quanh chúng ta, không ai có thể tránh né hoặc thoát khỏi chúng, chúng ta hãy tiếp tục giành lấy vinh quang cho chính mình hoặc nhường nó cho người khác.”

Sarpedon của người Lykians

Lòng yêu nước, tôn giáo, niềm tin rằng bạn đang bảo vệ tổ ấm và gia đình của mình, là những lý do mạnh mẽ để con người chiến đấu, nhưng những đội lính đánh thuê không có động cơ nào để duy trì chúng cũng thường chiến đấu đến chết. Yếu tố quan trọng nhất giúp những người văn minh có thể chiến đấu trong các cuộc chiến của nền văn minh là tất cả quân đội ở khắp mọi nơi luôn khai thác và thao túng đạo đức chiến binh đã ăn sâu vốn là di sản của mỗi nam thanh niên.

Không phải là những người lính tự lừa dối mình về khả năng chết trong trận chiến hay về những điều khủng khiếp mà vũ khí gây ra cho cơ thể sống; ngược lại, tất cả họ đều quá ý thức về điều đó. Ngay cả những tường thuật sớm nhất còn sót lại về trận chiến cũng chứa đựng những chi tiết giải phẫu gần như ám ảnh về cách cái chết đến với những người lính:

“Ideomeneus đâm vào miệng Erymas bằng thanh đồng tàn nhẫn, đến nỗi ngọn giáo trơ trọi đâm xuyên qua não dưới một cú đánh hướng lên trên, xương trắng vỡ vụn, răng lung lay vì cú đánh, cả hai mắt đầy máu, há hốc mồm thổi một dòng máu qua lỗ mũi và qua miệng, rồi chết trong màn sương mù tối tăm đóng cửa lại với anh ta.”

Những người lính biết về cái chết bạo lực dưới mọi hình thức, và mặc dù họ có sở thích riêng về các hình thức đó – chẳng hạn, có một sở thích phi lý nhưng có thể hiểu được trong các chiến hào trong Thế chiến thứ nhất là chết bằng đạn hơn là bằng đạn pháo, bởi vì một Vụ nổ vỏ đạn ở cự ly gần sẽ làm biến dạng và xé xác nạn nhân thành những mảnh xương gần như không còn của con người – tuy nhiên họ chấp nhận nguy cơ tử vong.

Nhưng điều họ yêu cầu đổi lại là sự đảm bảo (hoặc ảo tưởng) rằng cái chết của họ sẽ không lãng phí, không được chú ý hay vô nghĩa. Tuy nhiên, hầu hết những cái chết của binh lính trong chiến tranh văn minh đều là những điều đó. Bộ tộc sẽ không thương tiếc cái chết của chiến binh đã hy sinh hay hát những bài hát về sức mạnh của anh ta, và mục đích của cuộc chiến không liên quan nhiều đến cuộc sống cá nhân của anh ta, ngay cả trong trường hợp khó xảy ra là cái chết của anh ta ảnh hưởng đến kết quả của nó.

Vì vậy, để làm cho thực tế ảm đạm của chiến tranh văn minh trở nên dễ chấp nhận hơn đối với những người lính của nền văn minh, có một âm mưu phổ biến nhằm giả vờ rằng họ vẫn sống trong một bối cảnh đạo đức và tâm lý ở quy mô con người dễ chịu hơn: đó là quá khứ bộ lạc xa xôi.

Từ lịch sử sớm nhất được ghi lại, ngôn ngữ mà quân đội văn minh thường xuyên sử dụng để mô tả các trận chiến trong lò mổ của họ đều sử dụng vốn từ vựng cổ xưa của chiến binh nguyên thủy. Những người lính là những anh hùng làm việc dũng cảm, không phải là số năm mươi bốn ở hàng thứ hai của đội ngũ thứ năm.

Các trận chiến được quyết định bởi những hành động dũng cảm như vậy, không phải bởi các nữ tu hay vũ khí tốt hơn hay cơ hội tuyệt đối; mọi con người đều có giá trị. Và tất nhiên, nạn nhân của những sự giả dối này thường hợp tác để lừa dối, ngay cả khi họ là những cựu chiến binh đã từng tham chiến trước đây, bởi vì tra hỏi họ sẽ làm giảm giá trị lòng dũng cảm và tính chuyên nghiệp của chính họ.

Người ta nghi ngờ rằng một thiên tài hoài nghi nào đó trong quá khứ xa xôi đã phát minh ra lối suy nghĩ kép này, theo đó nghề nghiệp của người lính luôn được mô tả bằng thuật ngữ của chiến binh. Nhiều khả năng là nó đã phát triển qua nhiều thế hệ do sự cần thiết, nhưng tuy nhiên nó vẫn chắc chắn về phần lớn các mô tả về trận chiến từ thời Sargon xứ Akkad cho đến các bộ phim chiến tranh của John Wayne. Ngay cả bây giờ từ vựng cũ và quan điểm cũ vẫn chiếm ưu thế, đặc biệt là trong quân đội. Họ phải làm vậy, nếu không binh lính sẽ không làm công việc của họ. Nhưng thực tế lại khác, và luôn luôn như vậy.

“Aramu the Urartian, bị kinh hãi trước nỗi kinh hoàng của đội quân hùng mạnh của tôi….đã rút lui khỏi thành phố của mình và đi lên vùng núi Abdduri. Sau đó tôi đuổi theo anh ta và đánh một trận lớn trên núi. Với quân đội của mình, tôi đã lật đổ 3.400 chiến binh; giống như Adad, tôi đã mang một đám mây mưa lớn xuống trên họ; Bằng máu kẻ thù, tôi nhuộm ngọn núi như nhuộm len, và tôi chiếm được trại của chúng. Sau đó Aramu, để cứu mạng mình, đã trốn đến một ngọn núi không thể tiếp cận được. Với sức mạnh phi thường của mình, tôi đã giày đạp đất của hắn như một con bò rừng, và biến các thành phố của hắn thành đống đổ nát và bị lửa thiêu rụi.”

Shalmaneser Illl của Assyria, trong chiến dịch chống lại Urartu

Khi Shalmaneser chiếm Arzashku, thủ đô hoàng gia của Urartu (gần Hồ Van ở miền đông Thổ Nhĩ Kỳ), ông ta đã dùng những chiếc cọc nhọn đâm vào những người phòng thủ và sau đó đóng những cái đầu bị chặt của họ vào các bức tường của thành phố.

Chúng ta biết điều này bởi vì ông ta đã khoe khoang về hành động của mình đối với những cánh cổng bằng đồng mà ông ta đã dựng lên ở thành phố Imgur -Enlil, gần thủ đô Nineveh của ông ta. Người Assyria nổi tiếng là đặc biệt tàn nhẫn ngay cả trong thế giới cổ đại, nhưng hành vi của Shalmaneser không có gì là bất thường.

Một trong những ghi chép sớm nhất về Ai Cập, có niên đại khoảng năm 3200 trước Công nguyên, cho thấy Pharaoh Narmer (người có thể là người đã thống nhất toàn bộ vương quốc lần đầu tiên) với thi thể không đầu của những kẻ thù bị giết. Dòng chữ cổ nhất còn sót lại từ Lưỡng Hà là Tấm bia Kền kền, cho thấy những con chim ăn thịt đang tranh giành nội tạng của những người lính thiệt mạng trong trận chiến mà Eannatum của Lagash đánh bại thành phố đối thủ – bang Umma.

Một quả lựu pháo được bắn về phía các vị trí của Nga ở khu vực Donetsk vào ngày 20 tháng 1.
Roman Pilipey/AFP

Chiến tranh luôn là bạn đồng hành của nền văn minh, và hầu hết thời gian nó diễn ra với sự tàn ác dã man đối với kẻ bại trận – sự tàn ác tàn nhẫn và hiệu quả hơn nhiều so với hầu hết những “sự man rợ” trên thế giới từng thể hiện. Và lý do của điều này nằm ở cách mà nền văn minh ra đời.

Thực tế không có bằng chứng trực tiếp nào về cấu trúc chính trị và quân sự của các nền văn minh sớm nhất, khi các bộ lạc khác nhau ở Trung Đông lần đầu tiên học cách trồng trọt và thuần hóa động vật, cũng như khi những ngôi làng đầu tiên bắt đầu phát triển thành các thị trấn. Nhưng chiến tranh chắc hẳn đã chuyển thành một hoạt động kinh doanh có kỷ luật với các mục đích chính trị và kinh tế mà chúng ta có thể hiểu được, vì gần 7000 năm trước Công nguyên đã có ít nhất một thị trấn kiên cố: Jericho.

Dân số có lẽ không quá hai nghìn người, chen chúc trong một không gian rộng khoảng mười mẫu Anh, nhưng Jericho được bao quanh bởi một bức tường khổng lồ cao 12 feet và dày 6 feet rưỡi, hai bên là một tháp đá hình tròn và được bao quanh bởi một con mương sâu.  Công dân Jericho cảm thấy họ có của cải đáng được bảo vệ, và họ sống trong một thế giới mà những người khác sẽ cố gắng lấy nó bằng vũ lực và không thể bị ngăn chặn bởi những biện pháp phòng thủ kém hơn.

Chính trong thời kỳ đầu tiên này và trong bốn nghìn năm tiếp theo – một nửa lịch sử của nền văn minh – quân đội và các quốc gia ít nhiều đã phát triển thành những hình thức mà chúng ta biết ngày nay, nhưng chúng ta không biết gì về chi tiết của chúng, vì chữ viết chưa được phát minh.

Vào thời điểm các ghi chép bằng văn bản bắt đầu cách đây khoảng năm nghìn năm, nhà nước và quân đội đã là những thể chế hoàn chỉnh có từ thời cổ đại. Tuy nhiên, có thể suy ra làm thế nào mà hai tổ chức song sinh này nổi lên và phát triển ổn định về quy mô cũng như quyền lực cho đến khi chúng vượt lên trên những người phàm đã ủng hộ chúng.

Nền tảng của nền văn minh là nông nghiệp, biến đất đai thành tài sản có giá trị cần được bảo vệ. Ở nhiều nơi ở Trung Đông cổ đại, sự bảo vệ này ban đầu có lẽ được cung cấp đơn giản bằng cách biến các chiến binh bộ lạc thành một lực lượng dân quân được tổ chức lỏng lẻo. Đây đã là một sự thay đổi quan trọng.

Chiến tranh đã trở thành một hoạt động có chủ đích, gây hậu quả nghiêm trọng cho cả cộng đồng trong trường hợp thất bại, và do đó có mọi động lực để vận dụng sự khéo léo của con người vào việc cải thiện tổ chức và chiến thuật của dân quân bộ lạc. Nhưng ở những vùng đất màu mỡ nhất, ở các thung lũng sông lớn Nile và Eupharates, cần có tổ chức ở quy mô rộng hơn nhiều.

Cả hai khu vực này đều là vùng đồng bằng ngập nước, nơi các con sông, nếu được tự vận hành, sẽ làm ngập đất trong một vài tháng trong năm và khiến đất tương đối khô cằn trong thời gian còn lại. Để canh tác những khu vực này một cách hiệu quả, con người phải nâng đê để giữ dòng sông trong giới hạn và sau đó xây dựng mạng lưới kênh tưới tiêu và đê điều phức tạp để dẫn nước vào đồng và giữ nước.

Do lũ lụt khó lường (bảy trong số mười năm sông Nile cung cấp quá nhiều nước hoặc quá ít nước), nông dân cũng phải dự trữ ngũ cốc trong những năm được mùa để chia sẻ cho những năm khó khăn. Tất cả điều này đòi hỏi một cơ quan trung ương có khả năng lập kế hoạch và điều phối công việc của một số lượng lớn người trên phạm vi rộng – và loài người chưa bao giờ thiếu những người sẵn sàng tình nguyện đảm nhận công việc điều hành mọi thứ.

Lợi ích cá nhân chắc chắn đã mang lại sự hợp tác tự nguyện ở một mức độ nào đó giữa các cộng đồng nông dân nhỏ sống cạnh nhau ở các thung lũng sông (trong nhiều trường hợp họ có thể thuộc cùng một bộ lạc hoặc có quan hệ họ hàng với nhau), nhưng cũng chắc chắn không kém rằng có một mức độ ép buộc đáng kể là cần thiết để đoàn kết những nỗ lực của họ.

Chúng ta biết rằng sự cưỡng bức được cung cấp bởi lực lượng quân sự, bởi vì đó là phương tiện chủ yếu để thực thi sự vâng phục vào thời điểm hồ sơ lịch sử bắt đầu. Nó cũng có ý nghĩa logic. Những người sử dụng thành công lực lượng quân sự sẽ giành được quyền kiểm soát một khu vực rộng lớn, khu vực này sẽ thịnh vượng nhờ sự phối hợp tốt hơn trong nỗ lực canh tác vùng đồng bằng ngập lụt.

Khi đó, những người cai trị khu vực sẽ có thêm quyền lực từ việc kiểm soát những nguồn tài nguyên ngày càng gia tăng này, và do đó hệ thống trở nên tự duy trì và tự tồn tại. Nhà nước và quân đội thực sự là cặp song sinh không thể tách rời.

Chính xác thì ai đã phát minh ra những đội quân thực sự đầu tiên và bằng cách nào thì chúng ta không bao giờ có thể biết được. Nó thậm chí có thể đã xảy ra theo những cách khác nhau ở những nơi khác nhau.

Các bác sĩ chăm sóc một trẻ sơ sinh bị thương tại một bệnh viện ở Deir al-Balah, Gaza, sau vụ pháo kích của Israel ở khu vực Bureij vào ngày 4 tháng 6. Quân đội Israel đã phát động một cuộc tấn công trên bộ và trên không mới ở trung tâm Gaza khi nước này tăng cường các cuộc tấn công trong cuộc chiến của mình. chống lại Hamas.
Bashar Taleb/AFP

Trong một trường hợp, lực lượng dân quân làng có thể đã khám phá ra những nguyên tắc cơ bản của kỷ luật và thu được kinh nghiệm trong một loạt các cuộc tranh chấp giữa các làng, và sau đó được Naponeon thời tiền sử nắm giữ, người đã nhìn thấy các khả năng trong một chương trình hoặc cuộc chinh phục có hệ thống. (Anh ta có thể quan tâm đến cướp bóc, nô lệ và hãm hiếp hơn là tạo nền tảng cho một nền kinh tế nông nghiệp phức tạp và hiệu quả, nhưng những cuộc chinh phục của anh ta tuy nhiên sẽ tạo ra hiệu ứng thứ hai.)

Trong một trường hợp khác, một khu vực nông nghiệp có thể đã bị chinh phục bởi các chiến binh từ một bộ tộc gồm những người không phải là nông dân đói khát, những người sau đó tự biến mình thành một giai cấp thống trị quân sự.

Thậm chí có thể hình dung rằng trong một số trường hợp, công việc thống nhất chính trị và kinh tế ban đầu trên các khu vực khá rộng lớn được tiến hành mà không có bạo lực, nhưng trong một thế giới nơi quân đội đã ra đời, ngay cả một xã hội hòa bình như vậy cũng sẽ chỉ tồn tại nếu nó nhanh chóng phát triển một đội quân gồm của riêng nó.

Tất nhiên, có nhiều thứ ở những quốc gia đầu tiên này hơn là chỉ có một đội quân. Họ phải có một chính quyền tổ chức công việc tưới tiêu và thu thập phần mười ngũ cốc (hình thức đánh thuế phổ biến) để nuôi sống các tòa án của người cai trị, binh lính và chính các quan chức. Các trung tâm hành chính trở thành những thành phố đầu tiên, nơi dân cư phi nông nghiệp không chỉ theo đuổi các nhiệm vụ của chính phủ mà còn nhanh chóng đa dạng hóa nhiều loại hình thương mại và dịch vụ.

Và vì việc thực thi quyền lực vừa rẻ hơn vừa dễ dàng hơn nếu nó dựa trên một điều gì đó ngoài mối đe dọa đơn thuần bằng vũ lực (nghĩ rằng đó vẫn là biện pháp trừng phạt cuối cùng), các tôn giáo bộ lạc cũ đã được sửa đổi thành tôn giáo nhà nước trong đó các vị thần bảo vệ quyền lực của những người cai trị. Thông thường, bản thân những người cai trị được tuyên bố là các vị thần nhỏ, và thường thì chức tư tế và bộ máy quan liêu nhà nước đều giống nhau.

Ở các vương quốc cổ đại, còn có một hiện tượng dai dẳng đã quá quen thuộc với công dân của các quốc gia hiện đại: sự say mê quyền lực. Mặc dù không ai có thể có quyền lực tuyệt đối, nhưng ảo tưởng về quyền lực đó vẫn xuất hiện ở mọi cấp độ trong một nền hành chính nhà nước được hỗ trợ bởi quyền và khả năng trừng phạt hoặc thậm chí giết những người không tuân theo.

Cơ sở thực tế cho hành vi đạo đức thông thường là sự thừa nhận tính nhân đạo chung và sự dễ bị tổn thương lẫn nhau, điều này chính xác là điều đã bị phá hủy bởi ảo tưởng về quyền lực tuyệt đối. Do đó, những người kiểm soát các quốc gia văn minh đầu tiên – tất cả, không có ngoại lệ, là các chế độ chuyên chế toàn trị – cảm thấy có quyền tra tấn và giết chết thần dân của mình vì bất kỳ hành động thách thức nào và tàn sát toàn bộ dân cư nước ngoài đe dọa quyền lực của họ. Giả định trước vẫn còn rất phổ biến, và giả định sau vẫn còn phổ biến ở các nước ngày nay.

“Hãy kể cho tôi nghe một hành động chiến tranh có tính đạo đức…. Cắm lưỡi lê vào bụng một người, đó có phải là đạo đức không? Sau đó họ nói, tất nhiên, ném bom chiến lược có sự tham gia của dân thường. Dân thường luôn tham gia vào các cuộc chiến tranh lớn.

“Rốt cuộc, các cuộc chiến trước đây đều kết thúc bằng việc bao vây các thành phố lớn, và việc bao vây một thành phố có ý nghĩa gì? Để cắt đứt mọi nguồn cung cấp, và thành phố đã cầm cự nếu có thể cho đến khi họ ăn thịt con chó, con mèo, con chuột cống cuối cùng và tất cả đều chết đói, trong khi lực lượng bao vây phóng mọi tên lửa mà họ có thể chạm  vào thành phố , ít nhiều bất kể tên lửa đó hạ cánh ở đâu, như một động lực bổ sung để đầu hàng….”

Ngài Arthur Harris, người đứng đầu Bộ chỉ huy Máy bay ném bom RAF, 1942-45

Không có sự khác biệt đáng kể giữa những gì Shalmanester III đã làm với Arzashku vào năm 858 trước Công nguyên và những gì Bộ Tư lệnh Máy bay ném bom của Anh và Lực lượng Không quân số 8 của Hoa Kỳ đã làm với Dresden vào năm 1945. Shalmaneser, là người Assyria, chắc chắn thích thú hơn với việc đó, và các phương tiện hành quyết dường như khá kỳ lạ hơn đối với chúng ta, nhưng hậu quả cuối cùng đối với các nạn nhân là giống nhau. Đó là cơ sở đạo đức cho cả hai hành vi.

Theo đạo đức thông thường của mọi xã hội văn minh, việc gây ra cái chết và đau khổ cho kẻ thù khi các quốc gia đang có chiến tranh với nhau là điều chính đáng và thực sự đáng khen ngợi. Đôi khi đã có những tranh cãi về việc xếp những người không chiến đấu vào danh mục “kẻ thù”, nhưng chúng không được coi trọng trong một thế giới vũ khí hạt nhân.

Không con người nào có thể thoát khỏi danh mục kẻ thù tiềm tàng, vì các quy tắc của hệ thống quốc tế quy định rằng tất cả các quốc gia luôn có khả năng xảy ra chiến tranh với nhau. Trong vòng hai trăm năm qua, Anh và Pháp, Pháp và Mỹ, Mỹ và Anh, đều vừa là kẻ thù vừa là đồng minh; Ý đã chuyển từ liên minh sang thù địch với Đức và ngược lại kể từ năm 1914.

Một số điều đã thay đổi kể từ thời cổ đại: các quy tắc ứng xử của những người cai trị đối với những người bị trị đã được sửa đổi đáng kể ở một số quốc gia, đặc biệt là trong vài thế kỷ qua. Nhưng những điều khác không hề thay đổi: môi trường quốc tế của tình trạng vô chính phủ có vũ trang và nguy hiểm mà tất cả các quốc gia đang sinh sống đã hình thành như hiện tại cách đây 5.000 năm.

Mỗi quốc gia hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự sống còn của mình và chỉ có thể đảm bảo điều đó bằng cách có đủ lực lượng quân sự, một mình hoặc liên minh với các quốc gia khác, để chống lại quân đội của những kẻ có khả năng đe dọa nó. Mối đe dọa là có thật: hơn 90% tất cả các quốc gia từng tồn tại đã bị tiêu diệt – và thường là cả người dân của họ – bởi vì họ không có đủ sức mạnh quân sự vào thời điểm quan trọng. Đó là bài học in sâu vào tâm thức của mọi chính quyền từ thời Pharaoh Narmer đến Thủ tướng Gorbachev.

Hiện nay không có ai còn sống, không có ai ở bên này chân trời lịch sử, đã “chọn” chiến tranh thay vì hòa bình; điều đó sẽ giống như nói rằng ai đó đã chọn hít thở không khí thay vì nước. Các nhà lãnh đạo cá nhân và thậm chí cả các quốc gia đôi khi có thể quyết định rằng họ muốn có một cuộc chiến tranh cụ thể (mặc dù có nhiều cuộc chiến tranh bắt đầu do tính toán sai lầm), và các nhà lãnh đạo và các quốc gia khác có thể cố gắng một cách tuyệt vọng để duy trì hòa bình, nhưng tất cả đều diễn ra trong một bối cảnh chính trị trong đó chiến tranh luôn là một lựa chọn.

Bối cảnh đó vẫn như vậy kể từ khi lịch sử bắt đầu được ghi lại. Quả thực, nó gần như chắc chắn có niên đại lâu đời hơn lịch sử rất nhiều…

December 30, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Nghe thành phố thở (4)

by Rose & Cactus April 10, 2024

Mấy hôm nay nóng khủng khiếp thật các bạn nhỉ? Nóng từ sáng sớm và nắng đến tối mịt. Bước ra mặt đường cảm giác như mặt mình đang úp trên miệng của cái nồi xông hơi.

Được cái may mắn là xung quanh chung cư mình ở rất nhiều cây. Mát lành lắm lắm. Đi đâu cũng vậy cứ về đến gần nhà là thấy rất thích vì  có cảm tưởng mình đang được đứng dưới chiếc máy lạnh. Chiếc máy điều hòa thiên nhiên tuyệt diệu!

Cái cây hôm mình tưởng đã chết rồi đó hóa ra đó chỉ là cái chế độ chuyển màu lá của nó (lần đầu mình gặp kiểu vậy). Tức là không phải là lá rụng xuống như kiểu mùa thu đông mà nó trở nên vàng úa, rũ ra  ở trên cây khoảng hai ba tuần xong từ từ lại hồi sinh, xanh tươi trở lại, hay ghê ấy.

Mình chẳng biết tên cây là gì, thôi mình cứ chụp rồi đăng lên xem có bạn nào gần nhà có cây như vậy thử để ý xem cây có hiện tượng giống cây chỗ nhà mình không nhé!

Rồi lại còn có hoa huỳnh liên  nở vàng rực bao quanh một mặt sân, chếch lên xíu thì là hoa giấy, bằng lăng và sắp tới là phượng. Bảo sao có con đường con con nhưng quanh năm mình có cảm hứng viết lách về nó, mùa mưa viết về mưa mùa nắng viết về nắng. Có đứa con gái mà mẹ chỉ thích chụp con đứng dưới hoa trên con đường ấy, hết năm này qua năm khác không biết chán :))

Bọn thích văn thơ đầu óc đôi khi hay kiểu hâm hấp ấm đầu như vậy đấy các bạn ạ :)). Kệ, ai kêu dở hơi cứ kêu  chủ tịch William nhỉ ?  Ít ra nóng quá không nuốt trôi cơm thì bọn yêu thơ chúng ta vẫn còn có “ther” làm cho…no bụng :))

Life Begins Again in April

By Lenore Hetrick

Cuộc sống lại bắt đầu vào tháng Tư

Mảnh đất cằn cỗi này đơm hoa

Những cành cây khô khốc bừng tỉnh vỡ òa

Trong thời khắc mùa Xuân rực rỡ

 

Cuộc sống lại bắt đầu vào tháng Tư

Và chim tung cánh

Suối róc rách, gió lại  dịu dàng

Trong giai điệu mùa xuân phảng phất

 

Đâu rồi trái tim buồn bã ?

Đâu rồi ánh mắt u sầu ?

Hãy nhìn đời thật trong và mới

Lúc bầu trời tăm tối tách ra và rực sáng lên

 

Nỗi buồn phiền sẽ được ủi an

Nụ cười xóa đi niềm đau gục ngã

Tháng Tư  đến với thông điệp êm ả

Cho ai kia còn nặng gánh u sầu

 

Ngày hôm qua có thể nằm trong đống đổ nát,

Tất cả quá khứ đều đã chết và buồn thảm

Hãy quên điều đó đi! Bầu trời trong xanh nhường ấy!

Trong khoảnh khắc Mùa Xuân

 

Tháng Tư của Tự nhiên

Ôi Tháng Tư! mùa thiên đường!

Tháng Tư hoa khoe sắc thắm

Hơn cả ý nghĩ trong ta

 

Cuộc sống lại bắt đầu – vào tháng Tư!

Đồi và thung lũng quay cuồng trong nhịp sống.

Với tất cả những điều Tháng tư mang đến

Cuộc sống mới rộn ràng  khi mùa sang                                                                                                                                          

Life begins again – in April

How this dead earth comes to flower!

How the dry boughs wake and quicken

In this blooming, springtime hour!

 

Life begins again – in April

And the bird is on the wing

Brooks are flowing, breezes tender

In a rhapsody of spring!

Tháng Ba và Tháng Tư là hai tháng mà Sài Gòn nóng nhất. Trước đó thì ba tháng, tháng Mười hai, Một, Hai, tiết trời  se  se, mùa khô hơi đậm chất Thu.

Còn từ tháng Năm đến tháng Mười một là mùa mưa. Suốt trong bảy tháng gần như ngày nào cũng có mưa, hoặc nếu không thì cũng chỉ cách vài ba ngày. Nhiệt độ khi ấy luôn ở mức vừa phải, mặt đất ẩm ướt và khí hậu rất mát mẻ. Dễ chịu lắm!

Và các  bạn ơi, đừng sốt ruột quá nhé vì mùa mưa miền Nam sắp đến rồi! Mình thích Sài Gòn vào mùa mưa hơn. Mấy tháng có vị Thu cũng rất tuyệt! Chỉ có hai tháng nắng nóng nhất này là ngán thôi!  Cũng y như mình cũng rất ngán ở miền Bắc ba tháng Năm, Sáu, và Bảy. Nóng và oi bức và ngột ngạt.

Trong khi ở  nước Anh,

Nhiệt độ tháng 4 chỉ khoảng trên dưới 10 độ C. Và đây là tháng sẽ  quyết định thiên nhiên sẽ phát triển như thế nào trong những tháng tiếp theo,

Chúng ta có thể cảm nhận qua câu nói nổi tiếng của nhà thơ kiêm người nông dân ở thế kỷ 16 Thomas Tusser  “April showers bring May flowers” (Những cơn mưa tháng tư mang tới những bông hoa tháng năm” .

Tháng tư xứ ôn đới thời tiết ấm dần, lá non lộc biếc cũng tốt tươi hơn, hoa nở rực rỡ và khắp nơi mơn mởn một màu xanh tươi thắm!

Cho nên nhà thơ Lenore Hetrick mới mô tả vào tháng Tư cảnh vật, cuộc sống cứ như thể được tái sinh (begin again) là vậy!

Có một bài hát của cô ca sĩ Taylor Swift cũng được đặt tên là “Begin again”. Không rõ có phải Swift sáng tác ca khúc này vào tháng Tư hay không ? Nhưng nội dung thì rõ là mang hơi thở của tháng.

Em đã mất 8 tháng qua để dằn vặt mình
Về những gì tình yêu đem lại
Chỉ là đổ vỡ, bỏng rát và chấm hết
Nhưng vào một ngày thứ 4 trong quán cà phê
Em lại đang chứng kiến nó bắt đầu

I’ve been spending the last eight months/Thinking all love ever does/Is break and burn, and end/But on a Wednesday in a cafe/I watched it begin again

Hôm nay cũng là thứ Tư đấy nhưng cô gái Scarlett của chúng ta có lẽ không có hẹn ở quán cà phê nào cả đâu

Nhật ký Scarlett

Apr 10

Tôi thức dậy từ sớm, sớm lắm mà chẳng để ý xem lúc đó là mấy giờ. Trời vẫn còn tối, nhưng bên ngoài ánh đèn đường đủ sáng để tôi có thể thấy nhiều cô chú anh chị đã miệt mài với hành trình rèn luyện sức khỏe buổi sáng của mình.

Họ đang đi với những bước chân thoăn thoắt. Có người đến cái sân nhỏ ngay trước nhà tôi, nơi có nhiều các dụng cụ tập thể dục ngoài trời, thì dừng lại. Ở đây, một số thì đu mình lên những cây sà ngang, một số khác thì chỉ dừng lại vặn chân vặn tay một xíu rồi lại nhanh chóng ra đi. Họ sẽ đi ra tới dòng sông.

Ôi nhắc đến dòng sông, bỗng sao tôi lại nổi hứng cũng muốn men theo dòng sông thế! Nhưng tôi muốn đi xa hơn cái mặt sông ngay ngõ nhà mình. Hay là hôm nay tôi đi xe đạp đi học nhỉ? Đúng rồi, tôi đã thức giấc rất sớm và tôi muốn đạp xe đi học.

Dù cho có thể ai đó cho rằng có điên mới đạp xe cả chục cây số trong tiết trời thế này. Nhưng có mấy khi được điên thế đâu :)))

Nghĩ là làm, tôi lôi cái xe đạp màu ngọc bích đã phủ một lớp bụi mỏng vì lâu lắm rồi nó không được sử dụng. Có lẽ từ ngày vào trung học, tôi đã quên lãng và bỏ rơi nó cô đơn trong góc nhà.

 Ba tôi thấy vậy liền hỏi tôi: ” Thế đã suy nghĩ kỹ chưa đấy, không nửa đường lại gọi taxi cầu cứu?” Tôi biết ba giỡn “Khéo đi giữa đường trời đổ mưa ba à”. Tôi tự tin đáp lại. “Vậy chúc con có cuốc xe thành công!” Hai ba con tôi cùng cười trước khi chào nhau mỗi người đi mỗi hướng.

Tôi nhanh chóng phi ra đường lộ.

Trời lúc này đã sáng rồi, và cái oi bức cũng dậy sớm lắm nhưng rõ ràng ra ngoài khi chưa có nắng thế này tôi lại cảm thấy thoải mái và mát mẻ hơn. Chả thế mà ven hai bên đường thi thoảng lại xuất hiện hàng đoàn người đạp xe vùn vụt lao qua.

Tôi thì không thể đạt được tốc độ như họ. Nhưng chậm có khi lại hay vì có đủ thì giờ cho tôi ngó nghiêng các kiểu. Đường Xa lộ nối trung tâm thành phố ra vùng phía Đông luôn là khu vực nhộn nhịp về mật độ giao thông nhất.

Các xe container, xe chở hàng nườm nượp từ các khu công nghiệp, khu chế xuất của trung tâm sản xuất miền Đông Nam Bộ nối đuôi nhau ngược lên cầu cảng lớn nhất cả nước. Để rồi từ đây hàng hóa mang thương hiệu Made in Vietnam sẽ theo các con tàu biển đi ra khắp thế giới.

Tự hào lắm chứ!

Tôi cứ từ từ đạp xe ven con đường nhỏ ở làn trong cùng dành cho phương tiện hai bánh. Thi thoảng tôi lại liếc sang phải, nơi dày đặc các kho hàng, các bến bãi trung chuyển hàng hóa. Các container được xếp cao chất ngất như những viên gạch khổng lồ chồng lên nhau.

Đi một đoạn tôi gặp một con sông nhỏ cắt ngang qua, đó chính là con sông Rạch Chiếc chảy qua trước cửa nhà tôi đó, con sông nhỏ bé chỉ là một nhánh của dòng sông mẹ Sài Gòn.

Vậy mà đối với tụi nhỏ chúng tôi nó có ý nghĩa hơn hết thảy. Nó là dòng nước tắm mát những ngày hè nóng bức, nó là nơi chất chứa bao kỷ niệm tuổi thơ của chúng tôi.

Trước đây hai bên bờ của con rạch này bạt ngàn rừng dừa, rừng đước. Nhưng ngày nay chỉ thi thoảng bạn mới bắt gặp thôi!

Dòng sông Rạch Chiếc bé xíu nên con cầu bắc qua nó cũng nhỏ xinh. Băng qua sông, xe tôi lại vèo vèo trên từng cây số. Những tòa nhà cao tầng, những trung tâm thương mại và các đại siêu thị cứ trôi dần phía sau tôi.

Và thi thoảng từ trong những con đường nhánh nhỏ ven Xa lộ lại ào ra những người ngoại quốc.

Họ cũng đạp xe như tôi, qua trang phục của họ thì có vẻ như có người đạp xe đơn thuần là tập thể dục nhưng cũng có người đạp lên trung tâm để đến trường hay đến công sở. Họ đi rất nhanh nhưng vẻ mặt thì lại có cảm giác như là đang tận hưởng.

“Chúc các vị có một ngày tốt lành nhé!” Tôi thầm nghĩ thế. Họ từ khắp nơi trên thế giới và chọn mảnh đất này làm nơi sinh sống, học tập và làm việc, dù là tạm thời đi nữa thì đó cũng là điều nên nấy làm mừng vui. Vì điều đó chứng tỏ thành phố của chúng tôi có sức hút và sức hấp dẫn, của một đô thị toàn cầu!

Mãi nghĩ ngợi linh tinh, tôi không ngờ mình đã đi được một quãng đường dài thế. Bởi tôi đã đến địa điểm, một trong những nơi có ý nghĩa và vai trò quan trọng bậc nhất đối với cả thành phố của tôi:

Sông Sài Gòn!

Con sông rộng lớn, mùa khô mà nước vẫn ăm ắp và tàu thuyền ngược xuôi bất kể ngày đêm. Dòng sông ngăn cách đôi bờ giữa nội thành và vùng ven đang ngày càng chứng kiến khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp lại.

 Gió thổi lồng lộng khiến mái tóc tôi tung bay trong gió. Mát quá, mát quá đi! Tôi cứ muốn được trôi mãi như thế này giữa dòng sông lộng gió.

Phía xa xa, ông mặt trời bắt đầu nhô lên từ dưới mặt nước.

Đỏ rực, báo hiệu một ngày nắng chói chang!

saigon water bus

NHỮNG DÒNG SÔNG

By Nick Middleton

Nước là động lực của tự nhiên

Leonardo da Vinci

Người điều khiển Tự nhiên

Chúng ta đang sống trên một hành tinh ẩm ướt. Nước là chất có nhiều nhất  và bao phủ 2/3 bề mặt của Trái Đất. Nó cũng được tìm thấy với số lượng nhỏ hơn trong không khí chúng ta hít thở, thực vật và động vật chúng ta nhìn thấy và mặt đất nơi chúng ta bước đi.

Dòng nước này liên tục di chuyển, xoay vòng giữa đất liền, đại dương và khí quyển: một sự kế thừa vĩnh cửu được gọi là chu trình thủy văn. Sông đóng một vai trò quan trọng trong chu trình thủy văn, rút ​​nước từ đất liền và cuối cùng đưa nước ra biển.

Bất kỳ cơn mưa hoặc tuyết tan nào không bốc hơi hoặc thấm vào trái đất sẽ chảy xuống bề mặt đất dưới tác dụng của trọng lực. Dòng chảy này được dẫn dắt bởi những bất thường nhỏ trong địa hình thành các lạch nhỏ hợp nhất để trở thành những rãnh chảy vào các kênh lớn hơn.

Dòng chảy của sông được tăng cường nhờ nước chảy qua đất và từ các kho chứa dưới lòng đất, nhưng sông không chỉ đơn giản là nước chảy ra biển. Con sông cũng mang theo đá và các trầm tích khác, khoáng chất hòa tan, thực vật và động vật, cả chết và sống.

Khi làm như vậy, các con sông vận chuyển một lượng lớn vật chất và cung cấp môi trường sống cho nhiều loại động vật hoang dã. Chúng tạo ra các thung lũng và đồng bằng lắng đọng, chịu trách nhiệm chính trong việc hình thành cảnh quan lục địa của Trái đất.

Các con sông thay đổi dần dần theo dòng chảy từ thượng nguồn đến cửa sông, từ những dòng suối dốc hẹp và hỗn loạn đến những kênh rộng hơn, sâu hơn và thường uốn khúc.

Từ thượng nguồn đến hạ lưu xảy ra sự thay đổi liên tục: lượng nước chảy thường tăng lên và trầm tích thô chuyển thành vật liệu mịn hơn. Ở thượng nguồn, sông xói mòn lòng và bờ sông, nhưng việc loại bỏ đất, sỏi và đôi khi là đá tảng nhường chỗ cho sự lắng đọng vật chất ở hạ lưu.

Phù hợp với những biến đổi về đặc điểm vật lý của dòng sông, những thay đổi cũng có thể được nhìn thấy ở các loại sinh vật và thực vật biến dòng sông thành nhà của chúng.

Hình dạng tuyến tính, hẹp và dòng chảy của nó chỉ theo một hướng cung cấp một chiều không gian rõ ràng cho cách chúng ta mô tả và hiểu các đặc tính vật lý, hóa học và sinh học của một con sông: theo chiều ngang từ thượng nguồn đến hạ lưu.

Nhưng một dòng sông không chỉ là một con  kênh. Nó cũng là một phần không thể thiếu của vùng nông thôn mà nó chảy qua, vì vậy, một chiều ngang của cảnh quan xung quanh, hay cảnh sông nước như một số người mong muốn, là vô số.

Chúng bao gồm từ thực tế đơn giản là hầu hết nước sông chảy vào kênh sau khi chảy qua địa hình xung quanh đến tầm quan trọng của cá hồi trong sông, chẳng hạn như nguồn thức ăn theo mùa cho gấu địa phương.

Chiều thứ ba là chiều dọc. Sông tương tác với các trầm tích bên dưới kênh và với không khí ở trên. Nước chảy ở nhiều con sông đều đến trực tiếp từ không khí dưới dạng mưa – hoặc một dạng mưa khác – và cả từ nguồn nước ngầm được giữ trong đá và sỏi bên dưới, cả hai đều là dòng nước chảy qua chu trình thủy văn.

Chiều quan trọng thứ tư, thời gian, cũng có một vị trí quan trọng trong nghiên cứu về sông. Điều này là do sự biến đổi sâu sắc của nhiều yếu tố ảnh hưởng đến các dòng sông, ít nhất là lượng nước chảy trong đó. Điều này thay đổi theo nhiều khoảng thời gian khác nhau, từ một trận mưa bão dữ dội kéo dài chưa đầy một giờ cho đến tác động của lực kiến ​​​​tạo hoạt động trong nhiều triệu năm.

Sông có mặt ở khắp nơi trên thế giới và để lại dấu ấn trên hầu hết mọi cảnh quan. Một số khu vực thiếu hệ thống thoát nước bề mặt, nhưng ở một số khu vực này, sông chảy dưới bề mặt đất.

Ở các sa mạc, nhiều con sông vẫn khô cạn hầu hết thời gian trong năm, chỉ dẫn nước khi có mưa bão lẻ tẻ. Ở những nơi khác, các kênh và thung lũng hóa thạch chỉ ra nơi các con sông đã chảy vào một thời điểm nào đó trong quá khứ xa xôi hơn.

Những đặc điểm hóa thạch như vậy cũng xuất hiện trên các hành tinh khác: các kênh và thung lũng đã được xác định trên Sao Hỏa và trên Titan – vệ tinh lớn nhất của Sao Thổ – và các mạng lưới này rất giống với các đặc điểm sông suối trên Trái đất.

Trên bề mặt Sao Hỏa, những đặc điểm này đã được hình thành bởi dòng nước chảy trong quá khứ, nhưng các kênh sông và mạng lưới thoát nước trên Titan được cho là được hình thành bởi dòng khí mê-tan lỏng.

Đối với hầu hết bề mặt đất của hành tinh chúng ta, dòng nước chảy là một trong những yếu tố cơ bản nhất. Được cung cấp năng lượng từ ánh sáng mặt trời và trọng lực, nó là nhân tố tạo nên các thung lũng và sườn dốc, đồng thời cung cấp môi trường sống phức tạp cho các cộng đồng sống.

 

Ảnh: Bùi Thị Thanh Hằng

Hệ thống phân cấp sông

Một khía cạnh thú vị của các dòng sông là chúng dường như được tổ chức theo thứ bậc. Khi nhìn từ máy bay hoặc trên bản đồ, các con sông tạo thành những mạng lưới riêng biệt giống như các nhánh cây. Các kênh nhánh nhỏ hợp lại với nhau tạo thành sông lớn.

Sự gia tăng lũy ​​tiến về kích thước sông này thường được mô tả bằng cách sử dụng sơ đồ thứ tự số trong đó dòng nhỏ nhất được gọi là cấp một, sự kết hợp của hai kênh cấp một tạo ra sông cấp hai, sự kết hợp của hai kênh cấp hai tạo ra sông cấp ba, vân vân.

Thứ tự luồng chỉ tăng khi hai kênh cùng thứ hạng hợp nhất. Những con sông rất lớn, chẳng hạn như sông Nile và Mississippi, là những con sông cấp mười; trong khi Amazon là thứ mười hai.

Mỗi con sông tiêu thoát một diện tích đất tỷ lệ thuận với kích thước của nó.

Khu vực này được biết đến bằng nhiều thuật ngữ khác nhau: lưu vực thoát nước, lưu vực sông hoặc lưu vực (‘lưu vực sông’ cũng được sử dụng trong tiếng Anh Mỹ, nhưng từ này có nghĩa là đường phân chia thoát nước giữa hai lưu vực liền kề trong tiếng Anh Anh).

Tương tự như cách mạng lưới sông được tạo thành từ hệ thống phân cấp của các sông cấp thấp lồng trong các con sông cấp cao hơn, các lưu vực thoát nước của chúng cũng khớp với nhau để tạo thành hệ thống phân cấp lồng nhau. Nói cách khác, các đơn vị nhỏ hơn đang lặp lại các phần tử được lồng trong các đơn vị lớn hơn. Tất cả các đơn vị này được liên kết bởi dòng nước, trầm tích và năng lượng.

Việc coi các con sông được tạo thành từ một loạt các đơn vị được sắp xếp theo thứ bậc cung cấp một khuôn khổ vững chắc để nghiên cứu các mô hình và quá trình liên quan đến sông.

Ở quy mô lớn nhất, toàn bộ lưu vực sông có thể được nghiên cứu. Trong lưu vực, ở quy mô ngày càng nhỏ hơn, nhà nghiên cứu có thể tập trung vào một đoạn sông cụ thể giữa các nhánh, một đoạn trong một đoạn, v.v. cho đến một mảng cát nhỏ trên lòng sông.

Cách tiếp cận phân cấp này cũng nhấn mạnh rằng các quy trình hoạt động ở cấp độ cao hơn của hệ thống phân cấp sẽ gây ảnh hưởng đáng kể đến các tính năng ở cấp độ thấp hơn trong hệ thống phân cấp chứ không phải ngược lại.

Ở quy mô lưu vực sông, các yếu tố quan trọng là khí hậu, địa chất, thảm thực vật và địa hình. Những yếu tố này có ảnh hưởng ở mọi quy mô nhỏ hơn, cho đến từng mảng cát nhỏ.

Dải cát đó cũng chịu những ảnh hưởng cục bộ khác, chẳng hạn như gợn sóng trong dòng nước chảy, nhưng những biến đổi nhỏ này của dòng chảy có tác động không đáng kể đến toàn bộ lưu vực thoát nước.

Có một khoảng thời gian thích hợp gắn liền với các thang đo không gian liên quan và những thang đo này cũng có thể được sắp xếp thành một hệ thống phân cấp. Nói chung, quy mô không gian càng lớn thì quá trình và tốc độ thay đổi càng chậm.

Ví dụ, những thay đổi về khí hậu và địa chất xảy ra trong khoảng thời gian dài, chẳng hạn như hàng trăm đến hàng triệu năm. Những gợn sóng trong nước hoạt động trong khoảng thời gian ngắn hơn nhiều: mili giây đến giây.

Điều quan trọng cần nhớ là, nói chung, khi kích thước tăng lên thì độ phức tạp của các yếu tố ảnh hưởng đến cảnh quan và dòng sông chảy qua nó cũng tăng theo. Do đó, ví dụ, lưu vực nhỏ của kênh sông bậc nhất có thể xảy ra trên một loại đá và nằm trong một vùng khí hậu.

Lưu vực lớn hơn có nhiều khả năng trải dài trên nhiều loại đá và vùng khí hậu và do đó phức tạp hơn.

Ảnh: Bùi Thị Thanh Hằng

Các loại sông

Sơ đồ sắp xếp bằng số được trình bày chi tiết ở phần trước là một trong nhiều nỗ lực nhằm phân loại sông. Có rất nhiều loại sông khác nhau, hay hệ thống ‘dòng sông’ (từ tiếng Latin fluvius, một con sông), khi chúng ta mở rộng khu vực quan tâm của mình ra ngoài lòng sông để bao gồm toàn bộ lưu vực thoát nước.

Mỗi cách phân loại sông phụ thuộc vào quan điểm của người nghiên cứu và do đó là khía cạnh có ý nghĩa quan trọng nhất. Một nhà sinh vật học có thể tập trung vào sự phân bố của các nhóm sinh vật cụ thể như cá hoặc thực vật thủy sinh.

Ví dụ, các loài khác nhau có thể liên quan đến các loại địa hình và địa chất khác nhau, do đó các con sông có thể được xếp vào các loại như ‘núi’, ‘vùng cao’, ‘đá phấn vùng đất thấp’, ‘sa thạch vùng đất thấp’ và ‘đất sét vùng đồng bằng và vùng cao’.

Những người khác đã sử dụng các yếu tố hóa học được lựa chọn làm cơ sở để phân loại. Một ví dụ là độ pH, vì vậy sông có thể được phân loại là axit mạnh, axit nhẹ hoặc kiềm. Cơ quan có thẩm quyền liên quan đến bảo tồn thiên nhiên có thể kết hợp tất cả những quan điểm này và hơn thế nữa.

Việc phân loại các con sông ở Anh, xứ Wales và Scotland dựa trên các quần xã thực vật do Hội đồng Bảo tồn Thiên nhiên đưa ra đã công nhận bốn nhóm sông chính, mười loại và ba mươi tám phân loại.

Một cách đơn giản khác để phân loại sông là theo kích thước. Một số nhà chức trách thích dùng từ ‘dòng’ hơn khi đề cập đến các con sông ở một đầu của dải kích thước. Một con sông lớn hoặc rộng (cả hai từ đều được sử dụng phổ biến để biểu thị đầu kia của quang phổ) thường là sông có lưu vực thoát nước lớn, dòng chảy dài, vận chuyển một lượng lớn trầm tích hoặc có lượng nước lớn chảy trong đó.

Chúng tôi đã lưu ý rằng có mối quan hệ nhất quán giữa chiều dài sông và diện tích lưu vực thoát nước, mặc dù không có mối quan hệ giữa các biến số khác do sự khác biệt về địa chất lưu vực, địa hình và thủy văn.

Hầu hết mọi người khi được yêu cầu liệt kê các con sông lớn nhất thế giới sẽ đưa ra một danh sách tương tự cho 10 hoặc 20 con sông hàng đầu, nhưng vẫn khó có thể đưa ra một định nghĩa hoàn hảo.

Mô hình được hình thành trong cảnh quan bởi mạng lưới sông là cách quen thuộc để phân biệt giữa các loại hệ thống sông khác nhau. Có một số biến thể phổ biến về mô hình cơ bản giống như cây của mạng lưới thoát nước và các thuật ngữ mô tả khác nhau được sử dụng, bao gồm đuôi gai, xuyên tâm, lưới mắt cáo, song song và hình chữ nhật. Ảnh hưởng chính đến các mô hình này là địa chất của cảnh quan.

Một cách rõ ràng để phân loại các loại sông khác nhau là theo loại dòng chảy của chúng. Một dòng sông luôn mang nước quanh năm được mô tả là “lâu năm”, nhưng điều này không mô tả tất cả các con sông dưới bất kỳ hình thức nào. Một số kênh chỉ có nước chảy vào những mùa cụ thể.

Những con sông theo mùa hay “không liên tục” này có thể nằm ở những vùng có mùa đông khắc nghiệt, trong đó nước sông đóng băng hoàn toàn hoặc ở những vùng có mùa mưa rõ rệt. Một con sông có dòng nước thậm chí còn ít thường xuyên hơn được mô tả là ‘phù du’ và bao gồm các kênh chỉ chảy bốn giờ hoặc vài ngày sau các cơn mưa riêng lẻ.

Những dòng sông phát sinh và chảy trong sa mạc thường là những dòng sông phù du. Loại thứ tư là dòng sông “gián đoạn”, dòng sông có dòng chảy thường xuyên trên các đoạn ngắn quanh năm trong khi phần lớn dòng sông khô cạn.

Mặc dù những khác biệt này chắc chắn là có thật, giống như hầu hết các sơ đồ phân loại trong thế giới tự nhiên, ranh giới giữa các lớp khác nhau được xem xét tốt hơn dưới dạng các điểm trên một chuỗi các loại chế độ dòng chảy liên tục.

Điều này là do, ví dụ, trong thời kỳ ẩm ướt kéo dài vài năm, một con sông phù du có thể biểu hiện các đặc điểm của một dòng sông theo mùa, trong khi trong thời kỳ khô hạn, dòng chảy mùa mưa của một con sông theo mùa có thể vắng mặt hoặc gián đoạn hơn, khiến nó trông giống một dòng sông phù du hơn.

Thư Monster,

Không biết ba thằng bạn tôi ở Tập Đoàn “Những người thích Tiền” nó trả lời câu hỏi của Mr tzang quyzn sao rồi. Haizza, giá kể không được thừa hưởng kho báu 6 tỷ từ trên trời rơi xuống thì có lẽ tôi cũng được gia nhập Tập đoàn này rồi và biết đâu vì thế mà tôi lại được hân hạnh lọt vô Top của Fở Bò thì sao?

Nhưng thôi, giờ không phải lúc nhắc lại những gì đã qua nữa. Giờ đây tôi đang vẫn còn phải đi học, còn phải tích lũy kiến thức chưa thể làm được gì chứ vài năm nữa khi tôi đủ lông đủ cánh chắc chắn chẳng có chuyện tôi ngồi yên trên núi “tu” đâu, nhức đầu lắm,

chả cần đến bất cứ ai réo gọi, thằng bạn thi sĩ William hay ông cán bộ chương trình Phát triển dân số hay Ngài Trạng :)), các vị yên tâm, Monster khi đó sẽ tình nguyện xuống núi ‘start up” ngay và luôn. Tiền phải đưa ra ngoài cho nó sinh sôi nảy nở chứ, để không mãi nó “mòn” là cái chắc, mất hết giá :))

Tuy vậy, mấy nay trên núi cao nhìn biểu đồ nhiệt độ bên dưới thung lũng về hướng Vườn địa đàng mà tôi thấy nóng hết cả ruột gan. Nắng nóng thế này thì liệu rằng các chiến hữu của tôi có đủ sức mà nặn ra được vần thơ nào không? Rồi dự án thư viện của thằng Skeleton đến đâu khi suốt cả tuần này không thấy nó hó hé ho he gì nữa?

Không, tôi lại phải tạm thời rời núi về lại quê nhà xem thử tình hình ra sao mới được. Dù cho tôi không (chưa) có trong danh sách của Fở Bò,

Hichic, tôi xin phản hồi lại thắc mắc  Ngài chủ tịch công ty công nghệ lừng danh  Ép phuê tuê: If “Trong danh sách Fở Bò có tên Monster”, then “Cậu ấy sẽ BAY ngay xuống núi”

Dĩ nhiên, vì làm gì có được vinh dự ấy nên hiện giờ tôi không thể bay được. Thay vào đó, tôi cuốc bộ.

May là đường rừng thì đủ mát cho những bước chân của tôi,  chứ bảo đi trên con đường nhựa cái quan thì thôi, tôi cứ xin lại “lên núi” :))

Tôi cứ miệt mài đi, hết đêm đến ngày hết ngày đến đêm thì thấy một tòa nhà với lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới. Ở ngoài là một cổng chào ghi “Đồn biên phòng”.

Ồ, sao tôi lại đi lạc đến tận đây chứ,  có lẽ tôi đang đứng ở vùng đất biên giới giáp với nước bạn Campuchia rồi. Không sao, bởi chỉ cần bắt gặp bất cứ một căn cứ quốc phòng nào của đất nước là trong tôi lại có cảm giác an tâm lạ, kiểu như mình luôn được chở che bởi bức tường thành vững chắc.

-Em chào các anh, các anh cho em hỏi nơi đây đã gần đến đầu nguồn của con sông Sài Gòn chưa ạ?

-Chào em, Monster

Ôi, các anh biết cả tên tôi sao

-Chúng tôi nhìn lô gô trên áo và đoán là cậu.  Cậu nhanh đi vì có thể khi cậu về đến Sài Gòn trời sẽ mưa đấy! :)). Còn sông Sài Gòn thì sắp đến rồi, cậu cứ theo hướng chúng tôi vẽ thì chỉ mất ít phút nữa thôi.

