Rose and Cactus Blog
  • Home
  • About me
  • Rose
  • Cactus
  • Books
  • Stories
  • Film
  • English
Chuyên mục:

Rose

Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (12)

by Rose & Cactus October 15, 2023

Thu phương Nam .

Có cái rất hay là lá rơi thì cứ rơi, bên dưới mặt đất từng thảm lá, như vàng hơn dưới ánh mặt trời mà bên trên thì cành non lộc biếc vẫn mơn mởn, tươi tốt.

Con đường nhỏ cũ kỹ, xám xịt. Từng rảnh nước đen ngòm, chảy ri rỉ thoát ra từ một con hẻm tối tăm ngoẳn ngoeò. Đến miệng  cống thì  dòng chảy bị chặn lại bởi những tảng lá khô, chẳng biết rụng từ bao giờ, dồn ứ. Mục rữa và hôi thối.

Chiều

Trời xập xìu, ẩm ương, chả khác gì những hạt cơm sống sượng do không đủ lửa. Từng dòng người, như vẫn, ngược xuôi, vội vã và thờ ơ.  

Giữa cái quang cảnh ảm đạm ấy, có cái gì đó xuất hiện nổi bật, làm mờ tan tất cả.  Màu xanh. Từng chùm lá xanh mướt vẫn còn ở trên các cành cây, phủ kín cả khoang sau một chiếc xe tải nhỏ. Chiếc xe chắc của đội quản lý cây xanh đi tỉa cành, phòng những ngày giông bão. Chiếc xe di chuyển. Chùm lá di chuyển. Cánh rừng nhỏ di chuyển. 

Màu xanh luôn mang lại cảm giác thanh bình là thế. Nó là màu của sự sống và niềm hy vọng, của sự sinh sôi và vươn mình, thứ không thể kiếm tìm được ngoài thiên nhiên ở những xứ sở lạnh lẽo những tháng cuối năm.

Những tháng cuối năm.

Người ta hết chuyện để nói trong bối cảnh tình hình kinh tế khắp nơi, chả riêng xứ này, vẫn chưa có gì gọi là sáng sủa, thì quay sang tranh cãi về cái vòng nguyệt quế của em trai xứ Thanh. Mình chả hiểu, có gì để phải mất thời gian tranh luận đến thế. Không hiểu luôn.

Bởi mình nghĩ thế này, Olympia, dù là một cuộc thi tri thức đi nữa, cũng chỉ đơn giản là một game show. Mà cái game kiểu này ở xứ người có mà nhan nhản, chả có gì để mà phải vống rồi nâng tầm quan trọng nó lên đến mức cứ như thể ngừoi chiến thắng sẽ  làm đổi thay cả thế giới. 

Em ý tham gia cuộc thi và đã đàng hoàng tiến đến vòng chung kết rồi giành chiến thắng. Vượt qua bao đối thủ  là quá giỏi rồi. Vậy thì hãy chúc mừng em! Và sau đó thì quên nó đi vì cuộc thi thì đã qua, vòng nguyệt quế thì đã có chủ! Vinh quang chỉ là những khoảnh khắc, và chẳng ai sống mãi bằng những khoảnh khắc ngắn ngủi đó cả đời cả.

Thay vì vậy thì khối người đào cả quá khứ từ lẩu lâu rồi của em rồi cho  rằng em không xứng đáng, không bằng những quán quân năm trước. Rằng làm gì có chuyện em mới ba tuổi đã biết đọc như gia đình em giãi bày.

Khổ, ở nước mình, thua cuộc thì đúng là khổ rồi, áp lực trăm bề của dư luận mà thắng cuộc đôi khi cũng khổ không kém vì sự bới móc, nghi ngờ. Người ta mất lòng tin ở nhau một cách trầm trọng.

Alo, bà già hả? Chủ nhật rảnh không? Đi abcdxyz giùm tui với, tui có công chuyện không thể đi được

Cô bạn gọi điện nhờ ba cái việc đơn giản, chả có lý do gì để phải từ chối. Bạn, bằng tuổi mình, xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Đã ly hôn và giờ làm mẹ đơn thân. Hai ông con trai đang bước vào tuổi dậy thì, và như bạn nói là bạn đang phải trải qua những tháng ngày như trong thời chiến :)).

13, 14, 15…lứa tuổi đối với bạn này thì chả thấy có gì khác nhiều trong khi với bạn khác thì ôi dồi ôi là một sự vật vã của sự thay đổi. Nó đòi hỏi sự thấu cảm rất lớn của những bậc làm cha mẹ và để cha mẹ con cái hiểu,hoà hợp và  chấp nhận được nhau là cả một quá trình tỉnh thức, giác ngộ và quan trọng nhất, là học cách thương yêu nhau VÔ ĐIỀU KIỆN.