-Cám ơn các anh! Chúc các anh luôn khỏe mạnh, vững chắc tay súng bảo vệ biên cương Tổ quốc!

-Tạm biệt Monster! Tôi tặng cậu chiếc mũ tai bèo đội vào cho đỡ nắng, chứ cái khô nóng ở đây thì Sài Gòn không ăn thua gì đâu. Chúc cậu “xuống núi” bình an :))

Một lần nữa tôi cảm ơn các anh và tiếp tục cuộc hành trình. Phải công nhận các anh nói đúng: Tháng tư vùng biên cương này, thậm chí còn khô và nóng hơn Vườn Địa đàng nhiều lắm.

Tôi thắt chặt quai mũ tai bèo và trực chỉ nơi bắt nguồn của dòng sông Sài Gòn.

Nắng ruộm vàng con đường  xuyên qua những cánh rừng cao su xen bạt ngàn hồ tiêu. Thi thoảng lại hiện ra những đồng cỏ lau trắng muốt hay những vạt chuối mênh mông. Đây đúng là miền đất đỏ bazan màu mỡ, giàu dinh dưỡng thích hợp với nhiều loại cây công nghiệp.

Kể ra, vùng thượng nguồn sông Sài Gòn khá bằng phẳng, lại có nhiều vùng đất trũng nên không thiếu những cánh đồng lúa nước dọc con đường tôi đi qua. Nơi đây tập trung nhiều bà con dân tộc S’tiêng với phong tục, tập quán khá gần gũi với người Khmer.

Mất nửa ngày đường, sau cùng tôi cũng đến đầu nguồn của:

SÔNG SÀI GÒN

sài gòn river map – bản đồ sông Saigon

Ai bảo tôi cứng rắn chứ có những lúc tôi cũng yếu mềm lắm ấy, giống như bây giờ này. Niềm xúc động cũng giống như các phóng viên của HTV khi làm bộ phim “Mê Kông ký sự” nhiều năm trước, khi họ đặt chân đến nơi khởi phát của con sông lớn mà dòng nước của nó đã nuôi nấng toàn bộ vùng đồng bằng Nam Bộ nước tôi.

Tôi đứng nhìn và quan sát mãi về dòng nước cho đến khi mặt trời ngả bóng thì quyết định chụp vài kiểu ảnh rồi rời bước.

Tôi cứ thế đi dọc theo bờ sông, dòng sông là ranh giới tự nhiên giữa nước tôi và nước bạn Campuchia.

Trên bờ nước thi thoảng tôi gặp những người ngư dân và dừng lại hỏi họ dăm ba câu chuyện

Một anh nông dân có hàng chục năm gắn với nghề đánh bắt cá vừa quăng vó vừa giải thích với tôi:

 “Trước đây, quay vó đều dùng sức người. Mỗi mẻ cất vó mất từ 30 đến 45 phút. Sau này, những người làm nghề chế dụng cụ quay vó chạy bằng máy nổ nên chỉ mất chừng 5 phút. Vào đầu mùa mưa, chúng tôi rất bận rộn với nghề. Gia đình tôi có hai chiếc vó, mỗi ngày quay được khoảng 2 tạ đến 3 tạ cá. Cá trên sông Sài Gòn thịt thơm ngon, thương lái đều tìm đến thu mua hết trơn.

Tôi tiếp tục ngược dòng sông Sài Gòn và gặp “xóm ngụ cư” của những người di cư tự do từ Campuchia về đây mưu sinh: “Trước, chúng tôi sinh sống ở bên Biển Hồ (Campuchia) khổ quá nên tìm cách  về đoạn thượng nguồn sông Sài Gòn”.

Cuộc sống sông nước, đánh bắt, dù đầu nguồn hay hạ lưu đều có đặc điểm cùng hên-xui! Nhưng, dù đục trong dòng sông vẫn chảy và người sống trong dòng chảy đó vẫn khát khao, ước mơ.

Sau khi nghỉ đêm ở một phòng trọ nhỏ, sáng sớm hôm sau tôi lại lên đường. Và cứ men theo dòng sông mà đi đến gần trưa thì đặt chân đến một công trình về nước khổng lồ. Quá bất ngờ, tôi không nghĩ mình đã đến một công trình nổi tiếng, nơi mà dòng sông Sài Gòn đổ vào rồi lại tách ra:

Hồ Dầu Tiếng!

HÀNH TRÌNH MỞ NGUỒN NƯỚC DẦU TIẾNG

(Bài viết dài kỳ trên Báo Tuổi Trẻ, mình tóm lược lại)

1.

Hồ thủy lợi lớn nhất Đông Nam Á, một trong các công trình kỳ vĩ nhất miền Nam này đã được tạo dựng thế nào ?

Ngày 29-4-1981, tại ấp Thuận Bình, xã Truông Mít (huyện Dương Minh Châu, Tây Ninh), cố Phó thủ tướng Huỳnh Tấn Phát đã bổ nhát cuốc đầu tiên, khởi công xây dựng hồ Dầu Tiếng.

Nhát cuốc của quyết tâm

Hồ thủy lợi nhân tạo lớn nhất Việt Nam và khu vực Đông Nam Á chính thức được “khai sinh”. Ngay sau đó, hàng trăm ngàn người đã được huy động làm đường kênh dẫn nước – các “mạch máu” của hồ Dầu Tiếng.

Khu vực lễ khởi công ngày ấy giờ nằm cách tỉnh lộ 784 chừng 200 mét, gần cầu kênh N4. Con đường gồ ghề đất cứng, lởm chởm đá sỏi cho xe bò đi ngày nào giờ chính là kênh N4 nước xanh trong chảy quanh năm.

Thuở xưa Truông Mít là xã nghèo, sáu tháng mùa khô, ruộng vườn hầu như bỏ hoang vì không có nước. Đất khô cứng, nứt nẻ làm lọt cả bàn chân người đi.

Ngày nay, ruộng đồng Truông Mít xanh tươi mát mắt. Cây lúa, gốc nhãn đều tràn nhựa sống. Vịt chạy đồng tóe nước. Từ kênh N4, nước chảy vào các kênh nhỏ, đổ vào mương nội đồng, đưa nước tận gốc lúa, gốc nhãn…

Từ khi có nước chảy trong kênh xã, cuộc sống người dân đổi thay từng ngày. Trong xã không còn hộ nào phải ở trong nhà tranh, vách đất.

Hiện xã có 1.200ha cây ăn trái, trong đó có loại nổi tiếng, có chỉ dẫn địa lý như nhãn “Ido”. Sắp tới, một vùng chuyên canh cây trái cây lâu năm của xã sẽ hình thành.

Một trong những lý do đi đến quyết định để hình thành vùng chuyên canh này là nhờ có nguồn nước dồi dào quanh năm từ hồ Dầu Tiếng. Gần 1.000 ruộng lúa Truông Mít bất kể mùa nào, nước từ hồ Dầu Tiếng chảy vào cũng lấp xấp chân.

Hồ thủy lợi cực kỳ quan trọng

Hồ Dầu Tiếng hình thành do đắp chặn ngang sông Sài Gòn. Vị trí hồ nằm ở thượng nguồn sông này trên địa phận 3 tỉnh Tây Ninh, Bình Dương và Bình Phước.

Hồ có dung tích chứa hơn 1,58 tỉ m3 nước (tương ứng ở mực nước bình thường 24,4m), với diện tích mặt nước 270km2, diện tích lưu vực là 2.700 km2.

Hiện nay, nước từ hồ Dầu Tiếng tưới trực tiếp cho khoảng 76.000ha đất sản xuất nông nghiệp của tỉnh Tây Ninh và TP.HCM, Long An, mỗi địa phương khoảng 12.000ha. Đồng thời hồ cấp nước sinh hoạt, công nghiệp cho các tỉnh Tây Ninh, Bình Dương, Bình Phước và TP.HCM với lưu lượng gần 44m3/s …

2.

Niềm tin có nước bị đặt dấu hỏi

Tháng 4-1981, hồ Dầu Tiếng chính thức khởi công. Nhưng từ năm 1977, những công việc ban đầu đã được triển khai. Đó là tháng 3-1977, Đoàn khảo sát thiết kế thủy lợi Đông Nam Bộ, Ban kiến thiết Dầu Tiếng (thuộc Bộ Thủy lợi) được thành lập.

Hàng trăm kỹ sư, công nhân được điều vào Tây Ninh, chưa kể hàng vạn bộ đội, dân công, thanh niên xung phong được huy động đào kênh, làm lòng hồ, đập phụ.

Thế nhưng, trước và ngay sau ngày khởi công chính thức, công trình hồ Dầu Tiếng vẫn phải đối diện với muôn vàn khó khăn. Có người không tin sẽ chặn được sông Sài Gòn để tích nước và không có nước để làm thủy lợi, bởi đất Tây Ninh nổi tiếng “nắng cháy da người”. 

Kể lại sau 40 năm, những người đi xây hồ Dầu Tiếng còn nhớ một câu chuyện để minh chứng cho việc niềm tin có nước từng bị nghi ngờ. Đó là đêm 10, rạng sáng 11-1-1985 khi hồ Dầu Tiếng bắt đầu mở nước vào kênh Đông và kênh Tây, có người dân không tin nước sẽ về đến ruộng nhà mình nên dõng dạc tuyên bố: “Có bao nhiêu nước về đây, tôi uống hết!”.

Đặc biệt, không chỉ người dân, ngay cả một số lãnh đạo Tây Ninh lúc đó cũng “nghi ngờ” và “ái ngại” với dự án hồ thủy lợi Dầu Tiếng. Có lẽ, người biết điều ấy sâu sắc nhất là chủ tịch UBND tỉnh Tây Ninh lúc đó – ông Đặng Văn Thượng (Sáu Thượng, mất năm 2013).

Trong hồi ký “Trên nẻo đường quê hương” của mình, ông Sáu Thượng kể lại người dân Tây Ninh ngày đó phải đối diện muôn vàn khó khăn, thời tiết khí hậu quá khắc nghiệt nên sản xuất chậm, năng suất thấp. 

Giữa tình thế này, Tây Ninh được Phó thủ tướng Phạm Hùng và ông Nguyễn Thanh Bình, bộ trưởng Bộ Thủy lợi, thông báo rằng Bộ Chính trị vay một khoản tiền nước ngoài trên 100 triệu đôla Mỹ để xây dựng hồ thủy lợi Dầu Tiếng.

Đó là công trình có diện tích mặt hồ rộng 27.000ha, trữ trên 1 tỉ mét khối nước, có khả năng tưới cho trên 70.000ha, khả năng cải tạo cảnh quan lớn. “Nghe nói ai cũng mừng” – hồi ký ông Sáu Thượng viết.

Nhưng ông Sáu Thượng cũng kể rằng việc xây dựng hồ bị ý kiến trong lãnh đạo tỉnh “không tán thành” vì tốn đất và tại sao 2/3 hồ nước nằm trên Tây Ninh nhưng lại có tên Dầu Tiếng của Sông Bé (Bình Dương). “Sự cố tên công trình” được chính Phó thủ tướng Phạm Hùng giải thích.

Nhưng vẫn chưa dừng ở đây, sau đó ông Sáu Thượng được gọi lên làm việc riêng và được nói rằng: “Hồ Dầu Tiếng hao tốn đất đai, công sức, không đem lại lợi ích cho dân Tây Ninh” và yêu cầu ông “không được bàn bạc, tiếp xúc, họp hành” với Bộ Thủy lợi về công trình này.

Nhiều lãnh đạo Tây Ninh ngày trước cũng tâm sự dù dự án hồ Dầu Tiếng nhận được sự quyết tâm cao của Trung ương, nhưng không hề suôn sẻ, vấp phải ý kiến trái chiều tại địa phương vì nhiều người cho rằng không thể thực hiện được. 

Trước khi có hồ Dầu Tiếng, Tây Ninh cũng có phong trào làm thủy lợi nhưng chỉ với quy mô nhỏ do khó khăn kinh phí. Những công trình thủy lợi này chỉ nằm dọc vùng đất thấp, chủ yếu tận dụng nguồn thủy triều và “chưa thấm” vào đâu so với quy mô sản xuất nông nghiệp. Chính các công trình này đã phần nào làm tăng thêm “nghi ngại” về hồ Dầu Tiếng.

Ông Trần Việt Biên (Bảy Biên, nguyên phó chủ tịch thường trực UBND Tây Ninh) ngày đó là bí thư Tỉnh đoàn Tây Ninh nhớ lại: “Vì từ hồi nào có ai dám chặn dòng sông Sài Gòn đâu. Vì nghe nói hồ Dầu Tiếng cũng tương tự như hồ Kẻ Gỗ ở Hà Tĩnh đã làm xong, nhưng nào ai thấy hồ Kẻ Gỗ ra sao”.

Ông Lê Quang Thế (66 tuổi), một kỹ sư của Bộ Thủy lợi trực tiếp thi công công trình Dầu Tiếng, nhớ lại: “Một trong những khó khăn ngày đó là không có sự đồng thuận cao của địa phương, thậm chí có người kịch liệt phản đối dự án”.

Kỹ sư, chủ nhiệm thiết kế hồ Dầu Tiếng Nguyễn Xuân Hùng năm nay đã 87 tuổi nhưng vẫn nhớ: “Nhiều người không tin có nước, ngay cả lãnh đạo tỉnh”. Do đó, Bộ Thủy lợi phải tổ chức hội nghị lớn do chính kỹ sư Hùng trình bày những cơ sở khoa học để chứng minh có nước. Đó là địa mạo trong lưu vực có cây, tức là có nước ngầm. Tầng phủ đất sét dày, chứa nước được và hằng năm ở Dầu Tiếng đều có lũ lớn.

“Sau khi khởi công, thanh niên được vận động lên công trường đào đắp kênh mương. Qua một tháng thi công, khối lượng chỉ đạt khoảng 100.000 mét khối đất. Nếu với tiến độ này phải mất cả chục năm mới hoàn thành công trình” – ông Bảy Biên nhớ lại.

Khó khăn bủa vây. Việc quan trọng nhất của công trình thủy lợi Dầu Tiếng là nếu lòng hồ, các đập chặn dòng, cống xả đã xong mà chưa có kênh để xả nước thì rất nguy hiểm. Nhưng chính trong khó khăn đã xuất hiện những người anh hùng, những sáng kiến cải tiến lao động…

Để lòng hồ Dầu Tiếng tích nước và có nước, phải chặn sông Sài Gòn. Tháng 1 và tháng 12-1983, có hai dấu mốc quan trọng của đại công trình là chặn dòng đợt 1 và đợt 2. Ngày 2-7-1984, hồ Dầu Tiếng bắt đầu tích nước. Sau khi hoàn thành các tuyến kênh, nước tích đã đủ trong lòng hồ, ngày 10-1-1985, hồ Dầu Tiếng chính thức mở nước. Kể từ đó, ruộng vườn Tây Ninh phủ màu xanh.

Tháng 8-1978, Hội Phát triển quốc tế (IDA – một thành viên của Ngân hàng Thế giới) đã ký với Chính phủ Việt Nam thỏa thuận cấp tín dụng để làm dự án thủy lợi Dầu Tiếng.

 

Theo thỏa thuận này, IDA cấp cho Việt Nam khoản vay 60 triệu USD gồm: phương tiện, trang thiết bị 31 triệu USD; nguyên vật liệu 20 triệu USD; đào tạo 500.000 USD và dự phòng 8,5 triệu USD.

 

Ông Phạm Phúc Trinh (66 tuổi, nguyên cán bộ thư ký dự án của Ban kiến thiết Dầu Tiếng, sau này là Ban quản lý 301) cho biết sau hợp đồng tín dụng nói trên, dự án hồ thủy lợi Dầu Tiếng được cho vay thêm 50 triệu USD, nâng tổng số vốn vay thành 110 triệu USD để nâng sức chứa của hồ lên gần 1,6 tỉ mét khối nước và tưới trực tiếp cho 100.000ha của ba tỉnh Tây Ninh, TP.HCM và Long An.

3.

Nguồn sống từ hồ Dầu Tiếng

Ông Lâm Văn Chương (Hai Chương, 76 tuổi, hiện ở xã Phước Minh, nguyên cán bộ Ban chỉ huy công trình hồ Dầu Tiếng) xúc động: “Đời sống nhân dân Tây Ninh thay đổi là nhờ hồ Dầu Tiếng. Đây là điều hiển nhiên, đã được chứng minh, ai cũng phải công nhận”.

Từ xã đầu kênh đến xã cuối kênh đều hưởng lợi dòng nước của Dầu Tiếng. Phước Minh (huyện Dương Minh Châu) là xã nằm sát bên lòng hồ Dầu Tiếng, với nông nghiệp chủ yếu là cây lúa. 

Theo dòng chảy của kênh chính Đông, đây là xã đầu tiên được “uống nước” từ hồ và 900ha lúa của xã luôn tươi tốt, trĩu bông. Gần 10 trang trại và gần 100 hộ nhỏ lẻ nuôi cá lóc bông, ba ba cũng khấm khá nhờ nước Dầu Tiếng.

Ngoài ra, lòng hồ Dầu Tiếng còn tạo kế sinh nhai cho hàng trăm hộ dân làm nghề đánh cá trong xã. Ông Đinh Thế Trọng, chủ tịch xã, khẳng định: “Nước hồ Dầu Tiếng không chỉ giúp bà con dùng tưới trực tiếp cho vườn tược mà còn giữ được mạch nước ngầm. Nhờ hồ Dầu Tiếng mà người dân trong xã đều có điều kiện phát triển kinh tế”.

Xã Lộc Ninh (huyện Dương Minh Châu) nằm cuối kênh Đông. Trước ngày có nước Dầu Tiếng, cây ăn trái trong xã khô quéo. Nhưng từ ngày nước kênh chính Đông chảy vào kênh N4, xuống các kênh nội đồng, xã trở thành vùng chuyên cây trái. 

Những vườn nhãn, bưởi da xanh, sầu riêng xanh mướt. Những rẫy cao su cao vút. Diện tích cây trái của xã lên đến 1.500ha. Rồi hàng trăm hộ dân lấy nước nuôi cá rô đầu vuông, cá lóc…

Ông Phạm Văn Vẻ – chủ tịch Hội nông dân xã Lộc Ninh – cho biết: “Hồi đó bà con nông dân cày cấy, nuôi trồng đều trông nhờ vào thời tiết, đất bỏ không. Từ ngày có nước Dầu Tiếng, không một tấc đất hoang phí, thu nhập làm nông của bà con tăng 3, 4 lần, thậm chí cả chục lần”. 

“Nếu không có hồ Dầu Tiếng, thì có thể lúc này đây, nhà chú phải đi mua nước uống để tiếp các cháu” – ông Đặng Hồng Phước (70 tuổi, xã Truông Mít) nói với khách đến nhà.

Tây Ninh bây giờ là vựa nông sản lớn của vùng Đông Nam Bộ. Từ đây, nhiều nhà máy xí nghiệp chế biến mía, mì và sơ chế, đóng gói trái cây hình thành. Mới năm 2019, một nhà máy chế biến rau củ quả hiện đại với tổng vốn đầu từ hơn 1.700 tỉ đồng được xây dựng tại Gò Dầu, Tây Ninh.

Chủ nhiệm thiết kế hồ Dầu Tiếng – kỹ sư Nguyễn Xuân Hùng khẳng định: “Để làm được hồ Dầu Tiếng, nói theo cách nói bây giờ là cả hệ thống chính trị phải vào cuộc. Đó là có sự quyết tâm của Bộ Chính trị. Thủ tướng trực tiếp đàm phán với Ngân hàng Thế giới để vay vốn. 

Rồi bộ trưởng thủy lợi đến anh kỹ sư, công nhân đều phải vào Dầu Tiếng. Ở địa phương thì người dân nhường đất cho công trình. Và chính quyền đã huy động cả chục triệu ngày công đi làm thủy lợi Dầu Tiếng.

Ngay trước trụ sở Công ty thủy lợi Dầu Tiếng – Phước Hòa, sát bên lòng hồ, có một tháp bêtông gồm ba trụ và một vòng tròn bên trong kết dính ba trụ. 

Kỹ sư Nguyễn Xuân Hùng lý giải, đó là hình tượng làm nên đại công trình Dầu Tiếng. Ba cột tượng trưng cho ba lực lượng gồm: Đảng, Nhà nước – Nhân dân và vốn nước ngoài cho vay. Vòng tròn bên trong kết ba cột là thể hiện liên kết ba nhân tố đó thành một khối đoàn kết.

Hạt gạo nghĩa tình của dân

Ngày nay, từ đỉnh núi Bà Đen nhìn xuống là những cánh đồng mía mẫu lớn, ruộng lúa tốt tươi, đồng mì bao la, lô cao su thẳng tắp, mãng cầu nặng trĩu… Ngày nay, khắp các con lộ của Tây Ninh, ở đâu cũng bắt gặp cảnh người dân bày bán trái cây, rau quả. 

Lòng hồ Dầu Tiếng và những dòng kênh xanh làm dịu đi nắng gắt, oi ả của mùa hè Tây Ninh. “Nước trong lòng hồ, nước trên các dòng kênh bốc hơi khiến cho khí hậu Tây Ninh biến đổi mát mẻ hơn” – kỹ sư Hùng giải thích.

Trước ngày hồ Dầu Tiếng mở nước, cây lúa ở Tây Ninh chủ yếu gieo sạ dọc vùng đất thấp, hai bên sông Vàm Cỏ Đông. Lúa chỉ trồng được một vụ cùng một số cây công nghiệp ngắn ngày, năng suất thấp. Nhưng kể từ khi có hồ nước Dầu Tiếng, năng suất lúa ở Tây Ninh từ 1-1,5 tấn/ha/vụ thành lúa 3 vụ/năm đạt 5-6 tấn/ha. 

“Đặc điểm cây mì và cây mía là trồng theo tự nhiên, nhưng ở Tây Ninh là tưới nước. Vì vậy, Tây Ninh mới có một năm trồng 2 vụ mì, năng suất khoảng 40 tấn/ha. Mía từ 20 tấn/ha đến nay tăng 90-100 tấn/ha. Đậu phộng khoảng 1 tấn, nay 3 tấn và thậm chí xuất khẩu. Đến cao su cũng tưới luôn nước, tăng 30% lượng mủ…” – ông Nguyễn Văn Tranh, nguyên cán bộ thủy lợi Tây Ninh, liệt kê.

Tổng kết lại, quá trình thi công hồ Dầu Tiếng, nhân dân Tây Ninh đã đóng góp gần cả chục triệu ngày công lao động trực tiếp. Ngoài ra, họ còn nhường 3.000ha đất canh tác của mình để xây dựng công trình. Dù đời sống còn gặp nhiều khó khăn, nhưng bà con nhân dân quyên góp lương thực, thực phẩm, công cụ lao động gửi lên công trường.

Ông Võ Đức Tú, nguyên phó chủ tịch UBND Tây Ninh, lúc còn sống có kể lại câu chuyện xúc động rằng ngay năm đầu tiên hồ Dầu Tiếng mở nước, bà con nông dân đã mang cả trăm tấn gạo – những hạt gạo thơm ngon nhất đến trụ sở UBND Tây Ninh biếu, tặng để cám ơn Đảng, Nhà nước. 

Đó là những hạt gạo mà trước đây chưa bao giờ có được trên đất Tây Ninh vào mùa khô. Và số gạo nghĩa tình này được Tây Ninh gửi cho các đoàn khách quốc tế, các tỉnh bạn.

Ngày hồ Dầu Tiếng mở nước, lòng người dân Tây Ninh rạo rực, tưng bừng. Khắp thôn, xóm đều mở hội ăn mừng, đánh trống, khua chiêng. 

Ông Trần Việt Biên, nguyên phó chủ tịch UBND tỉnh Tây Ninh, kể lúc còn đương nhiệm, ông bay trực thăng cùng với lãnh đạo của Campuchia để thị sát việc phân định, cắm mốc biên giới hai nước.

Lúc bay, lãnh đạo phía bạn có hỏi, làm sao để phân biệt được ranh giới Tây Ninh với Campuchia, ông Biên trả lời: “Màu xanh đến đâu thì địa phận Tây Ninh đến đó”.

Ông Phạm Phúc Trinh – nguyên thư ký Ban kiến thiết Dầu Tiếng – cho biết những năm 80 của thế kỷ 20, mỗi năm cả ngành thủy lợi đầu tư khoảng 1,2 tỉ đồng, riêng hồ Dầu Tiếng đã chiếm 300-400 triệu đồng.

Hàng chục đơn vị thi công, xây lắp của Bộ Thủy lợi, Bộ GTVT được tung vào công trường. Chưa kể, tỉnh Tây Ninh cũng có ba công ty cơ giới tham gia xây dựng. Cao điểm nhất, trên công trình có đến gần 90.000 người.

Còn người dân Tây Ninh đã góp cho công trình gần 15 triệu ngày công lao động, đào đắp được gần 12 triệu m3 đất, xây lắp khoảng 55.000m3 bêtông và đá xây… để xây dựng nên hàng ngàn kilômet kênh cấp 1, 2, 3 và hàng ngàn công trình bêtông trên kênh.

Núi Bà Đen Tây Ninh – Góc nhìn từ hồ Dầu Tiếng/ Vnexpress

4.

Hướng đến hồ ‘đa mục tiêu’

Tiếp thêm nước cho Dầu Tiếng

Sau 35 năm vận hành, “quả tim” hồ Dầu Tiếng đã và đang phát huy hiệu quả, đặc biệt là khi mở thêm kênh tưới Tân Hưng và được tiếp nước từ hồ thủy lợi Phước Hòa cách 40km. Cùng nhiệm vụ cốt lõi, hồ Dầu Tiếng đang được Công ty TNHH một thành viên thủy lợi Dầu Tiếng – Phước Hòa (gọi tắt là Công ty thủy lợi Dầu Tiếng – Phước Hòa) và đơn vị tư vấn xây dựng đề án “đa mục tiêu” để phát triển bền vững các ngành nghề là thế mạnh, tiềm năng của hồ.

Cuối năm 2012, hồ thủy lợi Phước Hòa hoàn thành bằng việc chặn dòng sông Bé ở xã An Thái, huyện Phú Giáo, Bình Dương. Hồ có diện tích 2.000ha, thuộc các huyện Bình Long, Chơn Thành (Bình Phước) và Phú Giáo, Bến Cát (Bình Dương).

Đây là công trình thủy lợi có chức năng chuyển nước từ sông này qua sông khác, hồ tiếp nước cho hồ. Đó là nước từ sông Bé được chuyển sang sông Sài Gòn, từ hồ Phước Hòa sang hồ Dầu Tiếng. Một con kênh dài hơn 40,5km, nối hai hồ làm nhiệm vụ chuyển nước, với lưu lượng khoảng 50m3/s, tạo nên công trình thủy lợi liên hoàn Dầu Tiếng – Phước Hòa.

Nhờ được tiếp nước, hồ Dầu Tiếng chủ động nước cung cấp cho sinh hoạt, sản xuất và tưới tiêu theo nhu cầu mà không sợ thiếu hụt trong mùa khô hạn, ít mưa.

Ông Trần Quang Hùng, giám đốc Công ty thủy lợi Dầu Tiếng – Phước Hòa, cho biết trong bối cảnh biến đổi khí hậu diễn ra khốc liệt, hạn hán, xâm nhập mặn, lượng mưa giảm đã có lúc khiến lượng nước tích trong hồ Dầu Tiếng chỉ đạt 85% công suất thiết kế. Nhưng nhờ được tiếp nước từ hồ Phước Hòa, Dầu Tiếng tích đủ công suất, đảm bảo nguồn nước cho kinh tế – dân sinh.

“Việc bổ sung nguồn nước từ hồ Phước Hòa sang hồ Dầu Tiếng không chỉ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt, nông nghiệp và công nghiệp, mà còn giúp xả nước đẩy mặn xuống phía hạ du trên sông Vàm Cỏ Đông, sông Sài Gòn hiệu quả hơn” – ông Hùng cho biết.

Theo kết quả quan trắc, từ khi có nước Dầu Tiếng làm nhiệm vụ “đẩy mặn”, nước mặn trên sông Sài Gòn bị đẩy lùi từ Thủ Dầu Một xuống Lái Thiêu, trên sông Vàm Cỏ Đông bị đẩy lùi từ Gò Dầu xuống Đức Huệ. Kết quả sau cùng là những vùng đất vốn bị nhiễm mặn, nhiễm phèn ở ven hai con sông này được “ngọt hóa”. 

Những vùng đất trước đây phải bỏ hoang vì xâm nhập mặn nay thành ruộng vườn với tần suất canh tác 2 – 3 vụ/năm. Ngoài ra, nhờ được “ngọt hóa”, nước hai dòng sông trên tạo được nguồn tưới cho gần 29.000ha ven sông Sài Gòn và hơn 32.000ha ven sông Vàm Cỏ Đông.

Nhờ có nước Dầu Tiếng đẩy mặn trên sông Vàm Cỏ Đông, các huyện Đức Hòa, Đức Huệ, Bến Lức (Long An) có vùng trồng hoa màu rộng tới gần 30.000ha, mà trước đây chỉ hơn 6.000ha. Diện tích lúa của ba huyện này cũng tăng lên 50.000ha. Đặc biệt, không có nước Dầu Tiếng thì người dân TP.HCM sẽ bị khát nhiều tháng do Nhà máy nước Tân Hiệp phải đóng cửa vì nhiễm mặn.

Hệ thống kênh cấp nước từ hồ Dầu Tiếng cũng được mở thêm. Cụ thể, ban đầu hệ thống thủy nông Dầu Tiếng có hai tuyến kênh chính để đưa nước từ lòng hồ ra ngoài. Đó là các kênh chính Đông dài 45km và chính Tây dài 39km.

Đến 1996, kênh Tân Hưng được xây dựng dài 29km, cũng lấy nước từ hồ Dầu Tiếng để tưới cho các huyện vùng cao Tân Châu và Tân Biên của Tây Ninh. Nếu như kênh chính Đông, chính Tây đưa nước chảy xuôi thì kênh Tân Hưng đưa nước chảy ngang.

“Hồ đa mục tiêu – hàng triệu người dân an toàn”

Quy trình vận hành hồ Dầu Tiếng phải đảm bảo những mục tiêu lớn là tích đủ nước, an toàn tuyệt đối cho công trình và phòng lũ cho hạ du. Những năm qua, đã triển khai nhiều giải pháp để đảm bảo an toàn cho đập nước như lắp thiết bị quan trắc, cảnh báo. Đồng thời tổ chức kiểm định an toàn đập, hồ chứa cũng như bảo trì, nâng cấp, hiện đại hóa đập, hồ chứa… Năm 1998-2000, đập Dầu Tiếng được xử lý chống thấm bằng công nghệ “tường tâm” của chuyên gia Lê Nguyễn Minh Quang.

Trong những năm gần đây, ở hồ Dầu Tiếng có nhiều hoạt động kinh tế. Cụ thể trong lòng hồ có khai thát cát, nuôi cá. Ở vùng bán ngập có các dự án điện mặt trời, xâm canh trồng cây trái, hoa màu.

Trên lưu vực hồ Dầu Tiếng đã hình thành các cơ sở, nhà máy như chế biến tinh bột mì, mủ cao su. Những dự án du lịch sinh thái ở đảo Nhím, Núi Cậu, bán đảo Tha La cũng đang được triển khai… Các nhà khoa học khuyến cáo rằng: “Tất cả các hoạt động trên cần được đánh giá cụ thể về các tác động tới chất lượng nước và an toàn”.

Theo ghi nhận đã từng có những vụ “đầu độc” nước ở thượng nguồn hồ Dầu Tiếng. Năm 2016, Công an Tây Ninh phát hiện một công ty chế biến tinh bột khoai mì xả nước thải chưa qua xử lý bằng đường ống ra suối Tà Ly, rồi ra bến Cửu Long (huyện Tân Châu) – đầu nguồn hồ Dầu Tiếng.

Theo các nhà khoa học thủy lợi, việc khai thác cát ở lòng hồ tăng đã làm chất lượng nước trong hồ bị ô nhiễm và gây nguy cơ sạt lở, ảnh hưởng đến an toàn công trình, đặc biệt là đập chính.

Để hồ Dầu Tiếng an toàn bền vững, hiện Công ty thủy lợi Dầu Tiếng – Phước Hòa và các đơn vị tư vấn đang lập đề án, xây dựng kế hoạch sử dụng “đa mục tiêu”. Việc bảo vệ an toàn cho hồ chứa là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Hồ có an toàn thì đất đai, môi trường và đặc biệt là nhiều triệu người dân sinh sống phía hạ du cũng như tài sản của họ mới được an toàn.

“Đảm bảo an ninh nguồn nước, an toàn hồ đập là nhiệm vụ hết sức cấp thiết và sát sườn. Công trình cần được hỗ trợ từ các địa phương trong phối hợp quản lý. Làm sao để hài hòa các mục tiêu phát triển kinh tế – xã hội kết hợp với bảo vệ môi trường nhưng không làm thay đổi nhiệm vụ của hồ chứa. Vậy mới bền vững” – ông Hùng nói.

Với vai trò đặc biệt quan trọng của mình, năm 2017, Thủ tướng Chính phủ đã đưa công trình hồ thủy lợi Dầu Tiếng vào danh mục “công trình quan trọng liên quan đến an ninh quốc gia”. Đến năm 2019, Thủ tướng quyết định đưa công trình này vào danh mục đập, hồ chứa nước quan trọng đặc biệt”.

Kênh chính Đông chảy qua các huyện Dương Minh Châu, Gò Dầu, Trảng Bàng (Tây Ninh), Bến Cát, Dầu Tiếng (Bình Dương), Củ Chi (TP.HCM), Đức Hòa (Long An) rồi thông qua hệ thống tiêu thoát nước ra sông Sài Gòn. Nếu trường hợp xả lũ khẩn cấp, kênh chính Đông sẽ xả trực tiếp ra sông Sài Gòn mà không qua hệ thống tiêu thoát.

Kênh chính Tây chảy qua các huyện Dương Minh Châu, Hòa Thành, TP Tây Ninh, Châu Thành của tỉnh Tây Ninh. Còn kênh Tân Hưng chảy qua huyện Tân Châu và Tân Biên. Cả hai kênh này đều thông qua hệ thống tiêu thoát nước rồi đổ vào rạch Bàu Nâu, trước khi ra sông Vàm Cỏ Đông.

(Tuổi trẻ)

Lâu lắm chưa gặp lại Mạn Châu và Sa Hoa các bạn nhỉ? Hẹn gặp họ ở bài viết sau nhé vì hôm nay đến đây thì dài quá rồi!

Have a nice evening to all!

April 10, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Nghe thành phố thở (3)

by Rose & Cactus April 6, 2024

Tờ Tuổi Trẻ Online hôm qua có bài viết trong mục Megastory về Bảng đen và Phấn trắng rất hay. Nó lại gợi cho mỗi người đã từng  là học sinh những cảm xúc bồi hồi về cái thuở còn là Hoa Học Trò với những Áo Trắng hay Mực Tím đầy mộng mơ.

MA THUẬT CỦA BẢNG ĐEN PHẤN TRẮNG

Trong con mắt nhà toán học và nhà khoa học, bảng đen có sức hấp dẫn kỳ lạ, và những gì được viết trên đó bằng phấn – không nhất thiết phải là phấn trắng – có vẻ đẹp đến tầm nghệ thuật.

Việc viết phấn được ghi nhận từ tận thế kỷ XI trong những lớp giảng dạy của học giả lừng danh người Ba Tư Al-Biruni.

Nhưng đâu là lý do khiến hình thức diễn đạt ý tưởng này vẫn được ưa chuộng đến tận ngày nay, trong khi giấy da và viết lông ngỗng – hình ảnh gắn liền với những nhà bác học thời kỳ khoa học rực rỡ cách đây nhiều thế kỷ – không còn nữa?

Để tìm câu trả lời, cây bút chuyên viết về khoa học Thomas W. Hodgkinson đã đến thăm những nhà khoa học đồng nghiệp đang làm việc tại Viện Khoa học toán học London (LIMS, Anh).

Trong bài viết cho tạp chí Nautilus, Hodgkinson kể ở viện này, trong mỗi phòng nghiên cứu đều có một tấm bảng đen to tướng, kích thước 3,6 x 1,8m. Tấm bảng nào cũng chi chít chữ, câu hỏi, ghi chú, phương trình, công thức hay những nét vẽ nguệch ngoạc…

Theo viện trưởng Thomas Fink, làm nghiên cứu giống như một hành trình tìm đường giải thoát, và tấm bảng đen là công cụ tốt nhất để vượt qua bế tắc.

Mỗi lần lâm vào ngõ cụt, Fink và đồng nghiệp sẽ bước lên bảng, ghi lại bài toán, vừa viết vừa suy nghĩ. Có thể đó chỉ là những dòng tư duy mới chớm, không đầu không đuôi.

Nhưng đã rất nhiều lần, các nhà khoa học tìm được manh mối cho đầu bài hóc búa ngay khi đang cầm phấn viết bảng.

Viên phấn, tấm bảng có sức mạnh lớn đến vậy sao?

Theo Read, hầu hết các nhà khoa học đều thích dùng công cụ nghiên cứu cơ bản nhất là phấn và bảng, dù cho ngày nay có không ít công nghệ kỹ thuật số thuận lợi ghi chép, trình chiếu.

Một số ứng dụng thời 4.0 cho phép nhà khoa học vẽ trên màn hình cảm ứng, có thêm màu sắc, hiệu ứng cực kỳ sinh động. Nhưng các nhà khoa học vẫn thích sự tối giản của tấm bảng đen. Một phần là vì sự gần gũi và cảm giác yên tâm, khỏi phải lo mất tài liệu hay máy móc hư bất chợt.

Hình: Tuổi trẻ Online

Phần khác là vì có thể tập trung hơn.

Trong không gian chỉ có bạn và bài toán trên bảng, bạn được phép thử và mắc sai lầm. Viên phấn trắng cho một nhà nghiên cứu được tự do thử mọi hướng tiếp cận, không đúng thì… xóa.

Có lẽ chính vì thế mà giáo sư Yang-Hui He cho rằng khi cầm một viên phấn và nhìn vào bảng đen, ông có cảm giác mình thật sự đang làm toán.

Một đồng nghiệp khác từ LIMS, Forrest Sheldon, nói đôi lúc ông cảm thấy tấm bảng đen như một đường đua tiếp sức. Một nhóm nhà khoa học có thể đứng trước tấm bảng, chuyền tay nhau viên phấn để giải một bài toán, giống hệt các vận động viên trao gậy trong nội dung 4x100m tiếp sức.

Cũng có khi đó là cuộc đua nhiều chặng, nếu hôm nay chưa nghĩ ra thì cứ để bảng đó, ngày mai trở lại. Mỗi ngày suy nghĩ một ít, cho đến một ngày họ tìm ra đáp án và thốt lên “eureka”.

Nhiếp ảnh gia Jessica Wynne, cũng là giáo sư tại Viện Công nghệ thời trang ở New York, có niềm đam mê đặc biệt với những tấm bảng của các nhà khoa học, giảng viên đại học.

Cô dành thời gian đi khắp nơi, chụp lại những tấm bảng đen của nhiều chuyên gia toán học trong lúc làm việc.

Có những tấm bảng lúc nào cũng dày đặc các phương trình, con số, những ký hiệu đặc biệt, như của Alex Zhongyi Zhang, nghiên cứu sinh tiến sĩ từ Đại học Columbia (Mỹ);

Số khác lại theo trường phái tối giản, như tấm bảng được Wynne chụp giữa những hàng cây ở viện nghiên cứu khoa học cao cấp Institut des Hautes Études Scientifiques ở ngoại ô Paris: không có gì ngoài một vài chữ cái Latin kèm nhiều mũi tên.

Một số giáo sư tự sáng tạo những nguyên tắc viết bảng chỉ “người trong cuộc” mới hiểu.

Chẳng hạn, tấm bảng của giáo sư Tadashi Tokieda tại Đại học Stanford thường biểu thị hình tròn màu đen bằng một chấm trắng, và quy ước hình tròn màu trắng bằng một chấm không tô màu.

Wynne cũng chụp được nhiều tấm bảng vừa bị xóa nội dung, của một nhà khoa học còn đang vật vã trước một bài toán. “Tôi bị thu hút bởi vẻ đẹp vượt thời gian và hình dáng vật chất của những tấm bảng. [Chúng] còn thể hiện khát vọng của giới khoa học luôn muốn khám phá sự thật và giải quyết các vấn đề hóc búa” – cô nói.

Không chỉ nhà toán học hay vật lý mới mê viết bảng.

Trong bài viết cho trang tin The Harvard Gazette, hai tác giả Manisha Aggarwal-Schifellite và Juan Siliezar đưa người đọc tham quan “một vòng bảng đen” ở đại học danh giá của Mỹ.

Ở lớp logic học nhập môn, các giáo sư như Mark Richard thường mô hình hóa những lý thuyết logic, triết học bằng sơ đồ, hình khối, giúp sinh viên “dễ nuốt” những nội dung nhập môn, dù thực tế những gì viết trên bảng cũng rất thách thức trí não người xem.

Trong giờ văn học, một diễn đàn tranh luận về Nữ hoàng xứ Scotland Mary được giảng viên Vanessa Braganza tóm gọn súc tích trên tấm bảng. Như thể các tiến bộ về trình chiếu chưa hề ghé qua đại học gần 400 tuổi này.

(Tuổi Trẻ)

Hình: Tuổi trẻ Online

Bài báo này làm mình nhớ lại hồi đầu năm tờ “The New York Times” có đăng một bài viết nhan đề “A.I.’s Latest Challenge: the Math Olympics” trong đó có hình ảnh Thầy Lê Bá Khánh Trình cùng các học trò của thầy đứng trước một tấm bảng (tuy bảng màu xanh nhưng vẫn là phấn trắng) trên đó  chi chít các hình vẽ đường tròn và tam giác, những bài toán hình học.

Dù mình học Toán chỉ ở mức đủ thi Đại học và thầy Trình thì ở tít trong Sài Gòn nhưng từ nhỏ mình đã được nghe mẹ mình kể về Thầy Lê Bá Khánh Trình trước cả khi mình lớn lên và được biết đến thầy qua báo chí.

Thầy chỉ kém bố mẹ mình vài tuổi nên cũng coi như gần thế hệ của bố mẹ. Mẹ kể thời của mẹ sự kiện thầy, vì có phương pháp giải hết sức đặc sắc, độc đáo cho một bài toán Hình ở kỳ thi Olympic Toán Quốc tế năm 1979 mà đã được trao giải Đặc biệt, đã có tiếng vang rất lớn.

Trong bối cảnh Việt Nam khi đó mới thoát ra khỏi chiến tranh, thiếu thốn và khó khăn trăm bề lại bị bao vây bởi các lệnh cấm vận thì một trí tuệ Việt Nam xuất sắc như thế  có tác động tinh thần rất lớn đối với thế hệ trẻ. Nên mặc dù thời điểm đó  giao thông cách trở, tin tức khó lan truyền hơn bây giờ nhiều vậy mà thầy Khánh Trình đã rất là nổi tiếng.

Học sinh các thế hệ ngoài Bắc (và cả nước) gần như không ai là không biết đến cái tên Lê Bá Khánh Trình (cả họ và tên đầy đủ các bạn ạ). Kiểu thầy đã là một cái gì đó mang tính biểu tượng cho trí tuệ Việt Nam rồi ấy.

Cho nên khi những hình ảnh thầy xuất hiện trên một tờ báo lớn của thế giới khiến mình cảm thấy rất tự hào (tất cả những bài báo viết về đất nước con người Việt Nam trên The New York Times nếu bắt gặp mình đều đọc kỹ, như một sỏ thích).

Cách đây cũng lâu rồi trên một chương trình truyền hình của kênh khoa học Da Vinci (thời nhỏ con mình nghiện kênh này lắm, mọt luôn, suốt ngày mở xem không sót một chương trình nào, giờ thì ít xem ti vi hơn) có một đoạn nói về chuyến viếng thăm của hai phóng viên nhí đến một phòng thí nghiệm của Đại học Quốc gia Singapore (NUS), một trong những trường uy tín bậc nhất của Châu Á.

Và xuất hiện trên màn hình khoảng 5 phút để thực hiện một mô hình bay nào đó có hai giảng viên của NUS. Mình nhớ một trong hai có gương mặt và hình dáng giống người Việt (bạn nào xem chương trình này nhiều chắc biết vì nó được chiếu đi chiếu lại có khi trong suốt một năm) nhưng con mình phát hiện nhanh lắm, nó bảo mình mẹ ơi chú ấy chắc là người Việt Nam rồi vì con thấy họ Nguyễn (dòng chữ chạy trên màn hình). Chỉ thế thôi cũng cảm thấy tự hào ghê gớm các bạn ạ.

Cho nên bất cứ cái gì liên quan đến quê hương từ con người đến cảnh vật thiên nhiên, mỗi lá cây ngọn cỏ, mỗi mùi hương, mỗi cơn gió… đều rất dễ khiến chúng ta xúc động. Bảo làm sao cả ngàn năm mà người Do Thái vẫn kiên quyết  bám trụ mảnh đất của cha ông họ bên bờ Địa Trung Hải và Biển Đỏ. Dù cho nó có nhỏ hẹp, khắc nghiệt và đầy hiểm nguy 

Vì đó là quê hương, cội nguồn của họ, nơi  chứa đựng tất cả những tình cảm thiêng liêng nhất. 

A.I.’S LATEST CHALLENGE: THE MATH OLYMPICS

By Siobhan Roberts/The New York Times

Trong bốn năm, nhà khoa học máy tính Trieu Trinh (Trịnh Hoàng Triều) đã miệt mài với một vấn đề siêu toán học: làm thế nào để xây dựng một mô hình A.I, giải các bài toán hình học từ cuộc thi Olympic Toán học Quốc tế, cuộc thi thường niên dành cho học sinh trung học giỏi toán nhất thế giới.

Tuần trước Tiến sĩ Trinh đã bảo vệ thành công luận án tiến sĩ về chủ đề này tại Đại học New York; tuần này, anh ấy đã mô tả kết quả nghiên cứu của mình trên tạp chí Nature. Được đặt tên là AlphaGeometry, hệ thống này có thể giải  các bài toán hình học Olympic ở trình độ gần như đạt mức huy chương vàng của con người.

Trong khi phát triển dự án, Tiến sĩ Trinh đã giới thiệu dự án này với hai nhà khoa học nghiên cứu tại Google và họ đã nhận anh làm cư dân từ năm 2021 đến năm 2023. AlphaGeometry gia nhập nhóm A.I. của Google DeepMind, các hệ thống đã trở nên nổi tiếng với khả năng giải quyết những thách thức lớn.

Có lẽ nổi tiếng nhất là AlphaZero, một thuật toán deep learning, đã chinh phục môn cờ vua vào năm 2017. Toán là một vấn đề khó hơn, vì số đường dẫn đến lời giải đôi khi là vô hạn; cờ vua luôn hữu hạn.

Tiến sĩ Trịnh, tác giả chính và động lực của dự án cho biết: “Tôi cứ đi vào ngõ cụt, đi sai đường.”

Đồng tác giả của bài báo là cố vấn tiến sĩ của Tiến sĩ Trinh, He He, tại Đại học New York; Yuhuai Wu, được biết đến với tên Tony, người đồng sáng lập xAI (trước đây ở Google), người vào năm 2019 đã bắt đầu khám phá một ý tưởng tương tự một cách độc lập; Thắng Lương và Quốc Lê, đều đến từ Google DeepMind.

Sự kiên trì của tiến sĩ Trịnh đã được đền đáp. “Chúng tôi không thực hiện sự cải tiến tăng thêm” anh nói. “Chúng tôi đang thực hiện một bước nhảy lớn, một bước đột phá lớn về mặt kết quả.”

“Chỉ cần đừng phóng đại nó,” anh nói.

Bước nhảy lớn

Tiến sĩ Trịnh giới thiệu hệ thống AlphaGeometry một bộ đề gồm 30 bài toán hình học Olympic từ năm 2000 đến năm 2022. Hệ thống giải được 25 bài; về mặt lịch sử, trong cùng thời kỳ đó, người đoạt huy chương vàng trung bình giải được 25,9 bài.

Tiến sĩ Trinh cũng đưa ra các bài toán cho một hệ thống được phát triển vào những năm 1970 được biết đến là hệ thống chứng minh định lý hình học mạnh nhất; nó đã giải được 10 bài.

Trong vài năm qua, Google DeepMind đã theo đuổi một số dự án nghiên cứu ứng dụng A.I. đến toán học. Và rộng hơn nữa trong lĩnh vực nghiên cứu này, các bài toán Olympic đã được sử dụng làm chuẩn mực; OpenAI và Meta AI đã đạt được một số kết quả.

Để có thêm động lực, có “I.M.O. Grand Challenge” và một thử thách mới được công bố vào tháng 11, Giải Olympic Toán học Trí tuệ Nhân tạo, với giải thưởng trị giá 5 triệu đô la dành cho A.I. đầu tiên giành huy chương vàng Olympic.

Bài báo AlphaGeometry mở đầu bằng lập luận rằng việc chứng minh các định lý Olympiad “thể hiện một cột mốc quan trọng trong khả năng suy luận tự động ở cấp độ con người”.

Michael Barany, nhà sử học về toán học và khoa học tại Đại học Edinburgh, cho biết ông tự hỏi liệu đó có phải là một cột mốc toán học có ý nghĩa hay không. “Cái I.M.O đang thử nghiệm này rất khác so với toán học sáng tạo đối với đại đa số các nhà toán học,” ông nói.

Terence Tao, một nhà toán học tại Đại học California, Los Angeles – và là thí sinh đoạt huy chương vàng Olympic trẻ nhất từ ​​trước đến nay, khi mới 12 tuổi – cho biết ông nghĩ rằng AlphaGeometry là một “công trình tuyệt vời” và đã đạt được “những kết quả mạnh mẽ đáng ngạc nhiên”.

Ông nói, việc tinh chỉnh hệ thống A.I. để giải quyết các bài toán của Olympic có thể không cải thiện kỹ năng nghiên cứu sâu của nó, nhưng trong trường hợp này, hành trình có thể tỏ ra có giá trị hơn đích đến.

Hình: Tuổi trẻ Online

Theo TS Trịnh nhận định, suy luận toán học chỉ là một loại suy luận nhưng nó có ưu điểm là dễ kiểm chứng. “Toán học là ngôn ngữ của sự thật,” ông nói. “Nếu bạn muốn xây dựng một A.I., điều quan trọng là phải xây dựng một A.I. tìm kiếm sự thật và đáng tin cậy mà bạn có thể tin tưởng”, đặc biệt là đối với “các ứng dụng quan trọng an toàn”.

Bằng chứng của khái niệm

AlphaGeometry là một hệ thống “biểu tượng thần kinh”. Nó kết hợp một mô hình ngôn ngữ mạng thần kinh (giỏi về trực giác nhân tạo, như ChatGPT nhưng nhỏ hơn) với một công cụ biểu tượng (giỏi về lý luận nhân tạo, giống như một máy tính logic, đại loại vậy).

Và nó được tùy chỉnh cho hình học. Heather Macbeth, một nhà hình học tại Đại học Fordham và là chuyên gia về lý luận được xác minh bằng máy tính, cho biết: “Hình học Euclide là một nền tảng thử nghiệm tuyệt vời cho lý luận tự động, vì nó tạo thành một miền khép kín với các quy tắc cố định”. (Khi còn là một thiếu niên, Tiến sĩ Macbeth đã giành được hai huy chương I.M.O..) AlphaGeometry “dường như có tiến bộ tốt,” cô nói.

Hệ thống này có hai tính năng đặc biệt mới lạ.

Đầu tiên, mạng lưới thần kinh chỉ được đào tạo dựa trên dữ liệu được tạo bằng thuật toán – một con số khổng lồ 100 triệu bằng chứng hình học – không sử dụng đáp án của con người.

Việc sử dụng dữ liệu tổng hợp được tạo từ đầu đã vượt qua trở ngại trong việc chứng minh định lý tự động: sự khan hiếm dữ liệu đào tạo có thể kiểm chứng được của con người được dịch sang ngôn ngữ mà máy có thể đọc được. Tiến sĩ He nói: “Thành thật mà nói, ban đầu tôi có một số nghi ngờ về việc làm thế nào điều này sẽ thành công”.

Thứ hai, khi AlphaGeometry bắt đầu giải quyết một vấn đề, công cụ biểu tượng sẽ bắt đầu giải quyết; nếu nó bị mắc kẹt, mạng lưới thần kinh sẽ đề xuất các cách để tăng cường lập luận chứng minh. Vòng lặp tiếp tục cho đến khi giải pháp thành hiện thực hoặc cho đến khi hết thời gian (bốn giờ rưỡi). Trong biệt ngữ toán học, quá trình tăng cường này được gọi là “xây dựng phụ trợ”.

Thêm một đường thẳng, chia đôi một góc, vẽ một vòng tròn – đây là cách mà các nhà toán học, sinh viên hay những người giỏi Toán, những người chịu khó mày mò và cố gắng tìm được lời giải từ một bài toán. Trong hệ thống này, mạng lưới thần kinh đã học cách xây dựng phụ trợ theo cách giống con người. Tiến sĩ Trịnh ví nó như việc quấn một sợi dây cao su quanh một chiếc nắp chai cứng đầu để giúp tay cầm nắm tốt hơn.

Christian Szegedy, người đồng sáng lập xAI, người trước đây từng làm việc tại Google, cho biết: “Đó là một bằng chứng khái niệm rất thú vị”. Nhưng nó “để lại rất nhiều câu hỏi mở”, ông nói, và không “dễ dàng khái quát hóa cho các lĩnh vực khác và các lĩnh vực toán học khác”.

Tiến sĩ Trịnh cho biết ông sẽ cố gắng khái quát hóa hệ thống trên các lĩnh vực toán học và hơn thế nữa. Ông nói rằng ông muốn lùi lại và xem xét “nguyên tắc cơ bản chung” của mọi kiểu lý luận.

Stanislas Dehaene, một nhà khoa học thần kinh nhận thức tại Collège de France, người quan tâm đến nghiên cứu kiến ​​thức hình học cơ bản, cho biết ông rất ấn tượng với màn trình diễn của AlphaGeometry. Nhưng ông nhận xét rằng “nó không ‘thấy’ bất cứ điều gì về những vấn đề mà nó giải quyết” – đúng hơn, nó chỉ xử lý các mã hóa logic và số của hình ảnh. (Các hình vẽ trong bài báo là vì lợi ích của người đọc.)

Tiến sĩ Dehaene cho biết: “Hoàn toàn không có nhận thức về không gian về các vòng tròn, đường thẳng và hình tam giác mà hệ thống học cách thao tác”. Các nhà nghiên cứu đồng ý rằng một thành phần trực quan có thể có giá trị; Tiến sĩ Lương cho biết nó có thể được bổ sung, có lẽ trong năm nay, bằng cách sử dụng Gemini của Google, một hệ thống “đa phương thức” xử lý cả văn bản và hình ảnh.

Giải pháp có hồn

Đầu tháng 12, Tiến sĩ Lương đến thăm trường trung học cũ của mình ở Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam và đưa AlphaGeometry cho giáo viên cũ của mình và là một người thầy I.M.O. Lê Bá Khánh Trình. Tiến sĩ Lê từng đoạt huy chương vàng cao nhất tại Olympic 1979 và giành giải đặc biệt cho bài giải hình học tinh tế của mình.

Tiến sĩ Lê đã phân tích một trong những cách chứng minh của AlphaGeometry và thấy nó đáng chú ý nhưng chưa thỏa đáng. Tiến sĩ Lương nhớ lại: “Thầy Trình thấy nó máy móc và cho rằng nó thiếu linh hồn, vẻ đẹp của một giải pháp mà ông đang tìm kiếm”.

Tiến sĩ Trịnh trước đó đã đề nghị Evan Chen, nghiên cứu sinh tiến sĩ toán học tại M.I.T. – và một người thầy I.M.O. người đã đạt huy chương vàng Olympic – kiểm tra một số công việc của AlphaGeometry. Ông Chen nói điều đó là đúng và ông nói thêm rằng ông rất tò mò về cách hệ thống tìm ra giải pháp.

“Tôi muốn biết làm thế nào mà chiếc máy lại có thể đạt được điều này,” anh ấy nói. “Nhưng ý tôi là, về vấn đề đó, tôi cũng muốn biết con người đưa ra giải pháp như thế nào.”

Hình: The New York Times

NGHE THÀNH PHỐ THỞ

Thảm họa cháy dãy nhà ven kênh Tàu Hũ Quận 8 xảy ra những ngày đầu tháng Tư nắng như nung lại một lần nữa đặt ra vấn đề rất cấp thiết về việc phải khẩn trương di dời toàn bộ  các khu nhà ổ chuột tồn tại nhiều năm qua,  ở ngay  khu vực trung tâm.

Tất nhiên bất cứ một dự án di dời nào cũng đều phải quan tâm đến vấn đề chỗ ở cho bà con sau giải tỏa, họ là một phần cư dân của thành phố, có thể đã đến đây sinh sống và lập nghiệp từ rất rất lâu rồi, trước cả các bạn hay là mình. Nhưng trong cuộc sống không phải ai cũng may mắn đủ sức khỏe hay trí tuệ hay cơ hội để có thể có khả năng tạo cho mình một một sự thay đổi.

Những ngôi nhà ổ chuột này đều là nơi cư ngụ của những bà con nghèo, cái nghèo hiển hiện giữa một đô thị giàu lúc nào nhìn nó cũng “nghèo” và “buồn” hơn,  cho nên giải pháp gì cũng  phải tính đến yếu tố nhân văn.

Và không hề đơn giản. Tuy vậy,  nhất thiết vẫn phải làm.

Mình nghĩ ở đất nước này không đâu như Sài Gòn, luôn sẵn sàng dang tay đón (mà khó có thế nói không, vì “đât lành chim đậu” mà, giờ em đã trót yêu anh rồi thì mấy núi cũng leo mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua chứ biết sao giờ :)) đủ mọi tầng lớp, kiểu người đến đây cư ngụ và kiếm sống (dễ kiếm tiền là điều rất quan trọng, bạn cứ thử đói một ngày đi là hiểu),

thì nhà nước ta cũng nên có những chính sách hỗ trợ hết mức có thể cho thành phố trong việc giải quyết những vướng mắc từ vấn đề giải tỏa mặt bằng, vốn luôn phức tạp rối rắm như canh hẹ.

Nói thật đi dọc Đại lộ Võ Văn Kiệt, một con đường xuyên tâm thành phố, một con đường sát ngay và đồng thời là trung tâm tài chính, kinh tế, văn hóa, giải trí…., nơi tập trung rất đông du khách quốc tế  của một đô thị lớn nhất nước và có tầm cỡ khu vực nhưng dễ dàng đập ngay vào mắt chúng ta là hình ảnh những dãy nhà tạm bợ, nhếch nhách, bẩn thỉu trên con kênh đen ngòm và nước đặc quánh cứ thấy vừa buồn và vừa tiếc.

Nơi đây đã có thể là một nơi đẹp đẽ hơn rất nhiều!

Bộ mặt của một trung tâm du lịch, một cửa ngõ đón du khách quốc tế lớn nhất cả nước, với khoảng 5 triệu lượt người một năm thì  không thể chỉ là hình ảnh riêng của thành phố Hồ Chí Minh. Đó còn là hình ảnh quốc gia, trong thời đại của sự dịch chuyển và toàn cầu hóa.

Mình thì nói thật lòng, với mình, chuyện ăn mặc, đẹp thì càng tốt mà nếu không có điều kiện chưng diện được thì chỉ cần sạch sẽ gọn gàng thôi là đủ không quá quan trọng quần áo phải hàng hiệu đắt tiền (tất nhiên ai có tiền thì cứ tiêu mình không có ý kiến, mỗi người chi tiêu như nào là quyền của họ, vì còn phụ thuộc vào tài chính cá nhân và đặc thù nghề nghiệp)

Nhưng mình rất thích cảnh quan thiên nhiên đẹp; hình ảnh những con đường đẹp, sạch và nhiều cây trong một đô thị lớn và đông đúc sẽ làm mát và xua đi rất nhiều cái sự ngột ngạt, đông đúc hay căng thẳng của cuộc sống hàng ngày.

Những khoảnh khắc dừng lại dưới những tán cây rợp bóng mát hay chỉ để ngắm những bông hoa giấy rực đỏ chìa ra ngoài một con hẻm nhỏ luôn là những thứ làm cho tâm hồn và trái tim mỗi người thêm thiện và đẹp hơn.

Và những thứ đó thì dù bạn giàu hay nghèo cũng đều có cơ hội hưởng thụ như nhau

Bạn cứ tưởng tượng đi nếu hai bên con đường dọc tất cả các tuyến kênh của Thành phố là những rừng cây và hoa  đan xen nhau, sắc xanh lục của lá, sắc vàng hay tím hay hồng hay đỏ của hoa quanh năm đua nở như những dải màu sắc uốn lượn, soi bóng xuống  dòng nước xanh lam, mát lành,

há chẳng phải là điều quá tuyệt vời sao?

Những con đường rợp bóng cây xanh, xua tan cái nóng ở TPHCM ảnh 1

Mình đã từng có thời gian làm cho một doanh nghiệp Việt nam mà văn phòng đặt ngay tại một con đường sầm uất nhất, một trung tâm buôn bán của người Hoa ở Quận 5 nên cơ bản khá rành những con đường ở khu vực này.

Một trong số đó là Bến Chương Dương và Hàm Tử  tiền thân của đường Võ Văn Kiệt hiện giờ

ĐẠI LỘ VÕ VĂN KIỆT

Phần lớn chiều dài của đại lộ Võ Văn Kiệt đi qua nội đô thành phố, cặp theo bờ bắc của kênh Bến Nghé và kênh Tàu Hủ. Đoạn đường này có từ thời Pháp thuộc với tên gọi route basse de Saigon à Cholon (đường Sài Gòn – Chợ Lớn dưới) để phân biệt với route haute de Saigon à Cholon (đường Sài Gòn – Chợ Lớn trên, vốn là một phần của con đường cái quan có từ trước đó, nay là đường Nguyễn Trãi.

Về sau, đường này được chia làm ba đoạn và lần lượt được đặt ba tên khác nhau.

Đoạn thuộc địa phận thành phố Sài Gòn (từ đường Tôn Đức Thắng đến đường Nguyễn Văn Cừ ngày nay) được gọi là Quai de l’Arroyo Chinois, đến tháng 10 năm 1914 thì đổi thành Quai de Belgique (có nghĩa là “Bến Bỉ Quốc”, tên được đặt để thể hiện sự ngưỡng mộ của chính quyền thuộc địa đối với phong trào đấu tranh của Bỉ chống lại cuộc xâm lược của Đức vào giai đoạn đầu của Chiến tranh thế giới thứ nhất).

Đoạn tiếp theo (từ đường Nguyễn Văn Cừ đến đường Hải Thượng Lãn Ông ngày nay) gọi là Quai de Choquan (Bến Chợ Quán). 

Đoạn còn lại (từ đường Hải Thượng Lãn Ông đến rạch Lò Gốm) được gọi là Quai de Mytho (Bến Mỹ Tho). 

Bên cạnh đó, vào khoảng năm 1890, chính quyền còn cho xây dựng một tuyến đường sắt dài 6 km chạy từ Sài Gòn vào đến Chợ Lớn dọc theo tuyến đường này.

Năm 1952, chính quyền Quốc gia Việt Nam đổi tên Bến Chợ Quán thành Bến Ngô Quyền, Bến Mỹ Tho thành Bến Lê Quang Liêm. 

Năm 1955, chính quyền Việt Nam Cộng hòa lại đổi Quai de Belgique thành Bến Chương Dương, Bến Ngô Quyền thành Bến Hàm Tử.

Năm 1985, Ủy ban nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh đổi tên Bến Lê Quang Liêm thành đường Trần Văn Kiểu.

Ngày 5 tháng 7 năm 2000, Thủ tướng Chính phủ phê duyệt đầu tư Dự án xây dựng đại lộ Đông – Tây Thành phố. Trong đó 8,2 km của dự án này đi theo hướng tuyến của đường Trần Văn Kiểu, đường Hàm Tử và Bến Chương Dương.

Dự án được khởi công vào đầu năm 2005, một trong các gói thầu là “xây dựng đường phía tây và mở rộng đường ven kênh”.

Ngày 2 tháng 9 năm 2009, giai đoạn 1 của dự án từ Quận 1 đến huyện Bình Chánh được thông xe.

Ngày 21 tháng 4 năm 2011, đoạn đường này chính thức được đặt tên là đường Võ Văn Kiệt như hiện nay, các tên đường Bến Chương Dương và Hàm Tử bị xóa bỏ, riêng tên đường Trần Văn Kiểu được chuyển sang đặt cho đường số 11 thuộc khu dân cư Bình Phú, Quận 6.

Một trong những điều rất hay và khá lạ lẫm với một người nhập cư như mình ở tuyến đường Võ Văn Kiệt này là có nhiều các biển hiệu ở những căn nhà mặt tiền ghi “Chành xe”.

Dọc suốt cả con đường cứ một đoạn lại là một biển “Chành”, nhiều nhất là  các chành về các tỉnh miền Tây, ví dụ :Chành Mỹ Tho; Chành Bạc Liêu; Chành Cà Mau; Chành Sa Đéc…

Vậy các bạn có thắc mắc “Chành xe” là gì không?

Chành xe là thuật ngữ để nói về dịch vụ vận tải hàng hóa. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tiếng Triều Châu – Trung Quốc, được sử dụng nhiều ở miền Tây, miền Nam của Việt Nam.

Chành xe có thể được hiểu đơn giản là:

-Nơi kinh doanh vận chuyển hàng hóa và hành khách, có điểm giao và nhận rõ ràng chính xác. Thông thường điểm giao nhận chính là địa chỉ chành xe ở hai đầu vận chuyển.

-Là công ty kinh doanh dịch vụ vận chuyển hàng hóa và hành khách.

Điểm mà khách hàng cần lưu ý khi sử dụng chành xe để vận chuyển hàng hóa là:

– Chành xe có hoặc không có phương tiện vận chuyển. Chành xe có thể thuê công ty vận tải nhằm giảm chi phí kinh doanh.

– Phí chuyển phát nhanh hành khách thì có theo quy định của tuyến đường hoặc quy định của chủ chành xe tuy nhiên cước phí vận chuyển hàng hóa không có đơn vị đo lường tính toán theo quy định mà hầu hết là ước chừng theo quy định của chủ chành xe.

Hệ thống chành xe thường phát triển và được sử dụng rộng khắp các tỉnh miền Tây, đặc biệt là Tây Nam Bộ. Sau này, khi nhu cầu vận tải hàng hóa của khách hàng gia tăng, một số chành xe đã phát triển dịch vụ ra xa hơn như các tỉnh miền Trung, miền Bắc…

Các chành xe dày đặc khu vực ven con kênh Bến Nghé, kênh Đôi, kênh Tàu hũ trên đường Võ Văn Kiệt trải dài suốt các Quận 1, 4,5,6,8 chứng tỏ khu vực này từ xưa đã là một trung tâm mua bán sầm uất của đất Sài Gòn- Gia Định.

Một nơi giao thương buôn bán hàng hóa nhộn nhịp trên bến dưới thuyền , không chỉ trong nội nước An Nam mà còn với cả nhiều quốc gia khác.

Các bạn đọc thử một vài quảng cáo trên báo L’Ère Nouvelle xuất bản ngày 28/8/1926 để hiểu thêm về một nền thương mại đặc sắc của Sải Gòn nhé!

Phải nói Văn phong và ngôn từ được sử dụng  quá là hay! Vừa sang trọng, lịch thiệp lại vừa gần gũi, dễ thương.

Đó cũng chính là một nét văn hóa Sài Gòn xưa, dù ngày nay phần nào mai một nhưng đâu đó và vào những thời điểm nào đó chúng ta vẫn còn bắt gặp.

Đó cùng là cái vốn quý của Sài Gòn, một vùng đất hào sảng và ấm áp.

Như ánh nắng rực rỡ Tháng Tư trên thành phố này

1.

Quảng cáo của Luật sư Phan Văn Trường

Về việc kiện tụng

Các đồng bào hễ khi nào có việc kiện thưa chi, trước hết nên tới Sài Gòn đường Mac-Mahon, số 116

Hỏi ông trạng sư

Phan Văn Trường

Nguyên trạng sư tòa thượng thẩm thành Paris

Ông sẽ nói trước cho biết việc ấy hay dở thế nào, và chỉ cách cho mà theo, khỏi lầm đường và khỏi tốn công tốn của.

2.

Quảng cáo của tiệm Viên An

Boulevard Bonhoure No.14

Bán sỉ và bán lẻ

Bán xe máy hiệu BRILLIANT tốt nhứt và nhiều thứ hiệu khác

Đồ phụ tùng theo xe máy đủ thứ và giá rẻ

Bổn hiệu mới lại thử xe “BRILLIANT” thiệt tốt mà chắc lắm. Có hơn 20 năm danh tiếng trong Nam Kỳ. Khi trước nhà Mottet trữ bán. Thứ xe nầy thiệt nhẹ nên mới ra đua kỳ nào cũng có ăn hết. Hôm ngày 14 Mars 1926 đua trên Plate 5,000 thì Thiên (Maurice) ăn hạng nhứt, Xuân hạng nhì. Hôm 21 Mars chạy 2,000 thước, Xuân ăn hạng nhứt, còn chạy 5,000 thước thì Thiên (Maurice) hạng nhì. Còn kỳ vô địch 2,000 thước hôm ngày 28 Mars thì Thạch ăn hạng nhứt , hết thảy cũng đều cỡi xe “BRILLIANT” có đủ thứ màu.

Xin quí vị đến bổn tiệm xem chơi cho biết.

Ở Lục-tỉnh có muốn mua sỉ hay là mua lẻ viết thơ thương nghị. Và có trữ đồ phụ tùng nhiều lắm.”

3.

Quảng cáo đèn cầy

Thiệt là tiện và lại có lợi

Là thứ đèn cầy hiệu “SAM-KONG” đốt không khói, mà ít hao, không có mùi như các thứ khác, còn sự sang ít thứ sánh cho bằng; nhưng vậy mà giá lại rẻ.

Xin quí vị ai có dùng xin nài cho được thứ đèn cầy hiệu “SAMKONG” đỏ hay trắng thì thấy sự lợi nhiều.

Bán sỉ và bán lẻ tại hãng Lucien Berthet Cie ở đường Mac-Mahon môn bài 66 và tại các nhà hàng cùng tiệm chạp-phô toàn trong cõi Đông-Pháp.

Ba hiệu: Hình thánh giá. Hai Trái đất. Hai sư tử cầm trái đất.

SAMKONG CANDLES FACTORY.

4.

Quảng cáo Tiệm làm đồ nữ trang

A.-Chanh

Đường Ohier, số 7, Saigon

Bổn hiệu có thợ thiện-nghệ, lãnh làm đủ kiểu đồ nữ-trang bằng vàng và hột xoàn theo kiểu kim thời. Công việc làm đã kỹ lại tinh-xảo hơn các nơi. Quí khách đến viếng bổn- hiệu và xem công cuộc của bổn-hiệu sắp đặt đặng toại lòng. Tính giá thiệt nhẹ.

A.-Chanh

5.

Quảng cáo Đồ sứ và đồ sành

Kính trình Lục-châu quí-khách đặng rõ: Bổn tiệm thân tự chuyên bán các thứ đồ sành và đồ sứ ở tỉnh Giang-Tây (1) bên Tàu đem qua. Đồ cổ-ngoạn có, kim -thời có, cũng có huê thảo nhân vật thứ thì bông chìm, thứ thì bông nổi v.v….những đồ nầy càng dùng lâu ngày càng tốt không hề xuống màu.

Tiệm chúng tôi bán giá hạ hơn các nơi là bởi bổn-tiệm chúng tôi mua cất tại chỗ làm. Vậy xin Lục-châu-quí -khách các ngài mô muốn chưng dọn trong nhà cho sang trọng, vườn cảnh cho ngoạn nhỉ mục, đồ ăn thức đựng cho lịch-sự xin hãy dời gót lại hiệu Phúc-Xương-Hằng số nhà 22 đường hẻm Gia -Long Chợ-Lớn, chúng tôi hết lòng hoan nghinh

Phúc-Xương-Hằng Tư Trang

Kính cáo

6.

Quảng cáo hàng lụa

Wishwanath Bazar

Naraindas Thadharam Cie

Commercant du Bombay

Quai de Vinh – Phuoc – SADEC

CÁO BẠCH

Kính cùng Lục-châu quí bà đặng rõ. Bổn hiệu có mở một ngôi hàng rất lớn, bán rong các thứ hàng lụa trong toàn cầu: như hàng Tây, hàng Nhựt-Bổn, hàng Huê -Kỳ, hàng Bombay và hàng Bắc đủ kiểu và đủ màu.

Hàng của bổn hiệu thiệt, rộng tin những đồ thượng hạng rất chắc và rất đẹp của mấy hãng có danh tiếng bấy lâu nay bên Âu-Mỹ.

Bổn hiệu buôn bán rất thật thà và người của bổn hiệu dùng bán rất nên khuôn phép, tuy là người Bombay chớ ở xứ Nam đã lâu rồi nên lời ăn tiếng nói rất nên nghĩa và chẳng hề xảo trá. Còn giá cả thì tính rất phải chăng, chớ không phải như mấy tiệm khác đâu.

Bổn hiệu cũng chuyên gởi hàng đi Lục- tỉnh như quí ông quí bà không thể đến tiệm đặng, xin cứ viết thơ thì bổn hiệu cũng vui lòng mà hồi âm lại cùng muốn mua chi bổn hiệu cũng gởi lập tức.

Bổn hiệu gởi đồ không tính tiền chở chuyên, đều về phần bổn hiệu chịu cả.

Như quí ông quí bà có diệp [việc] chi đi Sadec xin ghé tiệm tôi một khi thì mới rõ.

Vài lời thành thật xin quí ông quí bà chiếu cố.

NAY KÍNH.

(Mình trích từ Sách “Sài Gòn- Chợ Lớn, Ký ức đô thị và con người” của tác giả Nguyễn Đức Hiệp. Một cuốn sách hay về Sài Gòn)

April 6, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Nghe thành phố thở (2)

by Rose & Cactus April 4, 2024

Tháng tư về,

Gió hát mùa hè

Mấy nay nóng quá các bạn nhỉ, có lẽ là một trong những mùa khô phương Nam khó chịu nhất thời gian gần đây (cảm nhận cá nhân chứ mình chưa xem số liệu thống kê).  

Oi bức, bí rịt, nhớp nháp…Kiểu thời tiết thế này là kiểu thời tiết điển hình mùa hè miền Bắc đấy các bạn, kinh khủng. Trời rõ là không có nắng to, chỉ là thứ nắng màu trắng vàng nhờ nhờ nhưng  không một cơn  gió.

Cây cối cứ đứng im lìm như thể chúng đang hờn dỗi gì đất Mẹ (Tất nhiên như mình nhiều lần nói, miền nam dù nóng đến mấy thì buổi tối vẫn nhiều gió, ra ngoài đường mát rượi, đó quả là đặc ân).

Có những lúc ngước lên cao thấy đám mây có vẻ như đã  hạ thấp, vui mừng nghĩ rẳng ồ, một cơn mưa quý hóa hẳn sắp đổ bộ xuống nhân gian để tưới mát cho muôn loài đây? Nhưng, hãy cứ mơ đi vì giấc mơ chỉ là giấc mơ, còn lâu cô Mưa cổ mới xuất hiện các bạn ạ.

Tháng tư về,

Mây xa vời nắng xa vời

Mây không xa lắm đâu và Nắng thì rất gần nhưng chúng vẫn còn muốn cháy hết mình cho Tháng. Những cô gái thì có khi nào không đỏng đảnh. Mà kể cả các cô vì thương tình đất Mẹ thiếu nước khô đến nứt nẻ ra, thì cũng đành chịu vì muốn chuyển hóa thành Mưa phải có đủ điều kiện cơ.

Điều kiện đó là  gì nhỉ ?  Một là nhiệt độ mặt đất cao, hai là không khí phải có độ ẩm cao. Mặt đất nóng làm lớp không khí sát mặt đất cũng ấm lên, trở nên nhẹ hơn và bay lên không trung. Nhưng nếu nóng mà không khí lại khô ráo thì mưa rào không thể xảy ra. Chỉ khi độ ẩm cao, hơi nước bốc lên trên trời hình thành mây vũ tích thì mới có khả năng cho mưa được.

Thế đấy các bạn ạ, lượng muốn chuyển hóa thành chất thì cũng cần có điều kiện. Chỉ khi nào lượng biến đổi đến một giới hạn nhất định (độ) thì mới dẫn đến sự thay đổi về chất, sự vật không còn là nó nữa, một sự vật mới ra đời thay thế nó.

Cũng giống như, “Đủ nắng hoa sẽ nở đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy”

From:

Cháu William, chủ sở hữu +30 Xấp thơ tên Ế

Cháu Skeleton, chủ sở hữu +3 lô đất Ế

Cháu Charles, chủ sở hữu – 3 mối tình (ai lại nói thẳng toẹt ra rằng thì là mà bị ‘’đá’ đúng ba lần, thô lắm :)) nên thôi chúng tôi gọi là âm (-) cho nó tránh gợi lên nỗi đau :), các bạn đừng tưởng nhà thơ chúng tôi mà dốt toán nhá, không hề :)), nên hiện bị liệt vào danh sách Ế

Vâng, tất cả chúng cháu đều thuộc Tập đoàn “Những người thích Tiền”

To: Mr tzang quyzn

Chủ tịch Tập đoàn Công nghệ Ép phuê tuê

 (Khó viết quá cho phép chúng cháu được phiên dịch ra tiếng Việt:Trạng Quỳnh, đây là tên cúng cơm, còn tên thật của Ngài chúng cháu chịu, Ngài giấu kỹ như mèo giấu….”…”.

“…” là gì mời các bạn search Gúc :))). Chúng tôi chỉ bật mí Ngài là anh em ruột với nhà văn người Thổ Azit Nexin kiêm anh em cùng mẹ khác cha với tỷ phú xứ sở “Cờ Ca rô” Bị Ghẻ :)))

Kính thưa Quý ngài,

Chúng cháu không biết hiện quý Ngài đang làm gì, thôi thì có làm gì cũng mong quý Ngài hãy dừng tay đôi chút. Lập trình, hay AI hay những cái gì đại loại là như vậy (tức toàn những thứ cao siêu lắm dân thường chúng cháu không đủ trình để mà hiểu hết) có cái hay là chúng có thể tạo ra được nhiều xiền, tức là $$$ ấy:)).

Tuy ấm bụng thật nhưng lại gây lạnh tim. Về lâu dài hại sức khỏe, phí lắm, tiếc lắm, cả đống vàng làm ra ai hưởng thụ đây :))

Vâng chính vì thế Quý Ngài hãy thư giãn nghỉ ngơi ít phút, bằng cách lại bên cửa sổ tháo chốt và nhẹ nhàng đẩy cái cánh nhựa và nhìn thẳng ra bầu trời.

Ồ, Quý Ngài có thấy gì không ạ? Có cảm gì không ạ?

“Nóng chết đi được, chả cảm gì”

Dạ vâng, chính xác. Đó cũng là điều chúng cháu nghĩ. Nóng quá thì còn cảm thấy cái quái gì cơ chứ. Công nhận là sao mà năm nay thời tiết nóng thế không biết Ngài tzang quyzn nhỉ? Biến đổi khí hậu làm cho mọi thứ đảo lộn hết cả, nắng nóng gây hỏa hoạn rồi còn động đất và có cả cánh báo Sóng thần.

Thưa Quý ngài chủ tịch,

Không biết Ngài có theo dõi tin tức tài chính kinh tế toàn cầu không nhưng vì chúng cháu toàn là “Những người thích tiền” nên tụi cháu nhạy lắm :)).

Đối với chúng cháu, cái bản danh sách  “The Richest in 2024” của tạp chí Fở Bò có khi còn thở ra lượng nhiệt cao hơn cả nhiệt độ của sa mạc Sahara.

Kinh khủng khiếp, thật là khủng khiếp khi nhìn vào cái list ở cột “Net Worth”, nếu quy đổi ra tiền Đồng thì phải thêm vào mấy số 0 đây, nhiều quá tính không nổi :))

Chao ôi, tiền nhiều để làm gì?

1.

William này, “À Má Zui” của chúng tôi đang rất zui vì ông chủ chúng tôi đạt danh hiệu “Á hậu 2” do tạp chí Fở Bò tổ chức, vì vậy chúng tôi quyết định xuất quỹ nhập khoảng 1 triệu bản cho tập thơ  “Tương Tư …Tiền” của cậu. Hy vọng doanh thu từ thương vụ này đủ để cậu có sức mà tiếp tục với sự nghiệp văn chương đầy khó nhọc mà cậu đang theo đuổi.

 Chúc cậu zui!

Đại diện cho công ty “Á Má Zui” của tỷ phú “Chép Be Dốt”.

2.

-Phải cậu không Charles? Tuy đang ngự trên độ cao 700 mét so với mực nước biển của đỉnh Bàn Cờ, xứ sở thần tiên Đà Nẵng mà tui vẫn nhìn thấy cậu. Tui thấy rằng dù chật vật mới rao bán được một bức tranh mà cậu vẫn không ngần ngại mua vé số cho bác Tư hàng xóm đối diện nên  tui quyết định tự thưởng cho mình bằng cách tậu về nhà một họa phẩm do cậu sáng tác mang tên  “Cô Gái với Chiếc Vòng Cổ Hột Xoàn”.

Cậu ra giá đi, bao nhiêu tui sẽ trả cậu gấp đôi mức giá mà cậu đưa ra. Tui hy vọng với số tiền thu được từ việc bán tranh cậu có thể mua thêm cho chú Năm hàng xóm bên trái nhà cậu mấy gói bim bim đặng chú có doanh thu xoay vòng vốn. Những người bán tạp hóa như chú đang chịu sự cạnh tranh gay gắt từ các cửa hàng bán lẻ tiện lợi nên buôn bán khó khăn lắm,

à mà nhớ mua thêm tặng tôi một lọ DEP.  Đừng thắc mắc tui mua về làm chi, khổ cha mẹ đặt tên cho vậy nên tui phải chịu thế,  tên nó vận vào người rồi:)).

 Ký tên:  Bị Ghẻ – Tỷ phú với tổng tài sản trị giá 128 tỷ Mỹ kim, đứng thứ bảy trong bảng tổng sắp

3.

Xin chào Skeleton!

Tui là “Mắc Cọp, đến từ Vương quốc “Cây Búc”. Ơn trời, năm nay thiên thời, địa lợi, nhân hòa sao đó mà cái vương quốc của chúng tôi ăn nên làm ra kinh hồn. Và điều này khiến tổng tài sản của cá nhân tôi zọt lên đến xấp xỉ 180 tỷ Mỹ kim.

Nói thiệt với cậu, tui suốt ngày chỉ biết chú tâm vào chụp choẹt các thứ các thứ để có cái mà cúng Phây hàng ngày chứ nào để ý gì trong hang nhà mình có bao nhiêu xèng đâu. Không ngờ, huhuhu, người ta tổng kết ra đến từng đó. Kinh hồn đến nỗi mới tờ mờ sáng nay, trời vẫn còn tối mù và nóng vãi mà mụ vợ tui cũng không để yên, mụ hết nắm tay đến nắm đầu tui mà lay thật lực:

– Anh Mắc Cọp ơi, dậy nhanh đi anh, nhanh lên. Chứ không xíu nữa nắng lên Vàng cũng có thể bốc hơi chứ chẳng chơi!

“Au chứ không phải H2O”. Tui bực tức lẩm bẩm. Nhưng cũng biết thân biết phận, mụ đã nói nhanh là phải nhanh :)). Nhất vợ, nhì giời, vợ bảo sao làm vậy nếu muốn hàng ngày được ngủ ngon giấc. Nên dù chưa kịp ăn mặc cho chỉn chu, tui đã phải lao ra khỏi nhà theo chân mụ đến cái hang kho báu quen thuộc.

-Anh yêu, anh hãy thay đổi mật khẩu vào hang ngay tức khắc. Đó là biện pháp bảo vệ an toàn tránh cho Vàng của chúng ta hóa Nước, và có thể bốc hơi.

Ôi giời ơi, chỉ có thế mà mụ làm khổ tui quá. Nhưng công nhận là không chủ quan được, tin tặc dạo này hoành hành khiếp quá.

Ấy vậy mà không hiểu bối rối thế nào mà tui không sao nhớ lại được cái mật khẩu chết tiệt. Trong đầu tui chỉ đánh đi đánh lại mỗi điệp khúc hình như được đặt làm tựa đề tuyển tập Thơ như của một nhà thơ nào đó bên xứ Vườn Địa Đàng:

“Kho xiền ơi mở cửa ra” :))

Hô đến ba lần như thế mà không trúng. Tiêu luôn rồi, quá tam ba bận là nó tự động Truất luôn Quyền thi đấu. Tui thật, phải làm sao cho cái não nó thông thoáng ra đây.

“Khóa rồi, ôi kho báu của tôi”. Mụ vợ tui điên tiết lên, mụ hết gào lên ầm ĩ đủ các loại mật khẩu mà mụ nghĩ ra  lại đến quay qua rủa tui mãi về cái vụ vì xưa kia tui chẳng chịu tốt nghiệp “Học Đại” nên giờ đây não mới teo đến như vậy.

Haizza, chán chả buồn chết, tui bỏ mặc mụ quay về tổng hành dinh “Cây Búc” và ngẫu nhiên search được mấy mẩu chuyện ngắn do Mr tzang quyzn, sáng lập viên của Ép phuê tuê viết cách đây mấy chục năm.

Thế là bao ký ức tuổi trẻ của tui quay trở lại, ôi cái thời sinh viên quên ăn quên cả học chỉ biết cắm mặt đêm ngày với các câu lệnh kiểu như If….., then……:If “Hôm nay hết tiền, hết cả mì gói”, then “Có thể sang vay em ????” :)) nay đã xa thật xa.

Nhưng vui là niềm say mê vô tận với tin học cuối cũng cũng không phụ công. Nó đâm hoa và tạo thành quả ngọt với sự ra đời của  “Cây Búc”.

Vậy đấy, “Cây Búc’ ngày càng lớn, và đến một ngày nó nở Hoa. Rồi càng ngày Hoa đẹp quá lại hóa thành…. Vàng (các bạn xem giá Vàng hôm nay giùm tui, rồi các bạn quy đổi ra với tổng tài sản như thể thì hiện tại tui đang nắm giữ bao nhiêu Cây, huhuhu, vui quá tui không nói lên lời đây :)).

Ah, nhưng mà Vàng gần với từ gì ý nhỉ, đúng rồi, mẹ ơi, con nhớ ra rùi. Vợ ơi anh nhớ ra rùi, em hãy tỉnh dậy và đọc thay anh nhé. Mật khẩu đây này:

Vàng ơi, à quên, Vừng ơi mở cửa ra

:))

Trong niềm vui tột độ, tui thiết nghĩ mình cũng nên rộng rãi một chút: Tui quyết định tài trợ cho cậu Skeleton một cái thư viện thiệt là đẹp ngay gần nhà cậu, bên bờ con sông phía Đông của Vườn Địa Đàng.

Chúc  Skeleton vui với sự nghiệp phát triển thư viện. Còn đất đai cháu cứ để đó nha Skeleton, cho cái cậu Campell cậu ý có chỗ thực hành ước mơ, biết đâu mai mốt cậu thành tỷ phú ngành Công nghệ sinh học rồi cậu sẽ trả giá cao cho cháu gấp đôi gấp ba không chừng

Ký tên: Mắc Cọp

Thưa quý Ngài tzang quyzn,

Trong danh sách 10 người giàu có nhất thế giới thì có đến 6 người thuộc lĩnh vực “Technology”. Ôi, bảo sao công nghệ lại quan trọng đến nhường ấy.

Trong niềm vui sướng tột độ vừa được tặng thưởng (dù chỉ trong mơ :)) chúng cháu mong Ngài cho chúng cháu một vài lời khuyên ?

 Liệu những người chỉ biết làm thơ, làm “cò đất” (nay “cò” đã giải nghệ và thuyên chuyển công tác sang lĩnh vực khác :)) hay vẽ tranh thì có thể trở thành một Information technology Engineer không ạ ? Ý chúng cháu là xác suất lọt vào “Top Ten Richest” đối với nghề nghiệp này lên đến 60% nên chả tội mà chúng cháu không mơ?

Huhuhu, chứ hiện thời ngày chúng cháu chỉ được ăn đúng một bữa cơm, đói quá xá :))

Chân thành cảm ơn Ngài

Chúc Ngài và Quý Công ty luôn thành công rực rỡ, hôm nay và cả ngày mai

WilliamSkeletonCharles

Nhanh hơn điện, ngay lập tức ba anh chàng mơ thành tỷ phú đã nhận được phản hồi của Ngài Chủ tịch tzang quyzn

THƯ PHÚC ĐÁP

Xin chân thành cám ơn các cháu đã quan tâm đến ông Trạng này,

Trước khi nghĩ đến việc trở thành một tỷ phú công nghệ như 6 vị mà bên Fở Bò họ mới công bố, các cháu phải trả lời được câu hỏi sau của Ta một cách chính xác đã:

Liệu rằng các lệnh sau có đúng không?

1.If “Trong danh sách Fở Bò có tên Monster”, then “Cậu ấy sẽ xuống núi”

2.If “Cậu Monster xuống núi”, then “Sài Gòn sẽ có Mưa”,

Mời ba cậu: Yes or No ?

Nếu chính xác thì các cậu có tiềm năng trở thành người của Ép Phuê Tuê, và như vậy các cậu chắc chắc có trong xác suất 60% thành tỷ phú toàn cầu kia.

Còn giờ thì Trạng chẳng mong gì hơn là một cơn Mưa

Mưa đi mưa đi chúng tôi cần mưa :))

Chúc ba tỷ phú tương lai có một buổi tối zui zẻ!

Mr tzang quyzn

Mình thích viết về thành phố như là một người Trẻ, một thành phố Trẻ là nơi hội tụ của rất nhiều người từ khắp nơi đến sinh sống, lập nghiệp và làm cho nó Trẻ mãi.

NGHE THÀNH PHỐ THỞ

By Rose&Cactus

1.

Quy Nhơn xoay người ngắm mình trong gương, sau khi chắc chắn rằng mọi thứ bên ngoài đều ổn cô mới an tâm bước ra khỏi phòng để ra trạm bắt xe buýt. Trong trang phục của một nhân viên công sở, hôm nay trông cô  chín chắn và lịch sự hơn hẳn: Mái tóc đen dài quá vai cuốn lại gọn gàng bằng một chiếc cặp  có búi lưới; chiếc áo sơ mi trắng cổ Đức được cài khuy đến nút cao nhất, sự khô cứng của nó được giảm đi đáng kể bằng cái nơ đeo cổ bằng vải lụa màu xanh lá; chiếc chân váy bút chì có độ dài vừa phải đến đầu gối và một đôi giày da màu đen  là đủ cho một bộ trang phục phù hợp và chỉn chu.

Vấn đề ăn mặc của Quy Nhơn cho buổi đầu xuất hiện với tư cách thực tập sinh tại một công ty lớn có vẻ còn làm mẹ cô bận tâm hơn cả con gái. Tối hôm qua mẹ  gọi điện và căn dặn cô đến cả tiếng:

-Má dặn rồi con phải nhớ nghe. Giờ tuy con chưa ra trường nhưng được người ta thương nhận vào tập sự thì con cũng nên hết lòng mà đáp lại sự tin tưởng ấy. Con đặt hai chuông báo thức đi, cả ở điện thoại và ở đồng hồ để bàn để chắc chắn rằng mình sẽ không dậy trễ giờ. Quần áo con ủi hết chưa? Phải ủi kỹ cho phẳng, tối kỵ xuất hiện nơi công sở  với quần áo nhàu nhĩ đầy nếp nhăn như quần áo ngủ. Sau cùng kiểu gì con cũng nên trang điểm nhé, nhưng tránh đậm quá vì mình đi làm chứ không phải đi diễn kịch. Cái màu son thì má nghĩ con cứ tô cái loại giống hôm bữa về quê con tô đó. Trời ơi, con tui đánh son vào nhìn còn xinh hơn cả cô diễn viên Han Sô Hi.

Bài căn dặn của mẹ Quy Nhơn còn dài lắm nhưng cô chỉ nhớ được có từng ấy. Mẹ cô lúc nào cũng thế, đến giờ cô lớn lắm rồi, đã gần 22 tuổi rồi, xa nhà, xa ba mẹ đã bốn năm và đủ cứng cáp để bước vào đời mà mẹ lúc nào cũng lo lắng cứ như thể cô vẫn còn là đứa con nít.

-Con đừng sợ tốn tiền, tiết kiệm gì cũng được nhưng riêng ăn uống là phải đủ chất thì mới có sức mà học

Tháng nào mẹ cô cũng gởi cá biển từ ngoài quê vô Sài Gòn cho cô và lần nào cũng vậy bà đều cẩn thận viết ra một tờ giấy hướng dẫn  chi tiết cách làm cá sao cho sạch, rồi phương thức chế biến sao cho ngon và đúng khẩu vị. Thậm chí gia vị nấu kèm món cá đó mẹ cũng chuẩn bị từ nhà, với từng gói nhỏ chia ra cho mỗi lần nấu.

Hồi đầu khi mới vô Sài Gòn học Quy Nhơn cũng cảm thấy hơi khó chịu vì mẹ cứ quan tâm thái quá thế nhưng rồi dần dần cô nhận ra những thứ mà mẹ trao gửi thật sự là hữu ích vì đồ quê cái gì cũng tươi ngon, và đặc biệt nếu quy ra tiền thì mỗi tháng cô cũng tiết kiệm được kha khá chi phí cho thực phẩm. Và như vậy cô đã có một chút dư để đầu tư vào các khóa học thêm các kỹ năng bên ngoài nhằm năng cao năng lực của bản thân.

Nhưng giá trị của những món đồ ấy đâu phải là ở công dụng của chúng. Không có món này thì Quy Nhơn còn có biết bao nhiêu lựa chọn khác để lấp đầy bao tử. Cái được sưởi ấm chính là trải tím cô: Những dòng chữ của mẹ dù không phải theo kiểu  ngọt ngào mà toàn là công thức nấu ăn nhưng đã giúp cho cô vượt qua được những sự mệt mỏi hay vài nỗi buồn vu vơ của một người trẻ xa gia đình.  Nếu giả sử một ngày nào đó những điều thân thương này vắng bóng trong cuộc sống của cô, hẳn là cô sẽ buồn nhớ lắm

Chính vì lẽ đó, sau bốn năm học ở một đô thị rộng lớn, dù Quy Nhơn đã làm quen với nhiều món ăn ở mọi vùng miền trên cả nước, nhưng không có gì lại khiến cô ngon miệng hơn những món quà quê mẹ gửi.

Ra khỏi nhà, Quy Nhơn đi bộ dọc theo vỉa hè trên con đường lớn dẫn đến bến xe buýt. Nơi này tuy hơi xa trung tâm thành phố nhưng giá thuê nhà khá rẻ nên phù hợp với điều kiện kinh tế của cô.

Và hay nhất là nó cho cô một không gian riêng đủ để không cảm thấy quá bí bách như những nơi ở cũ. Sau ba năm chung nhà thuê cùng bạn, giờ đây khi chuẩn bị chuyển sang một bước ngoặt mới trong cuộc đời, ra trường và đi làm, Quy Nhơn muốn sống một mình. Cô thích tự mình trang trí căn phòng của riêng cô, dù là phòng đi thuê chăng nữa thì Quy Nhơn luôn muốn chốn đi về ấy luôn phải gọn gàng, sạch đẹp.

Kể ra cô thấy mình thật quá may mắn khi chọn được căn phòng này.  Đó cũng có thể là cái duyên mà nhiều người hay nói tới. Ấy là khi đang học năm hai  Đại học Kinh tế tình cờ cô đọc được dòng tuyển gia sư cho một cậu bé học lớp Sáu với mức tiền công cao hơn so với bình thường. Không ngần ngại, cô đăng ký ngay dù phải bắt xe buýt đi một chặng đường dài hơn.

Cậu bé này là con út của nhà chủ nơi cô đang thuê nhà.

Gia đình của họ là một kiểu gia đình trẻ điển hình ở thành phố của những người nhập cư này: Hai vợ chồng  từ miền Tây lên Sài Gòn học Đại học rồi cùng nhau ở lại lập nghiệp.

Anh chồng làm cho một doanh nghiệp lớn của nước ngoài, có nhà máy nằm ở khu vực vệ tinh quanh thành phố.  Hàng ngày anh đi làm bằng xe đưa rước, với thời gian cố định sáng đi sớm và lúc trở về thì phố đã lên đèn. Còn chị vợ thời gian đầu cũng chung công ty với chồng nhưng sau khi sinh con thứ hai thì xin nghỉ vì công ty xa quá không tiện cho chị đưa đón các con đi học.

Chị cũng đã phải suy nghĩ nhiều mới đưa ra được quyết định đầy khó khăn này. Cũng chẳng có cách nào khác khi  ba mẹ hai anh chị ở quê đều đã lớn tuổi chỉ có thế giúp họ được dăm bữa nửa tháng chứ các cụ không ở thành phố được lâu dài. Người giúp việc thì chị tìm mòn mỏi cũng không ai ở được lâu, chỉ dăm ba ngày là đòi nghỉ, người thì kêu về quê, người lại kêu đi làm công nhân thoải mái hơn.

Tuy vậy khi cậu bé út đi học lớp Một thì chị tìm được một công việc nhẹ nhàng, thu nhập tuy không bằng công ty cũ nhưng thời gian làm việc ngắn hơn giúp chị có thể lo chu toàn việc con cái,  nhà cửa.

Cô con gái đầu của họ ngoan ngoãn và rất chăm chỉ học hành. Năm vừa rồi cô bé đã đậu vào một trường chuyên có tiếng của thành phố. Anh chị vui mừng thưởng cho cô một chuyến du lịch xuyên Việt. Cậu con trai sau thì thông minh nhưng nghịch ngợm và lười học hơn chị.

Anh chị vì sợ con buổi tối mải chơi games sinh nghiện nên tìm gia sư về dạy tại nhà cho con họ, chủ yếu vừa dạy học vừa trò chuyện khuyên bảo cậu bé là chính chứ anh chị không đặt nặng điều kiện là con họ phải đạt thành tích này kia.

Cũng có vài ba sinh viên đến dạy cho cậu bé nhưng không ai trụ được lâu. Đến Quy Nhơn thì anh chị cũng nói với cô thực trạng của thằng nhóc là như vậy để  cô không quá bất ngờ.

Thực ra Quy Nhơn đã đi dạy nhiều rồi, ngay từ khi cô bước chân vào Đại học.  Cô muốn phụ giúp một phần cho gia đình vì cha mẹ cô vốn không phải là có kinh tế dư dật gì. 

Mẹ cô là nhân viên thủ thư của thư viện tỉnh, còn cha cô trước đây đi biển, một ngư dân chính gốc nhiều đời. Việc cha mẹ gặp và nên duyên với nhau cũng là cả một quá trình bền bỉ chống lại sự phản đối của gia đình bên mẹ vì họ sợ một người quanh năm ngày tháng lênh đênh ngoài biển không thể nào có điều kiện để chăm lo cho vợ con.

Nhưng cuối cùng tình yêu của cha mẹ  cũng chiến thắng và họ càng chung sống với nhau lâu thì  càng chứng tỏ  mẹ cô đã lựa chọn đúng người.

Ba cô không những khỏe mạnh, làm trụ cột cho cả gia đình mà ông còn rất hiền hậu với vợ con. Mẹ Quy Nhơn hai lần sinh nở thì cả hai đều là con gái. Với nghề đi biển, một nghề nặng nhọc thì hầu như gia đình nào cũng mong muốn có một người con trai để cha truyền con nối. Vậy mà ba không tạo áp lực gì cho mẹ cô cả, với ông hai con gái là đủ, cái quan trọng là phải nuôi hai con ăn học sao cho tử tế, nên người.

Năm Quy Nhơn bắt đầu vào Đại học thì ông thôi không đi biển nữa, sau mấy chục năm lênh đênh với những con sóng. Có nhiều khu nghỉ dưỡng  mọc lên trên vùng đất quê hương nên không khó để ông xin được vào làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh trong khu vực nhà bếp của một khách sạn lớn.

Công việc cho thu nhập đều đặn và ổn định hơn chứ không phập phù như nghề chài lưới đủ để ông bớt đi nhiều nỗi lo tài chính khi có hai con đang ở tuổi ăn học.

-Tom à, giờ con vẽ tặng cô một bức tranh nha, bức tranh về dòng sông ngay trước cửa nhà mình ấy!

Cô đã nói với cậu học trò nhỏ như vậy sau khi cậu bé kết thúc một ván Games.  Cậu bé thích Games, nên cô thường cho cậu bé chơi khoảng 15 -20 phút. Sau đó nếu cậu vẫn chưa muốn học thì cô lại cho cậu bé vẽ, vì đó là niềm đam mê của cậu. Có khi vẽ xong bức tranh cũng là lúc giờ học kết thúc.

Trong suốt một vài tháng đầu buổi tối hai cô trò chỉ chơi mấy trò như thế hoặc là Games, hoặc là vẽ hoặc chơi cờ, cờ Vua hoặc cờ Ca rô. Một thời gian sau khi hai người quen nhau dần, cậu bé mới chịu để cho cô dạy một số môn mà cậu học không được tốt lắm.

Dần dần qua hơn một năm môn Toán của cậu cũng khá hơn đôi chút, nhưng đó cũng là đạt đến mức kỳ vọng mà cô và gia đình cậu bé mong rồi vì cậu sinh ra không phải là để giỏi làm Toán.

Bán cầu não phải của cậu hoạt động mạnh hơn.

Hai năm nay kinh thế thế giới lâm vào suy thoái. Thành phố nơi cô sống cũng không thể nằm ngoài vòng xoáy chung. Nhiều doanh nghiệp không có đơn hàng đẩy hàng nghìn công nhân rơi vào cảnh thất nghiệp. Kinh doanh buôn bán gì đều kém hơn so với những năm trước.

Chị chủ nhà thậm chí còn bị giảm thời gian làm việc đến một nửa, ngày đi làm ngày nghỉ. Nhân viên công ty chị không ai muốn rời đi nên cùng nhau thỏa thuận chia sẻ khó khăn chung bằng cách nghỉ luân phiên như vậy. Công ty chị tuy nhỏ nhưng tràn đầy sự ấm cúng, đoàn kết và thấu hiểu giữa Ban lãnh đạo và các nhân viên cùng anh em công nhân. Đó cũng là niềm vui mỗi ngày đi làm của chị, để mỗi khi rời công việc trở về nhà chị cảm thấy mình thực sự thư giãn và thoải mái.

Thật ra thì từ tay trắng anh chị đã có được hai căn nhà, tất cả là nhờ vào sự  tiết kiệm cần cù, chịu khó năng nhặt chặt bị của cả hai vợ chồng mà thành.

Nhớ lại  cách nay đã gần hai mươi lăm, khi mới cưới nhau anh chị tuy chỉ có rất ít tiền trong tay nhưng vì khao khát mãnh liệt có một chốn đi về ổn định để thoát khỏi cảnh liên tục phải chuyển nhà nên họ đã chạy vạy vay mượn đủ nơi từ người thân, ba mẹ hai bên đến Ngân hàng mới đủ để mua được căn nhà này chứ như bây giờ thì khá là vất vả vì giá đất đã cao vượt ngưỡng. Sau bảy năm miệt mài trả nợ và ba năm tích lũy thêm được một ít vốn nữa họ lại vay ngân hàng để mua một tiếp một căn ngay bên cạnh, chủ nhà bán vì chuyển về quê sinh sống.

Căn nhà hai tầng  mới được sửa sang và cho thuê. Số tiền cho thuê này đủ để trả lãi vay còn tiền gốc thì anh chị trích từ thu nhập hàng tháng. Sau hơn năm năm đến nay anh chị đã hoàn toàn không còn bất kỳ một khoản nợ nào.

Vừa may đúng vào thời điểm mọi thứ đều khó khăn. Họ cũng đã giảm 1/3 tiền cho thuê nhà để cùng chia sẻ với người đi thuê. Nhưng căn phòng có ban công trên lầu hai vẫn còn trống và chị chủ nhà vì quá mến Quy Nhơn nên đã thuyết phục cô chuyển xuống đây sinh sống. Sau một tuần suy nghĩ Quy Nhơn đã quyết định sẽ thay đổi chỗ ở.

Dãy phố nơi có ngôi nhà mà cô làm gia sư tuy chỉ nằm trong một khu bình dân gồm toàn những cư dân trẻ từ tỉnh về thành phố lập nghiệp nhưng lại có vị trí lý tưởng đến mức người ta cứ ngỡ nó lẽ ra phải nằm trong một khu nhà giàu nào đó.

Từ căn phòng của Quy Nhơn phóng tầm mắt ra xa xa cô còn thấy cả một dòng sông chảy qua vì toàn bộ khu đất trước mặt là một công viên nhỏ nơi có nhiều cây cối xanh tươi.

Câu chuyện về nơi ở mới của Quy Nhơn đã bắt đầu như thế, một nơi an ninh, riêng tư và tĩnh lặng đủ để cô cảm giác đang được ở chính ngôi nhà của mình.

Khi Quy Nhơn bước vào năm cuối,  trường Đại học cô đang theo học có nhiều chương trình liên kết với các doanh nghiệp, các tập đoàn lớn trong nước và nước ngoài. Những chương trình này đã thúc đẩy sự phấn khích nơi cô sinh viên trẻ cho một công việc thực tập sinh ở một môi trường làm việc chuyên nghiệp.

Không dễ để có thể được trúng tuyển vào vị trí này của một tập đoàn đa quốc gia. Quy Nhơn không có nhiều thành tích nổi bật như nhiều bạn nhưng may mắn cô đã vượt qua vòng phỏng vấn nhờ câu trả lời thông minh và chân thật

-Em không có thành tích học tập nổi bật nhưng em luôn có khát vọng làm việc ở những nơi có thể cho em cơ hội khiến em trở lên nổi bật. Và công ty của các anh chị chính là nơi có thể giúp em thỏa nguyện khát vọng đó!

Chẳng biết sao mà lúc đó Quy Nhơn cảm thấy tự tin ghê gớm! Thế nên mới đủ bình tĩnh để có thể nói ra được suy nghĩ của mình, dù là bộc phát. Kiểu như lúc đó  chẳng có gì để mất ấy.

Mà đúng là cô có gì để mất đâu: Học bạ cô không tồi nhưng không xuất sắc, chỉ vừa đủ; các hoạt động ngoại khóa cũng không có gì nổi bật. Cô chỉ có mỗi một công việc kéo dài là đi gia sư suốt bốn năm đại học, và một vài việc làm thêm lặt vặt là nhân viên bán hàng thời vụ ở một vài siêu thị.

Cái công việc mà cô đã  không về quê vào dịp Tết hai năm liền để ở lại đăng ký làm nhân viên thu ngân. Và mặc dù về đến nhà chân tay ê ẩm, lưng như muốn gãy sụn vì đứng liên tục suốt mười tiếng đồng hồ thì cô cũng đã rất lấy làm vui vì thu nhập những ngày đó cao gấp ba lần bình thường.

Cô không ngờ chính sự mô tả chi tiết cái công việc tưởng như rất đơn giản này  cùng với vòng phỏng vấn thành công đã là nhân tố then chốt để cô được lựa chọn giữa bao người.

Thông báo trúng tuyển được gửi đến từ một trong những tập đoàn thực phẩm hàng đầu thế giới khiến Quy Nhơn phấn khích suốt cả tuần nay. Ngày nào cô cũng nghe tiếng Anh và nhờ con bé Scarlett, chị của thằng Tom sang nhà để có người cùng tập nói cho quen. Cô cứ tưởng tượng vào một nơi  như thế mà mình lắp ba lắp bắp không hiểu gì thì có mà ngượng chết mất.

 Xong có khi cô lại lôi bộ đồ trang điểm ra đánh đi đánh lại để xem như thế nào là vừa. Bình thường Quy Nhơn không trang điểm. Cô không có những loại kem dưỡng hay phấn phủ đắt tiền như nhiều bạn đồng trang lứa. Vật bất ly thân của cô chỉ là thỏi son, khi đi làm nhân viên bán hàng ở siêu thị cô cũng chỉ quệt son chút cho gương mặt tươi sáng. Đây là lần đầu tiên cô tập trang điểm một cách chỉn chu như vậy.

Đúng 6h30 chiếc xe buýt màu lam đỗ xịch ngay ghế chờ trạm xe buýt số 5. Quy Nhơn xuất trình vé tháng cho nhân viên nhà xe khi đã bước vào xe. Lúc này mới chỉ có lác đác vài người nên cô dễ dàng chọn được một chỗ ngồi lý tưởng ngay bên cạnh cửa sổ.

Khi ổn định chỗ, Quy Nhơn mở túi xách lấy ra cái thẻ dành cho thực tập sinh có dây đeo và quàng vào cổ. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình trưởng thành hơn hẳn trong bộ đồng phục cùng với cái thẻ, như một sự khẳng định một bước tiến thật sự trong cuộc sống của cô.

Bình thường lên xe buýt đến trường thể nào Quy Nhơn cũng ngủ một mạch. Nhưng hôm nay thì khác, cô muốn thức cho đến tận khi chiếc xe dừng chân tại trạm ngay gần Văn phòng Công ty của cô. Mới chưa đến bảy giờ sáng mà ánh nắng chói chang của tháng Tư như phủ đầy lên mặt đường nườm nượp xe, báo hiệu lại một ngày nắng nóng như thiêu đốt.

Quy Nhơn nhìn ra ngoài, qua cửa kính tuyến đường sắt trên cao vùn vụt chạy qua trước mắt.  Chỉ vài tháng nữa thôi là tuyến đường này được đưa vào sử dụng và khi ấy thời gian di chuyển từ vùng ngoại ô vào trung tâm thành phố  sẽ được rút ngắn đi rất nhiều. Thật là quá tuyệt vời!

Quy Nhơn đang mải suy nghĩ với hành trình trên tàu Metro thay vì trên xe buýt thì “Cộp” một cuốn sách rơi từ trên xuống và hạ cánh xuống ngay dưới chân cô:

-Xin lỗi bạn, lỗi do tôi vô ý

Một giọng tiếng Việt của một người nước ngoài. Quy Nhơn quay sang bên cạnh và thấy một thanh niên còn rất trẻ đang tháo ba lô ra khỏi lưng. Anh ta có mái tóc vàng tơ, bồng bềnh  và đôi mắt thăm thẳm một màu xanh của đại dương. “Blue eyes”, Quy Nhơn như quên mất đối diện với cô là một chàng trai. Cô lại tưởng tưởng ra bên trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy là nước biển xanh ngăn ngắt nơi quê nhà.

-Xin lỗi, cuốn sách của tôi có làm cho chân bạn đau?

Phải khi anh chàng cất tiếng, Quy Nhơn mới sực tỉnh

-Ồ, không sao

Rồi cúi xuống nhặt lên cuốn sách đưa cho người thanh niên. Cuốn sách có bìa rất đẹp mang tựa đề về nền văn hóa phương Đông

-Cám ơn bạn nhiều

Người thanh niên đón lấy cuốn sách từ tay Quy Nhơn. Bỗng nhiên Quy Nhơn thấy anh nở một nụ cười rất thân thiện. Vẫn cảm thấy ngại ngùng vì hành vi hơi thô lỗ của mình ban nãy, cô quay ra phía cửa sổ và chỉ mong nhanh làm sao xe đến công ty càng sớm càng tốt.

Còn người thanh niên thì chăm chú đọc sách suốt cuộc hành trình. Nhưng anh biết từ nay có thể mình sẽ có một người cùng đồng hành trên đường đi làm.

Trên hành trình xe buýt, cả hai cùng chung một điểm đến, tuy có khác nhau ở trạm đi.

April 4, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Nghe thành phố thở (1)

by Rose & Cactus April 1, 2024

Mình mất nhiều thời gian suy nghĩ về tiêu đề và nội dung cho loạt bài viết mới này. Không phải là mình bí đề tài hay hết chữ mà ngược lại là bởi vì có quá nhiều thứ mình muốn nói muốn viết, có quá nhiều những cảm xúc dâng tràn khi những ngày tháng Tư ập đến

Giống như một chàng trai có cảm tình với một cô gái nhưng khi đứng trước cô chàng bỗng trở nên lóng ngóng vụng về không thốt lên lời.

Như một cô gái dù trái tim đã biết rung cảm trước một chàng trai nhưng lại rất rụt rè chỉ dám thổ lộ tâm tình qua những trang viết thầm kín

Không biết nên bắt đầu thế nào cả cho đến tận tối nay mình mới có thể gõ những dòng đầu tiên cho

Thành phố Tình yêu và nỗi nhớ

Mình đã có hai mươi mốt năm gắn bó với thành phố, còn thiếu đúng một năm nữa là bằng tổng thời gian mình sống ngoài quê.  Và  mình có thể khẳng định rằng mình đã luôn yêu và biết ơn nó bằng tất cả trái tim bởi thành phố đã cho mình những công việc, cho mình một gia đình nhỏ và cùng những trải nghiệm sống quý giá.

Dù sau này mình có ở đây nữa hay không, tương lai mà ai có thể nói trước, thì thành phố đã luôn là một phần tươi đẹp trong quãng đời tuổi trẻ và sung sức nhất của mình.

Tại thành phố này mình đã  được tiếp xúc với những con người, những số phận, những tính cách từ khắp mọi nơi trên cả nước, đủ để cho mình một cái nhìn rộng lớn hơn về những gì mình đã được học, được đọc và cả những gì mà mình đã từng hình dung.

Những suy nghĩ và trải nghiệm đó  sẽ khó mà có thể có được nếu như mình chưa được sống ở nhiều nơi trong cuộc đời.

Pic: Lesley-McLaren

Bố mình là một cựu binh, ông nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3, năm ông tròn 18 tuổi, 1975. Trẻ măng, và đã kịp có mối tình đầu là mẹ mình, là bạn gái học cùng lớp. Mẹ mình rất đẹp, thời xưa mà bà đã cao như người mẫu, da trắng tóc đen dài đúng kiểu cô gái thôn quê.

Như mình đã kể đó, nhà ông ngoại mình lúc nào cũng nườm nượp các anh ra vào tìm hiểu (ngày xưa không như bây giờ các bạn ạ, muốn “cưa” cô nào là các anh chàng đều đến ngồi ‘mọc rễ” nhà cô ấy phải đến khi bố mẹ nàng ra chiều đuổi khéo thì các anh mới (chịu) về :)), có thời gian mình kể nhiều chuyện cho các bạn nghe về thời đại “tán tỉnh” của “các cụ” thập niên trước, vui đáo để).

Khổ đang cao trào xúc động rưng rưng nhưng vẫn không bỏ được cái tật chỉ thích viết về cái gì vui vui vớ vẩn  chút cho đời rộn tiếng cười, đua đòi lắm, già rồi mà vẫn thích đu với các cháu cá trê cá chép xem thử ai có khiếu “sense of humor” hơn ai :)).

Mình xin quay trở lại. Việc bố mình đi bộ đội chẳng những làm mẹ mình bớt đi tình cảm mà có khi chính vì thế mà bà càng thương yêu, ngưỡng mộ ông hơn. Vì hình ảnh anh bộ đội luôn là một cái gì đó rất là cao quý đối với thế hệ những người đã trải qua những năm tháng chiến tranh, gian khó. Mẹ mình là kiểu người phụ nữ Việt Nam điển hình, tần tảo, chung tình, đã yêu rồi là bao lâu cũng có thể chờ đợi người mình yêu được.

Ai đã từng đi qua thời chiến đều hiểu việc khi xác định rời nhà ra trận gần như không ai là không nghĩ đến việc có thể đây là lần cuối cùng mình còn được nhìn thấy, được nói chuyện với người thân, bạn bè. Không phải là vì họ bi quan đâu. Hoàn toàn không, mà ngược lại còn là hừng hực ý chí và niềm mong chờ chiến thắng để được trở về.

Nhưng, hơn ai hết những người lính hoàn toàn ý thức được sự khốc liệt của chiến tranh. Tàn khốc, đau thương, và lằn ranh giữa sự sống và cái chết mỏng manh đến có khi còn vượt xa trí tưởng tượng của họ khi cất bước ra đi.

Bạn nào nếu có đọc nhiều nhật ký thời chiến của những người lính hoặc những bài viết tường thuật từ các phóng viên chiến trường các bạn có thể cảm nhận  được điều này. Chiến trường thì bất kể ở đâu, bất kể cuộc chiến nào trên cái quả địa cầu này đều có có chung một cái cảm giác đáng sợ như vậy, sự chết chóc, súng nổ, đạn rơi.

Đơn vị của bố mình hành quân vào đến Đà Nẵng đúng ngày 30-4. Ông kể rằng có thể đơn vị của ông được Thượng đế sắp đặt đi chậm hơn chút và như vậy là còn được bình an trở về.

Nhưng nhiều đồng đội của ông trong đợt tuyển quân năm đó đã không được may mắn như vậy. Họ đã ngã xuống ngay cửa ngõ Sài Gòn, là khu vực mình đang sinh sống hiện giờ. Tất cả đều còn rất trẻ chỉ bằng tuổi của bố mình, cuộc đời của những người lính đã mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám, đôi mươi.

Nhiều năm sau, hậu quả  đau thương của chiến tranh còn để lại đến thế hệ kế cận. Những người lính miền Bắc, miền Trung sau khi hòa bình trở về, lập gia đình nhưng không được hưởng những niềm vui trọn vẹn. Nhiều trong số đó, con cái của họ sinh ra không được lành lặn như những đứa trẻ bình thường. Đau lòng lắm, thật khó có thể liệt kê hay mô tả chi tiết  ra bằng con chữ.

Đó là vì hàng tấn chất độc màu da cam do quân đội Mỹ dải dọc xuống những cánh rừng Trường Sơn đã thấm vào đất, vào nước và cành cây ngọn cỏ để rồi chúng xâm nhập vào cơ thể người lính khi họ hành quân qua. Những chất độc vô hình nhưng hậu quả thì lại hữu hình, tàn khốc chẳng khác gì đạn bom.

Chiến tranh qua nhưng còn bao muộn phiền vẫn ở lại, với nhiều người lính.

Mình vào Sài Gòn ngay sau khi tốt nghiệp Đại học. Đối với thế hệ của mình khi đó, Sài Gòn vẫn là một cái gì đó, một nơi nào đó xa xôi và ai cũng mong một lần được tới.

Mình khó có thể một thân một mình đi thế nếu không có gia đình chú mình ở trong này. Ra trường, chưa có việc làm, chả vướng bận tình cảm với ai :)) nên khi chú mình rủ  đi thì cứ thế khoác ba lô lên và đi thôi chứ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Thành phố đón mình bằng một cơn mưa rào như trút vào đầu tháng Mười. Cơn mưa mát mẻ nhưng bỗng nhiên lại gây cho mình một nỗi buồn vu vơ.

Bỗng dưng khi đến nơi rồi mình lại thấy xuất hiện một cảm trống trải, xa lạ và khá là hụt hẫng. Một phần đó là vì bởi bạn đột nhiên đi xa khỏi  nơi chốn quen thuộc. Và một phần vì trong trí tưởng tượng của mình Sài Gòn khác cơ.

Không phải là Sài Gòn với những khu nhà trọ dài dằng dặc và xập xệ y như những nhà trọ bao quanh các trường đại học mà mình và bạn bè đã từng sống ở Hà Nội. Mình tưởng tưởng một Sài Gòn khác, một hòn ngọc Viễn Đông hiện đại và lung linh hơn.

Có một Sài Gòn như vậy thật, ở những quận trung tâm. Nhưng lúc đó mình chưa biết đến những nơi đó đâu. Nơi mình đặt chân đến đầu tiên là ở  vùng ngoại ô với các nhà máy giầy da và may mặc, như những công xưởng khổng lồ mà những người lao động trong đó gần như 100% là dân nhập cư từ khắp nơi, Bắc, Trung và miền Tây Nam Bộ.

 Ở đó mình đã sống trong một khu của những người lao động, những người công nhân từ mọi miền. Nó khác với môi trường mình đã từng sống trọ ở Hà Nội trước đây, vốn chủ yếu là sinh viên.

Hà Nội ngày đó chưa có nhiều những khu trọ công nhân kiểu này. Cũng như thế đối với hệ thống siêu thị hay các trung tâm thương mại, Sài Gòn luôn đi trước một bước.

Đó là Sài Gòn những ngày đầu trong mình, nơi mình sống và làm việc ở cửa ngõ phía Tây Thành phố. Và dù xa lạ và có hơi chút thất vọng ban đầu thì rất may là trong ngày đi làm đầu tiên cái cảm giác đó mất ngay.

Một cô sinh viên mới ra trường, lăn lộn vất vả nhiều ngày ở Hà Nội chỉ để xin một chân nào đó ở một doanh nghiệp tư nhân bé xíu thôi cũng được không mong gì hơn. Thế mà còn trầy trật và bạn bè của mình lúc đó cũng thế, cũng còn lông bông vất vưởng mãi chưa tìm được việc làm (Ngày đó việc làm tại Hà Nội vẫn khó khăn lắm, vì doanh nghiệp chưa nhiều như bây giờ)

Thế mà mình vừa vào Sài Gòn cái đã có được việc ngay, một cách rất dễ dàng. Mà lại được làm việc ở nơi mà có những khu nhà xưởng sản xuất lớn, hiện đại. Văn phòng làm việc đẹp đẽ, sạch sẽ và có tính quốc tế nơi mình có thể tiếp xúc với đủ các con người từ nhiều quốc tịch từ Á sang Âu, từ  qua email, phonecall đến face-to-face.

Điều đó đã thực sự trấn an và cho mình niềm tin rằng từ từ rồi mình sẽ khám phá ra rất nhiều những thứ hay, thứ đẹp của một thành phố lớn nhất và sôi động nhất cả nước này.

Và đúng vậy, Sài Gòn như đất mẹ Gaia trong thần thoại Hy Lạp, rộng lớn bao la và chứa đựng trong đó vô vàn các câu chuyện, các mảnh đời và phận người. Những con người từ những vùng quê nghèo khắp cả nước đến đây để được đất mẹ ôm ấp, bao dung và chở che.

Nếu bạn chỉ đi lướt qua hay chỉ sống dăm bữa nửa tháng bạn sẽ không bao giờ cảm nhận được nhiều thứ làm nên cái hồn của thành phố này.

Thời gian dần trôi giúp mình biết nhiều nơi hơn trong thành phố rộng lớn. Mình chuyển lên vùng trung tâm gần khu nhiều người Hoa sống, nơi mình khám phá ra nhiều hơn những ngõ ngách Sài Gòn, những quán cà phê nhạc Trịnh nằm khiêm tốn trong nhiều con hẻm nhỏ từ Tân Bình đến khu quận 10 hay Bình Thạnh, đặc sắc và ấm cúng không ở thành phố nào có được; những hàng ăn chuyên biệt về một món ăn riêng có của một vùng nào đó, đủ hết bạn thích đặc sản vùng miền nào có vùng miền đó không thiếu thứ gì:)); và nếu thích nhìn những thứ mình hình dung như ngày nhỏ mình vẫn hình dung về một Sài Gòn hoa lệ thì có rất nhiều các con phố hay các tòa nhà thương mại ở khu trung tâm mà mình có thể ghé thăm.

Nhưng cái điều tuyệt vời nhất mà Sài Gòn cho tất cả mọi người mới chân ướt chân ráo đến đây ấy là cái cảm giác họ sẽ chả bao giờ thấy phải tự ti tí nào chỉ vì họ đến từ một tỉnh lẻ và trông quê quê, kiểu như mình :))

Sài Gòn mặc kệ, Sài Gòn không quan tâm bạn đến từ đâu, bạn có tiền tỉ hay chỉ là tên khố rách áo ôm.

Vì Sài Gòn chính là vậy đấy, Sài Gòn có thể là những anh ca sĩ giàu có và ăn mặc diêm dúa 8h tối hát ở một phòng trà sang trọng trên Quận Nhất nhưng 9h đã thấy xuất hiện giao lưu tay bắt mặt mừng, nhảy tưng bừng với các anh em công nhân thợ thuyền ở giữa bãi đất trống sơ sài vùng ngoại ô Bình Chánh, Hóc Môn, không hề có bất cứ khoảng cách nào.

Vì Sài Gòn là vậy đấy, Sài Gòn có thể những ông chủ người Hoa sở hữu những công ty sản xuất lớn mạnh với hàng loạt cửa hiệu mặt tiền trung tâm, sáng ngồi trên văn phòng kiểm tra sổ sách hàng hóa nhiều tỷ tỷ, nhưng chiều chỉ chạy vè vè con xe Cub 50 đã sờn cũ chở hàng giao cho đối tác.

Mình đã gặp ở Sài Gòn,

một gia đình Công giáo ngoan đạo nằm sâu trong một hẻm nhỏ quận Tân Bình có hai người con, con trai đầu làm Cha xứ còn con gái út là bạn của bạn mình thì quyết định trở thành xơ sau một vài năm đi làm. Bạn gái rất hiền, và sở hữu một cái Tâm thánh thiện như thường thấy ở những người sớm có lòng thành với tôn giáo của họ.

Một gia đình mà khi tiếp xúc cho mình một cảm nhận họ thiện và lành đến mức mình cảm thấy phải soi lại để sửa những tật xấu của chính mình. Gia đình mà trong đó bố mẹ thương yêu và tôn trọng sự lựa chọn của các con, không một chút áp lực. Các con sống bình lặng và dâng hiến hết mình theo lý tưởng sống của họ, rất nhẹ nhàng và bình thản y như căn nhà với nhiều hoa tươi và phím đàn piano điệu nghệ thi thoảng lại vang lên thánh thót.

một người dân buôn bán khá giả nhưng quanh năm chỉ đi chiếc xe cà tàng, tuần nào cũng đi nấu và phát cơm từ thiện miễn phí và tháng nào cũng nộp vào một quỹ từ thiện của một tờ báo dăm ba triệu, đều đặn trong suốt nhiều năm.

một cụ bà độc thân chỉ sống một mình trong một căn nhà nhỏ ở một quận phía Đông thành phố. Cụ không lấy chồng, có bốn anh chị em thì hai người chết trên biển trong chuyến tàu vượt biên bão tố những năm 80, một người may mắn sang đến nơi, cần cù chăm chỉ làm ăn cũng đủ sống và thi thoảng gửi về cho người chị ở quê nhà vài trăm USD.

và người anh đầu của cụ là người lính của Quân lực Việt Nam cộng hòa. Ông cũng đã vĩnh viễn không thể trở về sau chiến dịch Khe Sanh Quảng Trị.

Sau khi cả gia đình cụ đi vượt biên thì tài sản cũng tứ tán hết cả kể cả căn nhà lớn ngay trung tâm.

Khi mình còn làm ở Ngân hàng cũ, lâu lâu ra rút tiền cụ lại qua chỗ mình làm việc chuyện trò, khi thì mang cho bịch chè trôi nước lúc thì cái bánh Pía Sóc Trăng.

-Têt này đứa em tui từ bên kia về cô ạ. Hai chị em dự định đi chơi xuyên Việt từ mũi Cà Mau ra đến Chùa Bái Đính Tràng An. Nó xem trên mạng thấy cảnh chùa đẹp quá trời đất nên ấp ủ về quê lần này nhất định phải ghé thăm

Bà cụ cười hiền và nói với mình như thế vào một buổi chiều gần ngày Noel của tháng mười Hai một năm nào đó.

Chiến tranh ngày càng lùi xa, những người liên quan trực tiếp đến  nó lần lượt cũng đi qua tuổi trẻ và dần sẽ tới  một nơi mà rồi ai cũng phải tới.

Thế hệ này ra đời, lớn lên, trưởng thành rồi sẽ đến thế hệ khác

Tất cả mọi thứ rồi sẽ thành Lịch sử.

Chỉ có đất nước là mãi vẫn ở đó, với rừng này, biển này

Với bầu trời này, mặt đất này

Thời gian đằng đẵng
Không gian mênh mông
Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ

 

Thành phổ Hồ Chí Minh – Sài Gòn – Gia Định là một thành phố trẻ, một thành phố của tuổi trẻ và lòng nhiệt thành, sôi nổi. Một thành phố rạo rực âm thanh sức sống

Em ơi hãy lắng nghe
Em ơi hãy lắng nghe, nghe thành phố thở

Vậy chúng ta còn chần chờ gì nữa mà không cùng NGHE THÀNH PHỐ THỞ trong suốt tháng Tư ngập tràn nắng gió này.

Với hai nhân vật mới của mình cho loạt bài viết NGHE THÀNH PHỐ THỞ. Hai nhân vật đều ở tuổi hai mươi, một nam chính tóc vàng mắt xanh đến từ nước Mỹ và một nữ chính tóc đen mắt nâu từ thành phố biển Quy Nhơn tươi đẹp

Cả hai gặp nhau và cùng khởi nghiệp tại Thành phố Vườn Địa đàng của chúng ta

Mời các bạn hãy cùng theo dõi hành trình của họ. Để xem họ cùng nghe thấy âm thanh gì từ  thành phố trẻ này nhé!

Viết về thành phố trẻ là cứ phải viết về tình yêu phải không các bạn? :)) Khổ quá không thế thì sao “cụ xứ” xuống núi được, thằng William nó lại oán mình đến hết đời :))

Ah nhắc đến ‘cụ xứ” thi sĩ William vừa thông báo là mới nhận được điện tín chuyển đến từ cụ, nhanh nhanh không qua ngày đầu tiên của tháng Tư mất :))

Thư Monster,

Gửi Willam

Mày ở dưới đấy có nóng lắm không William, tao xem tình hình thời tiết có vẻ đang rất khó chịu. Cũng phải thôi mùa khô vẫn đang trong thời gian cao điểm mà. Thôi mày chịu khó, tao nghĩ tin này có thể giúp mày mát lạnh trở lại ngay lập tức, chỉ mong mày không đông cứng thôi.

 Ấy là, tao quyết định rồi mày ạ, sáng sớm mai tao sẽ xuống núi, xuống hẳn luôn chứ không phải kiểu rong chơi nữa, nên mày cứ thoải mái, kể cả buổi chiều mày muốn tao chủ trì cho sự kiện trọng đại của đời mày tao cũng luôn rất sẵn lòng. Quần áo lễ phục tao đã trang bị cả, chuyện, tao mà chu đáo thứ hai thì có lẽ không ai là …chủ nhật :))

Lý do cho quyết định lịch sử này là qua câu chuyện được Lão bà bà nhà cô Ma sơ đăng tải về cụ ông U80 Idol tình yêu, tao cảm thấy phục cụ ấy quá, thời nay mà còn có người đàn ông ga lăng, lãng mạn từng ấy sao. Tao nghĩ trên đời mày tưởng chỉ có đến mày là đỉnh của chóp rồi chứ đâu dè lại có đến người như thế

Cháu gửi cụ Idol tình yêu,

Cụ ơi cụ có thể cho con biết rõ hơn về thời thanh xuân vườn trường của mình được không ạ?

Cháu cám ơn cụ và chúc cụ vui khỏe

Thế là cụ không ngại dành ra hai đêm liên tục để viết thư trả lời tao. Không ngờ các cụ thời xưa lại bị bệnh tim sớm thế nhưng khổ các cụ  lại chẳng biết làm sao để mà cho đối phương biết cả. Giá kể công nghệ hiện đại như bây giờ hoặc giá kể mà thằng Leo nó được thỏa nguyện chuyển sang khoa Tim thì  nó đã phần nào giúp được hai cụ rồi.

Nhưng thôi, cuối cùng các cụ cũng ổn chỉ có tao là không ổn bởi vì cụ khuyên tao nên khẩn trương xuống núi vì ở lâu trên núi quá cũng không tốt, không khí loãng có thể khiến tim vĩnh viễn…ngưng đập :))). Huhuhu, tao rất sợ mày ạ, tim mà ngưng thì lấy ai tiêu kho báu 6 tỷ (chưa kể thêm lãi ngân hàng) đây.

Thế nên tao sẽ rời núi và ngay sau sự kiện cả đời có một của mày thì làm ơn đừng gọi tao là “cụ xứ” nữa, tao là Monte mà, bá tước Monte đấy nhá!

Thôi giờ đã muộn tao dừng ở đây

Tạm biệt và hẹn gặp lại

Monster

(Phù may quá giờ đồng hồ mới cán mốc 23h55′. Vẫn chưa qua ngày April Fool Day :)))

Mình sẽ vẫn viết tiếp câu chuyện về Bỉ Ngạn tháng Ba nhé các bạn,  xuyên sang cả tháng Tư luôn!

Good night to all & have a nice dream!

April 1, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Xin chào 2024 (12)

by Rose & Cactus February 2, 2024

Làn sóng doanh nghiệp phá sản lan rộng

(Nhân dân) Tình trạng lãi suất tăng cao và nhiều chương trình hỗ trợ ảnh hưởng do dịch Covid-19 kết thúc là những nguyên nhân chính khiến làn sóng doanh nghiệp phá sản diễn ra trên quy mô toàn cầu. Cơn sóng dữ này dự kiến tiếp tục lan rộng và kéo theo những tác động tiêu cực đối với nền kinh tế thế giới.

Những thông tin về việc doanh nghiệp trên khắp các châu lục rơi vào tình trạng phá sản xuất hiện liên tục thời gian qua. Theo kết quả khảo sát cơ quan nghiên cứu Tokyo Shoko Research vừa công bố, số doanh nghiệp phá sản ở Nhật Bản trong năm 2023 tăng 35,2% so với năm 2022, lên 8.690 doanh nghiệp, chạm mức cao nhất trong bốn năm qua.

“Mây đen” phá sản cũng bao trùm khu vực châu Âu. Viện Nghiên cứu kinh tế Đức công bố số liệu ước tính cho thấy, có tới 18.100 công ty ở Đức nộp đơn xin phá sản trong năm 2023, tăng 23,5% so với mức năm 2022.

Trong khi đó, hơn 55.000 doanh nghiệp ở Pháp phải đóng cửa, đánh dấu mức cao kỷ lục về số công ty dừng hoạt động kể từ năm 2017. Khoảng 10.000 công ty ở Thụy Sĩ cũng bị giải thể trong năm 2023. Đặc biệt, tình trạng phá sản do nợ nần ngày càng tăng.

Financial Times dẫn số liệu từ các văn phòng thống kê quốc gia cho thấy, làn sóng phá sản trên thế giới đang diễn ra với tốc độ nhanh chưa từng thấy trong nhiều thập niên qua.

Trong 12 tháng tính đến tháng 9/2023, tình trạng mất khả năng thanh toán của các doanh nghiệp Mỹ tăng 30% so với cùng kỳ năm trước. Theo Cơ quan Thống kê châu Âu (Eurostat), trong chín tháng kể từ đầu năm 2023, số doanh nghiệp tại Liên minh châu Âu (EU) tuyên bố “bỏ cuộc chơi” tăng 13% so với cùng kỳ năm 2022, chạm mức cao nhất trong tám năm qua.

Trong khi đó, Tổ chức Hợp tác và Phát triển kinh tế (OECD) cũng cho biết, tại một số quốc gia thành viên, tỷ lệ phá sản đã vượt mức xảy ra trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008-2009. Các lĩnh vực có nhiều doanh nghiệp phải ngừng hoạt động nhất là khách sạn, vận tải và bán lẻ.

Giới phân tích cho rằng, các chương trình hỗ trợ giai đoạn Covid-19 kết thúc là nguyên nhân hàng đầu khiến làn sóng dữ này lan rộng.

Theo ước tính của Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF), chỉ tính riêng trong năm 2020 và bốn tháng đầu năm 2021, các chính phủ đã chi tới hơn 10.000 tỷ USD hỗ trợ các doanh nghiệp và gia đình.

Những gói hỗ trợ tài chính khổng lồ này là phao cứu sinh giúp nhiều doanh nghiệp sống sót qua giai đoạn khó khăn của đại dịch. Nhà kinh tế trưởng tại Capital Economics, ông Neil Shearing nhận định, nhiều công ty đã mất khả năng thanh toán và chỉ có thể cầm cự nhờ vào sự hỗ trợ của chính phủ.

Vì vậy hiện nay, khi hầu hết các gói hỗ trợ đã kết thúc, những khuyết điểm và yếu kém trước đó của doanh nghiệp ngày càng bộc lộ rõ hơn, dẫn đến tình trạng phá sản hàng loạt. Ngoài ra, giá năng lượng đắt đỏ và lãi suất cao cũng gia tăng gánh nặng khiến nhiều công ty không thể trụ vững.

Đáng lo ngại, làn sóng phá sản được dự báo sẽ tiếp diễn trong năm 2024 do nhiều công ty đến kỳ đáo hạn nợ với mức lãi suất cao hơn. Công ty dịch vụ tài chính Allianz (Đức) dự báo, số doanh nghiệp phá sản trên toàn cầu sẽ tăng ít nhất 10% năm 2024, sau khi tăng khoảng 6% năm 2023.

Tác động tiêu cực của các cuộc khủng hoảng trong năm 2023 sẽ được thể hiện rõ nét hơn trong năm 2024, dẫn đến tình trạng mất khả năng thanh toán của nhiều công ty, nhất là trong các ngành bán lẻ, thời trang, chăm sóc sức khỏe, bất động sản và xây dựng.

Doanh nghiệp ở một số ngành khác như dịch vụ ăn uống, phụ tùng ô-tô, cơ khí… cũng đối mặt nguy cơ cao phải đóng cửa. Ngoài ra, chính sách tiền tệ thắt chặt cũng khiến một số công ty khởi nghiệp, doanh nghiệp vừa và nhỏ bị đẩy gần hơn tới bờ vực phá sản.

Làn sóng doanh nghiệp phá sản có thể gây ra những hệ quả lâu dài đối với tốc độ tăng trưởng kinh tế và thị trường việc làm toàn cầu những năm tới. Tuy nhiên, giới phân tích kỳ vọng, mức đỉnh của số vụ doanh nghiệp phá sản sẽ không cao như trong các cuộc khủng hoảng trước đây, do nhiều chính phủ tiếp tục duy trì các biện pháp trợ cấp năng lượng và kích thích tăng trưởng kinh tế.

Tại nước ta, trong năm 2023, số doanh nghiệp tạm ngừng kinh doanh có thời hạn là 89,1 nghìn doanh nghiệp, tăng 20,7% so với năm 2022; 65,5 nghìn doanh nghiệp ngừng hoạt động chờ làm thủ tục giải thể, tăng 28,9%; Bình quân một tháng có 14,4 nghìn doanh nghiệp rút lui khỏi thị trường.

Các gia đình phải di dời do Bão nhiệt đới Freddy đến nơi trú ẩn ở Blantyre, Malawi. Cơn bão đã giết chết hàng trăm người khi nó xé toạc Malawi và Mozambique.
Thoko Chikondi/AP

Dẫu muốn hay không cũng phải thừa nhận một thực tế là năm 2023 là một năm đáng quên đối với cả người sử dụng lao động và người lao động, ở cấp độ toàn cầu và với mỗi quốc gia. Kinh tế khó khăn tác động đến mọi ngõ ngách của đời sống, ngay cả nhiều lĩnh vực trước giờ tương đối ổn định như công nghệ mà cũng đã xảy ra hàng loạt cuộc sa thải.

Với suy thoái có tính chu kỳ và sự xuất hiện của AI, giờ đây ai cũng có thể trở thành thành viên dự bị của hiệp hôi mang tên “Thất nghiệp” :))

Tổng cục thống kê đã có báo cáo cho biết năm 2023, cả nước có gần 1,07 triệu người “không có việc làm” trong độ tuổi lao động

ĐƠN XIN GIA NHẬP TẬP ĐOÀN “NHỮNG NGƯỜI THÍCH….TIỀN” :))

(Dựa theo tiểu thuyết hài (gần) cùng tên danh tiếng của nhà văn Azit Nexin)

Kính gửi:

  • Ông Chủ tịch Rô bin Hút
  • Cùng đồng 1,07 triệu phó chủ tịch của tập đoàn

Chúng tôi gồm các thành viên sau:

  • Ông William, thi sĩ kiêm nhà văn nhà thơ, họa sĩ, nhạc sĩ, nhà hoạt động xã hội
  • Ông Skeleton, cựu “cò đất”, nhà buôn sách, chính trị gia, đạo diễn, diễn viên, giám đốc (tương lai)
  • Ông Charlie, nhà diễn thuyết, MC, nhà tư vấn chuyên về “con đường đến hạnh phúc”, nhà buôn máy chống lãng tai (tương lai)

Danh sách này còn có các thành viên dự bị sau:

  • Ông Jack, doanh nhân, vận động viên marathon đường dài (chuyên tuyến đường mang tên bộ phim nổi tiếng một thời “Anh chỉ có mình em”), chủ tiệm tóc “Chờ đợi là niềm hạnh phúc”
  • Ông Leo, nhà tình yêu học, Giám đốc Quỹ tài trợ “Mũi tên của thần Cupid”, bác sĩ khoa Sản (tương lai)

Hôm nay, ngày mồng Hai tháng Hai năm 2024, chúng tôi làm đơn này với mong muốn được gia nhập đội ngũ tinh hoa của Quý vị.

Thưa ngài Robin, như quý ngài đã biết, kinh tế suốt mấy năm qua nó xuống dốc kinh khủng quá; phải nói quá là kinh khủng. Đến mức mà chúng tôi sáng nào trước khi đến lớp, cũng đều quần áo tóc tai chỉnh tề đứng trước gương mà cất cao bài hát “Hôm qua em mơ gặp Bác Hồ”. Nếu tình hình mãi không sáng sủa có khi tháng này chúng tôi sẽ bổ sung thêm ca khúc “Benjamin Franklin’s Song” trong list danh sách “Các bài hát chào mừng Ngày mới ấm no” :))

Được biết Hiệp Hội của các Ngài tuy  mới được thành lập nhưng hoạt động khá là hiệu quả. Các thành viên nhận được quyền lợi là được cung cấp miễn phí 2 dụng cụ lao động dành cho giới hành khất: Một là, một “cây gậy” làm bằng thép siêu chất lượng nhập khẩu từ nước Đức; Hai là, một “cái bị” được làm bằng cói hảo hạng được xuất khẩu từ vùng Trung Mỹ xa xôi. Chỉ cần hai vật phẩm thần kỳ này thôi là chúng ta đã có thể “Tay gậy tay bị khắp nơi tung hoành” trong mùa giáp hạt sắp tới đây rồi!

Chúng tôi đính kèm đơn trình bày hoàn cảnh của từng người như sau

1.Thi sĩ William

 Trong tháng qua tôi đã sáng tác được 1 cuốn truyện dài cùng với 7 tập thơ ngắn. Phải nói thật lòng là dù gì tôi cũng đã có chút tên tuổi nên trước đây lúc nào tôi cũng trong tình trạng “Tiền đầy túi và Tình đầy tim”, nói chung không có gì trên đời mà tôi thiếu cả. Đặc biệt số lượng các cô gái hâm mộ thơ tôi không kém cạnh hàng dài các nàng tiên xếp hàng chào đón các quái vật trở về mấy hôm trước

Ấy vậy mà suốt nửa năm nay, huhuhu, thơ tôi chưa bán được dù chỉ một cuốn cho bất cứ nhà phát hành nào

-Thông cảm nha William, chúng tôi không thể nhận mua sách vào lúc này. Hiện tại chúng tôi còn đang tồn dư đến cả tỷ cuốn trong kho. Và họ nhà anh “Tom” đã làm đơn kiện chúng tôi ra Tòa án vì đã góp phần làm gia tăng kẻ thù không đội trời chung của ảnh là “Jerry”. Bằng phương pháp lấy mẫu ước lượng chúng tôi dự đoán số lượng Jerry trong các kho sách đã có thể bằng với số lượng đầu sách ế. Nếu anh chàng Tom mà thắng kiện thì có khi chúng tôi phải đóng cửa mà ra chạy Grab để có tiền nộp phạt.

Rất tiếc phải nói lời hẹn gặp lại anh vào một “Ngày mai tươi sáng”

Buồn lòng, tôi dùng cái xe đạp làm xe thồ chở 50 cuốn thơ của chính tôi nhan đề “(Kho) tiền ơi mở cửa ra” :)) lên con tàu  “The train of Youth” vừa được dựng ngay đường sách Xuân khu vực phố tôi.

Mùa xuân tới rồi! Trên con đường rợp bóng cây người ta đã trưng bày trang hoàng những tiểu cảnh cây cỏ hoa lá rực rỡ sắc màu.

Con tàu của tuổi trẻ cũng đến rồi,

 và tôi cũng đã cất cao lời ca hai  bài hát “Hôm qua em mơ gặp Bác Hồ” và “Ben Franklin’s Song”  đến cả  10 lần,

Ấy thế mà vẫn không một ai dừng lại dù chỉ để ngó nghiêng.

Giờ này, tôi vẫn chưa tiêu thụ được bất cứ một cuốn nào dù đã Đại hạ giá đến 90%.

 Nguy cơ ngày ba bữa dồn thành một đang dần hiện hữu,


Các bé gái tham dự ngày đầu tiên đến trường ở Kabul, Afghanistan. Nhưng trường trung học vẫn đóng cửa đối với nữ sinh trong năm thứ hai kể từ khi Taliban trở lại nắm quyền.
Ebrahim Noroozi/AP

2.Chuyên gia bất động sản Skeleton:

Tôi khổ hơn thi sĩ William nhiều. Suốt một năm qua tôi thậm chí đã chỉ được ăn ngày một bữa rồi, chứ đâu phải đến giờ.

Tuần trước tôi đã quyết định phải nghĩ ra cách khác để đẩy nhanh việc bán ba lô đất. Tôi phải vận dụng hết năng khiếu văn thơ nhạc họa để thêm mắm muối vào ba tấm biển “FOR SALE”  được cắm tại ba mảnh đất, nhằm thu hút khách hàng. Các bạn thẩm thử xem có ổn không

Mảnh 1: Lô số 1, Khu dân cư “Diamond”, Quận “Cut Diamond”

Đừng cứ im lặng rồi đi anh ơi cô ơi
Đất (nhà) em chẳng như trò chơi
Mà anh đến đây lả lơi
Vì chính Đất sẽ làm anh có lời có lời
Trò chơi vẫn còn
Trò chơi vẫn còn

Giá bán: 1000xxxxxx

Discount: 50%

Mảnh 2: Lô số 2, Khu nhà phố “Để Đất hát”, Quận “Cho mà nghe”

Để Đất nói cho mà nghe
Vị trí này không hề  lặng lẽ (tức là sôi động, dễ làm ăn)
Thương cha xót mẹ
Thì hãy xuống tiền (hay cọc) nhanh lên

Để Đất nói cho mà nghe
Tết năm nay Đất vẫn còn rất rẻ
Nhưng năm sau hết rồi

Có tiền cũng chẳng thể mua đâu

(Nên hãy nhanh mại zô, mại zô)

Giá bán: 2000xxxxxx

Discount: 30%

Mảnh 3: Lô số 3, Khu Shophouse “Mê”, Quận “Tiền”

Uây uây uây uây
Sao mới gặp lần đầu mà đầu mình quay quay
Đất ơi Đất à
Đất bỏ bùa gì mà lại làm em yêu vậy

Bae bae bae bae
Em nói từ đầu Land(y) can you stay
Mai đi coi ngày
Xem “xuống cọc” ngày nào thì “lướt sóng” nhanh đây

Yah yah
Em tính mua giờ đây em tính mua
Yah yah
Em tính mua hai lô giờ đây em tính mua hai lô

Giá bán: 3000xxxxxx

Discount: 20%

Ôi giời, phải nói áp phích quảng cáo này thuộc dạng độc nhất vô nhị, xứng đáng đưa vào phân tích trong “Đề thi học sinh giỏi Văn quốc gia”,

Áy thế mà, các bạn ạ, tình cảnh bi thảm đến mức  ngay cả hai cô cậu gì mới lớp 10 đã đạt giải quốc gia Văn chương, dù có đi qua họ cũng không thèm ban cho cái biển thơ Đất của tôi đến một cái liếc. Họ chỉ nói với tôi là họ xuống đến đây, nơi đồng không mông quạnh này để ngắm bò gặm cỏ đặng còn có cảm hứng sáng tác. Thế thôi, chứ Đất không bỏ bùa được họ.

Tuy vậy, họ lại bonus cho cái thân còm của tôi đôi câu thơ làm quà

Bao giờ thì tới Bao giờ thì tới
Chúng em cũng chẳng biết tiền (thưởng) khi nào thì tới

Vì chúng em đang đói, chúng em đang đói

Bực mình lắm rồi đấy! Năm sau tôi nhất quyết sẽ tham dự kỳ thi học sinh giỏi Văn quốc gia cho mà xem, biết đâu tiền thường có thể nâng số lượng bữa ăn hàng ngày của tôi từ 1 lên 2 không chừng.

Ấy ấy ấy đói quá rồi
Ấy ấy đói quá rồi

:))

3.MC Charlie

Thậm chí tình cảnh của tôi còn bi thảm hơn cả hai người trên nữa cơ. Vì tôi đã thiếu show diễn lại còn bị bệnh lãng tai hành hạ, tốn bao nhiêu tiền mua xốp bịt hết các ngóc ngách nhà cửa mà chẳng ăn thua.

Không thể chịu được nữa,

Chiều nay, một buổi chiều hanh hao và gió nhẹ, tôi quyết ra cái đường sách hành nghề.

-Lạy ông đi qua lạy bà đi lại, khất sĩ tôi mong được làm đẹp cuộc đời bằng các bức họa do chính tôi sáng tác, ông bà có quan tâm xin hãy dừng lại đôi phút thưởng thức các tác phẩm của tôi:

Bức 1: Nàng Mộng Năng Lý San

Bức 2: Hoa súng Hồ con Rùa

Bức 3: Đêm đầy Mây

Đây là các tác phẩm tôi đã kỳ công sáng tác trong 13 đêm mất ngủ vì tiếng ồn. Tôi nghĩ trong tương lai chúng có thể trở thành những kiệt tác nghệ thuật nhưng vì cần tiền nên tôi đã định giá rất thấp và vì vậy tôi  chắc mẩm chẳng khó khăn gì tôi sẽ bán được ngay.

Ai dè, mọi người cứ nườm nượp đi qua và chỉ có thế mà thôi. Mãi đến lúc tôi vì chán nản chuẩn bị thu dọn đồ đạc  ra về thì  mới có một Quý ông dừng lại

-Cho hỏi giá bức Nàng Mộng Năng Lý San?

-Dạ?

-Bức Nàng Mộng Năng Lý San giá bao nhiêu?

-Vầng

(Có vẻ ông ta đang tức điên hay sao ấy, mắt long lên sòng sọc)

-Tôi hỏi “How much?”

-Không mát, không mát

Đến đây thì tự nhiên tôi nghe được thằng William bạn tôi, nó đứng bán Tập thơ của nó gần đấy mà, kêu lên:

Ôi giời ơi là giời đất ơi, bệnh nặng lắm rồi Charlie ơi. Ai quen biết rộng nhắn giùm thằng Buffalo cho nó biết với, rằng đường Nguyễn Chí Thanh thoáng lắm rồi, các cô thiếu nữ đã giái tán hết rồi. Nó dậy đi thôi, sao “Ngủ Khò” mãi vậy :)). Dậy vừa có tiền thưởng giải nhì, vừa có tiền bán máy chống ồn cho thằng Charlie.

 Khổ quá, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra :))

……………………………………//……………………………………………//………………………………….

Hai thành viên nhóm chúng tôi là Ông Jack và Ông Leo được cho vào danh sách dự bị là vì hiện giờ họ vẫn còn sống được, dù có thoi thóp thì vẫn đủ ăn đủ mặc.

Vị trí dự bị này sẽ được xét lại vào đầu quý II năm 2024. Mời hai Quý ông chú ý theo dõi.

Chữ ký của người làm đơn

Đã đủ 5 ông như đã nêu bên trên

Người dân chèo thuyền dọc con đường ngập nước ở Macabebe, Philippines, sau khi cơn bão Doksuri đổ bộ vào thị trấn ở tỉnh Pampanga. Khu vực này là điểm nóng về du lịch tình dục và Liên Hợp Quốc nhận thấy nạn buôn người gia tăng sau cơn bão Haiyan năm 2013. Các nhà khoa học khí hậu dự đoán tần suất các cơn bão mạnh nhất sẽ tăng đáng kể trong những thập kỷ tới, tăng hơn gấp đôi vào thời điểm đó. 2050 ở hầu hết các khu vực trên thế giới.
Lisa Marie David / CNN

Nhật ký Monster,

Feb 02

Tôi đã có một buổi sáng tuyệt vời được cùng với Bà cụ Model U70 khám phá một khu liên hợp sản xuất Gang Thép có lịch sử lâu đời. Nhà máy trải rộng mênh mông, với các lò cao sừng sững vươn thẳng lên bầu trời mùa Đông đậm màu u ám. Nhiều khối máy móc, sắt, thép khổng lồ nằm rải rác dọc những tuyến đường nội bộ như cho thấy mọi thứ dường như đang đứng im

-Ngành thép đã nhiều năm lâm vào tình cảnh cực kỳ khó khăn do trên thị trường tràn ngập Thép nhập ngoại giá rẻ. Nhưng năm nay  có lẽ do ảnh hưởng chung của suy thoái kinh tế nên tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. Công nhân nghỉ việc suốt vì không có việc làm.

Bà cụ nói với tôi nhưng cũng cứ như nói với chính mình.

-Oái oăm thay, một vùng vô cùng giàu có về tài nguyên khoáng sản, có kinh nghiệm về sản xuất công nghiệp nặng cùng đội ngũ công nhân viên lành nghề  trong lĩnh vực luyện kim cơ khí thế mà ngày càng èo uột, sống lay lắt ngày này qua tháng khác.  Để rồi tất cả phải dựa vào duy nhất một công ty FDI để tồn tại.

Câu chuyện về thủ phủ ngành Thép một thời này bỗng làm tôi nhớ đến nơi đã từng được xem là “kinh đô ô tô” của thế giới, Thành phố Detroit, bang Michigan của nước Mỹ. Nổi lên từ đầu thế kỷ 20 với những tòa nhà chọc trời, phố phường sầm uất và dân số tăng chóng mặt khi thành phố này được lựa chọn là nơi đặt đại bản doanh của các hãng xe hàng đầu thế giới như GM, Ford và Chrysler.

Tuy nhiên ánh hào quang sau đó đã nhanh chóng lụi tàn vì thị trường của ngành sản xuất ô tô suy giảm, cộng với tác động của khủng hoảng tài chính và bất động sản khiến nhiều nhà máy ô tô đóng cửa sản xuất hoặc chuyển đến nơi khác hay sang nước khác có chi phí sản xuất thấp hơn.

Như vậy có thể thấy nếu không kịp thời đổi mới để thích ứng với sự biến đổi ngày càng nhanh của thị trường thì doanh nghiệp chắc chắn không thể tồn tại, cho dù với tư cách là doanh nghiệp nhà nước nó đã được hưởng bao nhiêu đặc quyền, đặc lợi.

-Không thúc đẩy tăng trưởng thì không thể đáp ứng được nhu cầu của con người nhưng phát triển mà không lưu ý đến yếu tố bền vững cũng nguy hiểm không kém

– Đúng rồi đó cháu, nếu không kiểm soát được vấn đề môi trường khi sản xuất thì đôi khi lại xảy ra thảm họa lớn hơn nhiều. Vụ nhà máy thép Fomosa ở Hà Tĩnh hay vụ Công ty Vedan xả thải ra sông Thị Vải là một minh chứng điển hình rằng con người không thể bất chấp tất cả miễn là thu được lợi nhuận.

Ví dụ trong ngành thép thì các quá trình chuyển đổi quặng sắt thành sắt và thép có khả năng gây ô nhiễm rất cao vì chúng tạo ra một số loại khí ăn mòn và độc hại. Cháu đã có thể thấy rất nhiều dòng suối quanh khu vực nhà máy hiện không còn có thể sử dụng được nữa kể cả những vùng đất canh tác nông nghiệp lân cận quanh nó cũng vậy. Tấc cả đã bị ô nhiễm hết sức nặng nề.

Đó là cái giá của sự phát triển!

Chúng tôi về đến “Ngôi nhà Hoa hồng” thì Trời cũng đã nhá nhem tối. Vừa ngồi nghỉ ngơi được một lúc thì tôi thấy một ông  cũng tuổi cỡ ông bà Model U70  bước sang:

-Nghe nói gia đình có khách quý từ Nam ra tôi phải sang chào mừng và làm quen cái!

Ông hàng xóm nhà bà cụ Model tuy lớn tuổi nhưng trông nhanh nhẹn, hoạt bát quá. Sau khi ngồi uống trà một lúc, ông ra về và nói với tôi một cách chân thành

-Tối nay mời cháu trai sang nhà ông chơi.

Và vì ông đã rất nhiệt tình nên buổi tối hôm đó người lính già dẫn tôi sang nhà hàng xóm.

Ở đây, tôi đã có một cuộc trò chuyện hết sức thú vị

-Cháu học lớp mấy rồi ?

Ông vừa rót mời tôi chén trà nóng vừa hỏi

-Cháu năm nay lớp 10 ạ

-Ồ. Lớp 10 là bắt đầu nghĩ đến nghề nghiệp tương lai được rồi. Ông có đứa con trai, mà ngày nó bằng tuổi cháu hai bố con cũng hay nói chuyện về nghề nghiệp. Thế cháu đã có dự định gì chưa ?

-Cháu cũng đang tìm hiểu. Có lẽ cháu sẽ theo đuổi con đường kỹ thuật thôi

-Ông khuyến khích cháu theo đuổi những ngành khoa học cơ bản. Trước đây ông có nói với con ông rằng bố cho con toàn quyền quyết định con sẽ làm nghề gì. Nhưng nếu con không đặc biệt yêu thích một bộ môn nào, về văn chương hay nghệ thuật hay các ngành xã hội chẳng hạn thì con hãy lựa chọn con đường đi theo ngành kỹ thuật để trở thành một kỹ sư.

-Và anh ấy đã nghe lời khuyên của ông chứ?

-Rất vui là có. Nó chọn học Bách Khoa Hà Nội ngành Điện tử viễn thông và hiện làm việc cho một công ty công nghệ ở Thủ đô. Cứ vài ba tuần về thăm nhà một lần

-Không biết ông có phải là một kỹ sư?

-Không. Ông chỉ là một người Công nhân Gang Thép, trình độ văn hóa 10/10 nhưng không hề gì cả, ông luôn tâm niệm mình có thể học ở bất cứ đâu không cứ là sách vở, đặc biệt là trong công việc của mình. Làm người công nhân thì cũng phải là một công nhân giỏi tay nghề, tức dù có làm thợ cũng phải cho ra thợ. Thợ giỏi vẫn hơn thầy tồi rất nhiều.

-Có vẻ trên thị trường lao động hiện nay có hiện tượng “Thừa thầy mà thiếu thợ”

-Có điều này ông muốn tâm sự với cháu này. Ấy là khi ông đi xuất khẩu lao động ở Đông Đức (cũ, nay nước Đức đã thống nhất Đông Tây, bạn nào chưa rõ có thể tìm hiểu thêm trên GG) thì ông đã học được rất nhiều về cách thức người dân nước phát triển người ta làm việc.

Người Đức, khi làm bất cứ một việc gì, dù chỉ là nhỏ nhất như đan len chẳng hạn, họ luôn làm, nói một cách văn hoa là làm bằng cả trái tim, tức là vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ và cầu toàn. Không có chỗ cho sự úi xúi và cẩu thả. Ngày sang đó ông làm trong một nhà máy sản xuất thép, nhưng ngay ngày đầu vào họ  đã huấn luyện những nhân viên như ông cách làm sao để sản xuất an toàn. An toàn luôn là mục tiêu quan trọng hàng đầu mà người ta đặt ra đối với mỗi người lao động.

Quy trình sản xuất Gang Thép có khá nhiều rủi ro liên quan đến cháy nổ vì cháu biết là công nhân phải tiếp xúc với những ngọn lửa nung thép có nhiệt độ lên tới cả nghìn độ C  với khoảng cách gần, vô cùng nguy hiểm.

Vậy nên dù là công nhân cũng luôn phải có tác phong công nghiệp, ví như đến để cái chổi cũng phải đúng vị trí. Họ cho rằng ngay cả một vỏ chuối, dù mỏng manh và nhỏ vé nhưng nếu nằm sai vị trí, ví như ngay trước cửa lò nung chẳng hạn thì nếu cháu vô tình dẫm phải cũng có thể trượt chân bổ nhào vào cái lò đang sôi sùng sục rồi

-Ông có suy nghĩ hay so sánh gì giữa họ với ta?

Họ khác mình rất nhiều cháu ạ. Người Đức làm cái gì cũng trách nhiệm, đặc biệt họ làm thật ăn thật chứ không có kiểu chụp giật, lừa đảo, đục nước béo cò như mình.Người mình phần đông làm việc gì cũng chỉ qua quýt, nhanh nhanh chóng chóng cho xong, không bao giờ làm hết sức  với công việc mà đang mang cho mình nguồn thu nhập nuôi sống bản thân. Họ chỉ sợ mình thiệt hơn người khác, và kèn cựa bì tị với nhau từng tí một.

-Cháu có đọc một tâm sự của Việt kiều là một doanh nhân nhà khoa học khi về nước khởi nghiệp có nói rằng: Người Việt hãy ngưng mơ ước về những thứ quá cao sang đi, chỉ cần thực hành những điều rất nhỏ thôi là “Làm thật”

Đúng vậy. Chỉ cần ‘Làm thật” thôi là mình đã khá lắm rồi. Nhưng thực tế chúng ta có thể thấy rất nhiều vấn đề như: Sản phẩm chất lượng tệ hại nhưng nổ tung trời cho nó thành thứ cao siêu; Luôn nghĩ ra đủ cách để phù phép, biến hóa những thứ nhảm nhí, vô giá trị thành những hàng hóa với giá cao ngất trời; Dân thì quá thiếu hiểu biết nên biết bao vụ lừa đảo diễn ra vẫn không làm họ mở mắt

Theo thống kê cả tổ chức Reboot Digital PR Services, Việt Nam nằm trong Top 10 nước  có an ninh mạng kém nhất thế giới. Các vụ lừa đảo, cả trong thế giới thực và ảo ở nước ta chắc cũng chả khá hơn được cái vị trí Top ten đáng xấu hổ ấy.

Tâm lý muốn giàu nhanh theo kiểu giàu xổi, không được xây trên cái nền tri thức và sự cần mẫn mẫn cán mà chỉ dựa vào tài nguyên thiên nhiên sẵn có và sự lừa lọc gian dối trong sản xuất kinh doanh khiến cho chúng ta khó có thể đạt tới một cái gì đó có giá trị, không hẳn chỉ là sự giàu có về tiền bạc đâu mà là những thứ giúp định hình nên phẩm cách của một quốc gia.

Một người đàn ông làm việc tại công trường xây dựng đường hầm cho tuyến tàu cao tốc giữa Lyon và Turin ở miền đông nam nước Pháp.
Marco Bertorello/AFP

Nói chuyện với Ông hàng xóm nhà cụ Model quả thực cực kỳ thú vị. Tôi liếc nhìn trên bàn ông thấy một quyển sách tựa đề: “Phẩm cách quốc gia” của tác giả Fujiwara Masahiko

-Ông đang đọc cuốn sách này?

-Ông chưa bao giờ ngừng đọc. Ngày xưa cô con gái cụ Model còn ở ngoài này ông vẫn sang mượn mấy quyển sách “Toán nâng cao” của cô ấy về đọc, nghiền ngẫm. Sau này cháu nó vào Nam sinh sống và có cho ông mấy quyển sách đó luôn, nên dù ông không có bằng cấp bằng nhiều người nhưng ông vẫn có thể thảo luận các bài toán khó với con trai ông. Tri thức chỉ có thể làm người ta giàu có hơn mà thôi.

– Cũng như cái tiệm gạo ăn nên làm ra của ông đúng không?

Tôi hỏi vui mà ông cười rất tươi

-Mình cũng bình thường lắm, vẫn phải cố gắng mỗi ngày. Khi ông về hưu hai ông bà quyết định khởi nghiệp bằng việc mở một cửa hàng gạo. Ông vốn là công nhân chỉ biết đi làm công đã làm chủ bao giờ nên ông chủ trương làm chậm thôi, từng bước một nhưng chắc. Ông mất đến mấy tháng lên mạng đọc biết bao nhiêu sách về dạy làm giàu của nhiều tác giả nước ngoài. Và cuối cùng ông đúc rút ra một điều cốt lõi ràng: Mình kinh doanh phải bằng cái Tâm. Tâm sẽ dẫn đến Tiền chứ Tiền không dẫn đến Tiền.

Mới đầu bà nhà ông đi học việc một tháng ở một cửa hàng gạo lớn của một người bà con ở quê ông, còn ông cũng đi tìm một nhà cung cấp gạo ngon nhất dưới đồng bằng. Như vậy là đã mua được tận gốc. Sau đó, khi gạo về ông  không tiếc công ngồi nhặt bằng tay từng hạt sạn nhỏ ra khỏi gạo, để đảm bảo gạo luôn được sàng sảy sạch sẽ. Bà nhà ông là thợ may tại gia nên bà tự may những chiếc túi xinh xinh đựng gạo. Túi này cũng được ông giặt sạch sẽ trước khi đong gạo vào đó cho khách hàng. Khách hàng gọi bất cứ lúc nào ông cũng nhanh chóng chở gạo đến ngay. Đến giờ đã gần bảy mươi tuổi ông vẫn đi xe máy chở hàng tốt

Sau gần một năm ông bắt đầu có khách và đã qua 5 năm buôn bán càng chứng tỏ suy nghĩ ban đầu của ông là đúng: Làm bất cứ việc gì muốn thành công cũng phải xuất phát từ cái Tâm.

Trời về khuya, nhiệt độ càng lúc càng giảm sâu nhưng trong ngôi nhà nhỏ tôi vẫn cảm thấy ấm cúng. Cuộc trò chuyện với người đàn ông tuy đã lớn tuổi nhưng luôn hừng hực khí thể của một người trẻ càng làm cho tôi cảm thấy khâm phục. Khi chia tay, ông cứ nắm tay tôi mãi:

-Nhờ cháu nhắn cho cô cháu ngoại bà Model là lần trước cháu ra Bắc chơi ông đã đố cô cháu bài Toán “Tính Tổng 100 số hạng” của Gauss thì hè này cháu mà ra ông sẽ đố bài toán khác khó hơn đấy nhá!

 Câu chuyện về người hàng xóm bán gạo mà mình kể bên trên là thật một trăm phần trăm. Chú là hàng xóm sát vách nhà mình ở quê và cuộc đời chú là một minh chứng cho cái gọi là “Học suốt đời”. Ngày xưa mình còn ở nhà chú rất hay mượn mình mấy cuốn sách Toán nâng cao về tự đọc vì chú nghĩ mình học siêu (dù thật lòng mình học bình thường lắm). Con trai chú sau này học cũng rất giỏi và bố con có thể nói chuyện với nhau đủ các chủ đề dù chú chỉ học hết cấp 3.

Khi chú mở tiệm gạo, mình về quê sang chơi và chỉ cần nhìn vào  không gian bán hàng gọn gàng sạch sẽ cùng cách thức chú làm việc  thì ngay lập tức mình nhận ra kiểu gì cửa hàng của chú cũng thành công.

Một người đàn ông tuyệt vời, luôn chân luôn tay, không ngừng tự học tự nâng cao kiến thức và luôn làm việc với một tinh thần trách nhiệm cao  đáng để cho bất cứ ai cũng phải nhìn vào  học tập!

Monster ở lại vùng đất của Gang và Thép trong ba ngày, rồi tạm biết ông bà Model U70 để trở về quê nhà bằng tàu hỏa.

Ngoài trời cây cối đâm chồi nảy lộc, thỉnh thoảng lất phất những hạt mưa nhẹ bay!

Mùa Đông đang qua,

Và  một “Mùa chim én bay” nữa lại đến!

February 2, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Xin chào 2024 (11)

by Rose & Cactus January 30, 2024

Trang tin Vnexpress hôm qua đưa câu chuyện về một “chàng trai mồ côi được tuyển thẳng làm giáo viên trường chuyên”. Bạn này nguyên là cựu  sinh viên Sư phạm Toán trường Đại học Đà Lạt. Bạn mất cha từ khi mới lên bảy và người mẹ tần tảo mà bạn hết mực yêu quý vì tai nạn cũng rời bỏ bạn mà đi lúc bạn ở tuổi đôi mươi.

Đó là những cú sốc quá lớn đối với bất kỳ ai trong cuộc đời và việc bạn chới với, mất phương hướng một thời gian sau đó cũng là điều hết sức dễ hiểu. Nhưng vượt qua tất cả, được sự động viên của thày cô và bạn bè bạn đã dần bình tâm lại và lao vào học hành như một cách để tưởng nhớ người mẹ đã khuất. Cuối cùng, mọi cố gắng đã được đền đáp và bạn đã xuất sắc đạt danh hiệu thủ khoa đầu ra của trường này.

Tuyệt vời hơn, sau khi tốt nghiệp Đại học bạn xuống Tp.HCM để theo đuổi con đường học vấn cao hơn và trong thời gian chờ đợi bạn đã nộp hồ sơ ứng tuyển vị trí  giáo viên Toán ở trường chuyên Lê Hồng Phong và đã trúng tuyển.

Đọc xong câu chuyện đầy cảm hứng trong một buổi sáng vui tươi với ánh nắng ngập tràn ngoài khung cửa sổ đã cho mình hai suy nghĩ:

-Thứ nhất, luôn luôn có ở đó cơ hội cho tất cả mọi người, chỉ cần mỗi chúng ta thật sự cố gắng.

Khi con mình không đậu được vào những ngôi trường như con mong muốn thì cái mà mình quan tâm cho chặng đường tiếp theo của con là liệu ngôi trường mới có hiện tượng bully hay bạo lực học đường không hơn là việc  lo lắng rằng con sẽ không học được hay học kém đi vì chất lượng đầu vào của trường con học không bằng trường khác.

Từ rất lâu rồi, mình đã nhận ra  rằng nếu đã học được thì ở đâu cũng học được, nếu đã có tài năng thực sự thì luôn có dịp để cho tài năng tỏa sáng. Bởi mình suy từ vợ chồng mình ra, cũng đều học ở tỉnh lẻ, thậm chí ông xã mình còn học ở một ngôi trường thuộc một huyện miền núi vùng sâu vùng xa của tỉnh Nghệ An, vậy mà chúng mình vẫn có thể đậu được những trường Đại học lớn uy tín mà kể cả nhiều bạn có điều kiện hơn ở Hà Nội thi mà vẫn rớt ở thời điểm bấy giờ.

Các bạn không tưởng tượng được quê ông xã mình thời đó nó khó khăn thế nào đâu, không phải nói là nghèo mà là rất rất nghèo. Có người bạn cả một mùa đông chỉ có đúng một manh áo len mỏng. Lạnh quá mặc đến bẩn đen kịt cũng phải đợi bằng được khi trời ấm hơn hơn mới dám giặt vì nếu đang lạnh mà giặt đi thì không có cái nào khác để mặc sẽ chết rét. Vậy mà bạn vẫn đạt giải trong kỳ thi Học sinh giỏi quốc gia. Hay như ổng xã mình hoàn toàn không được học tiếng Anh thời cấp 3 vậy mà sau này tốt nghiệp đại học đi phỏng vấn xin việc, tiếng Anh vẫn phóng ầm ầm chả sao cả, cấp 3 không được học thì lên Đại học cố gắng hơn tí có sao đâu.

Có nghĩa là nếu chúng ta không nản chí thì bất chấp những hoàn cảnh khó khăn mà chúng ta bị đặt vào, chúng ta vẫn luôn có thể vươn lên

Chính con mình cũng nói không ngờ vào lớp 10 rồi mới thấy nhiều bạn trong lớp học Toán rất khá, khá hơn con hình dung nhiều.

Thì  hình như mình cũng đã có lần nói trên Blog này rằng các con còn thay đổi về mặt nhận thức trong quá trình phát triển. Đa phần các bạn học chưa tới là do  lười học thôi chứ không phải là mình chậm chạp gì (đặc biệt đúng với các bạn nam). Khi nào ngộ ra được điều đó để điều chỉnh thái độ học ấy là lúc sức học của các bạn bật lên rất nhanh, cực kỳ nhanh. Mình đã chứng kiến mấy ông bạn mình thời cấp ba rồi nên mình biết.

Thời mình học cấp hai có một bạn hay chạy sang lớp mình để hỏi mình môn Toán, lực học Toán của bạn khi đó không thể nào bằng mình được. Thế mà chỉ qua nửa năm đầu của lớp 10 thôi, bạn đã cho mình “ngửi khói” môn này rồi. Hỏi bí kíp thì bạn ấy bảo bạn đã “tu luyện” thành công :)).

Nói ngoài lề chút là mình cũng yêu môn Toán cực, nguyện làm “người tình trăm năm” của ảnh :)) nhưng buồn thay đi thi lần nào trượt lần đó, chả bao giờ giành được cái giải học sinh giỏi Toán nào dù năm nào cũng có mặt trong đội tuyển  và từ nhỏ đã mê mệt giải mấy bài Số học.

Mình thích học Số các bạn ạ, nhưng tư duy Toán có hạn nên chỉ đạt được đến thế (Đề thi học sinh giỏi luôn ở một đẳng cấp khác, học ở lớp có thể 10 phẩy Toán chứ đi thi học sinh giỏi bạn ăn con gậy như chơi đấy không đùa đâu, mình đây chứ ai).  Vậy nên không đơn phương mãi được, cấp ba mình bỏ ảnh luôn (rời đội tuyển), thôi nhé ta chia tay nhau từ đây :))

Thế nên, quá khứ là quá khứ. Không phải quá khứ bạn học kém thì hiện tại bạn cũng học kém. Hay là bây giờ bạn học được thì tương lai, đại học chẳng hạn bạn vẫn học được. Nói đúng ra PHẦN LỚN chúng ta chỉ hơn nhau ở chỗ Ai chăm hơn ai thôi. Và có đi được đường dài hay không cũng là nhờ sự chăm chỉ, đam mê hay nỗ lực bền bỉ, chứ lại không mấy liên quan đến sự thông minh bẩm minh.

 Như mình nói ở trên đó nhiều bạn nam quê Thanh Hóa, Nghệ An mà mình quen ở bậc Đại học thi đầu vào toàn cỡ khủng xấp xỉ 30 điểm. Ấy nhưng khi lên Đại học các bạn học trầy trật, đúp lên đúp xuống học đến 6, 7 năm mới ra trường được. Tất nhiên làm gì có chuyện các bạn ấy dốt hay kém, toàn những đầu óc siêu cao thủ ấy chứ, chỉ  đơn giản là các bạn đã bị mất động lực học tập, không muốn học và không tìm thấy niềm đam mê trong việc học.

Cho nên duy trì động lực học tập là rất quan trọng, giống như chàng trai trẻ trong câu chuyện ở trên đó các bạn. Chính động lực vươn tới một tương lai tốt đẹp hơn đã thúc đẩy bạn ấy vượt qua tất cả những nghịch cảnh để bước đầu có những thành tựu nhất định dù bạn không phải tốt nghiệp từ Đại học thuộc loại Top gì.

Tức là SỰ NỖ LỰC CỦA BẢN THÂN MÌNH MỚI LÀ CÁI MANG TÍNH QUYẾT ĐỊNH. Mình đã từng nói với con giả sử trường con đang học chưa có thành tích gì lớn về mặt học tập, chẳng hạn thế, thì  con, nếu say mê học, ham học và mong muốn làm được điều gì đó thì hãy cố gắng học. Khi bản thân con học tốt thì cũng truyền động lực cho các bạn khác học tốt và như thế chúng ta sẽ tạo ra cả một tập thể học tốt. Và như vậy chất lượng học của nhà trường cũng sẽ được nâng lên.  Hay bất cứ bạn nào cũng thế, bản thân các bạn cố gắng học hành thì sẽ truyền cảm hứng cho các bạn khác cùng cố gắng.

Một cánh én không làm nên mùa Xuân, nhưng cả đàn én tất nhiên là sẽ khác.

Ah, mà nhân tiện nói đến én. Mùa xuân sắp đến rồi các bạn, sang tuần sau các bạn hãy cùng mình đi qua một “Mùa chim én bay” nhé!

-Thứ hai, tuy còn nhiều điều chưa hài lòng nhưng đúng là Sài Gòn của chúng ta, mình nghĩ rằng, vẫn là thành phố đáng sống nhất cả nước. Ở đây mình muốn nhấn mạnh đến độ mở của nền kinh tế. Tức là bất chấp bạn từ đâu đến, gia cảnh của bạn thế nào thì bạn vẫn luôn tìm thấy cơ hội việc làm trên mảnh đất này.

Xin việc ở đây lúc nào cũng dễ dàng hơn so với bất cứ nơi nào. Sự phóng khoáng, cởi mở, dễ chấp nhận những điều mới và những người mới là thứ mà càng xa Sài Gòn chúng ta càng nhận ra điều đó, để rồi đi đâu thì ai cũng sẽ nhớ về “Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi Sài Gòn ơi”.

Một ngôi nhà vẫn đứng vững ở Saint-Martin-Vésubie, Pháp, sau khi mưa lớn và lũ lụt tấn công vùng Alpes-Maritimes.
Valery Hache/AFP

Tháng Một đang đi đến những ngày cuối cùng, và bây giờ Monster mới thực sự thấm thía cái giá lạnh của tháng Giêng ở vùng đất “Rét Thái Nguyên, rét về Yên Thế. Gió qua rừng Đèo Khế gió sang” nó kinh khủng thế nào. Cái lạnh ở đây là lạnh buốt, như kim châm vào da thịt, khó chịu hơn nhiều so cái lạnh với nhiệt độ âm đến cả chục độ ở xứ ôn đới.

Cho nên các cụ già xứ Bắc hay bị bệnh phong thấp (thấp khớp) và cứ đến mùa này là đau nhức khắp, rên hừ hừ. Nhiều gia đình bị hen suyễn cũng tìm cách chuyển vào Nam để sức khỏe tốt hơn cũng là vì thế. Thời tiết miền Bắc cực ẩm ương, mùa Hè nóng đúng nghĩa chảy mỡ, mùa Xuân thì ẩm ướt, Đông sang lại lạnh đến thở thôi cũng ngại.

Thôi thì lại mơ đến mùa Thu lá bay

Đêm đêm nằm mơ phố

 Trăng rơi nhòa trên mái

 Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.

 

Anh như là sương khói

Mong manh về trên phố

Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Monster đặt chân đến vùng đất của Gang và Thép khi bóng nắng ban trưa nhạt dần. Mới đầu giờ chiều nhưng ông mặt trời đã muốn chạy trốn dương gian, bóng tối lăm le phủ một màu xám xịt. Từ trong xe, cậu ngó ra ngoài ngắm vùng đất trung du Bắc bộ với đồi thấp xen kẽ  những mảnh ruộng hẹp. Mùa đông, ruộng lúa khô khốc trơ những gốc rạ. Thi thoảng trên bầu trời lại xuất hiện một vài đàn chim bay mải miết về phương Nam như muốn trốn chạy cái lạnh đến tê tái người.

Monster dự định làm thủ tục thuê phòng xong sẽ gọi điện cho cụ Model U 70 để thông báo cho cụ biết là nó đã đến nơi. Suốt từ sáng cụ cứ nhắn đi nhắn lại khi nào đến cái bến xe ở trạm quá tải nào đó là phải gọi cho cụ, cụ ông sẽ ra đón vì từ nhà cụ đến cái bến xe này chỉ ba bước chân.

Khổ, trai thành phố nên không biết, ở quê khách quý từ phương xa đến nhà là kiểu gì cũng phải ngủ lại nhà gia chủ. Không như ở thành phố bạn bè hẹn gặp nhau đều ra quán cà phê chứ ở quê không có khải niệm hẹn nhau ở quán. Nhà là điểm hẹn cho tất cả.

Cái nhà khách Monster dự định nghỉ là một khối nhà 5 tầng, và hơi cổ, có lẽ được xây dựng khá lâu rồi. Nó nằm trong một khuôn viên rộng rãi và được phủ xanh bởi hàng xà cừ chắc cũng cỡ trăm tuổi. Đối diện với nhà khách này là một rừng thông nhỏ, thứ cây duy nhất còn nhìn thấy màu xanh tươi của lá trong thời khắc này.

Một cơn gió khẽ thổi và nghe đâu đây tiếng rì rào len lỏi trong những những hàng thông mảnh khảnh. Đó là tiếng hát chuẩn bị đón chào tiết Lập Xuân, của một loài cây mà người ta thích ngắm nhìn nhất trong Đông giá.

Kế rừng thông, ngay chỗ đường tròn trung tâm là một Nhà Văn hóa cũng mang tên của Gang và Thép. Dường như tất cả những gì trên mảnh đất này đều được lấy tên của hai thứ kim loại khô cứng ấy. Thế mà, cảnh vật dường như lại đối lập, tất cả đều mềm mại và toát lên vị tươi mát của núi rừng.

Thành phố này vốn trước đây chỉ bao gồm các quả đồi thấp và các cánh rừng nhỏ. Uốn lượn trong lòng nó là các dòng suối nông chảy róc rách ngày đêm. Phong cảnh hữu tình đẹp không khác gì các bài thơ được sáng tác trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, mà chính nơi đây đã được lựa chọn là căn cứ địa cách mạng

Đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi

Rừng cọ đồi chè đồng xanh ngào ngạt

Nó chỉ trở thành một trung tâm công nghiệp nặng của cả miền Bắc sau chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ 1954.

Asiwa, chú hươu cao cổ nhà Rothschild bị mắc kẹt trên một hòn đảo ngập lụt ở Kenya, được chuyển đến nơi an toàn trên một chiếc sà lan thép.
Trong nhiều năm, cô và bảy con hươu cao cổ khác đã sống trên một bán đảo kéo dài tới Hồ Baringo. Nhưng mực nước hồ dâng cao do mưa không ngớt đã dần biến bán đảo thành một hòn đảo, khiến các loài động vật bị mắc kẹt.
Ami Vitale/CNN

-Alo, Monster hả? Con đi đến đâu rồi để cụ ông ra đón?

-Con đang ở nhà khách chỗ cái tượng đài là người công nhân cầm ngọn đuốc đấy ạ

-Ồ, vậy là con đi quá rồi, cứ đứng yên đấy nhá

Khiếp cụ Model 70 rồi mà giọng khỏe hơn cả giọng…cô cháu gái cụ :))

Chỉ một lúc sau đã thấy vè vè tiếng xe máy và cụ ông đã xuất hiện, đúng chất người lính nhá: Bộ âu phục màu lá mạ dành cho mùa Đông, trên cầu vai gắn cả dàn sao lấp lánh. Cứ như cụ chuẩn bị đi duyệt binh.

-Thế sao tớ đứng ở ngay chỗ trạm xe mà không trông thấy cậu nhỉ, chàng trai?

-Dạ con tìm khách sạn xong rồi mới dự định thông báo cho Bà

-Ơ, khách sạn là khách sạn thế nào. Cậu chê nhà tớ chật hẹp sao? Không phải lo, đầy đủ phòng ốc mênh mông nhá, máy nóng lạnh máy giặt đủ cả.

Monster cảm thấy ngại quá. Nó cười rồi leo lên xe cho ông cụ chở đến “Ngôi nhà hoa hồng”.

Có một đặc điểm tuyệt vời của người Việt Nam là sự chân tình, ấm áp. Dân xứ ta dù còn nghèo, tính cách còn nóng nảy như các bạn có thể chứng kiến những cuộc xô xát hay cãi vã trên phố sau những va chạm nhỏ. Nhưng phần lớn chúng ta lại rất hồn hậu và hiếu khách, đặc biệt là ở các vùng quê, khắp mọi nơi trên cả nước chứ không cứ vùng miền nào cả.

Hôm trước mình sang nhà chú ruột mình chơi, có vợ chồng một cô chú lớn tuổi, là hàng xóm cũ nhà chú mình, từ Long An cũng lên chơi vì hôm đó có tiệc của xóm. Họ lên mang theo lỉnh kỉnh những thức ăn được chuẩn bị từ quê nhà, cơm nếp cẩm, vịt hầm củ cải trắng và nhiều loại rau củ khác… thấy thương vô cùng.  

Cô chú chân chất, thật thà đúng kiểu các bác nông dân miền Tây nên khi nói chuyện với họ mình lại nhớ tới Dì của mình ở quê. Sao mình đặc biệt thoải mái khi nói chuyện với những người mà vẫn được xem là quê mùa, bởi nó cho mình cảm giác tình cảm con người với nhau là rất thật lòng và chân thành, không bao giờ cần phải diễn.

Nhật ký Monster

Jan 30

5 giờ chiều trời đã tối như thế 12 giờ đêm, nhà quanh phố không ai còn mở cửa và đường thì vắng tanh vắng ngắt. Cơm nước xong chúng tôi ngồi nói chuyện đàm đạm đủ thứ trên trời dưới biển

-Trước tớ đóng quân vùng Tây Nguyên đến cả chục năm, tháng nào mà chả đi công tác ở quê cậu, qua đèo An Khê là tới rồi.

– Có phải đơn vị ông ở Pleiku?

-Phải. Thành phố cao nguyên nắng gió đẹp hoang dã như cô thôn nữ vùng núi Tây Nguyên

Em đẹp quá Pleiku ơi

Trái tim anh đã vỡ tan rồi.

Anh muốn chìm vào đôi mắt ấy.

Đôi mắt Pleiku Biển Hồ đầy

Vì vậy, cậu là bạn của anh chàng Leo thì nhớ nhắc nó nhá. Tết này có du Xuân lên Pleiku thì phải chế ra một loại hợp chất mạnh vào chứ cái  mà hôm trước nó đưa cho thằng Skeleton không ăn thua đâu. Đối diện với các cô vùng Biển Hồ trái tim vẫn tan chảy như thường :)).

-Cháu cũng đã từng qua vùng đất đó rồi

-Ngày quân đoàn tớ di chuyển vào Tây Nguyên, những năm 80, rừng còn mênh mông là thế. Nào hổ báo hươu nai, voi rừng đủ cả nhưng ngày tớ trở lại, Tây Nguyên giờ đây khác quá là khác. Rừng nguyên sinh gần như đã không còn, nhiều vùng chỉ còn trơ ra với những vạt đồi đất đỏ. Tớ tha thẩn  mà cảm nhận được những vết đất nứt như tiếng khóc vỡ òa.

Tây Nguyên, vùng đất của những bản anh hùng ca ấy chưa bao giờ  không giữ vai trò quan trọng đối với toàn bộ miền Nam. Chiến tranh đã qua lâu rồi nên tớ không muốn gợi lại làm gì nhưng bài học lịch sử thì chúng ta luôn phải nhớ, chính thắng lợi của  “Chiến dịch Tây Nguyên” đã tạo ra sự thay đổi căn bản về so sánh lực lượng và thế chiến lược có lợi cho chiến thắng cuối cùng của quân đội ta . Nhìn vào vị trí địa lý có thể thấy nắm được Tây Nguyên là sẽ nắm được tất cả, cho nên đây là khu vực trọng yếu luôn cần phải cảnh giác và bảo vệ.

Học lịch sử là các cậu  phải hiểu được những điều cốt lõi đó: Tại sao Bên A  lại chiến thắng hay thất bại ở trận chiến này? Nếu là thất bại thì do sai lầm  gì? Bài học rút ra từ sai lầm đó? Và tương lai cần phải làm gì để sai lầm không lặp lại?

Không phải ngẫu nhiên mà muốn được nhập tịch thành công dân Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, người ta  đều phải  vượt qua một bài kiểm tra  về Lịch sử của đất nước.

Lý do chắc cũng giống như một câu mà Bác Hồ đã từng nói : Dân ta phải biết Sử ta

Khi ra ngoài thế giới, cậu cứ nhớ: Muốn hiểu Người thì trước tiên phải hiểu Mình. Học Lịch sử quê hương chính là góp phần vào việc hiểu MÌNH đó.

Tôi và ông cụ cựu sỹ quan quân đội cứ thế hàn huyên đến đêm. Chết, tôi vốn đã Nghiền trà mà ra đây thành Nghiện luôn :)), cứ tráng rót tráng rót hết ấm này đến ấm khác

-Thôi giờ khuya rồi, cậu lên phòng nghỉ ngơi. Ngày mai cụ Bà sẽ dẫn cậu đi thăm thú tất cả những nơi gắn liền với Gang và Thép ở cái đất này. Bà ấy không cho tớ chở cậu, kêu Ông lính tráng biết gì về Gang với Thép, đây là chuyên môn của tôi nên không ai được giành :)). Khổ lắm, già rồi nhưng vẫn thích thi thố trổ tài :))

Tôi không có cách nào từ chối ông bà cụ để về khách sạn được, đành phải nghỉ tại ngôi nhà mà hương hoa hồng thơm ngát từ trước ra sau. Đến đây mà không ….Ngủ Khò mới lạ :))

Vận động viên nhảy trượt tuyết người Nga Evgeni Klimov thi đấu tại Giải vô địch thế giới trượt tuyết bay ở Planica, Slovenia.
Jure Makovec/AFP

Sáng hôm sau tôi và bà cụ khởi hành sớm. Trời quá lạnh nên chúng tôi không đi xe máy mà được thồ trên một chiếc công nông, đời 1990s :)). Một loại xe tự chế điển hình cực kỳ phổ biến những năm cuối ở thế kỷ trước. Chủ nhân của chiếc xe là chú hàng xóm bên kia đường nhà bà cụ

-Nhìn xe thế này thôi mà dã chiến lắm, cháu cứ yên tâm ngồi, đừng lo gì cả. Chỉ có hơi ồn chút thôi. Đây là đồ cổ đấy, giờ không còn nhiều những chiếc xe kiểu thế này đâu.

Chúng tôi bước lên cái xe cổ lỗ sĩ và cảm thấy nó rung lên bần bật.

-Chúng ta đang đi về hướng trung tâm thành phố. Chỉ một xíu nữa thôi là những mỏ quặng sẽ hiện ra trước mắt chúng ta. Như cháu đã đọc bài Sắt và Thép hôm trước, chu trình sản xuất thép hoàn chỉnh từ A đến Z bao giờ cũng phải bắt đầu từ khâu khai thác quặng.

Quê bà là một tỉnh với rất nhiều các mỏ khoáng sản từ mỏ than, quặng sắt, thiếc, chì, kẽm thậm chí cả vàng nên đặc biệt thuận lợi cho phát triển công nghiệp khai khoáng. Nhưng tận khái thác tài nguyên dưới lòng đất cũng mang lại nhược điểm là nó gần như phá hủy môi trường sống quanh khu vực các mỏ, đất bị sụt lún, mất nước canh tác và gây nứt nhà dân.

Loáng một cái xe đã đến nơi. Tôi nhảy ra khỏi chiếc công nông và ngay lập tức đập vào mắt tôi là những quả đồi rộng lớn bị xẻ nham nhở, đất đỏ lộ thiên cộng với những váng bùn nhão nhoét màu cháo lòng của con đường hằn những vết xe tải . Trên đoạn đường lầy lội, những ổ voi to tướng sâu thẳm ngập nước như muốn nuốt chửng bất cứ ai chẳng may rơi xuống.

Chú bảo vệ nói với chúng tôi mỏ quặng đang tạm ngừng do nếu tiếp tục khai thác sẽ gây sạt lở đất khiến nhà cửa vỡ nứt hết và toàn bộ vùng dân cư quanh đây phải di dời sang khu định cư mới. Người ta đã dự tính để thành lập khu tái định cư thì chi phí phải lên tới vài trăm tỉ, vượt quá khả năng tài chính của công ty chủ quản nên họ quyết định dừng hoạt động.

Chúng tôi rời khu khai thác mỏ, quay trở lại khu sản xuất Gang Thép lâu đời. Có lẽ cái thành tích lừng lẫy anh cả của ngành Thép chỉ còn là một quá khứ xa xăm. Trên dải đất rộng mênh mông bằng phẳng, xưa kia vốn là mấy chục quả đồi nằm san sát bên nhau, những nhà máy với các lò cao nom hom hem ốm yếu như ông lão đã qua tuổi bảy mươi.

Bà cụ bắt đầu giới thiệu cho tôi từng công trình ứng với mỗi giai đoạn sản xuất Thép, nào là luyện cốc, luyện gang, luyện thép rồi cán thép. Nhìn cách bà cụ nói mà tôi nhận ra lấp lánh trong ánh mắt cụ niềm tự hào của một người đã từng làm trong lĩnh vực sản xuất công nghiệp, nên có thể hiểu nó như lòng bàn tay

-Con biết không Monster, dù về hưu đã lâu nhưng khi được lại được chứng kiến những thanh thép, cuộn thép nằm gọn gàng trong kho hay  những phôi thép đỏ rực chạy trên dây chuyền, trong bà lại dâng lên một cảm giác nao nao khó tả, bao ký ức thời còn làm việc và cống hiến lại ùa về. Kiểu như làm nghề nào thì sẽ  thấy thân thuộc và yêu nghề ấy nên cứ bảo làm sao có những ca sĩ đi hát chỉ vì họ yêu nghề chứ tiền bạc họ đã quá dư giả rồi, hay như giáo viên đi dạy chỉ vì họ yêu việc giảng dạy

-Con cũng cảm nhận được tình yêu công việc và niềm tự hào về nơi làm việc của bà. Dù sao đây cũng một thời làm khuynh đảo ngành công nghiệp nặng nước nhà

-Nếu con đến đây ba mươi năm trước con sẽ thấy khác lắm. Cảnh những chuyến xe vào ra tấp nập để trở hàng chứ không phải vắng lặng như này đâu. Công ty ăn nên làm ra vì ngày đó nhà nước còn gần như là độc quyền các sản phẩm công nghiệp. Không có thép tư nhân, không có thép nhập khẩu

-Nhưng khi nền kinh tế mở cửa, nước ta gia nhập WTO mọi chuyện hẳn đã khác

-Tất nhiên phải thế rồi. Như con đã thấy quy trình sản xuất thép của nhà máy, vốn được xây dựng từ giữa thế kỷ trước, đã quá già nua và kém hiệu quả. Đặc biệt là công nghệ sản xuất thép giờ đã trở nên quá quá là lạc hậu so với trình độ công nghệ của thế giới

-Vậy cho nên công nghệ luôn là vấn đề cốt lõi

-Đúng rồi. Cách đây khoảng hai chục năm, khi Singapore, Nhật Bản hay Úc sang bên mình xây dựng nhà máy thép thì họ đã làm những người như bà rất ngạc nhiên vì nhà xưởng cùng dây chuyền máy móc của họ  đơn giản và gọn nhẹ hơn của mình rất nhiều.

Lúc đó ta đã nhận ra thật khó có thể cạnh tranh nổi với họ khi những năm 2000 rồi mà chúng ta còn sử dụng máy móc công nghệ của hàng năm chục năm trước. Sự lạc hậu đó dẫn đến hậu quả là chi phí sản xuất bị đẩy lên quá cao vì công nghệ cũ khiến cần nhiều nguyên liệu hơn để sản xuất ra một đơn vị sản phẩm trong khi đó năng lượng lại bị tiêu hao nhiều hơn.

Sản phẩm sản xuất ra chất lượng kém hơn. Cộng với sự ì ạch, thiếu tính đổi mới của một doanh nghiệp nhà nước khiến gần như việc kinh doanh không những không cho lãi mà còn thua lỗ triền miên. hàng hóa không tiêu thụ được. Dù cho ta đã có lợi thế về nguồn tài nguyên sẵn có phục vụ cho việc sản xuất thép khá là dồi dào

– Sao ngay khi nhận thức được vấn đề đó chúng ta không nhanh tay mua công nghệ mới?

Công nghệ không phải cứ muốn mua là cháu mua được đâu. Như ngành công nghiệp bán dẫn đó, trên thế giới này đếm trên đầu ngón tay những nước có thể tự sản xuất chip. Đó là bí mật quốc gia của họ, thậm chí liên quan đến cả an ninh quốc phòng, đời nào họ bán hoặc chuyển giao cho nước khác. Mơ đi cưng!

Những nước có ngành công nghệ kém phát triển phải đợi đến khi nào công nghệ với mình là mới, nhưng với họ đã là đồ bỏ đi rồi, họ đã phát triển nhiều công nghệ mới hơn, ưu việt hơn nhiều thì may ra lúc đó họ mới chuyển giao cái cũ rinh rích ấy cho mình.

Và vì yếu kém về khoa học công nghệ nên mình vẫn phải mua chứ biết làm sao, nhưng rồi với công nghệ “mới mua” ấy mình lại tiếp tục bị lạc hậu và cái vòng luẩn quẩn đó cứ lặp đi lặp lại. Sản phẩm của chúng ta không thể cạnh tranh được về giá cả và chất lượng so với họ vì công nghệ luôn đi sau một bước. Thua là điều tất yếu

Như trong ngành thép chẳng hạn, chúng ta mới chỉ sản xuất được những loại thép xây dựng thông dụng thôi chứ những loại thép cao cấp đòi hỏi trình độ cao thì gần như ta không thể, ví như, đó chính là thứ thép dùng cho sản xuất cái đầu bút bi đấy cháu. Ta không thể sản xuất ra được mà hoàn toàn phải nhập khẩu, cho nên cháu hãy báo thằng Skeleton là không thể tìm được ở đâu một sản phẩm thép nội địa đáp ứng được tiêu chuẩn cho cái đầu bút ấy đâu. Chỉ có cách nhập khẩu thôi.

Cháu hãy đọc bài báo dưới đây để hiểu thêm:

Một tảng đá nguyên khối bằng kim loại nằm ở một vùng đá đỏ hẻo lánh ở phía đông nam Utah. Các sĩ quan từ Cục Hàng không thuộc Bộ An toàn Công cộng Utah đang bay bằng trực thăng, giúp Phòng Tài nguyên Động vật hoang dã đếm những con cừu sừng lớn thì họ phát hiện ra tảng đá nguyên khối bí ẩn dường như bước ra từ bộ phim “2001: A Space Odyssey”. Phi công Bret Hutchings tin rằng rất có thể nó đã được một nghệ sĩ đặt ở đó. Vài ngày sau, những tảng đá nguyên khối tương tự được tìm thấy ở California và Romania.
Terrance Siemon/AP

Một vật nhỏ chưa đến 1mm từng khiến Trung Quốc ‘mất ăn, mất ngủ’ vì không chế tạo được: Nghiên cứu suốt 5 năm, tiêu tốn 60 triệu USD mới tự sản xuất thành công

“Được mệnh danh là đại công xưởng thế giới, sản xuất mọi thứ từ iPhone, hàng không mẫu hạm, đường sắt cao tốc cho đến tàu vũ trụ, thế nhưng không có một nhà sản xuất nào ở Trung Quốc có thể sản xuất được viên bi đầu bút để tạo ra một cây bút viết trơn tru và dễ dàng.”

Đó là những chia sẻ của Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường khi nói về khả năng công nghiệp của Trung Quốc nhiều năm về trước. Trước năm 2017, việc không thể chế tạo được một chiếc đầu bút bi – bộ phận quan trọng nhất và khó chế tạo nhất của cây bút, khiến Trung Quốc từng đau đầu và coi đây như một sự yếu kém về năng lực của công nghệ của đất nước tỷ dân.

Theo Chinadaily, vào thời điểm đó, có hơn 3.000 công ty sản xuất bút ở Trung Quốc, thế nhưng không có công ty nào có công nghệ cao cấp để sản xuất viên bi đầu bút mà hầu hết phải nhập khẩu từ Nhật Bản, Đức và Thụy Sĩ. Trung Quốc sản xuất 38 tỷ chiếc bút bi mỗi năm, đáp ứng khoảng 80% nhu cầu bút bi của toàn thế giới nhưng kiếm được chưa đến 0,1 NDT trên mỗi chiếc bút, mặc dù đã chi hàng triệu USD để nhập khẩu thép dùng để làm đầu bút, với giá 120.000 NDT (17.000 USD)/tấn.

Lý do khiến “đại công xưởng thế giới” không thể tự sản xuất được đầu bút bi chất lượng cao là vì nước này không thể sản xuất được loại thép không gỉ chất lượng cao dùng để tạo ra bộ phận này. Theo Forbes.com, nguyên nhân gốc rễ của sự “lạc hậu” nằm ở chỗ các nhà sản xuất không sẵn sàng đầu tư vào nghiên cứu và phát triển. Điều này một phần là do việc này sẽ không mang lại lợi nhuận và thị phần bổ sung do thiếu sự bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ và nạn đạo văn tràn lan của các đối thủ cạnh tranh khác.

Trên thực tế, việc sản xuất một viên bi sắt xoay tròn có thể viết được một cách thoải mái trong thời gian dài không phải là điều đơn giản mà đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Độ chính xác gia công là 1/1000 mm. Sai số không được phép vượt quá 0,003 mm. Nguyên liệu dùng để sản xuất viên bi này phải là loại đặc biệt – Tungsten carbide có độ cứng gấp đôi thép thường. Vì vậy, đây còn còn được mệnh danh là một trong những chi tiết khó làm ra nhất trên thế giới. 

Xu Jundao, giám đốc của Beifa Group, một trong những nhà sản xuất bút lớn nhất Trung Quốc cũng cho biết: “Thép không gỉ được sử dụng để làm đầu bút đều được nhập khẩu từ Nhật Bản”. Mặc dù chế tạo một cây bút bi có vẻ đơn giản, nhưng để tạo ra một đầu bút siêu nhỏ với hiệu ứng viết trơn tru đòi hỏi hơn 20 quy trình và có những yêu cầu khắt khe trong từng khâu sản xuất.

Sau quá trình nghiên cứu không ngừng, đến đầu năm 2017, Trung Quốc đã làm chủ công nghệ sản xuất bút bi, trở thành nước thứ 4 trên thế giới có thể sản xuất chi tiết này và hiện chiếm 80% thị trường bút bi cả nước. Gần 40 tỷ chiếc bút bi được sản xuất trong một năm.

Theo đó, dự án này được giao cho TISCO – tập đoàn sản xuất thép nhà nước nhằm phát triển sản xuất đầu bút bi trong nước nhằm đưa ngành công nghiệp này lên chuỗi giá trị vào năm 2011. TISCO đã phải mất 5 năm và khoản đầu tư từ phía chính phủ lên tới 60 triệu NDT để nghiên cứu thành công công nghệ cần thiết để phát triển bộ phận này một cách độc lập.

Wang Huimian, một kỹ sư cao cấp tại TISCO, nói với Tân Hoa Xã rằng phần khó nhất của công việc là tìm ra công thức phù hợp. Các nguyên tố vi lượng đặc biệt phải được thêm vào thép lỏng để tạo ra đầu bút chất lượng có thể viết liên tục trong khoảng 800m. Công thức này từ lâu đã được các nhà sản xuất nước ngoài giữ bí mật, khiến hàng nhập khẩu trở thành lựa chọn duy nhất cho các nhà sản xuất bút Trung Quốc.

Nhóm của Wang đã tiến hành nhiều thí nghiệm để tích lũy dữ liệu, điều chỉnh các thông số để tìm ra công thức. Kỹ sư này cho biết: “Cuối cùng chúng tôi đã tạo ra một bước đột phá vào cuối năm 2014. Thay vì sử dụng các chất phụ gia dạng cục, hình dạng thông thường của chúng, chúng tôi đã cố gắng cắt chúng thành các mảnh tuyến tính, nhỏ hơn để có được sự tương tác hóa học tốt hơn nhằm làm cho thép bền hơn”.

Đối với Trung Quốc, thành tựu này được xem là một “tiến bộ vượt bậc” khi lần đầu tiên quốc gia tỷ dân có thể tự sản xuất viết bi đầu bút, không còn phải phụ thuộc vào những nước khác. Đồng thời giải quyết được vấn đề lớn mà các nhà sản xuất Trung Quốc đã từng phải đối mặt – khả năng cạnh tranh yếu trong công nghệ cốt lõi.

(Theo Afamily)


Một cơn bão bụi lớn tiến vào Thành phố Kuwait.
Yasser Al-Zayyat/AFP

Vậy nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng này ?

Có rất nhiều lý do để không chỉ ngành luyện kim mà nhiều ngành công nghiệp nước ta rơi vào tình trạng chết yểu

+ Thứ nhất, xuất phát điểm chúng ta quá thấp, sản xuất theo lối tự phát, chỉ chú trọng về lượng mà bỏ qua những bước tìm tòi cải tiến về chất. Ví dụ trong ngành dệt may đó, chúng ta thấy may gia công dễ hơn, thu tiền tươi thóc thật nhanh hơn nên ta đổ xô đi nhập vải về may gia công mà không chú trọng nghiên cứu ra các loại vải sợi mới.

Tức là chúng ta không chú trọng vào nghiên cứu và phát triển, chi phí đổ cho R& D thấp, ngân sách cho R&D tại Việt Nam loanh quanh ở mức 0,5% tổng GDP, thấp hơn nhiều so với các nước láng giềng. Trong khi đó, một số quốc gia phát triển như Đức và Nhật Bản chi đến 3-4% GDP cho R&D.

Ở cấp độ  doanh nghiệp Việt Nam cũng chỉ chi 1,6% doanh thu hằng năm cho hoạt động R&D, thấp hơn cả Philippines (3,6%) hay Malaysia (2,6%). Thay vào đó nguồn tiền nhãn rỗi đôi khi được đem đi đầu tư búa lua xua như vào lĩnh vực bất động sản chẳng hạn.

Cuối cùng hậu quả là công nghệ lõi không có, dần dần hoàn toàn phụ thuộc vào nước ngoài

Ví dụ thế này, chỉ một con ốc vít của chiếc điện thoại thôi, cực kỳ nhỏ bé nhưng để chế tạo ra nó đòi hỏi người sản xuất phải nắm được cả một bầu trời kiến thức về luyện kim và cơ khí: Cái ốc đó vừa phải nhẹ, bền, lại cân đối (tức là việc phân bố vật liệu trong con ốc phải đảm bảo đều y như nhau, riêng vấn đề làm sau cho vật liệu phân bố đều trong thép cũng là cả một bí quyết công nghệ rồi. Không hề đơn giản!

Đó là lý do các tập đoàn sản xuất điện tử công nghệ cao khi đặt nhà máy sản xuất ở Việt Nam họ không thể lựa chọn chúng ta tham gia vào chuỗi cung ứng vì chúng ta không đáp ứng được các tiêu chuẩn của họ.

+ Thứ hai, càng ngày càng ít nhân tài trong lĩnh vực này. Hay nói cách khác người giỏi họ không chọn ngành liên quan đến sản xuất để học. Đơn giản học chuyên ngành luyện kim, cơ khí thì khó, khô cứng, buồn tẻ nhưng nhà nước lại không có những chính sách khuyến khích. Nghe đâu nhiều năm các bộ môn luyện kim cơ khí tại trường Đại học về kỹ thuật hàng đầu như Bách Khoa Hà Nội không sao có đến dù chỉ chục người học. Ngay như, trước đây quê bà có vài trường cao đẳng, trung cấp luyện kim nhưng rồi đã phải đóng cửa hết vì tuyển sinh không ai ghi danh. Giới trẻ giờ đây chúng nó thà đi làm công nhân Samsung còn hơn phải học những ngành kỹ thuật khó

Không đầu tư cho khoa học cơ bản, không có trung tâm nghiên cứu lớn, học sinh không mặn mà với những ngành kỹ thuật thiết yếu thì lấy đâu ra một nguồn nhân lực chất lượng phục vụ cho  sản xuất  được.

Chúng ta có lẽ chỉ luôn nghĩ được những thứ rất ngắn!

 

January 30, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Xin chào 2024 (10)

by Rose & Cactus January 26, 2024

 

Tuần vừa rồi con và các bạn trong trường có thêm một trải nghiệm về đời sống bằng chuyến viếng thăm một mái ấm tình thương ở Củ Chi. Con đi về và nói rằng có nhiều hình ảnh khiến con cảm thấy rất sốc, chưa bao giờ con nghĩ lại có những cuộc đời đáng thương đến thế!

Là bởi vì đến thời điểm này con luôn được sống trong một môi trường đủ đầy và mọi thứ xung quanh đều yên ả không có những biến cố hay những xáo trộn gì quá khốc liệt. Và tất nhiên mình tin rằng mình cũng như bất cứ người nào không ai mong có những điều như thế xảy ra với chính mình để mà được trải nghiệm.

Một cuộc sống dẫu không phải vinh quang hay hiển hách nhưng có được sự bình yên là một niềm hạnh phúc rất lớn lao rồi, những ai đã từng trải qua khó khăn, thăng trầm trong cuộc sống thì càng thấm thía sâu sắc điều này.

-Được cái con đi xe khỏe chứ nhiều bạn say lắm!

Bạn nào say nhiều thì giống y mình. Mình dù bôn ba khắp chốn, từ Bắc vào Nam rồi xưa kia đi làm không ngày nào không phải đi công tác bằng xe hơi nhưng vẫn không thích nghi được, cứ nhìn thấy xe là sợ vì phần lớn say ngay từ khi bước lên. Đi gần còn thế chứ mà đi cỡ trăm cây thì ôi giời ngồi trên xe mà như chết đi sống lại được.

Thật, mình luôn coi xe hơi là con ngáo ộp là vì thế. Đi đâu trừ trường hợp bắt buộc không thể dùng các phương tiện khác thôi chứ, nếu được mình cứ tránh xe hơi như tránh tà :)). Khổ, nông dân chính gốc từ ngoài vào trong nên chỉ hợp với đi xe căng hải hay xe đạp (tiếc là đường phố mình nắng nóng lắm, chả cây xanh cây xeo gì nên không tha thẩn bằng mấy cái thể loại này được), rồi cầy sâu cuốc bẫm, vườn tược cây cỏ, toàn thích những việc chân tay liên quan đến …đất :)). Chết dở, khéo kiếp trước có họ hàng với thằng Skeleton như chơi chứ đùa :).

Nói vui vậy thôi, giờ mình xin quay về chuyến hành trình về phương Bắc của “cụ xứ”. Ah, tất nhiên cụ  không phải là mình. Có cho cụ ngồi trong xe hơi đi vòng quanh thế giới thì vẫn cứ ổn, chuyện nhỏ thôi.

Nhưng đúng là chuyện xe mất phanh suýt lao xuống vực thì không nhỏ chút nào. Ai ở vào trong hoàn cảnh ấy mà không ngất xỉu mới là lạ. Đáng buồn là, không năm nào mà không có tai nạn xảy ra với những chiếc xe chở khách đường dài theo những tình huống tương tự.

Sau cái buổi đêm kinh hoàng ấy, chiếc xe “Bão táp” đã bị hư hỏng nặng và bị lực lượng cảnh sát giao thông giữ lại. Bác tài cùng anh lơ có lẽ cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề nên liên tục cúi đầu xin lỗi hành khách trên xe. Họ đã hoàn tiền lại một nữa cho khách hàng cùa mình.

Tất cả tưởng như sẽ lại phải lếch thếch vào trung tâm tỉnh để bắt xe khác thì may mắn sao, một mạnh thường quân hào hiệp người Miền Trung hay tin đã quyết định tài trợ hai chuyến xe miễn phí cho tất cả bà con. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Chỉ còn một chặng ngắn nữa thôi là họ sẽ về đến nhà.

Tám nhà đồng vô địch của Cuộc thi đánh vần quốc gia Scripps năm nay ăn mừng chiến thắng của họ ở Oxon Hill, Maryland.
Kết quả chưa từng có xảy ra sau khi ban tổ chức cho biết họ đã dùng hết những từ thử thách.
Susan Walsh/AP

Đây là lần đầu tiên Monster được đặt chân ra đến Đèo Ngang. Qua những khúc đường quanh co hiểm trở xe lại lao vun vút bên những cồn cát hay những bờ biển bọt tung trắng xóa. Khúc ruột gày gò miền Trung không nơi đâu mà biển không đẹp cả.

Chẳng mấy chốc, Thanh Hóa, vùng đất phân giới giữa miền Bắc và miền Trung, đã hiện ra trước mắt.  Thanh Hóa có một vị trí địa lý chiến lược đặc biệt (bạn cứ quan sát kỹ bản đồ nước ta để hiểu vì sao người ta lại nói như thế) và  cũng là vùng đất “địa linh nhân kiệt” nức tiếng.

Các dòng họ lớn của Việt Nam như Lê, Hồ, Nguyễn đều phát tích ở  xứ Thanh mà ra cả.  Đất này còn được mệnh danh là đất “Đế Vương” vì thời nào cũng luôn có người làm lớn. Học hành thì khỏi bàn, bạn cứ đi khắp các tỉnh thành đông dân nhập cư đi, rất nhiều người học xuất sắc hỏi ra mới biết là dân gốc ở cái tỉnh rộng lớn và đông đúc này.

Ngày mình học Đại học, mấy đứa cao điểm nhất cỡ 28, 29, 30 điểm toàn dân Thanh Hóa  (hoặc Nghệ An). Ngày xưa Toán Lý Hóa thi Đại học mà được từng đó điểm là cực siêu luôn ấy các bạn vì đề khó lắm, trường Đại học được tự ra đề, trường càng uy tín thì đề càng kinh. Mình thi Đại học Xây dựng được 21 điểm mà còn cảm thấy tự hào kinh khủng vì đã đậu. Giờ nghĩ lại cái đề Lý Hóa của nó mà vẫn hoảng.

Vậy mà mấy ông Thanh, Nghệ mà mình biết toàn xấp xỉ 30. Đúng là siêu nhân!

Nhật ký Monster,

Jan 27

Xe của chúng tôi đã ra đến đất Bắc. Miền Bắc đang đón đợt khí lạnh nhất kể từ đầu mùa Đông. Bầu trời xám xịt, gió hun hút và cảm tưởng cái lạnh len lỏi đến tận từng tế bào phổi. Tóc khô đi, phơ phất. Mũi, môi nứt nẻ, tím tái và bỗng chốc một chàng trai mười sáu tuổi như tôi hóa thành thằng bé chưa lên sáu, liên tục đưa khăn xô đã được mẹ buộc cẩn thận quanh cổ để lau đi những dòng nước mũi vì giá lạnh.

Ai đó trên xe vừa tháo khăn quàng cổ hay một chiếc áo len thì phải vì tôi nghe rào rào tí tách tiếng cọ xát của lớp len do bị nhiễm điện. Việc này làm tôi  nhớ lại một bài học Vật lý ở trường đã rất lâu rồi.

Thật, đã gốc gác ở cái xứ lạnh teo lại là cái nôi của toàn sắt với thép cứ bảo sao cô Mây  mặt cổ cứ lạnh như tiền :))

À, nói đến sắt thép, dự định của tôi khi gặp cụ Model U70, cựu kế toán kiêm tay đua xe F1 kiêm thợ cơ khí sửa chữa tại gia, là sẽ có cuộc trò chuyện thân tình với cụ về cái ngành công nghiệp luyện kim cơ khí, một ngành được xem là xương sống và nền tảng của toàn bộ nền sản xuất mà đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được bộ câu hỏi nào để hỏi cụ cả . Run quá, chả hiểu sao lại vậy :)). Thôi thì, tùy nghi ứng biến vậy!

Trong khi đó tại thủ đô kháng chiến Việt Bắc huyền thoại

Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người.
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.

Cụ Model  U70 đang  chuẩn bị phòng ốc, chăn chiếu, phông màn cẩn thận để đón tiếp khách quý. Chả phải khen, dù gốc gác xứ Nghệ chứ cụ lại chuẩn phong thái con gái Bắc, khéo léo nhanh nhẹn bên ngoài và đảm đang chu đáo bên trong. Con cháu cụ cứ là xách dép chạy theo cụ đứt hơi chả kịp :))

-Chả biết thằng cháu Monster nó có phân biệt được Việt Bắc với Tây Bắc không nữa. Nó mà ngược lên lên cái xứ

Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm

Hen hút cồn mây súng ngửi trời

Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

thì có mà chết. Các cô dân tộc vùng ấy bạo dạn lắm, kiểu gì cũng giữ rịt nó ở đấy mất thôi, có trời cứu :)). Mà thiếu “cụ xứ” thì cái Page này nhạt toẹt, chả ma nào thèm đọc đâu :))

Cụ Model cứ lẩm bẩm luôn như vậy đấy!

Thư Skeleton,

Mày đã lang thang ra đến nơi nào ngoài ấy rồi hả Monster?  Rõ khổ, mùa thu lãng mạn, thơ mộng thế không sắp xếp mà đi không dưng rửng mỡ lại vẽ vời thăm thú đúng cái tháng rét mướt nhất!

Tao không định phiền nhiều mày đâu vì biết mày sẽ có nhiều việc ở ngoải, nhưng cuối cùng vẫn phải làm thế vì không có mày chẳng biết ai có thể giúp tao được.

Để tao nói mày rõ:

Từ sau lần chu du đất nước mặt trời mọc về, lòng tao dâng lên một sự tâm tư, trăn trở chưa từng có. Sao cái đảo quốc đất chật người đông thế mà nhìn nhà cửa, đường sá người ta thiết kế thì chao ôi, đâu ra đấy. Làm gì có những túp lều ổ chuột lụp xụp, làm gì có những ngôi biệt thự triệu đô ngay giữa trung tâm.

Vừa rồi đó, ông nội ráp pơ Kạy lẹ Quét :)) ổng chơi trội viết thư yêu cầu Ngài thị trưởng Tokyo phải bổ trí bán cho ổng cái căn nhà  kiểu nhà cổ Nhật ngay đối diện Tòa thị chính thành phố để mỗi lần đi công diễn nơi đây ổng có chỗ ngủ nghỉ cho ổng và đám nhân viên bậu sậu của ổng, thậm chí còn là nơi chứa các thiết bị trình diễn nữa.

Trời, ổng nghĩ mình là ai cơ chứ, có con cháu ba đời nhà ông cựu Ồ Bà Má thì cũng chả khác gì chục triệu con dân Tokyo quê hương Thị trưởng đâu. Không có ngoại lệ, quan chức cũng như thường dân ai cũng phải vui vẻ mà chấp nhận ngự trên building hết, lấy đâu ra đất cho mà xây nhà trệt. Thích ở villa thì ra ngoại ô nhá, bắt subway mà đi vừa rẻ vừa nhanh còn trong nội đô thì chỉ có thế.

Đấy, người ta quy hoạch bài bản vậy nên nhìn từ trên cao thành phố của họ lung linh, huyền ảo đẹp như bức họa phong cảnh thời phục hung. Còn của mình, haizza, thôi tao chẳng muốn nói, miêu tả kỹ quá sợ độc giả lại tăng xông. Hôm nay thứ sáu rồi, cuối tuần chỉ nên nói về cái đẹp :)).

Nhưng cái đẹp thì cũng không phải là lý do để tao biên thư này cho mày, chủ đề ấy chúng ta nên nhường cho thi sĩ Willam hay anh chàng Lê Ô Tru Đô nhẽ hợp lý hơn.

Học sinh cuối cấp trung học chuẩn bị gia nhập quân đội Israel bò dọc theo cồn cát tại một trại huấn luyện tư nhân ở Herzliya, Israel.
Oded Balilty/AP

Như mày biết, Nhật Bản là một cường quốc công nghiệp, một đất nước sản xuất điển hình, cái gì họ cũng tự làm ra mà dùng được, từ những thứ đơn giản như cây kim sợi chị đến những ngành công nghệ cao như bán dẫn. Lúc lạc vào phố điện tử Akihabara tao như bị thôi miên, nghĩ bụng, về nước lần này nhất định tao sẽ phải dựng lên cái nhà máy chế tạo ra các thiết bị âm thanh tối tân cho ngành điện ảnh nước nhà, giống như của nước bạn vậy.

Ước muốn xây dựng một nền nghệ thuật thứ bảy vẻ vang chưa bao giờ ngừng cháy trong tao, thôi thì đạo diễn với diễn viên tao thua rồi (chừng nào nữ diễn viên chính kiêm nhà tàng hình Black Cloud rời khỏi hang đá may ra tao mới có ý nghĩ quay trở lại :)), nên tập trung vào mảng âm thanh và hình ảnh cũng là một ý hay.

Ấy vậy mà, khi nghe tao trình bày dự định của mình, anh chàng thám tử tí hon Cô Nan cười phá lên: Ồ, cậu đúng là quá ngây thơ. Muốn làm được cái lớn, tinh xảo trước hết cậu phải nghĩ đến những cái nhỏ, giản đơn trước đã. Những thứ ở tầm thấp ấy cậu đã làm được chưa mà đòi leo cao?

Thế đấy mày ạ, nên không phải cứ ham làm những thứ to tát là được người ta khen đâu, vẽ vời ra ba cái lăng nhăng chẳng đâu vào đâu nó còn cười cho mình thối mũi ấy chứ chả!

Vì thế suốt mấy hôm nay tao vắt óc suy nghĩ, bao nhiêu chất xám bốc hơi ra hết cả. Cuối cùng, cũng tìm được ra một thứ cực kỳ hợp lý, nhỏ và vừa sức: Sản xuất bút bi!

Ai mà chẳng cần bút để viết đúng không mày? Nhất là danh sách các anh chàng khờ chuyên “viết lên cây” cứ càng ngày càng dài ra nữa chứ :)). Vừa rồi hãng bút Rồng Trời đã phải từ chối nhận các đơn hàng loại bút viết lên cây đặc biệt này do đơn hàng hiện tại đã vượt  quá năng lực sản xuất của họ. Thế họ không nhận thì tao sẽ nhận. Ngon quá còn gì nữa!

Khỏi phải nói ý tưởng này làm tao vui thế nào. Nhưng, giời ơi, thực tế triển khai thì nào có đơn giản như là ngồi nghĩ. Tao không ngờ chỉ cái vật bé bé con con thế mà dây chuyền máy móc lại vô cùng phức tạp và đủ các công đoạn lắt nhắt. Ngạc nhiên nhất là không kiếm đâu ra được loại thép phù hợp cho việc sản xuất ra cái đầu bi tin hin. Cực chẳng đã, cuối cùng tao phải cầu cứu đến từng đứa bạn dù biết chúng vừa mới chu du về, nhà bao việc.

 Và đây là những phản hồi của một số trong đó:

– Skeleton, nói thật, tao đã lục tung khắp các áng văn thơ cổ mà không mấy cái đề cập đến cái loại thép mà mày cần. Thôi thì đành phải lôi lại mấy câu cũ rích vậy “Nay ở trong thơ nên có thép, Nhà thơ cũng phải biết xung phong”. Còn nếu mày có thời  gian thì tìm đọc thử “Thép đã tôi thế đấy” xem có ổn hơn không?

William

Giời ơi, ông William này bữa nay thứ sáu máu chảy về tim nên ổng lẫn lộn đến lạc đề hết cả, chán quá thi sĩ ơi!

-Skeleton, đây là thứ mực mà tao mới pha chế thành công đầu tuần rồi. Cực tuyệt nha mày, nó có công dụng làm mỗi trái tim có khả năng biến thành thép, cứng lắm, không dễ dàng tan chảy đâu :)). Giờ thằng Monster có đối thủ cạnh tranh xứng tầm rồi chứ mình nó độc quyền trạng thái này bao năm qua cũng không hay :)). Nói thật, thứ thuốc thần kỳ này đã giúp tao ổn định nhịp tim suốt cả tuần qua, giờ có cho tao đứng trước mấy cô người mẫu của hãng “Bí mật nhà Victoria” cũng chả xi nhê gì. “Đường vào tim anh ôi băng giá”, đấy hôm qua các cô đã hát tặng tao bài hát nổi tiếng ấy trên kênh tíc tốc, mày vào coi thử (nhân tiện nhớ cho một like 🙂)

P/S: Mày cứ đổ cái dung dịch kỳ diệu này vào hỗn hợp thép nóng chảy đảm bảo sẽ cho ra loại thép đặc biệt mày cần

Leo

Haizza, thằng này chả hiểu gì về quy trình sản xuất thép, nó cứ tưởng dễ như việc nó đi hỏi cưới các nàng thơ hâm mộ nó không bằng :))

-Mấy hôm lênh đênh trên con tàu “Responder” đã làm tao mệt mỏi đến giờ này vẫn chưa gượng dậy nổi. Mày đợi thư thả ổn ổn tao tìm hiểu xem sao

Jack

Jack ơi, mày ốm do nàng tiên cá không xuất hiện tại Sicily thôi chứ say sóng gì!

-Rất tiếc hiện nay tao không có cách gì giúp mày được. Phải nói thật với mày là cái bệnh lãng tai của tao suốt cả tháng nay không có dấu hiệu thuyên giảm. Tao đã liên hệ để mua cái máy chống tiếng ồn của thằng Buffalo nhưng chưa được. Thằng chả dạo này bận hơn cả Tổng thư ký Liên hợp quốc. Nó vừa chinh chiến trở về từ cuộc thi cấp quốc gia giành cho các quái vật. Nghe đâu mới lớp 10 mà nó đã rinh về cái giải nhì gì đó ở môn Vật lý. Kinh khủng là, tao tưởng vậy thế đã khiếp đảm lắm rồi, ai dè…

Charlie


Những đám mây hình thành hiếm hoi khiến người xem kinh ngạc tại Hồ Smith Mountain ở Virginia.
Amy Christie/ CNN

TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP CỦA PHÒNG VIÊN THÔNG TẤN 200 ANH EM

Từ làng phù thủy mang tên Xì Gòong

Hôm nay làng chúng ta long trọng đón ba anh em nhà quái vật trở về trong niềm vui khôn tả xiết. Cũng phải nói qua với các vị tuy họ là anh em cùng mẹ (và khác cha :)) và rất yêu thương nhau nhưng họ chẳng kiềng nể nhường nhịn gì nhau trên đường đua giành ngôi vô địch lĩnh vực Học thuật bao giờ. Năm trôi qua, tháng trôi qua, thế giới đã trải qua bao đổi thay nhưng đó là điều không bao giờ thay đổi. Lúc nào trong họ cũng hừng hực khí thế hơn cả trên đấu trường bò tót xứ Catalan. Đây các vị xem:

-Cái anh Ngủ Khò vốn trước chỉ nổi danh ở lĩnh vực khoa học tự nhiên mà giờ ảnh cũng giở rói bày đặt ra với Văn cả Thơ. Này nhé, tiêu chí tuyển giáo viên của ảnh thật khác người, ví như muốn trúng tuyển vào giảng dạy Toán học ở đây thì ứng viên phải biết cả sáng tác…. thơ Tình :)).

Không đáp ứng điều kiện này thì có giỏi cỡ giáo sư Bảo Châu cũng fail. Còn các cô các cậu học sinh ngày nào cũng được kiểm tra trình độ viết …Thư :)) và họ bị cấm tiệt chuyện ….viết lên cây vì đó được xem là một hành động kém hiệu quả :)). Còn cách nào hiệu quả thì họ phải tự tìm ra, những ai mãi mà không mò ra được thì yên tâm nhận được Zero là cái chắc. Không nghi ngờ gì, đúp là điều đương nhiên :)).

Haizza, bởi vậy bảo sao họ không làm nên một cơn chấn động. Chứ sao nữa, đấy mới lớp 10 mà một anh chàng nào đó đã giật ngay cái giải nhất Văn chương. Chết dở, vào trường chỉ ngủ mà sao nặn ra được nhiều chữ hay ho thế không biết.

Ngủ Khò ơi là Ngủ Khò ơi, cái gì cũng vừa vừa phai phải thôi chứ, chơi trội thế ai chơi lại :))

Và hiện giờ, mặc cho đám đông các nàng thiếu nữ xinh như mộng đang hò hét vẫy cờ hoa tung tóe thể hiện sự hâm mộ cuồng nhiệt đến gây tắc nghẽn  suốt  từ đầu đường Nguyễn Chí Thanh, thì bên trong tòa nhà màu lam các chàng trai vẫn đang …Ngủ Khò :)). Chịu, không ai biết làm thể nào để đánh thức họ được:)).

– Còn người anh cả Phóng Lê cũng đâu chịu kém cạnh, còn lâu. Họ không đời nào ngủ, ngày đêm họ miệt mài mãi giũa giáo mác, lưỡi lê sắc đến chạm vào cũng đủ gãy xương. Cho nên khi họ xung trận thì sức tàn phá thật hơn cả bom A, bom H. Kẻ thù cứ là ngã rạp hết cả, không còn nhìn thấy được mấy ai ho he. Tôi chả xạo ke bao giờ, các vị có thể kiểm chứng cái danh sách quái vật mới được public ấy. Gớm thật cơ, nhìn vào cứ là hoa cả mắt: Phóng Lê, Phóng Lê, Phóng Lê , Phóng Lê , Phóng Lê Phóng Lê, Phóng Lê, Phóng Lê, Phóng Lê, Phóng Lê¸ Phóng Lê¸ Phóng Lê¸ Phóng Lê, Phóng Lê, Phóng Lê…. liên tu bất tận

Thôi tôi chỉ có liệt kê được có thể, nói thêm nữa lưỡi lê phóng ngay đến tôi thật như chơi. Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn nên tôi biết điểm dừng lắm, chả dại :))

-Cuối cùng là anh chàng nhỏ con Trần Chiến, này nhỏ những mà có võ đấy nhá đừng đùa :)). Chiến lược của họ đề ra khác hẳn hai ông anh khủng long, họ chê hai ông anh của họ “chỉ được to xác thôi chả được gì” :)). Thế nên họ không lan man nhiều thứ chi cho mệt :)). Họ tập trung hết cả chất xám, chất trắng, chất đen, chất đủ màu để cho ra đời một cô Hoa hậu hoàn hảo vừa đẹp, vừa giỏi, vừa giàu. Cô này tên ANH, đấy chỉ một cái tên duy nhất đó thôi, thế mà làm khuynh đảo biết bao anh hùng hảo hán năm châu bốn bể. Cổ giành vương miện thế giới luôn, tổng điểm cao nhất khiến tất cả đều phải ngước nhìn, Ngủ Khò hay Phóng Lê thì cũng thua điểm em Hoa hậu này hết. Khổ chưa ? :))

Đấy nói tóm lại là thế mày ạ. Tình hình căng lắm, nghe đâu ba anh em nhà họ chưa muốn neo đậu ở vị trí thứ hai trong bảng tổng sắp đâu. Số 1 mới là điều họ hướng tới! Chết thôi, tham vọng thế là tốt nhưng họ cũng nên biết chia sẻ chút kinh nghiệm chiến trận “Học hành” tí cho hai trăm người anh em của họ nữa chứ:

-Ba cậu ơi, từ từ cho bọn tớ sống với, các cậu cứ flex như phá đạn thế này thì thành phố chúng ta số lượng hổ báo sư tử ma mút sẽ tăng phi mã mất:)):

“Trời ơi, sao bố mẹ  nhà người ta phúc đức thế không biết. Đẻ ra những đứa con vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang.  Ngày mai nhá, các anh các chị vác cặp sang nhà thằng Ngủ Khò, Phóng Lê, Trần Chiến mà học tập nghe chưa?”.

Tiếng hét từ quá khứ xa xăm ở lớp Ricedog bỗng dưng lại vọng về bên tai tao :))

Trong một buổi chiều tháng Giêng ngập tràn nắng,

Trời khô rang.

Một nhà giao dịch làm việc trên sàn Sở giao dịch chứng khoán New York.
Brendan McDermid/Reuters

Reng reng reng

Nghe chuông cửa kêu dồn dập, tao vội chạy xuống lầu ngay. Chắc có nhà luyện kim nào đó đã chế ra loại thép tao cần rồi đây. Thật mừng ngang thằng William trông thấy mày xuống núi, chỉ ba phát tao đã mở cánh cổng.

Ối giời, mày không thể đoán được ai đang đứng trước mặt tao đâu. Là hai nàng Mây, Gió. Chết thôi, nhẽ tối nay có bão:

-Ơ, chào hai cậu. Mình bất ngờ quá, không biết cơn sóng nào đã đẩy hai cậu đến hòn đảo này?

Kệ, tao cứ bắt chước văn phong thằng Nobel :)), thời buổi này cứ ai sang là phải bắt quàng làm họ :))

-Chào Skeleton

Nàng Gió nhanh mồm hơn, trả lời tôi. Giờ tao mới đế ý hai người bọn họ; nói thật  cỡ lực điền như cô Britney Spears chắc cũng phải  vái hai cô này làm sư phụ, vì họ đã có thể khiêng đến nhà tao một cục thép to đùng đùng, nói tấn thì thể hơi quá chứ thật lòng là không ít hơn tạ đâu:

– Ơ thế cậu chả nói là đang cần một loại thép đặc biệt sao? Tớ viết tốn bút lắm, cái nào cũng chỉ đôi dăm ba ngày là gãy ngòi tè le hết cả :)) nên tớ cực quan tâm đến dự án này của cậu. Sau khi tìm hiểu khắp nơi tớ mới điện gấp cho bà ngoại Model U70 của tớ gửi vào từ quê bà, kinh đô của các loại sắt thép hảo hạng, một loại thép tốt nhất. Quý mến lắm  mới được thế đấy nhá!

Cô Mây cổ vừa vứt bịch cái đống sắt đen xì xì xuống chân vừa cới nón quạt phành phạch. Nóng quá, nhiệt độ ngoài trời như thể nung chảy mọi thứ, không trừ cái vật kim loại trước mặt

-Tao chẳng biết gì đâu Skeleton, thấy con Mây nó triệu gấp lên chuyển đồ cho mày thì lên thôi. Mày làm sao thì làm, cũng phải chế bằng được ra cái ngòi bút để dù nó có mím môi mím lợi huy động hết sức bình sinh vào công cuộc viết lách thì cái ngòi vẫn trơ trơ không hề sứt mẻ gì :))

Nghe con Gió nói mà tao cười như mếu, nước mắt lại rưng rưng:

-Cám ơn hai cậu nha. Mời hai cậu vào nhà uống chén trà chơi đã

Nhưng hai cô nhất định không vào. Cô Gió phân bua còn mấy món ăn cho bữa tối đang chờ cô ở nhà nên cáo từ ngay. Riêng cô Mây thì cứ nấn ná mãi, không hiểu có ý gì. Khổ, cô này thì mày còn lạ gì, có nói thôi mà cổ còn ngại nữa thì bảo sao, haizza.

-Này, thế tiệm sách của cậu đã nhập về…. tập Conan 201 chưa?

Đấy, mất 5 phút cổ mới trình bày được cái nguyện vọng của mình. Thế này thì chết, mắt mờ miệng chậm bảo sao không tài nào đọc nổi những dòng chữ trên cây :))

Tóm lại, dài dòng thế để mày hiểu rằng nếu chuyến đi của mày mà mang về cho tao được cái loại vật liệu thép đặc biệt để sản xuất ra cái đầu bút bi thì tao sẽ hậu tạ cho mày một nửa cổ phần của nhà máy “BÚT VIẾT LÊN CÂY”.

Cám ơn và chúc mày đi đến nơi về đến chốn

Skeleton

Monster đọc xong email thì thở dài: Haizza, người mà thấy môn Hóa là hồn vía đã lên mây rồi còn bày đặt vác thép đi cho :)), cứ ngồi yên trong hang động chẳng hơn không :)).

Rồi chả biết thằng Skeleton nó  để cái đống sắt thù lù ấy ở chỗ nào trong cái nhà tin hin của nó ?

Lốc xoáy xuất hiện ở ngoại ô Mangum, Oklahoma.
Brett Conner/CNN

SĂT VÀ THÉP

By Mark Lambert

Sắt là gì?

Sắt là một trong 92 nguyên tố hóa học xuất hiện tự nhiên trên hành tinh này. Trong thực tế nó là nguyên tố phong phú nhất. Nhưng phần lớn sắt của trái đất nằm ở lõi trung tâm; lớp vỏ bên ngoài chỉ chứa một phần nhỏ trong tổng số. Mặc dù vậy, sắt vẫn là nguyên tố kim loại có nhiều thứ hai trong vỏ trái đất (nhiều nhất là nhôm) và có đủ lượng để cung cấp cho chúng ta hàng trăm triệu tấn mỗi năm.

Sắt nguyên chất là kim loại mềm, màu trắng xám, dễ tạo hình. Một trong những đặc tính hữu ích nhất của nó là nó có thể  tạo ra từ tính. Sắt rắn đôi khi có thể được tìm thấy trong các thiên thạch rơi xuống bề mặt trái đất, nhưng mặt khác sắt không xuất hiện một cách tự nhiên ở dạng nguyên chất.

Thay vào đó nó xuất hiện trong các khoáng chất, kết hợp về mặt hóa học với các nguyên tố khác. Nó kết hợp dễ dàng với oxy để tạo thành các oxit sắt, chẳng hạn như khoáng vật haematit màu đỏ và khoáng chất từ ​​tính màu đen. Khoáng chất màu nâu được gọi là quặng sắt bog, hay limonit, là một dạng khác của oxit sắt và siderit, một loại quặng nâu khác, là sắt cacbonat. Pyrit sắt, thường được gọi là “vàng của kẻ ngốc” vì vẻ ngoài sáng bóng của nó, là một loại sunfua sắt hóa học và thường được sử dụng làm nguồn lưu huỳnh.

 Thời đại đồ sắt

Sắt không phải là kim loại đầu tiên được phát hiện. Đồng và chì đã được sử dụng ở châu Á vào khoảng năm 6000 trước Công nguyên. Đến năm 3000 trước Công nguyên, người ta đã biết cách chế tạo đồng kim loại cứng hơn bằng cách trộn thiếc và đồng. Kỹ thuật khai thác quặng kim loại và nung chúng để tạo ra kim loại nguyên chất đã lan rộng khắp châu Á, Trung Đông và châu Âu vào năm 1500 trước Công nguyên.

Người Ai Cập là những người đầu tiên sử dụng sắt. Giữa năm 4000 và 3000 trước Công nguyên, họ đã chế tạo ra những đồ trang sức từ sắt thu được từ thiên thạch. Nhưng những người đầu tiên khám phá ra cách nấu chảy quặng sắt để sản xuất sắt là người Hittite ở Anatolia (nay thuộc Thổ Nhĩ Kỳ).

Họ phát hiện ra rằng sắt cứng hơn nhiều so với đồng và do đó tốt hơn để chế tạo vũ khí. Vì vậy, ngay từ đầu họ đã bảo vệ bí mật luyện sắt một cách cẩn thận. Nhưng đến năm 1200 trước Công nguyên, kiến ​​thức này bắt đầu lan rộng khắp Trung Đông. Thời đại đồ sắt đã bắt đầu.Kiến thức về luyện sắt được lan truyền chậm rãi. Ở Trung Quốc người ta bắt đầu sử dụng sắt vào khoảng năm 600 trước Công nguyên.

Và ngay từ đầu người Trung Quốc đã thành công trong việc nấu chảy sắt và đúc nó trong khuôn. Cùng lúc đó, Thời đại đồ sắt lan sang châu Âu. Ở đây người ta chỉ có thể rèn sắt; gang không được sản xuất ở châu Âu cho đến những năm 1300. Nhưng ngay cả như vậy, một gia đình thời đồ sắt vẫn sở hữu nhiều loại công cụ bằng sắt, chẳng hạn như rìu, lưỡi câu, lưỡi cày, cưa, giũa và lưỡi hái, cũng như vũ khí, chẳng hạn như giáo và đôi khi là kiếm. Nghề rèn sắt không đến được châu Mỹ cho đến khi nó được người châu Âu đưa đến đó vào những năm 1500.

Tương tự, thổ dân Úc vẫn có nền văn hóa thời đồ đá khi những nhà thám hiểm châu Âu đầu tiên đến đó vào những năm 1600 và 1700.Quặng sắt có ở hầu hết các nơi trên thế giới. Các loại quặng quan trọng nhất là magnetite, hematit, limonit và siderit. Các mỏ quặng này thường nằm gần bề mặt đất nên khá dễ tìm thấy. Do đặc tính từ của sắt, các mỏ quặng thường gây ra những biến đổi trong từ trường của trái đất và có thể được phát hiện bằng các dụng cụ đặc biệt. Các nước sản xuất chính là Nga, Brazil, Australia, Trung Quốc và Mỹ.

Các nước khác bao gồm Ấn Độ, Canada, Nam Phi, Liberia, Thụy Điển, Pháp và Venezuela.Khoảng một nửa quặng sắt của thế giới bị lấy đi bằng cách khai thác lộ thiên. Các lớp bề mặt của trái đất được loại bỏ bằng máy xúc và các máy vận chuyển đất khác. Sau đó, quặng bên dưới có thể được khai thác bằng máy đào cơ khí khổng lồ. Ở những nơi đất và đá nằm phía trên mỏ quặng không thể được khai thác một cách tiết kiệm, các đường hầm sẽ được đào vào mỏ quặng. Quặng khai thác thường được trộn với cát hoặc đất sét.

Hầu hết các loại quặng đều chứa trên 60% sắt. Những thứ chứa ít hơn sẽ được tinh chế để đạt tiêu chuẩn cần thiết. Điều gì xảy ra tiếp theo phụ thuộc vào kích thước của các hạt quặng. Các mảnh lớn được nghiền nát có chiều ngang khoảng 50mm (2 in) và sau đó chuyển trực tiếp đến lò cao. Phần còn lại, khoảng 80%, được chuyển đến một nhà máy, nơi nó được nung với than cốc và đá vôi để tạo thành các cục clinker gọi là thiêu kết. Những thứ này rất giàu sắt, bị mất đi một lượng lớn chất không mong muốn trong quá trình thiêu kết và có kích thước phù hợp để đưa vào lò cao.


Thợ lặn Ocean Ramsey bơi cạnh một con cá mập trắng lớn gần đảo Oahu của Hawaii. Con cá mập được cho là Deep Blue, một con cá mập cái dài 20 feet mà Ramsey đã nghiên cứu nhiều năm trước ở Mexico. Nó được cho là một trong những loài cá mập trắng lớn nhất trên hành tinh. Ramsey cho biết nhóm của cô đang theo dõi hoạt động kiếm ăn của cá mập hổ khi Deep Blue xuất hiện bất ngờ. Ramsey viết: Các thợ lặn “đã dành cả ngày với cô ấy cho đến khi mặt trời lặn”.
@JuanSharks/Juan Oliphant/Oneoceandiving.com

Lò cao

Sắt được chiết xuất từ ​​​​quặng bằng cách nung nó bằng carbon trên tháp cao gọi là lò cao. Carbon chủ yếu ở dạng than cốc và lò cao hiện đại thường được làm bằng thép, lót gạch chịu nhiệt.Phía trên lò có bố trí chuông đôi ngăn khí nóng thoát ra ngoài khi nạp điện, liệu lò thường bao gồm hỗn hợp quặng sắt, thiêu kết, cole và đá vôi. Ở đáy lò không khí rất nóng được thổi qua tuyeres (vòi phun).

Oxy phản ứng với cacbon tạo thành khí cacbon monoxit và khí này phản ứng với quặng sắt tạo thành cacbon đioxit và sắt kim loại.Sắt nóng chảy sẽ chìm xuống đáy lò. Trong khi đó, đá vôi trong lò phản ứng với đất và các tạp chất khác có mặt để tạo thành xỉ lỏng, nóng, nổi trên bề mặt sắt nóng chảy. Khí thải nóng được thoát ra ở phía trên lò. Nó vẫn chứa một lượng khí carbon monoxide nhất định, có thể dùng làm nhiên liệu để làm nóng không khí được đưa vào đáy lò cao.

Khi sắt lỏng đã tích tụ đến mức yêu cầu, đầu tiên xỉ và sau đó là sắt được loại bỏ qua các lỗ ở đáy lò. Sắt nóng chảy sau đó có thể được đúc thành các thỏi lớn gọi là PHÔI. Nhưng thông thường hơn, nó vẫn còn nóng chảy trong một máng khổng lồ nối trực tiếp đến lò luyện thép.Quá trình luyện sắt diễn ra liên tục, ngày đêm trong nhiều năm. Các vật liệu mới được nạp và sắt lỏng được xả đều đặn. Chỉ khi lớp lót chịu lửa bắt đầu phân hủy thì lò mới được phép tắt. Lớp lót sau đó được thay thế và lò khởi động lại.

Sắt rèn và gang

Sắt đầu tiên được tạo ra bằng cách nung từ từ quặng sắt với gỗ trong lò nung hình bát lót bằng đất sét. Gỗ trở thành than, giải phóng carbon monoxide cần thiết để biến oxit sắt thành sắt. Trong quá trình này sắt không bao giờ bị nóng chảy. Xỉ xốp hình thành được loại bỏ bằng cách dùng búa đập liên tục. Kết quả là một loại sắt khá tinh khiết có hàm lượng carbon thấp có thể được rèn – tạo hình bằng cách dùng búa. Cái này được gọi là sắt rèn.

Vào khoảng năm 600 trước Công nguyên, người Trung Quốc đã thành công trong việc chế tạo lò nung có thể nấu chảy sắt. Sau đó, thứ này được đúc hoặc đúc thành vũ khí và công cụ. Tuy nhiên, ở châu Âu, gang đầu tiên được sản xuất vào thế kỷ 14 sau Công Nguyên. Vào thời điểm này, sắt được sản xuất trong lò cao bắt đầu được gọi là sắt lợn (pig iron) vì các khuôn mà nó được đổ vào trông giống như những con lợn con được nuôi bởi lợn nái.

Gang có hàm lượng carbon cao hơn sắt rèn và do đó nóng chảy ở nhiệt độ thấp hơn. Tuy nhiên, mặc dù gang dễ đúc thành các hình dạng phức tạp hơn nhưng sắt rèn lại cứng hơn và ít giòn hơn. Vì vậy, với nhiều mục đích, gang được chuyển thành sắt rèn.

Điều này được thực hiện bằng cách giữ nhiệt độ cao để gang nóng chảy đủ lâu để tinh chế, vì carbon và các tạp chất khác kết hợp với oxy để tạo thành oxit. Nó đông cứng lại thành một khối nhão có thể được đánh để loại bỏ xỉ và sau đó dùng búa đập hoặc ép thành hình. Trước khi thép nhẹ trở nên phổ biến rộng rãi, sắt rèn là vật liệu kỹ thuật kết cấu quan trọng.

Thép và sản xuất thép

Gang thông thường chứa nhiều loại tạp chất, chẳng hạn như lưu huỳnh, silicon và phốt pho, và hàm lượng cacbon của nó có thể cao tới 4,5%. Kết quả là nó thiếu sức mạnh và quá giòn cho nhiều mục đích. Tuy nhiên, nó có thể được chuyển đổi thành vật liệu bền hơn nhiều được gọi là thép. Điều này được thực hiện bằng cách loại bỏ tạp chất và giảm hàm lượng cacbon xuống khoảng 0,1 đến 1,5%, tùy thuộc vào loại thép được yêu cầu. Do đó, thép thường được mô tả là hợp kim (hỗn hợp) của sắt và cacbon trong đó hàm lượng cacbon thấp và được kiểm soát cẩn thận.

Quy trình sản xuất thép cơ bản không phải là mới. Cách đây rất lâu, những người thợ sắt ở Trung Đông đã thành công trong việc mang lại cho các công cụ và vũ khí bằng sắt rèn của họ một “lớp da” bằng thép vào khoảng 1000 năm trước Công nguyên. Họ làm điều này bằng cách nung nóng các dụng cụ trên than củi. Lớp bề mặt của sắt hấp thụ carbon từ than hồng nóng đỏ.

Rất lâu sau đó, vào khoảng năm 200 trước Công nguyên, những người thợ sắt ở Ấn Độ nhận thấy rằng họ có thể mở rộng quy trình này để chế tạo các công cụ toàn bộ bằng thép. Họ nung nóng những miếng sắt bọc thép trong những chiếc nồi đất sét nhỏ hoặc nồi nấu kim loại kèm theo. Sắt tan chảy, cho phép cacbon trộn lẫn với nó.

Việc sử dụng quá trình này lan rộng sang châu Âu. Nhưng khi Đế chế La Mã tan rã, bí mật của quá trình này đã bị thất lạc. Nó chỉ được phát hiện lại vào năm 1740 bởi Benjamin Huntsman, một kỹ sư người Anh. Ông phát hiện ra rằng mình có thể tạo ra thép bằng cách nung nóng một lượng sắt rèn và than nguyên chất đã được đo lường cẩn thận trong nồi nấu kim loại. Đây vẫn là phương pháp tốt nhất để sản xuất thép chất lượng cao cho đến khi phát minh ra lò nung điện vào năm 1902.

Một con cua bị mắc kẹt trong chiếc cốc bỏ đi gần thành phố Batangas, Philippines.
Noel Guevara/ Tổ chức Hòa bình xanh

Quá trình Bessemer và lò sưởi mở

Năm 1856, nhà phát minh người Anh Henry Bessemer đã nghĩ ra phương pháp đầu tiên sản xuất thép với giá rẻ trên quy mô lớn. Quá trình Bessemer sử dụng một bình hình nón lớn, hoặc một bộ chuyển đổi, được lót bằng gạch chịu lửa. Gang nóng chảy được đổ vào phía trên bộ chuyển đổi và không khí được thổi vào qua các lỗ ở phía dưới. Ôxi trong không khí đốt cháy cacbon trong sắt. Cuối cùng, một lượng cacbon có kiểm soát đã được thêm vào sắt để tạo ra loại thép cần thiết. Mangaese cũng được thêm vào để loại bỏ lượng oxy dư thừa và ngăn thép trở nên giòn.

Quá trình Bessemer vẫn được sử dụng trong hơn 100 năm. Nó được sử dụng chủ yếu để sản xuất loại thép được gọi là thép nhẹ, có hàm lượng carbon 0,15-0,25%. Các loại thép cao cấp hơn được sản xuất bằng phương pháp gọi là quy trình lò nung mở. Phương pháp này lần đầu tiên được phát triển bởi anh em người Đức William và Friedrich Siemens và quy trình này được hai người Pháp là Emile và Pierre Martin cải tiến vào năm 1864.

Trong quy trình lò sưởi mở của Siemens-Martin, vật liệu lò được làm nóng trong lò sưởi nông bằng cách đốt nhiên liệu trong không khí. Ngọn lửa làm tan chảy vật liệu và lượng oxy cần thiết để loại bỏ carbon trong sắt đến từ cả không khí và một số thành phần của liệu lò. Lô hàng không chỉ chứa gang mà còn có thép phế liệu, đá vôi và quặng sắt. Tuy nhiên, quá trình nung lộ thiên diễn ra rất chậm và ngày nay phương pháp sản xuất thép này gần như biến mất hoàn toàn.

Quá trình oxy cơ bản

Đây là quy trình sản xuất thép quan trọng nhất được sử dụng hiện nay. Nó được phát triển lần đầu tiên vào năm 1949 tại nhà máy sản xuất thép Linz và Donawitz ở Áo. Trong những năm 1950 và 1960, nó nhanh chóng thay thế quy trình Bessemer truyền thống và lò sưởi mở.

Quá trình oxy cơ bản được phát triển từ quá trình Bessemer, nhưng nó chính xác và dễ kiểm soát hơn nhiều. Bộ chuyển đổi thép được lót bằng gạch chịu lửa và có thể được đặt tên. Bộ chuyển đổi đầu tiên được nạp bằng thép phế liệu và sau đó bằng sắt nóng chảy (được gọi đơn giản là kim loại nóng), chiếm gần 3/4 lượng điện tích. Sau đó, oxy tinh khiết được thổi vào bộ chuyển đổi thông qua một ống làm mát bằng nước được hạ xuống qua lỗ trên cùng. Carbon và các tạp chất khác kết hợp với oxy và vôi được thêm vào trong quá trình thổi để biến tạp chất thành xỉ.

Sau khi thổi, bộ chuyển đổi có thể được nghiêng để cho phép người vận hành lấy mẫu để kiểm tra chất lượng của sắt nóng chảy. Sau đó, bộ chuyển đổi được nghiêng sang hướng khác để kim loại lỏng chảy ra ngoài. Sau đó, hỗn hợp này được trộn với các kim loại khác được đo lường cẩn thận (ví dụ mangan hoặc vonfram) để tạo ra loại thép cần thiết. Xỉ còn sót lại cũng được loại bỏ và vận chuyển đến đầu tip.

Lò điện

Trong lò điện, quá trình tinh chế có thể được kiểm soát chặt chẽ, do đó có thể tạo ra thép chất lượng cao. William Siemens là người đầu tiên thử nghiệm lò điện, nhưng lò điện thương mại đầu tiên được chế tạo bởi nhà luyện kim người Pháp Paul Heroult vào năm 1902.

Vật liệu trong lò điện bao gồm thép phế liệu nguội – kim loại nóng hoàn toàn không được sử dụng. Nó được nạp qua đỉnh lò. Sau đó, nó được đóng lại và ba điện cực carbon lớn được hạ xuống lò. Vật liệu bị tan chảy bởi một hồ quang điện (một tia lửa điện khổng lồ, liên tục) đi qua giữa các điện cực và bề mặt kim loại. Có hai lợi ích quan trọng của việc sử dụng điện. Thứ nhất, nhiệt độ bên trong lò có thể được kiểm soát dễ dàng hơn. Thứ hai, hồ quang điện là quy trình sạch nhất trong các quy trình sản xuất thép số lượng lớn.

Tiếp theo, vôi và fluorit được thêm vào và chúng kết hợp với các tạp chất tạo thành xỉ. Các mẫu được lấy trong suốt quá trình để đảm bảo thép có thành phần chính xác. Oxit sắt có thể được thêm vào để điều chỉnh thành phần này nếu cần thiết. Xỉ được loại bỏ qua cửa lò và thép lỏng có thể được lấy ra từ vòi ở phía bên kia của lò.

Những chú chó kéo xe đi qua vùng nước băng tan ở phía tây bắc Greenland. Mùa băng tan ở Greenland thường bắt đầu vào khoảng cuối tháng 5.
Steffen M. Olsen/Viện Khí tượng Đan Mạch/AP

Thép định hình

Theo cách  truyền thống, kim loại nóng chảy từ lò thép được đổ vào khuôn và để đông đặc thành thỏi. Đây là cách thuận tiện nhất để xử lý thép. Tuy nhiên, ngày nay hầu hết thép được xử lý bằng phương pháp gọi là đúc liên tục. Ở phía trên của máy đúc liên tục, thép nóng chảy được đổ từ một cái máng vào một chiếc bình gọi là bình trung gian. Từ đó nó chảy xuống qua một khuôn làm mát bằng nước. Khi nó đến các con lăn ở đầu dưới của máy, nó đủ rắn chắc để cắt thành tấm hoặc thành phôi.

Các thỏi thép và phôi thép có thể được xử lý và tạo hình theo nhiều cách khác nhau. Một số hình dạng được tạo ra bằng cách nấu chảy lại thép và đổ vào khuôn cát được thiết kế đặc biệt. Nhiều vật đúc thép, từ các bộ phận có độ chính xác nhỏ đến vật đúc tuabin khổng lồ, đều được chế tạo theo cách này.

Ngoài ra, các tấm thép nóng đỏ có thể được chuyển qua một loạt các con lăn nặng, mỗi bộ để làm cho tấm thép mỏng hơn. Các tấm thép, thanh và đường ray được chế tạo theo cách này. Những tấm rất mỏng có thể được hoàn thiện bằng quá trình cán nguội. Ống thép liền mạch có thể được chế tạo trong máy cán bằng cách đục một lỗ ở giữa thanh tròn rồi cán nó ra.

Một quá trình gia công thép khác được gọi là rèn. Trong phương pháp này, một miếng thép nóng có thể được ép hoặc rèn thành hình. Trục khuỷu của ô tô, cánh tuabin cho động cơ phản lực, móc cẩu và đầu gậy đánh gôn đều được chế tạo bằng cách rèn.

Cuối cùng, sắt và thép là chất dẻo – nghĩa là chúng có thể được kéo ra thành hình dạng khác. Dây thép được tạo ra bằng cách kéo dài một thanh thép nguội xuyên qua một lỗ côn. Dây thép có nhiều ứng dụng đa dạng và nó có thể được cắt ra để làm những thứ như đinh, kim khâu và kẹp giấy.

Chế tạo các loại thép

Thép trơn được làm thành bốn loại, khác nhau về lượng carbon mà chúng chứa. Đó là thép hàm lượng cacbon thấp (0,08-0,15% cacbon), thép nhẹ (0,15-0,25% cacbon), thép hàm lượng cacbon trung bình (0,25-0,5% cacbon) và thép hàm lượng cacbon cao (0,5-1,5% cacbon).

Thép hàm lượng carbon thấp tương đối mềm và dễ uốn cong – thân xe thường được chế tạo bằng các loại thép như vậy. Thép nhẹ được sử dụng cho các công trình lớn như cầu và tòa nhà. Thép hàm lượng carbon trung bình được chế tạo thành đai ốc, bu lông và trục chân vịt. Thép hàm lượng carbon cao, loại thép cứng nhất và bền nhất, được sử dụng để chế tạo lưỡi dao cạo, dụng cụ cắt, lò xo và đường ray.

Khi thép được tạo ra, carbon hiện diện sẽ phản ứng với một số sắt để tạo thành một hợp chất gọi là cacbua sắt hoặc sắt carbide. Chất này có thể kết hợp với một số kim loại nguyên chất để tạo thành tinh thể hoặc hạt, được gọi là thép perlite . Và cũng có thể có những hạt kim loại nguyên chất được gọi là thép ferit. Tính chất của các loại thép khác nhau phụ thuộc vào tỷ lệ và sự sắp xếp của các thành phần này.

Tuy nhiên, nếu thép được nung nóng trên một nhiệt độ nhất định (quá trình này được gọi là ủ hay nhiệt luyện), các nguyên tử carbon sẽ trở nên tự do và trộn đều với các nguyên tử sắt. Nếu chất này được làm nguội từ từ, sắt carbide hoặc thép perlite sẽ hình thành lại, tạo thành thép rất mềm.

Mặt khác, nếu thép đã ủ được làm nguội (làm nguội nhanh) trong nước hoặc dầu, các nguyên tử cacbon vẫn bị phân tán và thép trở nên rất cứng và chắc. Nó cũng rất giòn, nhưng điều này có thể được khắc phục bằng cách ủ – một quá trình trong đó thép được nung lại đến nhiệt độ vừa phải (dưới nhiệt độ cần thiết để ủ) và sau đó để nguội

Thép hợp kim

Thép có thể được trộn hoặc tạo hợp kim với các nguyên tố khác để tạo cho nó những đặc tính đặc biệt. Thép trơn dễ bị ăn mòn nên ở những nơi cần khả năng chống ăn mòn thì thép không gỉ thường được sử dụng. Đây là những loại thép hợp kim có chứa crom và niken. Crom ở bề mặt phản ứng với oxy trong không khí và tạo thành một lớp oxit crom mỏng, vô hình. Điều này bảo vệ kim loại bên trong khỏi bị tấn công thêm và nhanh chóng được thay mới nếu bị hư hỏng.

Kết quả là thép không gỉ không bị rỉ sét và có thể chống lại sự tấn công của nhiều loại axit và các hóa chất công nghiệp mạnh khác. Loại thép không gỉ phổ biến nhất được gọi là thép không gỉ 18/8, chứa 18% crôm và 8% niken. Chất này không thể được làm cứng bằng cách xử lý nhiệt, nhưng nó cứng lại nhanh chóng khi gia công nguội. Nó không có từ tính.

Các nguyên tố khác cũng có thể được kết hợp với thép. Mangan làm cho thép dai, cứng và có khả năng chống va đập. Vanadi giúp làm cho nó có khả năng chống mỏi kim loại và những va chạm bất ngờ tốt hơn. Selenium được thêm vào thép không gỉ để giúp chúng dễ cắt hơn bằng máy công cụ.

Molypden mang lại độ bền cho thép và khả năng chịu nhiệt độ cao, đồng thời nó cũng làm tăng khả năng chống ăn mòn của thép không gỉ khi sử dụng ngoài trời. Molypden và vonfram thường được bao gồm trong thép dùng để chế tạo các công cụ tạo hình kim loại, chẳng hạn như máy tiện và máy khoan. Điều này cho phép các dụng cụ giữ được lưỡi cắt ngay cả khi chúng rất nóng.

 

January 26, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Xin chào 2024 (9)

by Rose & Cactus January 22, 2024

Một trong những vấn đề toàn cầu nổi bật nhất trong năm 2023, cũng như trong nhiều năm trở lại đây, là vấn đề di cư (Immigration): Từ Á, Phi sang Âu Mỹ hoặc từ những vùng nghèo khó và bất ổn sang nơi giàu có và dễ kiếm việc làm hơn trong một châu lục.

Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn (UNHCR) mới đây đưa ra báo cáo “Xu hướng tị nạn” chấn động về tình hình người di cư, tị nạn trên khắp thế giới trong những tháng đầu năm 2023. Theo đó, số người phải rời bỏ nhà cửa, quê hương “do chiến tranh, đàn áp, bạo lực và vi phạm nhân quyền trên toàn thế giới” tính đến tháng 9/2023 ước tính đã vượt quá 114 triệu người, một con số kỷ lục.

Trong báo cáo, UNHCR đưa ra, số liệu cho thấy số người phải di dời trên toàn thế giới đã không ngừng tăng từ 108,4 triệu người vào cuối năm ngoái lên 110 triệu người vào cuối tháng 6/2023. “Động lực” chính của tình trạng đáng báo động này là các cuộc xung đột ở Ukraine, Sudan, Myanmar và Cộng hòa Dân chủ Congo; cùng với đó là cuộc khủng hoảng nhân đạo kéo dài ở Afghanistan, sự kết hợp của hạn hán, lũ lụt và tình trạng bất ổn ở Somalia, theo UNHCR.

Người đứng đầu UNHCR, Filippo Grandi, ngày 25/10 bày tỏ: “Trọng tâm của thế giới hiện nay là tình hình chiến sự Israel-Hamas và thảm họa nhân đạo ở Gaza, điều này không có gì sai. Nhưng trên phạm vi toàn cầu, có quá nhiều cuộc xung đột đang gia tăng hoặc leo thang, cướp đi nhiều sinh mạng vô tội và khiến người dân phải rời bỏ quê hương”.

Cộng đồng quốc tế đã không có những hành động đủ quyết liệt trong giải quyết hoặc ngăn chặn xung đột, ông Filippo Grandi nói thêm, đồng thời kêu gọi sự hợp tác toàn cầu để chấm dứt bạo lực và tạo điều kiện cho những người phải di dời trở về quê hương.

Con số 114 triệu là mức kỷ lục kể từ khi UNHCR bắt đầu thu thập dữ liệu vào năm 1975, ông Filippo Grandi nhấn mạnh. Báo cáo của UNHCR cũng đưa ra tỷ lệ đáng báo động, cứ 73 người thì có hơn 1 người bị buộc phải di dời ở bất kỳ đâu trên thế giới. Vào giữa năm 2023, có 35,8 triệu người tị nạn đã tìm đường ra nước ngoài và 57 triệu người phải di dời trong nước. Hàng triệu người khác đang xin tị nạn hoặc cần được quốc tế bảo vệ.

Gần một phần ba số người bị di dời đến từ ba quốc gia: Afghanistan, Syria và Ukraine. Các quốc gia có thu nhập thấp và trung bình tiếp nhận 75% người tị nạn và những người có nguyện vọng được quốc tế bảo vệ. Các quốc gia tiếp nhận nhiều người tị nạn nhất là Iran và Thổ Nhĩ Kỳ với 3,4 triệu người mỗi nước, tiếp đến là Colombia với 2,5 triệu và Pakistan với 2,1 triệu. Đức là nước có thu nhập cao hiếm hoi tiếp nhận đến 2,5 triệu người tị nạn.

Gần một nửa dân số Syria vẫn phải di dời vào giữa năm 2023: 6,7 triệu người di tản đến các địa điểm trong nước và 6,7 triệu người tị nạn và xin tị nạn ở nước ngoài, chủ yếu đều ở Thổ Nhĩ Kỳ. Trên toàn cầu, 1,6 triệu đơn xin tị nạn cá nhân mới đã được thực hiện từ tháng 1 đến tháng 6/2023, đây cũng là con số lớn nhất từng được ghi nhận trong cùng kỳ các năm qua. Trong số đó, 540.600 đơn được nộp đến cơ quan chức năng của Mỹ, 150.200 đơn ở Đức và 87.100 đơn ở Tây Ban Nha.

Tuy vậy, điều đáng nói là những ước tính trong báo cáo của UNHCR được đưa ra trước khi xung đột Israel-Hamas bùng nổ. Quân đội Israel ngày 26/10 thông báo đã tiến hành chiến dịch tấn công trên bộ vào nhiều “ổ khủng bố”, cơ sở hạ tầng và các địa điểm phóng tên lửa chống tăng ở Dải Gaza.

Theo Đài phát thanh quân đội Israel, cuộc tấn công trên bộ nhằm mục đích tấn công các vị trí của Hamas. Các tay súng của phong trào Hồi giáo Hamas tràn vào Israel vào ngày 7/10, bắt đầu cuộc tấn công khiến hơn 1.400 người thiệt mạng, chủ yếu là dân thường, đồng thời bắt cóc hơn 220 người khác. Cơ quan y tế tại Gaza cho biết các cuộc tấn công trả đũa của Israel đã khiến hơn 6.500 người Palestine thiệt mạng.

Theo Văn phòng Điều phối các vấn đề nhân đạo của Liên hợp quốc (OCHA), số người phải di tản trong nội địa ở Gaza ước tính vào khoảng 1,4 triệu người. Nhiều chuyên gia quan ngại rằng số người bị ảnh hưởng và phải di dời tại đây có thể cao hơn nhiều, nhưng do tình hình bất ổn, chưa thể đưa ra những số liệu chính xác có thể được kiểm chứng.

“Khi chúng ta theo dõi các sự kiện diễn ra ở Gaza, Sudan và những nơi xảy ra xung đột khác, triển vọng hòa bình và các giải pháp cho người tị nạn và những nhóm dân cư phải di dời khác có vẻ như rất xa vời”, người đứng đầu UNHCR nhận định. “Nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc”, ông Filippo Grandi nói thêm, khẳng định rằng “cùng với các đối tác của mình, UNHCR sẽ tiếp tục thúc đẩy và tìm kiếm các giải pháp cho người tị nạn”.

Một tia sáng hiếm hoi trong báo cáo của UNHCR đó là khoảng 3,1 triệu người đã trở về nhà trong nửa đầu năm 2023, bao gồm 2,7 triệu người phải di dời trong nội bộ một quốc gia. Ngoài ra, hơn 404.000 người tị nạn được ghi nhận đã trở về nước, cao hơn gấp đôi năm 2022, bất chấp những điều kiện an toàn chưa được đảm bảo tại quê nhà.

Báo cáo của UNHCR được đưa ra trước thềm Diễn đàn về người tị nạn toàn cầu (GRF) lần thứ hai, sự kiện lớn nhất thế giới về người tị nạn và những người bị buộc phải di dời khác, tại Geneva, Thụy Sĩ từ ngày 13 đến ngày 15/12 năm nay. Đại diện các chính phủ, người tị nạn, chính quyền địa phương, tổ chức quốc tế, xã hội dân sự và khu vực tư nhân sẽ tham gia diễn đàn nhằm tăng cường phản ứng toàn cầu và tìm kiếm giải pháp cho cuộc khủng hoảng này.

Các cuộc di cư hàng loạt lớn đang diễn ra ở các tuyến:

– Tuyến đường Địa Trung Hải

– Tuyến đường Trung Mỹ

– Tuyến đường Đông Nam Á

Tính đến thời điểm Tháng 9/2023, 2.500 người đã chết hoặc mất tích khi cố gắng vượt Địa Trung Hải để đến châu Âu, trong khi khoảng 186.000 người đã đến các nước châu Âu trong cùng thời kỳ, Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn cho biết.

Các gia đình di cư đến El Paso, Texas, từ Mexico chỉ vài ngày trước khi Điểu khoản 42 hết hạn, một hạn chế về sức khỏe cộng đồng trong thời đại đại dịch cho phép chính phủ Hoa Kỳ nhanh chóng từ chối những người di cư ở biên giới Mỹ-Mexico.
John Moore / CNN

Nhật ký Jack,

Jan 22

Có lẽ tất cả các bạn của tôi đã về đến quê hương. Chỉ còn tôi vẫn đang trên chuyến hành trình của mình, nó đã kéo dài hơn dự kiến. Và hoàn toàn không nằm trong kế hoạch ban đầu của tôi. Để tôi kể cho các bạn nghe đầu đuôi là thế này:

Ấy là khi rời khỏi lâu đài nho ở Vùng Tuscany, nước Ý tôi chợt nảy ra ý muốn lang thang vài nơi nữa để khám phá hết vẻ đẹp của đất nước ven bờ Địa Trung Hải này.

Từ Tuscany tôi nhảy tàu thủy vượt biển tới thành phố cổ với kiến trúc Ba rốc tuyệt đẹp Catania, nằm trên hòn đảo Sicily. Bạn nào đam mê tiểu thuyết bất hủ “Bố già” thì không thể không biết đến địa danh này.

Quả là không vô ích, vẻ đẹp mê hoặc của biển Địa Trung Hải với làn nước và bầu trời xanh ngắt, với bãi cát trải dài và mịn màng đã lấy đi của tôi hàng giờ ngắm cảnh trên những phiến đá được mài giũa không ngừng nghỉ bởi những con sóng tung bọt trắng xóa.

Thật với các bạn, lúc đó trong đầu tôi cũng hy vọng có nàng tiên cá xinh đẹp nào đó bất ngờ xuất hiện như hình ảnh được mô phỏng ở thủ đô Copenhaghen , Đan Mạch :))). Được thế thì chuyến đi của tôi không còn có thể hoàn hảo hơn nữa, chấm điểm 10/10 :))).

Áy nhưng, chờ đợi mãi mà không có nàng tiên cá  nào hiện ra trước mắt cả.  Có lẽ vùng Sicily này nhiều các anh hùng hảo hán quá nên nàng sợ chăng ? :))). Tôi đoán thế và vì vậy, sang ngày thứ năm, tôi quyết định sẽ nhổ neo.

Tuy vậy, cuộc đời khá là công bằng, khi thượng đế không cho tôi cái này thì sẽ cho tôi một sự trải nghiệm khác. Một buổi sáng,  là buổi cuối cùng tôi lưu lại đây, thì tôi tình cơ nghe thấy thông báo phát đi từ một con tàu mang tên “Responder” đậu ngay sát chỗ phiến đá tôi vẫn đứng ngắm biển. Nội dung bản thông báo là Thủy thủ đoàn tàu này đang cần tuyển một tình nguyện viên để giúp đỡ  họ trong việc giải cứu những người tị nạn đi từ  bờ bên kia Địa Trung Hải phía lục địa châu Phi.

Tôi nghe đi nghe lại đến hai, ba lần và quyết định thử sức với dịp may hiếm hoi trong đời. Cũng dễ,  bởi vì tôi chưa mua vé về quê hương. 

Và như thế, tôi đã bước lên chiếc Responder ngay khi bình minh hé rạng những tia nắng đầu tiên. Tất nhiên đây là tàu cứu hộ nên không thể to lớn và đẹp đẽ như con tàu Titanic được. 

Nhưng điều đó chẳng khiến tôi buồn phiền tí nào, nếu có một chút tiếc nuối nào đó thoáng qua thì chỉ bởi vì chắn chắn trên con tàu này không bao giờ có nàng Rose  nào cả :))). 

Đó là tất cả những ý nghĩ tôi có thể joke với các bạn thời điểm mà tôi mới chỉ đứng dưới con tàu Responder. Và những thứ này hoàn toàn biến mất một cách tự nhiên, ngay khi tôi lênh đênh trên biển, được chứng kiến và đối mặt với thực tại nghiệt ngã của những phận người mỏng manh và đầy ám ảnh.

Bạn hãy đi cùng tôi để biết tại sao tôi lại nói như vậy.

https://roseandcactus.com/wp-content/uploads/2024/01/V1-1.mp4

 

NHỮNG CUỘC VƯỢT BIỂN NÀY KHÔNG CÓ GÌ NGOÀI CÁI CHẾT

Câu chuyện về người cứu hộ và một ngày tuyệt vọng trên biển

These crossings are nothing but fatal

The tale of one rescuer and one desperate day at sea

By Moni Basu/ CNN

Video by Joe Sheffer/ CNN

Mặt trăng chỉ là một mảnh mờ nhạt vào buổi sáng đầu tháng Bảy này và không có ánh sáng, bầu trời và biển hòa vào bóng tối sâu đến mức trước khi John Hamilton có thể nhìn rõ những người mà ông đến để cứu, ông  có thể ngửi thấy mùi của họ. Đó là mùi chua chát của nỗi khốn cùng của con người. Mồ hôi, nước tiểu, chất nôn, máu. Ông cầu nguyện đó không phải là mùi của cái chết.

Vào lúc mặt trời mọc ngày hôm trước, Hamilton đứng trên cầu tàu của mình, Topaz Replyer, và ngắm nhìn toàn cảnh thủ đô Valletta kiên cố của Malta. Màn đêm nhường chỗ cho cảnh tượng những tòa nhà bằng đá vôi hàng thế kỷ chìm trong màu sắc rực lửa. Phía trước là lối vào biển Địa Trung Hải, lung linh trong ánh sáng mới của buổi sáng.

Không khí trong lành; nước gần như tĩnh lặng. Hoàn hảo cho những người đi biển và đi thuyền — nhưng đối với Hamilton thì không như vậy. Đối với ông, những điều kiện này báo trước sự nguy hiểm.

Ở tuổi 50, người lãnh đạo lực lượng tìm kiếm và cứu hộ này biết một Địa Trung Hải còn đáng sợ hơn những gì mà những người đi nghỉ thờ phượng. Ông đã chứng kiến ​​vùng nước yêu dấu của nó gây ra nỗi kinh hoàng, độ sâu tối tăm của nó trở thành luyện ngục.

Vùng biển định hình cuộc đời ông đã trở thành tuyến đường di cư nguy hiểm nhất thế giới. Thời tiết xấu trong vài ngày qua đã mang lại mốt sự bình yên tương đối cho Hamilton và thủy thủ đoàn của ông, những người đang tuần tra vùng biển giữa Libya và Ý.

Gió giật và biển động ngăn cản những chiếc thuyền di cư nhỏ ra khơi, nhưng điều trớ trêu tàn khốc là vào một ngày huy hoàng như thế này, mọi thứ có thể trở nên tồi tệ.Một chiếc thuyền hoa tiêu hộ tống chiếc Responder dài 167 feet ra khỏi Cảng Grand của Malta.

Trên tàu cùng với Hamilton có năm thành viên trong nhóm của Trạm cứu trợ người di cư ngoài khơi, hay MOAS, một tổ chức nhân đạo tư nhân có trụ sở tại Malta với một nhiệm vụ duy nhất: giải cứu mọi người. Một bác sĩ và bốn y tá từ nhóm hỗ trợ y tế Khẩn cấp của Ý cũng có mặt trên tàu, cùng với một đầu bếp, các sĩ quan và nhân viên bảo trì của “Topaz Marine and Energy”, công ty sở hữu Replyer.

Ít ai biết rõ vùng biển này hơn Hamilton.Ông đã đi biển gần như suốt cuộc đời mình, đầu tiên bởi ông là  con trai của một người Scotland khao khát được gia nhập Hải quân – mặc dù hoàn cảnh đã dẫn đến sự nghiệp trong Quân đội – và sau đó là một thủy thủ. Như thể nước mặn chảy qua huyết quản của ông.

Nhưng phải đến cuối những năm 1990, Hamilton, người từng phục vụ trong phi đội hàng hải của Lực lượng Vũ trang Malta, lần đầu tiên chứng kiến ​​sự tuyệt vọng của con người.Đó là khi làn sóng di cư “bất thường” của người châu Phi qua Địa Trung Hải bắt đầu gia tăng và các thiết giáp hạm của Malta thường xuyên giải cứu những người tị nạn gặp nạn. Họ đến từ các quốc gia gặp khó khăn như Bờ Biển Ngà, Liberia, Somalia và Eritrea và lên thuyền từ Maroc và Tunisia để đến Tây Ban Nha và Ý.

Hai thập kỷ sau, người dân từ khắp châu Phi và một phần châu Á khởi hành từ các cảng Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập và Libya để thực hiện chuyến vượt biển nguy hiểm.Bây giờ nó xảy ra ở quy mô mà Hamilton không thể tưởng tượng được; vào năm 2015, một triệu người đã đến châu Âu, chủ yếu là Hy Lạp và Ý, qua Địa Trung Hải.

Họ là những người tị nạn và di cư kinh tế chạy trốn khỏi những đất nước bị tàn phá bởi chiến tranh, đàn áp và nghèo đói. Cuộc hành trình của họ đầy nguy hiểm trên những chiếc thuyền đánh cá bằng gỗ quá đông đúc và những chiếc xuồng hơi mỏng manh bằng polyurethane khó có thể vượt sông chứ đừng nói đến một vùng biển rộng lớn.

Họ mạo hiểm mọi thứ để có được cơ hội tự do và nhân phẩm. Nhiều người đã chết. Chỉ riêng năm nay, hơn 3.000 người đã chết hoặc mất tích ở Địa Trung Hải. Tổ chức Di cư Quốc tế cố gắng hết sức để thống kê nhưng con số thực tế có thể cao hơn nhiều. Có bao nhiêu chiếc thuyền không bao giờ được phát hiện? Có bao nhiêu người không bao giờ được cứu vớt từ biển?

Hamilton lo ngại năm nay có thể là năm tồi tệ nhất trong lịch sử. Mặt trời bắt đầu nhô cao hơn trên bầu trời và xuyên qua nhiều cửa sổ trên mũi tàu chiếc  Responder. Khuôn mặt phong trần của Hamilton thậm chí còn có vẻ hồng hào hơn trong ánh sáng này. Ông đã nghỉ hưu và quay trở lại với công việc mà ông đã làm tốt nhất với tư cách là một sĩ quan bảo vệ, đổi đồng phục của mình lấy quần cộc và chiếc áo polo màu xanh nước biển có in logo MOAS.

Ông nhìn ra boong chính, được trang bị hai chiếc tàu cứu hộ nhanh được sơn màu cam rực rỡ giống như hàng trăm chiếc áo phao được nhét trong những chiếc túi khổng lồ. Hai chiếc tàu cao tốc mang tên Alan và Ghalib, hai anh em người Syria bị chết đuối vào tháng 9/2015.

Hình ảnh thi thể nhỏ bé của cậu bé 3 tuổi Alan Kurdi dạt vào bãi biển Thổ Nhĩ Kỳ đã khiến cả thế giới thức tỉnh về mức độ nghiêm trọng của khủng hoảng di cư tới châu Âu. Hamilton nhìn thấy tên của Alan và Ghalib hàng ngày. Chúng khiến ông nhớ lại khoảnh khắc đau buồn nhất trên biển – khoảnh khắc xảy ra vào một đêm đen như mực vào tháng 1 năm ngoái.

Ông đang dẫn đầu các nhiệm vụ tìm kiếm và cứu hộ trên tuyến đường di cư từ Thổ Nhĩ Kỳ đến Hy Lạp thì nhóm của ông phát hiện một chiếc thuyền nhỏ gần đảo Agathonisi của Hy Lạp. Một kẻ buôn lậu người Thổ Nhĩ Kỳ đã lái tàu quá nhanh. Hắn ta rẽ ngoặt, va vào đá và lật úp.

Hai chục hành khách, hầu hết là các gia đình người Syria và Iraq, đã lao xuống biển và bám chặt vào mũi tàu, phần duy nhất của con thuyền vẫn nổi.Hamilton nghe thấy tiếng rên rỉ của những người tị nạn. Ông biết thủy thủ đoàn của mình phải làm việc nhanh chóng, trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ không thể chịu đựng được nước lạnh lâu.

Hamilton tăng tốc đến hiện trường và thợ lặn cứu hộ đã có mặt trên biển trong vòng bảy phút.Ba đứa trẻ được buộc chặt vào mẹ để đảm bảo an toàn. Một cậu bé 2 tuổi có khuôn mặt xanh xao. Những người còn lại, một bé trai 2 tuổi và một bé gái 4 tuổi, đều không thở. Mẹ của chúng không nhận ra bọn trẻ đã chết.“Con trai của cô không còn sống nữa,” Hamilton nói với một người trong số họ bằng tiếng Malta, một ngôn ngữ gần với tiếng Ả Rập mà người Syria có thể hiểu được. Tiếng khóc của cha mẹ xuyên thấu màn đêm.

20 người khác mà được cứu vớt chắc chắn sẽ chết vì hạ thân nhiệt hoặc chết đuối nếu phi hành đoàn MOAS không tìm thấy họ. Nhưng đối với Hamilton, đêm đó được định nghĩa bằng sự ra đi của ba sinh mạng vô tội, một đêm mà ông cảm thấy Chúa thoáng chốc rời xa ông.

Ông nói với những người được ông cứu rằng ông thà chết trên đất liền; điều gì đó về việc chết trên biển đặc biệt ám ảnh. Có lẽ vì đó là một cái chết lặng lẽ, cô đơn. Có lẽ vì trong khoảnh khắc đó, giữa biển nước bao la,  sự sống dường như thật tầm thường. Khi chiếc Responder tiến vào vùng biển rộng, tin nhắn về những chiếc thuyền di cư vang lên trên đài phát thanh.

Hoạt động ở trung tâm Địa Trung Hải đã tăng lên vào mùa xuân này, đặc biệt là sau khi Thổ Nhĩ Kỳ đạt được thỏa thuận với Liên minh châu Âu để đóng tuyến đường di cư đến Hy Lạp và các nước ở phía bắc áp đặt các hạn chế biên giới. Cho đến nay, mùa hè đã khiến Hamilton bận rộn.

Replyer bay theo hướng tây nam, hai động cơ Caterpillar của nó quay với tốc độ 1600 vòng/phút. Hamilton đặt ống nhòm xuống, với lấy một tách trà và bắt đầu một cuộc hành trình khác đầy ẩn số.

Khủng hoảng ngày càng gia tăng. Trời tối khi chiếc Responder tiếp cận “the zone”, vùng biển gần bờ biển Libya giữa Zuwarah và Sabratha, các thành phố phía tây Tripoli đã trở thành trung tâm di cư. Con tàu đến đủ gần đất liền để Hamilton và thủy thủ đoàn nhìn thấy ngọn lửa từ các ống khói của nhà máy lọc dầu.

Có các tàu cứu hộ khác trong khu vực do Frontex, cơ quan biên giới Liên minh Châu Âu và các tổ chức nhân đạo như Sea Watch và Medecins Sans Frontieres (Bác sĩ không biên giới) điều hành. Tất cả phải cách bờ biển ít nhất 7 dặm; bất cứ điều gì gần hơn là lãnh thổ Libya.

Trước cái chết khủng khiếp của mình vào năm 2011, Moammar Gadhafi đã cảnh báo rằng nếu không có một Libya ổn định, tình trạng di cư sang châu Âu sẽ trở nên không thể kiểm soát được. Gần 5 năm sau, lời tiên tri của ông đã trở thành hiện thực.Việc Libya rơi vào tình trạng hỗn loạn đã giúp thúc đẩy hoạt động buôn lậu người sinh lợi.

Những người di cư châu Phi đến miền nam Libya được vận chuyển qua sa mạc đến các bãi biển phía bắc, nơi họ lên thuyền đến châu Âu. Nhiều người được thông báo rằng họ sẽ đến Ý trong vài giờ nữa. Thực tế là chuyến đi đến đảo Lampedusa của Ý, lãnh thổ châu Âu gần bờ biển Bắc Phi nhất, phải mất ít nhất 40 giờ trên những chiếc thuyền nhỏ chạy với tốc độ 5 dặm một giờ.Trái tim Hamilton trở nên trĩu nặng khi nói về Mare Nostrum, hay Biển của chúng ta, cái tên mà người La Mã đặt cho Địa Trung Hải.

“Tại sao những người vô tội phải gặp nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì họ không biết sự nguy hiểm của biển?” ông tự hỏi. Ông  đoán rằng nhiều người mà ông giải cứu chưa bao giờ nhìn thấy một vùng nước dường như vô tận trước đây.

Có thể họ đến từ một quốc gia không giáp biển như Mali, Niger hay Ethiopia, hoặc từ một ngôi làng nội địa xa xôi ở Sudan hoặc Nigeria. Thật bi thảm biết bao khi cái nhìn đầu tiên về biển lại trở thành lần cuối cùng của họ. Hamilton đã trải qua 27 năm cuộc đời trên các tàu quân sự của Malta tuần tra Địa Trung Hải.

Khi ông nghỉ hưu vào đầu năm 2014, vợ ông, Mary, đã nói với ông rằng ông sẽ không thể rời xa vùng nước được. Và dù ông cố gắng sống một cuộc sống nhàn nhã trên đất liền, Mary vẫn đúng.Cuộc phiêu lưu của ông với MOAS bắt đầu khi một triệu phú trẻ người Mỹ, Chris Catrambone, thành lập chiến dịch giải cứu cùng với người vợ người Ý của anh, Regina.

Cặp đôi đã chi 8 triệu đô la tiền riêng của mình để biến chiếc tàu đánh cá Phoenix năm 1973 thành một tàu tìm kiếm và cứu hộ được trang bị hai máy bay trực thăng không người lái điều khiển từ xa với máy quay video HD sẽ mở rộng đáng kể việc tìm kiếm người di cư trên biển.

Hamilton cảm động trước sự cam kết của cặp đôi; rằng họ sẽ dùng tài sản của mình để cứu mạng sống.  đã đi thuyền Phoenix từ Virginia trở về Malta và chỉ huy sứ mệnh đầu tiên của nó vào ngày 30 tháng 8 năm 2014; Cuộc giải cứu đầu tiên của nó là một chiếc thuyền gỗ chở 320 người Syria và Palestine.Tính đến thời điểm năm 2014 kết thúc, 3.279 người đã chết hoặc mất tích ở Địa Trung Hải.

Năm ngoái, con số này đã tăng vọt lên 3.673 và MOAS đã thuê tàu Replyer hoàn toàn mới của Topaz Marine and Energy gia nhập Phoenix.MOAS ước tính nó đã cứu sống 22.000 người kể từ khi bắt đầu hoạt động.Hamilton không hề tỏ ra biết cách ngăn chặn những chuyến đi biển chết người.

Ông chỉ biết một điều: Cuộc khủng hoảng di cư đang gia tăng.Ông hiểu rằng hoàn cảnh khủng khiếp đã thúc đẩy mọi người đi tới hành trình của họ. Ông đề cập đến những người Syria chạy trốn chiến tranh kéo dài và người thiểu số Yazidis ở Iraq, bị phiến quân IS săn lùng.“Nhưng tôi sẽ không vượt biển như vậy,” ông nói. “Ngay cả một mình tôi cũng không, đừng bận tâm đến gia đình tôi. Những cuộc vượt biên này chẳng là gì ngoài việc sẽ bỏ mạng.“

Hamilton đoán rằng có rất nhiều người đang mong chờ thời tiết tạnh ráo và hiện đang chuẩn bị khởi hành từ nhiều bãi biển khác nhau trên bờ biển Libya. Ông không thể nhìn thấy họ, nhưng ông biết họ ở đó. Họ luôn rời đi vào lúc nửa đêm để có thể lẻn ra ngoài mà không bị phát hiện trong bóng tối.Phi hành đoàn của ông không thể làm gì ngoài việc chờ đợi.

Hamilton đi ngủ sớm. Đến 9 giờ tối, ông đã chui vào giường của mình. Linh cảm của ông: Ông sẽ cần tất cả năng lượng của mình vào lúc bình minh.

https://roseandcactus.com/wp-content/uploads/2024/01/V2.mp4

Với 400 USD, một chiếc xuồng hơi và sự nguy hiểm

Cách con tàu MOAS vài dặm về phía nam, rất nhiều người tập trung trên các bãi biển Libya để vượt biển. Sau những chuyến hành trình dài bằng đường bộ, thời điểm quyết định cuối cùng của họ đã đến. Họ bị những kẻ buôn lậu người Libya cầm súng AK-47 lùa từ những khu nhà có tường bao quanh đến lướt sóng.

Một trong những người di cư là Mogahid Sabeel của Sudan.

Sabeel cố gắng ngủ trên sàn đất của một nhà kho nơi anh bị bắt nhưng anh quá lo lắng, lạnh và đói – hôm nay là tháng Ramadan và anh đã nhịn ăn từ lúc mặt trời mọc.Những kẻ buôn lậu hứa với Sabeel rằng 400 đô la sẽ mua cho anh ta một chuyến đi trên một tàu container chở hàng hoặc một tàu đánh cá.

Không có con tàu nào như vậy trong tầm mắt; chỉ có một chiếc xuồng ba lá bơm hơi dài 20 foot chạy bằng động cơ phía ngoài.Sabeel có thể nói chiếc xuồng hơi gây nguy hiểm. Nhưng đến giờ, nỗi sợ hãi của anh đối với dân quân Libya và những kẻ buôn lậu đã lớn hơn những rủi ro trên biển khơi.

Anh  yêu cầu một chiếc áo phao. Được, được, anh sẽ có được một chiếc, những kẻ buôn lậu nói. Họ cũng hứa sẽ cung cấp điện thoại vệ tinh trong trường hợp khẩn cấp. Không còn câu hỏi nào nữa, họ hét lên, chĩa súng. Họ ném năm sáu can nhựa chứa nhiên liệu xuống thuyền.

Lúc đó là 2h30 sáng khi Sabeel hành quân ra mép nước cùng 75 đàn ông, 53 phụ nữ và 4 trẻ em. Họ được lệnh cởi giày và mang xuồng hơi ra ngoài lướt sóng. Những kẻ buôn lậu sắp xếp họ thành ba hàng. Những người ở mép ngoài thuyền đặt một chân xuống nước và một chân vào trong. Một số phụ nữ nằm ở giữa với những người ở trên để 133 người có thể chen chúc vào chiếc xuồng  hơi  dành cho 25 người.

Sự sắp xếp của con người gần giống với những bức vẽ về những người bị nhồi nhét trên những con tàu nô lệ từng đi đến châu Mỹ, chỉ ở quy mô nhỏ hơn. Một trong những kẻ buôn lậu nhảy lên xuồng, nổ máy và lái những người di cư ra biển. Sau một giờ, anh ta xuống tàu và lên một chiếc thuyền đã đến để đưa anh ta trở lại đất liền.

“Hãy nhìn những ngôi sao đó,” anh ta nói và chỉ lên trên. “Chúng có nghĩa là hướng bắc. Hãy đi theo chúng.”Đột nhiên đại dương và bầu trời có cùng một màu: đen. Không có áo phao, không có điện thoại hoạt động. Không có nước. Không có thức ăn.

Thực tế giáng xuống  nặng nề đến nỗi hầu hết mọi người thậm chí không thể thốt nên lời hoảng sợ. Họ ngồi im lặng, sợ đến mức không thốt nên lời. Họ uống nước muối để làm dịu cơn khát. Sabeel ngồi ở đuôi tàu, chân phải ngâm trong nước — và bắt đầu run rẩy.

Anh mới 33 tuổi, còn quá trẻ để chết. Hiện tại anh đã phải chịu đựng rất nhiều rồi. Từ quê hương Sudan, anh đã đi nhiều tháng và qua ba quốc gia để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Một cuộc nội chiến đẫm máu đã chấm dứt kế hoạch điều hành trang trại của gia đình anh ở Darfur; gia đình anh đã bỏ nhà cửa ruộng vườn để thoát khỏi cảnh đổ máu và di chuyển về phía nam để bắt đầu lại.

Liên doanh đó cũng kết thúc sau khi Nam Sudan giành được độc lập vào năm 2011 và xung đột nội bộ xảy ra sau đó. Sabeel, người nghiên cứu khoa học nông nghiệp tại Đại học Gezira, đã thử sức mình với các doanh nghiệp kinh doanh nhỏ ở Ethiopia và Dubai nhưng gặp khó khăn.

Cuối cùng anh đã trốn sang Cairo vào năm 2014 sau khi bị nhắm đến ở Sudan vì tham gia vào các cuộc biểu tình Mùa xuân Ả Rập. Anh  nghĩ mình là một người Hồi giáo tự do và chắc chắn rằng anh sẽ bị bắt ở quê nhà. Anh nghe nói tình hình việc làm ở Libya tốt hơn và đã trả tiền để nhập cảnh vào nước này bất hợp pháp, nhưng mọi thứ không diễn ra như kế hoạch và anh  rơi vào tay dân quân và bọn buôn lậu.

Anh nói rằng họ đòi nhiều tiền hơn, bắt anh làm con tin và nhốt anh nhiều ngày liền. Sau nhiều tuần trải qua đau khổ, anh đã đến được nhà người anh họ ở Tripoli. Nhưng anh biết mình không thể ở lại Libya. Khoảng trống chính trị sau Gadhafi đã mở đường cho lực lượng dân quân và thậm chí cả ISIS thiết lập quyền lực.

Một số ít công việc sắp có hầu như không ổn định. Anh sống trong nỗi sợ hãi bị bắt cóc hoặc bị giết. Anh biết rằng các con tàu đã rời Libya đến Ý, vì vậy anh đã bỏ hai chiếc áo sơ mi, một chiếc quần đùi và đồ lót vào một chiếc túi đeo  bằng da có khắc chữ do một người bạn nghệ sĩ ở Sudan làm và sắp xếp cho chuyến đi. Những kẻ buôn lậu cử một tài xế lái chiếc Nissan Maxima cũ màu trắng đưa anh và hai người đàn ông Sudan khác về phía tây dọc theo bờ biển.

Họ di chuyển qua các trạm kiểm soát cho đến Zawiyah, nơi họ thay đổi ô tô và lộ trình để tránh lực lượng dân quân được trang bị vũ khí hạng nặng. Cuối cùng họ cũng đến được nhà kho ở Sabratha vào cùng thời điểm John Hamilton chuẩn bị đi ngủ trên Replyer.

Bây giờ, dưới bầu trời đầy sao, Sabeel cố gắng bình tĩnh lại. Giá như họ có thể đến được châu Âu bằng một phép màu nào đó, có thể ai đó sẽ công nhận tấm  bằng đại học của anh và cuối cùng anh có thể sống sung túc.  Nhưng hai giờ đã trôi qua và đằng sau anh, anh vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn của Libya. Ở mũi tàu, một trong hai tấm ván ép gia cố bắt đầu nứt do sức nặng của hành khách.

Con thuyền đang nghiêng.

Bức ảnh này do Lực lượng bảo vệ bờ biển Hy Lạp cung cấp, cho thấy mọi người trên một tàu đánh cá đông đúc trước khi nó bị lật úp ngoài khơi bờ biển.
Chiếc thuyền chở tới 750 người tị nạn và người di cư Pakistan, Syria, Ai Cập và Palestine. Hàng chục thi thể đã được tìm thấy, nhưng hàng trăm thi thể khác vẫn mất tích và được cho là đã chết.
Cảnh sát biển Hy Lạp

Mùi hôi của sự khốn khổ của Con Người.

Tín hiệu đầu tiên trên radar xuất hiện lúc 3:45 sáng. Một máy bay không người lái được điều động từ tàu trong đội MOAS gần đó, Phoenix. Đó là máy bay không người lái Schiebel cấp quân sự với camera hồng ngoại có khả năng phát hiện tàu vào ban đêm.

Gần 70% số thuyền di cư mà MOAS giải cứu được xác định bằng máy bay không người lái đang lùng sục trên biển. Hamilton và đội cứu hộ của ông mặc bộ áo liền quần bảo hộ màu trắng, mũ bảo hiểm và áo phao rồi báo cáo lên boong chính. Các nhân viên y tế cũng làm như vậy – điều quan trọng là phải duy trì các điều kiện vệ sinh trên tàu, đặc biệt là khi đón những người mắc bệnh chưa rõ hoặc chưa được chẩn đoán.

Chiếc Responder chạy về phía tọa độ được xác định bởi máy bay không người lái. Hamilton ra lệnh hạ Ghalib, một trong những tàu cứu hộ nhanh màu cam, xuống biển. Ông nhảy vào cùng với một thợ lặn cứu hộ được chứng nhận, Nick Romaniuk.

Romaniuk đã từ bỏ một công việc thương mại đầy lợi nhuận sau trải nghiệm ở trại tị nạn ở Hy Lạp. Ở đó, ông gặp một cậu bé Yazidi mặc áo Sesame Street, người đã bị các chiến binh IS ném vào lửa và có những vết sẹo dọc cánh tay. Một tuần sau, Romaniuk gia nhập MOAS.

Đèn pha của Replyer cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc thuyền di cư. Nó chẳng thể khác hơn được, một chiếc xuồng hơi nhỏ với những người chen chúc nhau dưới cái nóng.

Mùi hăng nồng; họ không có nơi nào để giải tỏa, và một số người phát bệnh vì chuyến đi. Những người khác đang chảy máu vì những vết thương trong cuộc hành trình của họ cho đến thời điểm này.

Hamilton và Romaniuk bắt đầu ném áo phao xuống biển. Đó luôn là bước đầu tiên phòng trường hợp xuồng bị lật trong quá trình cứu hộ. Những người di cư la hét sau mỗi chiếc áo phao được tung lên không trung, nghĩ rằng chiếc áo này có thể là chiếc cuối cùng. Romaniuk lên xuồng, ngồi ở mũi tàu và cố gắng giữ cho mọi người bình tĩnh. Ông nghĩ nếu những người đồng hương Anh quốc của mình căm ghét người di cư có thể ở đây lúc này, họ cũng sẽ nhảy xuống nước để cứu ai đó.

Hamilton quyết định biển đủ yên  để điều động chiếc xuồng đến chiếc Responder và trực tiếp dỡ người xuống thay vì chuyển họ lên tàu Ghalib.

“Hãy nghe tôi nói,” ông hét lên. “Việc chúng tôi sắp làm là đưa chiếc xuồng này đến cạnh chiếc thuyền lớn và tôi cần các bạn cho chân vào trong.”

Những người di cư di chuyển xung quanh và một số cố gắng đứng dậy. Những chiếc xuồng lắc lư từ bên này sang bên kia.

“Bình tĩnh nào,” Hamilton hét lên lần nữa, biết rằng hầu hết những người di cư có thể không hiểu được tiếng Anh. “Đừng đứng lên. Hãy ngồi xuống. Đừng đánh nhau. Mọi người, im đi.”

Ông ghét phải hung hăng với những người quá dễ bị tổn thương, nhưng không có cách nào khác để kiểm soát tình hình. Xuồng có thể bị lật, hoặc ai đó có thể rơi xuống nước và bị đè bẹp giữa các thuyền. Khi chiếc xuồng đi cùng với chiếc Responder, mọi người đều cố gắng thoát ra ngoài cùng một lúc.

“Chờ đã, chờ đã,” Hamilton nói với họ. “Không cần vội. Hiện tại các bạn đều an toàn.”Lần lượt 108 người được kéo ra khỏi xuồng, bắt đầu từ trẻ em và phụ nữ. Hamilton hồi hộp chờ đợi. Đôi khi ông đã chứng kiến ​​một chiếc thuyền di cư trống rỗng chỉ để lộ thi thể của những người đã chết vì ngạt thở, mất nước hoặc kiệt sức. Sáng nay ông cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi người đều đã sống sót.

Họ đến từ Châu Phi: Ethiopia, Gambia, Guinea, Senegal, Nigeria, Mali. Một người đàn ông không mặc gì ngoài đồ lót. Một người khác mặc áo khoác phao North Face màu xám dành cho mùa đông. Hầu hết đều đi chân trần, những đôi chân như gỗ mun phủ đầy bụi và muối biển màu trắng.

Họ mang theo một ít đồ – một bàn chải đánh răng nhét trong túi ngực, một túi nhựa đựng ảnh của những người thân yêu bị bỏ lại. Ba người đàn ông Hồi giáo quay mặt về hướng đông về phía Mecca và quỳ xuống cầu nguyện. Một người Công giáo làm dấu thánh giá.

Đội cứu hộ MOAS vỗ nhẹ vào những người đàn ông để đảm bảo không ai mang theo vũ khí hoặc bật lửa. Các y tá cấp cứu hỏi xem họ có bị thương tích gì không.

Một người đàn ông đến từ Guinea cho biết những kẻ buôn lậu đã dùng thanh sắt đánh vào chân anh.Y tá Yohanes Ghebray dẫn bệnh nhân vào phòng khám được bố trí bên trong cabin tàu. Ông biết hoàn cảnh của những người di cư. Cách đây nhiều năm, ông cũng là một trong số đó khi chạy trốn khỏi quê hương Eritrea trên một chiếc thuyền ọp ẹp và được giải cứu theo cách tương tự.

Ông đã được hỗ trợ bởi Jean de Dieu Bihizi, người nghiên cứu triết học tại nhà ở Burundi nhưng cảm thấy việc đưa ra lý thuyết về các vấn đề của thế giới là chưa đủ – ông cần phải làm điều gì đó thực tế hơn. Ông nhớ lại một cuộc giải cứu trong đó có hai người phụ nữ đến từ Mali đã nhìn thẳng vào mắt ông và nói: Nếu chúng tôi chết, xin hãy mang  các con của chúng tôi đi và đảm bảo rằng chúng được học hành. Bihizi ngạc nhiên trước sự tin tưởng của họ.

Bên trong, bác sĩ Mimmo Risica viết nguệch ngoạc một con số lên băng che màu đỏ và dán nó lên ngực của những ca bệnh nghiêm trọng nhất. Khi chiếc Responder chuyển những người di cư sang một con tàu hoặc bến cảng khác ở Ý, các bác sĩ sẽ hướng tới những bệnh nhân được gắn thẻ trước tiên.

Risica là một bác sĩ tim mạch đã nghỉ hưu đến từ Venice, một người đàn ông trầm tính, tình nguyện dành thời gian để làm điều gì đó tốt đẹp và mang theo một miếng Parmigiano-Reggiano yêu thích mà ông cạo lên mì ống mỗi  bữa tối.

Ông đã giữ bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc khi tiếp xúc hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác.Chẳng bao lâu sau, một phần ba boong chính của Replyer đã chật kín người.

Nhưng ngày vẫn còn dài.  Hamilton cảm nhận được nhiều điều hơn nữa sẽ đến.

https://roseandcactus.com/wp-content/uploads/2024/01/V3.mp4

 

‘Các anh đang đưa chúng tôi đi đâu?’

Vào lúc 7:10 sáng, máy bay trực thăng xác nhận có thêm hai chiếc thuyền nữa gần vị trí của chiếc Responder. Một chiếc – chở Mogahid Sabeel – đang cách bờ biển Libya 27 dặm về phía bắc. Bây giờ trời đã sáng nhưng Sabeel không thể biết phải làm gì với chiếc Responder. Những hành khách đồng hành của anh nghĩ rằng đó là một chiếc thuyền cướp biển Libya và sợ hãi rằng họ sẽ bị đưa trở lại Libya hoặc bị giết và bỏ xác trên biển.

Họ hét vào mặt người lái thuyền của mình để lái về phía tây, tránh xa chiếc Responder. Nhưng sau đó, họ nhìn thấy dòng chữ “MOAS” được viết bằng tiếng Anh ở mạn tàu. Khi chiếc Responder đến gần hơn, những người di cư phát hiện tàu cứu hộ nhanh Ghalib đang lao xuống nước. Họ nhìn thấy những người da trắng đứng trên boong.

Họ nhận ra con tàu là của châu Âu. Sabeel liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang nhanh chóng cạn pin của mình: Bây giờ là 7:35 sáng. Khi tàu cứu hộ lao về phía họ, anh cảm thấy một niềm an ủi mà anh đã không biết đến trong nhiều tháng.

Anh nhìn thấy Hamilton đang đứng gần mũi tàu Ghalib và nhận ra những chiếc áo phao bay trong không trung. Sau đó, Ghalib đẩy chiếc xuồng về phía chiếc Responde.  Từng người một lên tàu MOAS. Đầu tiên là những phụ nữ Nigeria. Đầu gối của họ bị bó cứng sau nhiều giờ ngồi và họ đi khập khiễng trên boong, xin nước. Sabeel là một trong những người cuối cùng bước ra.

Chiếc Responder tràn đầy tính nhân văn; 366 người được cứu sáng nay. Khuôn mặt của họ thể hiện sự sốc, hoài nghi, lo lắng và nhẹ nhõm.“Các anh đang đưa chúng tôi đi đâu vậy?” họ hỏi.

Đôi khi những người di cư được giải cứu được chuyển lên những con tàu lớn hơn trong khu vực. Những lần khác, Chiếc Responder vận chuyển họ đến một cảng ở Ý, nơi họ được sắp xếp tại các trung tâm nhập cư. Hamilton đang chờ chỉ thị từ Trung tâm Điều phối Cứu hộ Hàng hải, cơ quan ở Ý giám sát giao thông ở Địa Trung Hải.

Hầu hết những người được giải cứu hôm nay đều cho biết gia đình họ đã trả những khoản tiền lớn – lên tới 5.000 USD – cho những kẻ buôn lậu. Đối với nhiều người, số tiền trên là khoản tiết kiệm cả đời của họ.

Bada Mbye, 19 tuổi, rời nhà ở Banjul, thủ đô của Gambia, sau khi cha anh bị bắt vì lý do chính trị. Anh đã đi qua Mali, Burkina Faso và Niger để đến tây nam Libya. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi của đội tuyển Anh và nói rằng anh muốn trở thành một cầu thủ bóng đá nổi tiếng ở châu Âu, có thể là ở Berlin, nơi anh có một người chị gái.

Anh lặp lại tiếng vang của những người khác khi nói về sự lạm dụng người châu Phi da đen ở Libya, được ghi lại gần đây bởi nhóm nhân quyền Tổ chức Ân xá Quốc tế.

Những kẻ buôn người và buôn lậu thường hãm hiếp, bắt cóc và tra tấn người di cư. Những người di cư cũng phải đối mặt với sự đàn áp và bóc lột tôn giáo của người sử dụng lao động.

Esther Iroghama và anh trai cô đã đi bằng đường bộ từ bang Edo của Nigeria đến Libya. Những kẻ buôn lậu đặt họ ở phía sau một chiếc xe bán tải nhưng đâu đó trên sa mạc, các tay súng đã bắn vào lốp xe rồi vào thân xe tải.

Cô ấy sống sót; anh trai cô thì không.Có khoảng 30 người Bangladesh đã trả cho các trung tâm lao động số tiền lên tới 2.500 USD để đưa họ từ những ngôi làng nghèo khó  đến làm việc trong ngành gốm sứ của Libya. Họ bỏ trốn sau khi bị buộc phải làm việc không lương.

“Tôi là một trong những người may mắn,” Sabeel nói, nhìn quanh boong chính của Replyer. Anh rón rén đi qua mọi người để đổ đầy chai nước bằng nhựa từ một thùng chứa trên boong. Anh đang nhìn qua Địa Trung Hải. Đâu đó ngoài kia là Châu Âu.

“Ít nhất là bây giờ,” anh nói, “tôi sẽ đến một nơi văn minh và được đối xử như một con người”.‘

Boong chính của chiếc Responder nhanh chóng lấp đầy những người được cứu trên biển.

Có lẽ chúng ta đã lên được thiên đường

Từ bờ biển Libya, Replyer có thể mất tới 36 giờ để đến cảng ở Sicily. Đó là một thời gian dài để ngồi trên một bề mặt cứng trong khoảng cách gần. Đến ngày thứ hai trên tàu Replyer, nhiều người di cư được giải cứu đã trở nên bồn chồn rõ rệt.

Đội cấp cứu phát bánh quy giòn và nho khô nhưng trên tàu không có phương tiện nào để phục vụ bữa ăn cho nhiều người như vậy. Hamilton bước ra boong khi đến lượt ông canh gác. Ông chào Mbye, chàng trai trẻ người Gambia mặc áo đội tuyển Anh.

“Đừng chơi cho đội tuyển Anh,” Hamilton đùa. Mọi người xung quanh đều cười. Họ biết về thất bại nhục nhã của tuyển Anh trước Iceland ở Euro Cup. Hamilton tận hưởng sự vui vẻ giữa bầu không khí khắc nghiệt.

Hamilton nói với họ: “Tôi thích ủng hộ những đội yếu thế như Iceland. “Nhưng phần lớn thời gian tôi ủng hộ Malta và Scotland. Cha tôi là người Scotland.” Sabeel đã nghe cuộc trò chuyện và rất mong được gặp Hamilton.

“Bộ phim yêu thích của tôi là Trái Tim Dũng Cảm,” Sabeel nói về bom tấn Mel Gibson. Đột nhiên, một cuộc hỗn loạn nổ ra trên tàu. Hamilton lo sợ rằng một cuộc chiến đã nổ ra và vui mừng khi thấy mình đã sai: Mọi người đang trèo lên nhau để nhìn thoáng qua một đàn cá heo đang bơi cạnh chiếc Responder.

Hamilton nói với Sabeel: “Tôi coi cá heo là điềm may mắn. “Khi tôi nhìn thấy chúng, chúng tôi luôn bắt gặp một chiếc thuyền di cư.”

Hamilton hỏi Sabeel về tình hình ở Libya và những kẻ buôn lậu đã đưa anh lên xuồng. Ông cố gắng để hiểu tại sao mọi người lại chấp nhận rủi ro lớn như vậy.

Hamilton nói: “Những chiếc xuồng cao su này rất nguy hiểm. “Tuần trước, 10 phụ nữ đã chết vì bị thủng thân trước.”

Sabeel trả lời: “Thật ra, nếu biết nguy hiểm đến thế thì tôi đã không mạo hiểm đi như thế này”.

“Ừ, ai cũng nói với tôi như vậy. Nếu ở vào hoàn cảnh của anh, có lẽ tôi cũng làm như anh, chỉ có điều tôi sẽ không vượt biển vì tôi biết mình sẽ không bao giờ vượt qua được.”

Sabeel mô tả việc họ bị buộc phải tiếp tục trước họng súng.

Hamilton nói: “Nó giống như những chuyến tàu tới Auschwitz. “Mọi người bị ép lên xe ngựa và tàu hỏa. Họ giống như cá mòi vậy.”

“Lịch sử lặp lại,” Sabeel nói.

Hamilton nói: “Vấn đề là người dân ở châu Âu không thực sự biết chuyện gì đang xảy ra ở đây. Họ chỉ nhìn thấy những chuyến tàu chở hàng đang đến”.

Ông nói với Sabeel rằng ông đã từng gặp hai chiếc thuyền bị lật với 500 người trên đó. Trong số những người sống sót có một bác sĩ người Syria đã mất vợ và ba đứa con.

“Điều đó khiến bạn buồn vì, được thôi, anh ấy đã sống sót, nhưng sau đó anh ấy sẽ sống để làm gì? Anh ấy muốn đến Châu Âu để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng anh ấy đã mất gia đình. Bây giờ anh ấy phải tự lập và phải bắt đầu một cuộc sống mới.

Sabeel cho rằng tương lai của chính mình đang bị che mờ bởi sự bất định. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không thể rời Ý để cùng anh trai sang Pháp? Hoặc tệ hơn, nếu anh bị trục xuất về Sudan thì sao?

Ở mạn trái của con tàu, mũi Sicily hiện ra trong tầm mắt. Tầm nhìn là một sự thúc đẩy ngay lập tức. Sabeel nói: “Chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy nước Ý.“

“Cuộc sống ở châu Âu thật khó khăn,” Hamilton nói với anh. “Người châu Âu muốn anh hòa nhập, tuân thủ luật pháp và tuân thủ những điều cơ bản như vệ sinh. Nếu anh sẵn lòng, anh sẽ đạt được điều đó.”

“Đúng, tôi đã nghe câu nói này: Khi ở Rome, hãy hành động như người La Mã.“

“Vậy anh có nghĩ chiếc thuyền cao su của anh sẽ đến được Sicily không?”

Sabeel mỉm cười. “Có lẽ chúng tôi đã đến được thiên đường.“

Hamilton luôn khuyên mọi người hãy báo với quê hương của họ về hành trình nguy hiểm của người di cư. Ông khuyến khích Sabeel nói về thử thách của mình.Một giờ trôi qua. Ca làm việc của Hamilton trên boong đã kết thúc.

Sabeel đưa tay phải ra: “Cảm ơn rất nhiều, John. Ông đã cứu sống tôi.”

Nhiều gia đình di cư thực hiện hành trình đầy rủi ro bằng đường biển cùng con nhỏ.

Cầu mong một sự kết thúc

Vào ban đêm, boong tàu Replyer trông giống như Reynolds Wrap. Những người di cư được giải cứu co ro trong những tấm chăn rộng rãi, những tấm nhựa phủ nhôm bốc hơi để che chắn họ khỏi những cơn gió biển thổi mạnh và giúp giữ nhiệt cơ thể.

Người ta đã sắp xếp theo chiều ngang trên các tấm gỗ một cách hoàn hảo như trò chơi ghép hình, tận dụng từng inch vuông trên boong chính.

Họ kiệt sức đến nỗi không có sự khó chịu nào có thể ngăn cản giấc ngủ. Hamilton quan sát những gương mặt mới và cân nhắc những điều kiện thúc đẩy con người thực hiện những biện pháp tuyệt vọng như vậy.  Rất nhiều quốc gia với rất nhiều vấn đề.

Ông nghĩ rằng Liên minh Châu Âu nên tập trung vào lý do tại sao mọi người lại chạy trốn thay vì dựng lên những bức tường. Chiếc Responder lao về phía trước và ôm lấy bờ biển Sicily, được sưởi ấm bởi ánh sáng rực rỡ của Núi Aetna, ngọn núi lửa đang hoạt động ở tỉnh Catania.

Hamilton muốn thả hành khách của mình xuống đây nhưng lưu lượng giao thông tăng cao đã làm quá tải mọi trung tâm xử lý người nhập cư ở Sicily. Chiếc Responder đã được lệnh di chuyển gần 15 giờ nữa về phía bắc tới Crotone, một cảng trên đất liền Ý.

Vào đêm thứ hai trên tàu Replyer, nhiều người di cư lần đầu tiên nhận ra khoảng cách rộng lớn giữa Libya và Ý.

Họ thở hổn hển và lắc đầu trò chuyện khi sự thật kinh hoàng lộ ra. Hơn 100.000 người di cư được giải cứu trên Địa Trung Hải đã vào Ý trong năm nay và Sicily được mệnh danh là Lesbos mới, hòn đảo của Hy Lạp, nơi nửa triệu người di cư đã cập bến vào năm 2015.

Một dòng suy nghĩ ở châu Âu đổ lỗi cho những người cứu hộ như MOAS vì sự gia tăng số lượng. Một số nhà lãnh đạo châu Âu thậm chí còn cho rằng hoạt động cứu hộ giống như một “dịch vụ taxi” khuyến khích những kẻ buôn lậu, buôn người đưa thêm người ra biển.

Hamilton đã nghe thấy những tranh luận. Ông nói, vấn đề là công việc của ông không phải là giải quyết cuộc khủng hoảng di cư phức tạp. Mối quan tâm của ông là cứu sống những người có thể sẽ chết.

Ông nói: “Tôi ước tất cả những điều này sẽ chấm dứt, sẽ có hòa bình và không còn những cuộc vượt biên nữa”. “Và tôi có thể nghỉ hưu một cách lặng lẽ.”

Sáng hôm sau, bầu trời không một gợn mây và lục địa Ý trông gần đến mức có thể chạm vào.

Những người di cư thay nhau hát những bài hát dân tộc và nhảy múa. Nụ cười trên khuôn mặt họ dường như đã đủ phần thưởng cho Hamilton. Đối với một số người, cuộc hành trình đã kéo dài nhiều tháng. Họ đã phải chịu đựng rất nhiều để cuối cùng đến được châu Âu.

Tuy nhiên, Hamilton biết thử thách của họ khó có thể kết thúc. Một cuộc hành trình mới được định sẵn sẽ bắt đầu ở một vùng đất mới, một vùng đất có thể không bình dị như tưởng tượng.

Hơn 50 giờ sau cuộc giải cứu, chiếc Responder đã đến Crotone. Một sự im lặng bao trùm boong chính. Trên bến tàu là một đám đông quan chức, bao gồm lực lượng bảo vệ bờ biển, hải quân và cảnh sát Ý.

Ở một bên là hai nhân viên cứu trợ người Ý với những hộp các tông chứa đầy dép sản xuất tại Trung Quốc cho những người di cư đi chân không. Năm người di cư xuống tàu cùng lúc, bắt đầu từ phụ nữ mang thai, trẻ em và những người bị đánh dấu đỏ vì vết thương.

Hầu hết đều buồn bã, nhưng Mbye, cầu thủ bóng đá đầy tham vọng thì không.“Grazie,” anh ấy nói với phi hành đoàn MOAS. “Đó là từ tiếng Ý đầu tiên của tôi.”

Sabeel hồi hộp chờ đợi, gần như thể anh không muốn rời tàu. Có rất nhiều điều chưa biết trên đất liền.

Cuối cùng, khi đến lượt mình, anh cầm chiếc túi da có khắc dấu, vật sở hữu duy nhất còn lại của anh từ Sudan và chỉnh lại kính. Anh bước xuống ván cầu, đặt đôi chân trần trên đất Ý.

Hamilton nhìn Sabeel được trao một đôi dép tông cao su màu cam và xanh lá cây và được gắn số: 335. Anh được các bác sĩ kiểm tra và rồi biến mất sau một chiếc lều.

Đối với Hamilton, câu chuyện này đã kết thúc. Một cuộc giải cứu khác sẽ bắt đầu khi Replyer quay trở lại bờ biển Libya. Ông thường nghĩ về những người ông gặp trên tàu, liệu họ có thành công trong việc thiết lập cuộc sống mới ở châu Âu hay không.

Đôi khi, ông nhận được lời nhắn “cảm ơn” thông qua MOAS. Và đôi khi, khi ông đang đi dạo trên đường ở Malta hoặc Ý và tình cờ gặp một người nước ngoài , ông tự hỏi liệu người đó có phải là người mà ông đã cứu hay không.

Người di cư xếp hàng bên ngoài khách sạn Roosevelt ở thành phố New York. Roosevelt, trung tâm tiếp nhận của thành phố ở Manhattan, đã bị choáng ngợp bởi dòng người di cư.
Yunghi Kim/CNN

Rời chiếc Responder, tôi cám ơn toàn bộ đoàn cứu hộ và đặc biệt là Ông Halmilton đã cho tôi một cái nhìn rõ hơn về mặt tối khác trên vùng biển được mệnh danh là Thiên đường nghỉ dưỡng này.

Đó là những thứ ta vẫn thường thấy trong cuộc sống, bên này bờ là sự xa hoa, thịnh vượng với rượu vang và hoa hồng thì phía bên kia là tận cùng của sự cùng quẫn, khổ đau với máu và nước mắt.

Những người di cư không chỉ đến từ Châu Phi, lục địa nghèo đói, lạc hậu nhất trên hành tinh mà còn đến từ rất nhiều những quốc gia kém phát triển hơn. Họ đi vì họ không giàu, và họ muốn được giàu, hiển nhiên rồi.

Nhưng cũng như bao nhiêu người nghèo khó khác, họ không bao giờ lường trước được những hiểm nguy khủng khiếp đang chờ đợi mình ở phía trước. Họ quá ngây thơ và đầy ảo tưởng hão huyền về một thứ gì đó lấp lánh luôn chờ đón mình ở những đất nước giàu có.

Cộng thêm  gánh nặng gia đình nơi quê nhà chồng chất trên vai; những lời đường mật có cánh từ những kẻ bất nhân về một vùng đất trong mơ nơi họ không cần học hành gì cũng có thể hái ra tiền…

Nhiều lắm những thứ thúc đẩy những cuộc di cư bất hợp pháp bằng mọi giá. Cái giá phải trả ở những chuyến đi như thế này có thể đắt  đến mức không tiền bạc nào mua nổi. 

Bởi đó là mạng sống .

Ký ức kinh hoàng của người “vượt biên” sang châu Âu, sống sót trở về

(Báo Công an Tp.HCM)

Thông tin vụ 39 người nhập cư trái phép vào Anh được phát hiện tử vong trong xe container đã gây chấn động. Những đường dây đưa người “vượt biên” sang châu Âu đã hoạt động từ lâu và vô số người đã trở thành nạn nhân.

Phóng viên Báo Công an TPHCM đã tiếp cận với một trong số các nạn nhân của đường dây đưa người sang châu Âu trái phép để tìm “miền đất hứa”, may mắn toàn mạng trở về. Giờ nghĩ về chuyến đi của mình, anh vẫn không khỏi rùng mình, dù đã nhiều năm trôi qua.

“Với tôi đây là một chuyến đi, một bài học và sự trả giá của cuộc đời. Sự ưu ái của đấng từ bi, của tổ tiên chín đời mới giữ được mạng sống nơi xứ sở hoàn toàn xa lạ. Đó là cuộc hành trình xuyên khu rừng rậm lạnh cóng của mùa đông nước Nga – vùng giáp với biên giới Ba Lan suốt hơn hai tháng trời với cảnh đói khát, rét mướt, bẩn thỉu và nhất là nhiều mối nguy hiểm của bọn cướp, thú dữ luôn rình rập.

Đêm đi ngày ngủ, đoàn người giống như mất phương hướng, không có khái niệm về thời gian, không có ý niệm về không gian mà thứ duy nhất trước mắt là một bến bờ vô định, kèm với đó là sự ân hận. Trong ý thức của những con người này là làm sao phải bảo toàn được mạng sống.

Hành trình hơn hai tháng sống trong “địa ngục trần gian” cuối cùng cũng kết thúc. Tôi trở về Việt Nam mang theo tất cả sự uất hận, ê chề và căm phẫn tột cùng đối với những kẻ lừa đảo”, người đàn ông tên H.T.T. (45 tuổi, quê Hà Tĩnh) với dáng vẻ lương thiện, đôi mắt buồn, chậm rãi kể lại với chúng tôi hành trình “từ cõi chết trở về” một cách xót xa…

Anh H.T.T. kể:

Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo Hà Tĩnh, cái xứ cát trắng gió Lào, mùa hè nóng hầm hập, mùa động lạnh đến thấu xương, đã làm cho tôi nói riêng và các thế hệ con người nơi đây thêm rắn rỏi.

Quyết tâm học hành để thoát ly khỏi quê hương hoặc chấp nhận tha phương cầu thực với những đồng lương đủ nuôi thân ở các khu chế xuất, công nghiệp tận miền Nam là một trong những phương án khả dĩ mà nhiều người trẻ như chúng tôi lựa chọn.

Do vậy nên làng quê nghèo thuần nông chất phác ngày nào có đủ tiếng cười của trẻ thơ, thanh thiếu niên, thì bây giờ ngôi làng chỉ còn lại các cụ già lớn tuổi và các cháu nhỏ.Lớp lớp thanh niên, những người có sức lao động tứ tán muôn phương. Tôi cũng thế, sau một thời gian vào Bình Thuận làm rẫy rồi khi cha mẹ già cũng phải về quê cưới vợ.

Hành trang mang về là sự tích góp được chút vốn ít ỏi của gần 15 năm lặn lội nơi đất khách quê người. Mơ về xứ “thiên đường” tôi và một người em vợ có người thân sinh sống tại Cộng hòa Pháp nên muốn qua thăm họ.

Mục đích chính của tôi là vừa tham quan nhưng đồng thời cũng tìm hiểu để sau này có điều kiện cho con cái qua nhờ người thân giúp đỡ học hành. Vì một số điều kiện bắt buộc như phải có hợp đồng lao động của công ty, tài sản thế chấp…, đó là những thứ mà bản thân tôi không có.

Vào khoảng tháng 11-2014, qua môi giới của ông H. (ngụ xã Thạch Kim, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh), tôi đã gặp được bà Nguyễn Thị Hồng O. – giám đốc một công ty ở Q.Phú Nhuận (TP.HCM). Qua sự giới thiệu, tất cả những điều kiện bắt buộc để tôi xin được visa đi Pháp đều được bà O. giải tỏa một cách chóng vánh.

Bà khẳng định, hồ sơ của các anh như vậy là đủ, không thiếu gì cả, cái các anh cần bổ sung duy nhất đó là … tiền, phần việc còn lại là của bà ấy. Tôi trộm nghĩ, thế là mình đã gặp được ân nhân…Sau nhiều ngày chạy đôn chạy đáo để thỏa mãn điều kiện “cần”, chúng tôi và bà O. đặt bút hợp đồng tư vấn dịch vụ du lịch tại Pháp với giá trọn gói gần 400 triệu đồng bao gồm phí xin visa và vé máy bay khứ hồi.

Theo hợp đồng, chúng tôi phải đặt cọc trước 8.000 USD/2 người, số tiền còn lại sẽ đóng khi nhận visa. Nếu ba tháng sau không có kết quả thì bà O. hoàn trả lại toàn bộ số tiền cọc.

Niềm hy vọng được dồn hết vào những đồng tiền đi mượn và chúng tôi sống trong tâm thế… chuẩn bị lên đường.

Tuy nhiên, khi quá thời hạn, bà O. không xin được visa, nên tôi đã yêu cầu phải trả lại số tiền như thỏa thuận nhưng bà xin gia hạn thêm thời gian nữa.

Đến tháng 6-2015, bà ta thông báo một tháng nữa sẽ có visa và yêu cầu đóng thêm tiền để làm thủ tục. Vì tin tưởng nên ngày 4-6-2015, tôi lại tiếp tục chuyển 80 triệu đồng cho bà O. qua tài khoản ngân hàng.

Tháng 9-2015, bà O. thông báo mọi thủ tục đã chuẩn bị xong, ra Hà Nội để nhận visa bay sang Pháp. Vậy là cuộc hành trình bắt đầu…Chiều ngày hôm đó, hai anh em chúng tôi đón xe ra đến Hà Nội thì được người tên Sơn đưa đến một căn nhà gần bến xe Mỹ Đình. Ở đây khoảng 3 tiếng đồng hồ thì có một người đàn ông khác tôi không biết tên dẫn ra sân bay Nội Bài nhận hộ chiếu kèm visa.


Một gia đình từ Honduras vượt Rio Grande đến Mỹ từ Piedras Negras, Mexico.
Trong những tuần gần đây, hàng nghìn người di cư đã vượt biên mỗi ngày, khiến chính quyền liên bang choáng ngợp và gây căng thẳng cho các thành phố biên giới của Mỹ.
Cheney Orr/Reuters

Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ có biết mặt mũi như thế nào đâu. Họ nói sao thì chúng tôi tin vậy và làm theo răm rắp như robot.

Suy nghĩ của chúng tôi lúc đó rất đơn giản, qua cửa an ninh, có vé máy bay rồi và đã lên được tàu bay thì tất nhiên phải có giấy tờ hợp lệ. Người dẫn đường bảo tôi rằng chuyến bay sẽ sang Maxcova – Nga quá cảnh ở đó và sẽ có người hướng dẫn để tiếp tục hành trình đến Pháp.

Tàu bay cất cánh và hình ảnh sân bay Nội Bài dần khuất sau màn sương dày đặc. Viễn cảnh về thủ đô Paris hoa lệ cùng với người thân đang vẫy tay chào đón dường như đã đến rất gần khiến tôi rất hồi hộp.

Sau gần 10 tiếng đồng hồ hành trình, chúng tôi đến Maxcova. Chờ khoảng 30 phút ở cửa sân bay thì xuất hiện một người đàn ông, anh ta giời thiệu tên Á đến đón. Á gọi điện và một lát sau thì xuất hiện một người nữa tên Thìn. Cả hai chở chúng tôi trên một chiếc xe bán tải cũ kỹ về khu chợ Lưu – nơi có rất đông người Việt sinh sống, buôn bán.

Hai chúng tôi được bố trí ở trong nhà trọ của Thìn ở Maxcova và câu trả lời duy nhất của họ mỗi khi chúng tôi thắc mắc “khi nào đi” là hai tiếng… “cứ chờ”. Lúc này chúng tôi linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng vì không biết phải làm sao nên buộc phải chờ đợi.

Lúc đầu họ còn cho chúng tôi mượn điện thoại gọi về nhà hỏi thăm gia đình, nhưng rồi sau đó cấm tiệt. Suốt một tuần sống khép kín trong một căn phòng có cái lò sưởi nhỏ, toàn bộ thức ăn nước uống đều được mang đến, chúng tôi được Thìn thông báo chuẩn bị lên đường.

Lúc chuẩn bị lên đường, họ bắt chúng tôi phải vứt hết quần áo mang theo, chỉ được mặc đúng một bộ trên người. Khi chúng tôi thắc mắc tại sao không bay sang Pháp thì họ không trả lời mà chỉ nói là đã thống nhất với đối tác ở Việt Nam…Chúng tôi được bố trí ở chung phòng với 6 người khác (3 người ở Hải Phòng, 3 người Nghệ An).

Tiếp xúc với họ, được biết chuyến đi này do hoàn cảnh đặc thù nên phải đi theo đường tiểu ngạch. Họ trấn an mọi người cứ yên tâm, có người bản địa giúp đỡ và tỷ lệ thành công từ trước đến nay là 100%.

Đến lúc này chúng tôi mới tá hỏa biết mình đi theo kiểu vượt biên trái phép nhưng bất lực vì không biết kêu cứu ai giữa đất khách quê người, hơn nữa số tiền mấy trăm triệu đã đưa trước và nếu bỏ cuộc lúc này không biết có toàn mạng để về quê hay không?

Và cũng kể từ thời điểm này, những người canh gác đã không cho chúng tôi ra khỏi phòng trọ nữa…Đánh cược mạng sống vào “canh bạc” Thìn không muốn giữa các nhóm chúng tôi có sự liên hệ quá mật thiết dẫn đến sự phản kháng có thể gây bất lợi cho công việc của anh ta.

Vả lại, sống vì trong hoàn cảnh này nên giữa chúng tôi luôn có sự đề phòng và ít giao tiếp. nếu ai có hỏi quê quán thì cũng nói qua loa cho xong hoặc không bao giờ nói thật nơi mình sinh sống.

Vì hai chúng tôi là người lạ mới đến nên 4 ngày ở chung thì 6 người cũ được đi trước. Lúc này, chúng tôi trở thành người cũ và Thìn tiếp tục đón một nhóm mới 6 người mới từ Việt Nam qua ở chung phòng.

Tiếp thêm hai ngày nữa, cả nhóm 8 người chúng tôi được thông báo bắt đầu lên đường.Chuyến đi không biết điểm đến giống như một canh bạc mà tài sản cược chính là mạng sống của mình. Tôi nói với Q. – người em đi cùng: Tết vừa rồi anh bắt số tử vi, thầy phán anh sống thọ được 81 tuổi nếu vượt qua cái hạn 49 tuổi và 53 tuổi.

Chắc năm nay chưa chết đâu. Q. còn trẻ hơn tôi và cũng lần đầu tiên xa nhà nên đượm buồn: “Em cũng không biết nữa…”.

Đoàn chúng tôi khởi hành khi trời vừa chợp tối. Khí hậu lạnh cóng, da thịt tê tái, tâm trạng lo âu. Cả đám nhìn nhau nhưng không ai nói với ai câu nào.

Lúc này Thìn và Á không đi theo, ngoài 8 người chúng tôi là “khách hàng” có thêm hai tài xế người Việt và một người dẫn đường là người nước ngoài được di chuyển trên 2 xe ô tô loại 7 chỗ. Đi được khoảng 20km, ra khỏi khu vực nội thị, họ dồn tất cả lên 1 xe, chiếc còn lại được một tài xế đưa về….

Chiếc xe 7 chổ nhưng nhét đến 10 người lao vun vút trong màn đêm. Dân cư thưa dần, phía trước xa xa là trập trùng núi đồi. Được một quãng đường tốt rồi sau đó rẽ vào một con đường nhỏ gồ ghề.

Chiếc xe lắc lư chao đảo với sức nặng quá tải. Xe chạy đến nửa đêm thì gặp một khu rừng, họ bảo chúng tôi xuống xe đi bộ với người nước ngoài dẫn đường, còn tài xế người Việt quay xe đi hướng khác. Cuộc hành trình xuyên rừng bắt đầu…

Chúng tôi đi bộ trong rừng đến sáng hôm sau thì được người dẫn đường ra tín hiệu cho dừng lại nằm nghỉ ngay trên những tảng đá lạnh cóng giữa rừng và được dùng bữa với nửa cái bánh mì và nước lọc mang theo. Cả ngày hết nằm lại ngồi, rồi lang thang quanh quẩn trong tầm mắt của người dẫn đường với bán kính 20m của gã râu ria ngoại quốc.

Anh ta không cho đốt lửa để sưởi ấm mà chỉ hướng dẫn cho phương pháp ngồi yên trong hốc đá và không cử động thì sẽ đỡ lạnh. Khi mặt trời bắt đầu lặn, cả nhóm được lệnh tiếp tục lên đường. Cứ thế, ngày nghỉ đêm đi từ cánh rừng này đến khu rừng khác mỗi lúc một sâu thẳm đến rạc cả hai bàn chân.

Sang đêm thứ 4 thì chúng tôi đến một con đường nhỏ xuyên rừng, ở đó có một chiếc xe tải cọc cạch, xì khói đen đã chờ sẵn. Gã tài xế mũi lõ khoảng hơn 50 tuổi, mặt bẳm trợn, nhem nhuốc, miệng rít thuốc lá liên hồi tiến đến nói gì đó với người dẫn đường và tất cả chúng tôi được tống lên thùng xe.

Chiếc xe bành bạch lắc lư khoảng hai giờ sau thì đến một ngôi nhà hoang tàn cũ nát, ẩm dột rộng khoảng 10m2 nằm hun hút giữa bạt ngàn cây cối.

Họ cho biết tất cả chúng tôi phải ở đây và chờ còn gã tài xế và người hướng dẫn thì mất hút đâu không rõ. Nệm không, lửa không, thức ăn cạn kiệt khiến tất cả rất lo lắng.

Sau hai ngày lưu lại đây, chúng tôi được người hướng dẫn lệnh cho phải di chuyển sang một ngôi nhà hoang khác cách đó khoảng chừng 2 giờ đi bộ đường rừng và không được dùng điện thoại. Trong 6 ngày tiếp theo tá túc ở đây, khẩu phần ăn của mỗi người là một cái bánh mì một ngày.

Sống trong cảnh đói khát, nước cũng chỉ được uống cầm chừng, chỗ ngủ là nền nhà ẩm mốc, kiến rừng, muỗi đốt nên chỉ đến khi mệt lả mới chợp mắt được. Ở trong rừng hơn 20 ngày mà gần như không được tắm rửa lần nào. Sau đó, không hiểu vì lý do gì chúng tôi bị đưa quay trở lại ngôi nhà hoang cũ (đã ở lần trước) và tiếp tục chịu cảnh đói rét, bẩn thỉu thêm … 20 ngày nữa.

Đến lúc này, hầu như trong đoàn người chúng tôi chỉ biết mình đã sống bao nhiêu ngày mà không nhớ ra hôm nay là thứ mấy, ngày bao nhiêu, của tháng mấy….!

Vào một buổi sáng khoảng ngày thứ 50 sống trong rừng, Người hướng dẫn cho biết 4 người được đi trước và 4 người còn lại phải chờ. Gần trưa thì một người nước ngoài lái xe 7 chỗ chạy đến, đưa 4 người đi trước, tôi và Q. được bố trí đi chuyến sau. Lúc này, nhóm còn lại chúng tôi đón thêm một người mới cũng từ Việt Nam sang và tiếp tục ở lại ngôi nhà hoang này thêm 10 ngày. Sang đêm thứ 11 thì chúng tôi được đưa đến một khu rừng khác không xác định được ở hướng nào, chỉ khoảng gần 2 giờ đi bộ.

Chúng tôi chỉ được phép tạm nghỉ và luôn trong tư thế sẵn sàng khởi hành. Khoảng 3 giờ sáng hôm sau, có một chiếc xe đến đón, họ bắt 3 người chui vào trong cốp xe và 2 người ngồi trên thùng xe được ngụy trang bằng cách bắt trùm mền kín mít. Tôi nhỏ con nên “vinh dự” được xếp nằm trong cốp. Chiếc xe lắc lư trong đường rừng khiến một người nôn ói, rồi tiếp đến cả ba cùng ói thốc ói tháo trong cái cốp chưa đầy 1,5m2.

Mùi khai hôi nồng nặc, tưởng như ngột ngạt đến tắt thở, nhưng không ai dám kêu. Lúc này chúng tôi chỉ mong rằng, xe bị hỏng hoặc gặp một sự cố gì đó để dừng lại cho chúng tôi ra ngoài hít thở không khí…

Xe chạy một mạch đến 5h sáng hôm sau thì đột ngột dừng lại. Tôi không hiểu chuyện gì nhưng qua cách giải thích của người nước ngoài và có sắc phục của cảnh sát chúng tôi mới biết rằng đoàn chúng tôi đã bị bắt tại biên giới Ba Lan.

Tôi thầm cảm ơn trời, biết đâu đây là sự may mắn và quẻ bói tử vi hồi đầu năm đã đúng. Nếu gặp được chính quyền địa phương cho dù có bị xử lý thế nào đi chăng nữa nhưng mạng sống chúng tôi vẫn còn.

Chúng tôi được chuyển đến giam tại một đồn cảnh sát, bị tịch thu hết tư trang. Họ giải thích rằng chúng tôi phạm luật vì đã nhập cảnh trái phép. Một ngày sau, cả nhóm chúng tôi được chuyển đến một trại giam khác gần đó cùng với nhiều người thuộc nhiều quốc gia. Chúng tôi được cung cấp thức ăn, quần áo và các nhu yếu phẩm.

Điều bất ngờ là tại đây, nhóm chúng tôi đã gặp lại 4 người cùng nhóm được đi trước trong ngôi nhà hoang giữa rừng sâu trước đó khi họ đang bị một nhóm người Trung Quốc hành hung.

Sau khi Tòa án Ba Lan có bản án, chúng tôi được trả lại Việt Nam một tháng sau đó trong niềm hạnh phúc vô bờ. Chúng tôi về lại quê hương mà cách đây không bao lâu tất cả đều cho rằng đã hết cơ hội.

Sau khi ổn định cuộc sống, chúng tôi đã tìm đến gặp ông H. – giới thiệu đầu tiên và được biết sau nhiều vụ việc bị “bể” ông này đã bị nhiều người đến đòi nợ. Chúng tôi tìm đến bà Nguyễn Thị Hồng O. để hỏi là tại sao ký hợp đồng đi du lịch, có visa hợp pháp nhưng thực tế lại đưa chúng tôi vượt biên suýt bỏ mạng nơi đất khách quê người?

Bà ta không những không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng mà cho đến thời điểm hiện tại vẫn chỉ trả cho chúng tôi được 50 triệu đồng vào ngày 21-1-2016 và còn nợ chỉ riêng hai anh em chúng tôi 150 triệu đồng.  Bà ấy còn viện lý do bản thân cũng là kẻ bị lừa.

Theo anh H.T.T, hiện công ty của bà O. chuyển đi đâu không rõ. Anh cho biết thêm sở dĩ làm đơn gửi các cơ quan chức năng để tố cáo Nguyễn Thị Hồng O. lừa đảo chiếm đoạt tài sản, không chỉ để đòi lại tiền mình mà còn cảnh tỉnh nhiều người ôm mộng thiên đường ở xứ trời Tây.

Các quan chức thực thi pháp luật ở San Antonio điều tra một xe đầu kéo nơi hàng chục người di cư đã chết được tìm thấy bên trong.
Tổng cộng, 53 người thiệt mạng trong vụ việc mà một nhân viên của Cơ quan Điều tra An ninh Nội địa gọi là vụ buôn lậu người nguy hiểm nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
Jordan Vonderhaar / CNN

Chuyến đi cứu hộ trên biển đã giúp tôi hiểu rằng,

Nếu như tôi đang được sống trong một đất nước hòa bình, không  có chiến tranh hay xung đột,

đó đã là một sự may mắn và hạnh phúc.

Và có nhiều con đường khác nhau để hoàn thiện hơn niềm hạnh phúc đó. với mỗi người

nhưng cách dễ dàng nhất có thể thấy được là hãy HỌC HÀNH CHO TỬ TẾ.

Đó không phải là giải pháp duy nhất, như đã nói. 

Tuy vậy,  nó đúng với phần đông .

January 22, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Cactus

Xin chào 2024 (8)

by Rose & Cactus January 20, 2024

Nói Quy Nhơn là “Nam Thiên đệ nhất biển” thì có thể còn có người lăn tăn chứ nói vùng đất này xứng danh nơi cư ngụ của đệ nhất các ông vua thơ tình thì mình cam đoan luôn 101% số người sẽ biểu quyết đồng ý. Gớm thế cơ chứ đất gì đâu mà cứ ra ngõ là thấy dân người ta đọc thơ tình :))

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư.
Em không lấy, và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.

Với phép suy luận logic, mình đồ rằng tuy cụ tổ thi sĩ William, tác giả  “Romeo và Juliet” bất hủ, sinh ra ở Vương Quốc Anh nhưng chắc chắn khi xưa cụ đã gặp nàng thơ của đời mình ở cái nơi được mệnh danh là “Đất Võ Trời Văn” này. Để rồi sau đó khi về nước cụ mới phát tích ra niềm cảm hứng bất tận cho các sáng tác về tình yêu.

Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo;
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.

Ấy thế mà cái đất Thở cũng ra Thơ (Tình) này lại rất có duyên với …Tiền :)). Chứ sao nữa, doanh nhân thành đạt Xứ Nẫu thì các bạn ngồi đếm mỏi tay từ sáng đến tối cũng chưa hết. Đấy nhá, ai mà nói làm kinh doanh chẳng có lãng mạn gì là sai bét :)). Các bạn nghe mình, về nhà tập làm thơ đi, mình lấy hết danh dự đảm bảo cho các bạn luôn, sau này các bạn không trở thành tỷ phú USD thì cũng là…VND :)).

Ah, nhưng phải là Thơ Tình mới hợp lệ nhé, nhớ đấy, đó là điều kiện bắt buộc :))

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại,
Tới bên em, chờ đợi mãi không về.
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
– Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.

(Tình thứ nhất – Xuân Diệu)

Nhật ký Monster,

Jan 20

Sau bữa tối tuyệt diệu ở nhà hàng “Lầu ông Hoàng” với món khai vị là màn đọc Thơ tình, món chính là phần thưởng thức các đặc sản Quy Nhơn  và kết thúc bằng món tráng miệng là giai điệu của các bản Tuồng cổ địa phương, hành khách chúng tôi được tự do loăng quăng trong khoảng 15 phút.

Tôi lựa chọn đi dạo trên những bãi cát rì rào tiếng sóng. Về đêm, biển chìm sâu trong một màu đen huyền bí, ánh sáng duy nhất là từ các vì sao nhấp nháy trên cao và những ngọn đèn mờ ảo trên những con tàu thấp thoáng đằng xa.  Khi tập trung thị giác vào cái khoảng mênh mông sẫm màu đó tôi cứ ngỡ như mình đang đứng trước miệng một Hố đen. Dưới hạ giới.

Đứng trước biển đêm cho một cảm giác rất khác, tôi thấy MÌNH thật sự là nhỏ bé nhưng  lại được thúc đẩy một trí tò mò to lớn về lòng ham muốn khám phá một thế giới vẫn còn quá nhiều điều bí ẩn; tôi thấy BIỂN vừa đẹp hiền hòa nhưng lại ẩn trong đó một sự dữ dội của bão tố.

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ

Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”

Nếu không có thuyền thì biển vẫn luôn có sóng, với tất cả màu sắc và âm thanh do nó tạo nên. Những con sóng trắng bạc đầu ngàn năm qua vẫn cẫn mẫn xô vào bờ cát. Cuốn trôi và mang tới những gì thuộc về đại dương.

Mải mê với những ý nghĩ, bỗng nhiên tôi vấp phải thứ gì đó nhẵn nhụi và mát lạnh. Gì ấy nhỉ, tôi cúi xuống, bật điện thoại làm ánh đèn thì phát hiện ra một vật thể gì sáng lấp lánh trong đêm. Đẹp quá!!

Ngọc Trai!

Caner Can Özkan và Hamide Büşra Çağlar, hai người đính hôn ở Thổ Nhĩ Kỳ trước trận động đất chết người hồi đầu năm nay, đã kết hôn tại thành phố container Antakya Pazar Yeri nơi gia đình họ sinh sống.
Dia Images/Getty Images

-Vâng! Thay mặt nhà xe “Tốc độ” cùng bác tài Vèo Vèo, em chân thành cảm ơn tất cả bà con cô bác đã thương tình một mùa làm ăn thất bát trong cái năm đầy khó khăn này mà  chịu thiệt thòi khi chỗ ngồi không được như ý.  Đến giờ phút này, chúng ta đã đi được 1/3 hành trình và con đường phía trước còn khá là gian nan. Em mong tiếp tục nhận được sự sẻ chia từ bà con để mục tiêu “đi đến nơi về đến chốn” của chúng ta được suôn sẻ. Giờ thì, sau khi dạ dày đã được chăm sóc một cách đầy đủ chúng ta hãy để cho bộ não được nghỉ ngơi bằng một giấc ngủ êm ái. Em sẽ đặt chuông báo thức, đúng 3 giờ đồng hồ nữa, mời bà con thức dậy. Chúng ta sẽ vượt qua một cửa ải tương đối khó khăn trong đêm nay trước khi nhìn thấy ánh sáng của bình minh.

Có lẽ sự ngon miệng của bữa tối và cảnh đẹp mê hồn của biển đêm đã khiến cả tôi và những người bạn đồng hành của mình dễ tính hơn hẳn. Trong không khí mát mẻ, ai cũng vui tươi hẳn ra nên chẳng thèm quan tâm tại sao không phải là đánh một giấc đến sáng mà phải thức dậy lúc nửa đêm?

Tiếng ồn ào nhạt dần, ánh sáng được vặn nhỏ lại. Cảnh tượng hành khách nằm ngồi như cá mòi xếp lớp trong xe bỗng chốc khiến tôi dâng trào một niềm cảm xúc. Người dân mình tuy còn vất vả nhiều thứ nhưng sâu xa vẫn là những con người hiền lành và dễ cảm thông.

Bên cạnh và xung quanh, tôi đã nghe tiếng thở đều khe khẽ nhưng giờ này tôi chưa ngủ được đâu . Khẽ lôi cái máy tính từ ba lô, tôi bật lên và làm việc trong sự tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng trong ngổn ngang, lộn xộn, lần đầu tiên tôi được trải nghiệm trong đời.

Đúng 11 giờ, tiếng chuông báo thức réo ầm ĩ

-Xin mời bà con, đã đến giờ chúng ta thức giấc!

Hô hoán váng trời chưa đủ, anh phải dùng tay lay những người thuộc hàng ghế đầu mới khiến họ mở mất được. Rồi  những người này quay xuống đánh thức những người ngồi hàng ghế sau mình, cứ thế cứ thế cho đến hàng cuối của xe.

-Ai khùng hả. Đang đêm kêu người ta thức chi vậy ?

Tiếng một thanh niên nào đó bực tức hét lên

Chiếc xe đang bon bon từ từ đỗ xịch lại. Đèn đồng loạt sáng choang và anh lơ cầm mic kiểu cách như MC trên sân khấu

-Một lần nữa, chân thành xin lỗi bà con vì sự bất tiện này. Như đã nói, nhà xe chúng em vì rất khó nói lời từ chối sự tha thiết của bà con được sở hữu một tấm vé về quê hương nên số lượng người có hơi quá so với tiêu chuẩn. Và vì vậy mà bây giờ chúng em mới phải có một giải pháp hơi phiền toái đến một nửa Quý khách trên xe. Ấy là bởi vì, chỉ  500 m nữa thôi chúng ta sẽ dừng chân tại một trạm kiểm soát giao thông trên đường cao tốc. Và xe của chúng ta sẽ bị tạm giữ nếu một nửa trong số bà con, sơ sơ khoảng 40 người, không tạm thời vắng mặt tại thời điểm kiểm tra.

Với tinh thần ai cũng phải được đón một mùa Xuân quê hương đúng thời hạn, em mong muốn bà con hãy đồng ý với sự sắp xếp và chỉ đạo của em, lơ xe Văn Phóng. Có nghĩa là ngay bây giờ, 40 hành khách dưới 40 tuổi sẽ theo em xuống xe. Chúng ta sẽ làm một chuyến đi bộ xuyên qua rừng trong đêm khuya. Em xin cam đoan với các nam thanh nữ tú là hành trình này sẽ rất thú vị, có một không hai trong cuộc đời của các anh chị. Vị trí êm ái trên xe sẽ được nhường cho những cụ giả, các bà mẹ và các em nhỏ. Và tất cả 80 con người tuyệt vời này sẽ gặp lại nhau tại Ngã tư “Thiên đường” sau một tiếng nữa, khi trạm giao thông đã lùi xa 1km.

Nào, giờ thì đội 40 của Đại đội trưởng Văn Phóng bước đều bước, chúng ta sắp xếp làm hai hàng, người nọ túm đuôi áo người kia để đảm bảo rằng không ai bị thất lạc trong đêm tối.

Chả còn cách nào khác chúng tôi đành làm theo hướng dẫn của anh chỉ huy bất đắc dĩ này. Tôi thật, cứ ngỡ mình đang đọc một tiểu thuyết trinh thám hài.

Đạo diễn phim “Everything Everywhere All at Once” Daniel Kwan, trái, và Daniel Scheinert đùa giỡn với các tượng vàng Oscar khi gặp gỡ báo chí tại Lễ trao giải Oscar. Bộ phim của họ đã giành được bảy giải Oscar, bao gồm cả phim hay nhất và đạo diễn xuất sắc nhất.
Mike Blake/Reuters

Nửa đêm,  trời tối như bưng và không một bóng người. Chỉ có tiếng dế kêu rầm rĩ ven hai bờ ruộng dọc  dải đường cao tốc. Chúng tôi men theo một con đường đất nhỏ đi vào khu rừng. Chả khác nào mấy tên làm ăn phi pháp phải trốn chui trốn lủi. Khung cảnh quá thê lương và rùng rợn khiến mấy cô gái trẻ cứ là rú lên từng hồi, có cô than nhìn thấy bóng trắng treo lên cành cây. Ôi giời, phải chi lúc này cô Mây gió cổ là một trong 40 người có mặt ở đây thì có phải hay không, vì ma sợ cổ mà chạy mất dép chứ cổ có bao giờ ngán con ma nào :)), tôi thực cứ nghĩ như vậy đấy!

Đột nhiên, có tiếng reo ầm lên cắt ngang sự im lìm của đoàn người lầm lũi:

-Đại đội trưởng, em xin có ý kiến

Chỉ huy Văn Phóng dẫn đầu đoàn vẫn bình thản đi chẳng thèm quay lại:

-Đồng chí cứ nói

-Em thấy tình hình căng thẳng qua hai đội chúng ta sẻ tổ chức cuộc thi “Đối đáp Hài” trong khi di chuyển. Đội nào không đối lại được một cách dí dỏm sẽ thua. Thua phạt gì lên xe sẽ tính và Đại đội trưởng sẽ cầm trịc trong vai trò giám khảo

-OK, hoàn toàn nhất trí. Chúng ta sẽ có hai đội Beauty and Beast. Nào đội Beauty sẽ bắt đầu trước

1.

Beauty: Không! Tớ không thể nhảy cùng cậu thêm một điệu nào nữa. Nhưng tớ sẽ giới thiệu cho cậu cô gái xinh đẹp nhất trong phòng này.

Beast: Nhưng tớ không muốn khiêu vũ với cô gái xinh đẹp nhất phòng. Tớ muốn nhảy với cậu cơ!

2.

Beast: Con trai cậu vừa phá kỷ lục thế giới về môn nhảy lao đầu xuống nước

Beauty: Không có nước trong hồ bơi

Tỷ số 1-1

3.

Beauty: Tôi muốn trao tặng bức tranh cuối cùng của mình cho mục đích từ thiện nào đó

Beast: Sao cậu  không đem nó cho Hiệp hội Người mù? 

4.

Beast: Người đàn ông cưới được nàng Gwendolyn thật vinh dự như vừa giành được một giải thưởng

Beauty: Phải, cho lòng dũng cảm

Tỷ số 2-2

5.

Beauty: Chà, chuyện gì đã xảy ra khi cậu cho các cô gái trong văn phòng xem chiếc nhẫn đính hôn mới của cậu? Hẳn là  tất cả họ đều ngưỡng mộ nó chứ?

Beast: Hơn cả thế, bốn người trong số họ đã nhận ra nó.

6.

Beast: Tại sao bò đen ăn cỏ xanh lại cho sữa trắng, bơ vàng?

Beauty: Vì lý do tương tự mà quả mâm xôi đen có màu đỏ khi chúng còn xanh.

Tỷ số 3-3

7.

Beauty: Qua bài báo này tôi nhận thấy đàn ông bị hói nhiều hơn phụ nữ do não họ hoạt động mạnh mẽ

Beast: Vâng, và tôi nhận thấy rằng phụ nữ không thể mọc được râu vì cằm của họ hoạt động mạnh mẽ!

8.

Beast: Cậu đã lọt vào đội ném lao Olympic

Beauty: Nhưng công việc của tôi là bắt lao

Tỷ số 4-4

Cuộc thi đang diễn ra hào hứng sôi nổi, bỗng nhiên có một sự kiện bất ngờ. Trên cao, qua những tán lá thưa, một vầng trăng tròn vành vạnh bỗng ló ra sau dải mây đen với nhiều hình thù lạ lẫm. Ánh trăng chiếu  lóng lánh như thắp lên vẻ đẹp của cả khu rừng trong đêm khuya thanh vắng. Trò chơi tạm thời dừng lại để các cô gái …chụp hình :)))

Lính cứu hỏa làm việc ở Santa Juana, Chile. Theo các quan chức chính phủ, ít nhất 22 người thiệt mạng do cháy rừng lan rộng ở miền trung nam Chile.
Javier Torres/AFP

Tường thuật từ Chuyến xe bão táp

Tôi là xe khách 45 chỗ biển kiểm soát 0123.CXBT, tên thường gọi “Chuyến xe bão táp” thuộc nhà xe “Tốc độ”. Như các bạn đã biết, tôi chỉ có sức chứa trên dưới bốn chục con người nhưng người ta đã nhồi nhét tôi số người gần gấp đôi như thế, và vì vậy suốt chặng đường dài hàng ngàn km đã qua tôi đã phải cố gắng gồng mình lên để không ngã quỵ.

Sức nặng của người và hàng tăng thêm khiến tôi không thể chạy với tốc độ bình thường được nữa. Tôi cứ ì ạch trên những đoạn đường bằng phẳng và những chỗ gập ghềnh lên xuống dốc mới là thảm họa vì đôi khi tôi có cảm tưởng rằng mình sẽ lật nhào.

Nghĩ đến phận mình, dù thời đại công nghệ AI rồi mà  tôi còn bị đầy ải hơn cả con trâu con bò của các bác nông dân thời kỳ cách mạng nông nghiệp cả nghìn năm trước là lòng tôi buồn rười rượi. Thật, tôi tức điên lên ấy, sao người ta lại có thể tham lam đến mức bất chấp sự an toàn của hành khách đến thế chứ. Tôi thề rằng “Thân tôi mà biết nói năng. Thì nhà xe ấy hàm răng chẳng còn” :)))

Nên thật sự, sau khi bốn mươi hành khách buộc phải xuống xe, dù hết sức chia sẻ với nỗi khổ ải của họ, nhưng thật lòng tôi cũng phải nói rằng mình cảm thấy thoải mái hẳn. Chứ sao nữa, có nhẹ nhõm, thông thoáng thì làm việc mới hiệu quả. Môi trường nào cũng vậy cả thôi chả cứ anh em xe pháo đường dài chúng tôi.

Giờ thì tôi đang đứng yên một chỗ để cán bộ giao thông kiểm tra xem tôi có chứa chấp vượt quá số người quy định không ? Giá mà họ biết được mánh lới của các ông chủ của tôi thì có phải số tôi đỡ khổ ? Nhưng vì chẳng ai hay nên Biên bản kiểm tra cứ là đẹp hơn học bạ của một học sinh Havard.  

Nhân cái chuyện xe cộ, tôi kể cho các bạn một câu chuyện hài cười ra nước mắt mà tôi cá rằng không ai trong các bạn có thể tin nổi. Chuyện là:

Tháng trước, tôi có được bác tài Trần Vèo dắt đến  Trung Tâm Đăng Kiểm  mang tên “Chuyện gì cũng có thể xảy ra” để kiểm tra sức khỏe định kỳ. Nôm na là người ra sẽ khám xét xem tôi có đủ an toàn về mặt kỹ thuật để mà được phép tiếp tục lưu hành không, giống như các bạn khám sức khỏe tổng quát ấy, mắt mũi tai họng răng lợi….

-Mời xe mang tên “Chuyến xe bá cháy” vào thực hiện quy trình thẩm định

Chẳng có ai trả lời. Tên của tôi là “Chuyến xe bão táp”, công nhận là gần trùng với người anh em bá cháy thật:

–Mời xe  có thứ tự 07 mang tên “Chuyến xe bá cháy” vào thực hiện quy trình thẩm định

Người đàn ông dáng thấp đậm ngồi trước một màn hình vi tính lặp lại lại . Ông ta cứ gọi mãi như thế mà chẳng có ai hồi đáp dù trên sân có đến cả chục cái xe đang đợi đến lượt mình. Sao thế nhỉ? Rõ ràng hồ sơ đã nộp rồi mà. Trong khi đó thì cái thằng Bão táp là tôi cứ ì ra đây mà mãi chẳng thấy đến lượt. Bực mình bác tài Vèo Vèo mới tiến lại gần tay viên chức:

-Thưa Ngài, có sự nhầm lẫn nào chăng, chúng tôi là “bão táp” chứ không phải “bá cháy”

Người đàn ông mắt vẫn nhìn vào màn hình:

-Nhầm là nhầm thế nào được. Nhân viên chúng tôi toàn là những người mẫn cán và rất cẩn thận, làm gì có chuyện gõ sai. Do hôm nay tất cả bọn họ háo hức về trường xưa lớp cũ dự “Hội chợ Xuân” nên tôi dù đảm nhiệm cương vị Giám đốc vẫn phải trực tiếp xông pha ra chiến trường thế này chứ bình thường tôi chỉ ngồi phòng máy lạnh và ký tá giấy tờ thôi. Đây anh nhìn vào màn hình đi, rõ ràng dòng chữ được phát âm  là “Chuyến xe bão táp” mà, có sai tí nào đâu!

Một thoáng kinh ngạc hiện ra trên mặt bác tài của chúng  tôi:

-Té ra Ngài…..

-Nói thật, thời đại bây giờ, tất cả đã có AI hay vi tính hỗ trợ, chúng ta đừng câu nệ quá làm gì. Tôi bỏ qua bước học đọc  sơ khai, mà tiến thẳng đến ngôn ngữ cấp cao của trí tuệ nhân tạo nên thú thực, nói nhỏ với anh, đến giờ tôi vẫn chưa biết đọc. Dù vậy, tôi mới đăng ký lớp học vỡ lòng tuần trước, nên đã nhận biết được mặt chữ cái . Tháng sau anh đến có thể mọi chuyện sẽ khác

Haizza, chẳng phải nói các bạn cũng biết bác tài Vèo Vèo đã lên cơn nhồi máu cơ tim ngay lập tức lúc đó. May mà tôi cũng thuộc loại được việc.  Ngay lập tức tôi được đồng chí lơ Văn Phóng điều khiển với tốc độ của tên lửa  vô bệnh viện nên tính mạng của ổng mới kịp thời được cứu vớt. Không thì thôi rồi….

Tôi nghĩ chuyện này nên được đưa vào kỷ lục Guiness đặng làm tăng thêm thành tích lập kỷ lục của đất nước chúng ta. Không biết Đọc bạn vẫn có thể làm…Giám Đốc. Hay quá ấy chứ!

Bóng của mọi người được phản chiếu trong kính khi họ đến thăm Mirante do Sesc Avenida Paulista, một đài quan sát ở São Paulo, Brazil.
Amanda Perobelli/Reuters

Giờ đây cả đoàn xe chúng tôi lại gặp may mắn y như chuyện mà tôi vừa kể. Bởi sau khi đoàn kiểm tra rời đi mà không tìm được lỗi vi phạm nào thì tôi lại bon bon tiếp tục cuộc hành trình.

Bác tài Vèo Vèo vui quá nên còn nổi hứng đọc thơ

Không có kính, rồi xe không có đèn
Không có mui xe, thùng xe có xước
Xe vẫn chạy vì bà con phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim.

Gớm, bác có chế thì chế cho nó vẹn toàn. Nào trong xe chỉ có một trái tim, nhưng hơn tám chục trái lận mà. Nhân tiện nhắc đến con số này tôi mới nhớ không biết bốn mươi thanh niên tội nghiệp kia đi đến đâu rồi nhỉ. Lẽ ra bây giờ họ đã phải có mặt nơi điểm hẹn rồi chứ

-Văn Phóng, đoàn đại biểu của các anh dò dẫm đến đâu rồi. Nhanh lên, chúng tôi dài cổ ở đây cả tiếng rồi

-Khổ em quá bác tài ơi, các Quý ông Việt vì  quán triệt tinh thần của Ngài Bộ trưởng Chơi Xong Dông của nước bạn nên cũng đang hết sức kiên nhân để chờ đợi các Quý cô  hoàn thành công việc selfie. Chẳng là đang trên đường đi bỗng nhiên “Chị Hằng” xuất hiện và các nàng ấy nổi hứng chụp hình giữa khung cảnh đầy ma mị này. Chúng em dù trong lòng phản đối kịch liệt nhưng bên ngoài không ai dám hó hé phàn nàn gì sợ các nàng nổi giận bỏ sang Hàn Quốc hết thì nước Việt mình khổ. Giới tính lại mất cân bằng trầm trọng nữa

-Tôi không cần biết cân bằng cân beo gì cả đúng 15 phút nữa, các người không có mặt ở địa điểm như đã hẹn chúng tôi sẽ đi luôn.

Bác tài Vèo Vèo bực mình lắm rồi đấy, trông mặt bác là tôi biết. Khổ cho cánh mày râu quá không biết,  đêm hôm, trời mờ  ảo thế này có selfie thì cũng nhìn thấy gì cơ chứ.

Các nàng không đọc sao:

MẢI MÊ CHỤP ẢNH TỰ SƯỚNG NGUY HIỂM HƠN BỊ CÁ MẬP CẮN

(Vnexpress) Tạp chí Y học Du lịch chỉ ra số du khách thiệt mạng khi mải mê chụp ảnh selfie nhiều hơn các nạn nhân bị cá mập tấn công trong 13 năm gần đây.

Các chuyên gia du lịch mới đây đã lý giải vì sao ngày càng có nhiều điểm du lịch cấm khách chụp ảnh selfie. Theo đó, chụp ảnh selfie còn nguy hiểm hơn bị cá mập tấn công.

Một nghiên cứu trên Tạp chí Y học Du lịch chỉ ra, trong 13 năm từ 2009 đến 2022 có 379 trường hợp tử vong liên quan đến chụp ảnh selfie tại các điểm du lịch. Trong số đó, 140 trường hợp du khách đã chụp bức ảnh cuối cùng trước khi chết một cách bi thảm nhưng chỉ có 90 vụ chạm trán với cá mập gây thiệt hại về người.

Tháng 12/2023, một chiếc thuyền gondola bị lật úp ở Venice, Italy, vì một nhóm du khách không chịu ngừng chụp ảnh selfie và ngồi xuống. Trước khi tai nạn xảy ra, người lái thuyền đã yêu cầu cả nhóm không di chuyển khi thuyền khó đi qua một cây cầu thấp. May mắn không ai bị thương khi thuyền bị lật.

Theo các chuyên gia du lịch, theo đuổi những bức ảnh selfie hoàn hảo để đăng lên mạng xã hội khiến du khách rơi vào “một thế giới cực kỳ nguy hiểm”, dẫn đến bi kịch. Nhiều du khách đã trượt chân ngã từ vách đá, gặp tai nạn ôtô, tàu hỏa, chết đuối do liều mình chụp ảnh selfie.

Cũng trong tháng 12/2023, một nữ du khách 24 tuổi đã rơi từ độ cao 60 m xuống một hẻm núi và thiệt mạng, khi cố gắng chụp ảnh selfie ở rìa pháo đài Prabalgad, Ấn Độ. Trong Tour de France năm 2023, một khán giả cố gắng chụp ảnh “tự sướng” với các tay đua đi ngang qua và bị kẹp vào tay lái của một tay đua người Mỹ, khiến 20 tay đua phía sau đâm liên hoàn trong chặng 15 của cuộc đua.

Năm 2023 giới chức Portofino, thị trấn ven biển Italy, đã ban lệnh cấm selfie tại một số khu vực nhằm ngăn chặn tình trạng quá tải trên những con phố chật hẹp. Lệnh cấm được ban hành sau sự kiện được mô tả “đầy hỗn loạn” do khách du lịch đứng chặn đường chụp ảnh.

Công ty Đường sắt JR West của Nhật Bản đã cấm sử dụng gậy selfie trên sân ga để ngăn ngừa điện giật do dây điện trên cao và rơi xuống đường ray.

Sau một loạt vụ tai nạn liên quan đến chụp ảnh “tự sướng” ở Mumbai, Ấn Độ, chính phủ nước này đã ban hành lệnh cấm selfie ở một số bãi biển, địa điểm lễ hội, các điểm du lịch. Ở Pamplona, Tây Ban Nha, việc chụp ảnh “tự sướng” trong Lễ hội đấu bò hàng năm là bất hợp pháp.

New York, Mỹ, đã thông qua dự luật cấm chụp ảnh selfie với mèo rừng trừ khi có rào cản an toàn giữa người và động vật. Tương tự, du khách đến hồ Tahoe được yêu cầu không tự chụp ảnh với gấu vì quay lưng lại gần một con gấu là “cực kỳ nguy hiểm”.

Cố gắng chụp các bức ảnh hoàn hảo để đăng lên trang cá nhân thường dẫn đến hành vi nguy hiểm, bắt nguồn từ mong muốn mình trở thành trung tâm nổi bật trong khung cảnh đông đúc. Nhiều người ngày càng bất chấp nguy hiểm để có kiểu selfie độc đáo.

Trong 379 ca tử vong liên quan đến chụp ảnh selfie toàn thế giới từ 2008 đến 2021, hơn 37% là khách du lịch. Ngã từ trên cao chiếm gần 50% trong tổng số ca tử vong, tiếp đến là liên quan đến tai nạn giao thông 28% và đuối nước hơn 15%.

Độ tuổi trung bình của các nạn nhân selfie là 24,4. Khách nữ có nhiều khả năng bị thương nặng hơn khi ngã từ trên cao và chạm trán động vật. Nam giới thường liên quan các tai nạn khi tham gia giao thông. Các quốc gia có số ca tử vong vì selfie cao nhất gồm Ấn Độ (26,4%), Mỹ (10,3%) và Nga (8,7%).

Nghiên cứu của Tạp chí Y học Gia đình và Chăm sóc Sức khỏe Ban đầu chỉ ra, những cái chết liên quan đến chụp ảnh “tự sướng” rất có thể không được báo cáo đầy đủ vì không được liệt kê là nguyên nhân gây tử vong.

Theo nghiên cứu từ Đại học New South Wales (UNSW), Sydney, Australia, truyền thông có xu hướng miêu tả việc chụp ảnh selfie nguy hiểm là “ngu ngốc và ích kỷ”, thường đổ lỗi cho nạn nhân. Tuy nhiên, việc chụp ảnh “tự sướng” hiện đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày. Các nhà khoa học khẳng định hành vi chụp ảnh tự sướng đầy rủi ro cần được coi là “một vấn đề sức khỏe cộng đồng”.

Việc chụp ảnh tự sướng hiện nay được ví giống lái xe không thắt dây an toàn, đi xe máy không đội mũ bảo hiểm của thế hệ trước.

Nghiên cứu cho rằng bằng cách thừa nhận những hành vi trên là nguy hiểm, là vấn đề sức khỏe cộng đồng, chúng ta sẽ ngừng đổ lỗi và xấu hổ. Thay vào đó mọi người sẽ bắt đầu thực hiện các bước nhằm phòng ngừa và giáo dục để ngừng mắc sai lầm. Các chuyên gia tin rằng nếu thay đổi được tư duy của mọi người trong vấn đề chụp ảnh tự sướng sẽ có hiệu quả hơn việc đưa ra cảnh báo hay ban hành lệnh cấm.

Hàng nghìn con sứa bơi ngoài khơi bờ biển Seglvik, Na Uy.
Olivier Morin/AFP

Đúng 30 phút sau Đại đội đi bộ do chú Văn Phóng chỉ huy mới đoàn tụ được với đoàn xe. Mặc dù trong bụng điên tiết lắm rồi nhưng tôi thấy bác Vèo Vèo vẫn nở một nụ cười rất rạng rỡ như chưa hề có gì xảy ra, công nhận, bác quán triệt nguyên tắc”Lady first” còn hơn cả cánh đàn ông bên nước ngài Bộ trường Xong Dông.

Mất thêm 15 phút nữa cả tám mươi người mới ổn định được chỗ ngồi. Lòng xe tôi lại trở lại với tình trạng cá mòi xếp lớp như ban đầu. Tôi di chuyển ì ạch, giá mà có ai đó ca lên một bài ca động viên lúc này

Hò dô ta nào

Kéo pháo ta vượt qua núi

Thì có phải tôi có tinh thần mà cố gắng phóng vèo vèo không. Cơ mà, giờ đã quá đêm sang rạng sáng, thời điểm giấc ngủ đi vào trạng thái sâu nhất nên không còn ai thức để mà cổ vũ tinh thần cho tôi nữa. Chỉ duy nhất có một người bắt buộc phải thức, mà còn phải thức trong trạng thái tỉnh táo nữa kìa.  Không được phép gật dù chỉ là một giây. Ấy thế mà….

Tôi không dám nghĩ đến cái viễn cảnh đó. Nhưng thực tế thì nó đang diễn ra. Cái thân tôi đang lê từng bước bỗng nhiên nó lồng lên như con bò tót trên đấu trường. Sao thế nhỉ, mình đang xuống dốc chăng? Rõ ràng không phải mà, tôi đang trên những cung đường quanh co một bên là vực một bên là núi mà đã đến đoạn dốc đâu. Thôi chết rồi, trời đất quỷ thần ơi, không có lẽ bác tài Vèo Vèo ngủ gật…

Hoảng đến tím tái cả mặt, tôi tìm mọi cách để phát ra âm thanh khẩn thiết nhất nhằm đánh động bất cứ ai có thể thức dậy mà nắm bắt được tình hình. Ai cũng được, không quan trọng gì đâu. Có ai đó không? Có ai đó thức để cánh báo cho bác tài không?

Không ai cả. Trong chớp mắt tôi khóc huhu vì cảm nhận được một sự tàn khốc đang sắp sửa xảy ra. Tôi chính là con tàu Titanic phiên bản Trên cạn rồi. Lạy Chúa, hãy cứu giúp chúng con!

Phải đến khi tôi lắc hông từ bên này qua bên kia con đường ngoằn ngoèo đến cả chục lần và chuẩn bị “hạ cánh nơi nao”…. là cái vực thẳm hun hút trước mắt đó

Thì tôi mới nghe một tiếng kêu thất thanh . Ôi, cậu Monster giờ đây mới hiện nguyên hình là “Monster” thật :)), cậu ta hét lên một tiếng vang động cả núi rừng đến mức dưới lòng đại dương thủy thần cũng nghe thấu. Rồi ngay lập tức, cậu phi qua đoàn người đang nằm la liệt dưới sàn, phốc một cái đã đến chỗ vô lăng của bác Trần Vèo và không lãng phí tới một giây, cậu đạp phanh chân chính xác và dứt khoát đến kinh ngạc. Tôi đang chực bổ nhào xuống cái hố sâu thăm thẳm, thì Két một tiếng, tôi quay tít thò lò nơi không trung rồi đứng bặt tăm.

Và tư thế bây giờ của tôi mới thật nực cười và khốn khổ, một nửa thân trên của tôi vắt qua rải phân cách ngăn cách giữa đường đèo với vực núi, và nửa dưới thì vẫn chạm nền đường.

Chúng tôi đã thoát lưỡi hái của tử thần chỉ trong gang tấc

Lúc này cả tài lẫn lơ lẫn 79 con người trên xe mới choàng tỉnh dậy. Tất cả đều mắt chữ A miệng chữ O và tóc thì dựng ngược. Họ quá kinh hãi, hồn vía bay hết lên mây để có thể thốt ra bất cứ điều gì.

Duy chỉ có người hùng Monster là đổ sụp. Cậu chàng chính thức ngất xỉu sau màn giải cứu gay cấn còn hơn trong các bộ phim James Bond

Dù cho lần này không phải là cậu nhận được quả tiền thưởng 6 tỷ của vợ chồng cô chú xứ Nghệ nào cả :))

January 20, 2024 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
  • 1
  • 2

Bài viết mới nhất

  • Giọt nước mắt bay lên
  • Chả dại gì em ước nó bằng vàng
  • Những cơn gió của thiên đường
  • Tản mạn đầu Xuân
  • Con chim bồ câu bé nhỏ

About Me

About Me

RosenKactus@gmail.com

Keep in touch

Facebook Twitter Instagram Pinterest Tumblr Youtube Bloglovin Snapchat

Bài viết nổi bật

  • Giọt nước mắt bay lên

    March 5, 2025
  • Chả dại gì em ước nó bằng vàng

    February 26, 2025
  • Những cơn gió của thiên đường

    February 19, 2025
  • Tản mạn đầu Xuân

    February 12, 2025
  • Con chim bồ câu bé nhỏ

    February 5, 2025

Chuyên mục nổi bật

  • Cactus (19)
  • Film (8)
  • Rose (150)
  • Stories (15)
  • Uncategorized (2)

About me

banner
RosenKactus@gmail.com

Bài nổi bật

  • 1

    Tạm biệt 2023….. (1)

    December 28, 2023
  • 2

    Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (6)

    September 30, 2023
  • 3

    Hoa tím ngoài sân (9)

    March 29, 2024
  • Facebook
  • Instagram
  • Pinterest
  • Youtube
  • Email
  • Tiktok

@2023 - All Right Reserved. Designed and Developed by YVS Digital


Back To Top
Rose and Cactus Blog
  • Home
  • About me
  • Rose
  • Cactus
  • Books
  • Stories
  • Film
  • English