Mình chỉ có mỗi đứa con gái, và mặc dù con gái mình nó cũng khái tính lắm lắm, nhưng mình phải công nhận nuôi dạy con trai, ở một mặt nào đó, có cái khó hơn hẳn. Không phải ngẫu nhiên mà Thượng đế đã tạo ra Adam và Eva đâu, cho dù thời đại văn mình hiện đại đến mấy đi chăng nữa, thì vẫn luôn có đặc tính riêng biệt của nam và nữ, không thể khác được.

Đàn ông, vốn sinh ra để làm những công to việc lớn, đóng vai trụ cột trong gia đình, đầu đội trời chân đạp đất cho nên tính cách thường xù xì, ngang tàng hơn. Thích tự do, bay nhày hơn. Thích được tự mình ra quyết định và không thích bị ràng buộc. Ở tuổi dậy thì thì tỷ lệ các bạn trai nổi loạn cũng cao hơn các bạn gái.

Thế cho nên một mẹ mà dạy dỗ được hai con trai trưởng thành là cả một sự nỗ lực vượt bậc và đôi khi phải quên đi cả hạnh phúc cho bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn mình chứng kiến rất rất nhiều những người phụ nữ như thế xung quanh, những người vợ người mẹ, mình nói nhiều bạn nam đừng buồn, đúng nghĩa là có chồng cũng như không.

Hay nói như một thuật ngữ mình hay thấy người ta dùng trên báo Tây là “Invisible father”. Những người chồng, người cha vô hình, nghĩa là: Họ chỉ biết có đi làm kiếm tiền và tất cả những thứ còn lại trong gia đình phó mặc toàn bộ cho vợ: Nấu nướng, dọn dẹp, bát đũa, con cái….

Quan sát là có thể thấy ngay, nhiều lắm những ông chồng ngày ở cơ quan, tối về chỉ biết có nhậu nhẹt. Các quán nhậu ở Việt Nam sau giờ tan sở đông nghẹt người, ngày nào có cảm tưởng là ngày lễ.  Không ở đâu mà ăn nhậu nhiều như ở nước ta, và đàn ông lại “sướng” như ở nước ta. 

Trong khi phụ nữ thì làm việc đến  kiệt quệ, vừa phải đảm nhiệm cả vai trò kiếm tiền  lại phải tề gia nội trợ. Ví như cô bạn mình sau rất nhiều năm như thế, cuối cùng, cũng chọn giải pháp tự do cho mình. Con cái hai đứa một mình bạn nuôi tất.

Ngày xưa ở cơ quan cũ cũng có một em gái đồng nghiệp mà mình cực kỳ quý và cảm phục. Sau khi sinh con được vài năm, vì nhiều lý do cũng không giữ được hôn nhân. Một mình nuôi cậu con trai duy nhất từ khi thằng bé  ba tuổi. Mà nghề nghiệp của bọn mình thì mình đã kể rồi, một ngày làm việc bình thường kết thúc sớm cũng phải tầm 8 giờ (PM), còn nếu cao điểm những tháng cuối năm thế này có khi đến 10-11 giờ đêm.

Một hôm, nó gọi điện nội bộ sang cho mình :Chị ơi, bé nhà em nó vẫn đang ngủ, mà em thương con quá không nỡ gọi con dậy để đi về. Mình nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính: Đã 10.30 phút PM. Mình kêu nó, thôi em gọi con dậy rồi hai mẹ con nhanh chóng về đi chứ trễ quá rồi, đi đường khuya nguy hiểm. Vì văn phòng của em đặt tại Khu chế xuất, hơi xa trung tâm nên đường khá vắng vẻ.

Thiếu vắng người Cha, người Mẹ phải vật lộn nuôi daỵ con theo đúng nghĩa. Con tan học, đón con về cơ quan rồi làm việc tiếp đến khuya. Cuối tuần họp, chở con đi. Thằng bé ngoan đến nỗi mà mẹ họp ngồi hàng ghế trước, con đặt ngồi hàng ghế sau mà ngồi im re, trong suốt gần hai tiếng. Khi ấy con mới 5 tuổi. Thương cả mẹ và con.

May mắn thằng bé càng lớn càng ngoan và hiểu chuyện.

Nhưng không phải ai cũng được như thế. Và không phải giai đoạn nào đứa trẻ cũng mãi như vậy. Mỗi một giai đoạn phát triển trẻ sẽ có những sự biến đổi khác nhau về tâm sinh lý. Và giai đoạn dậy thì là một trong những bước ngoặt. Lúc này con gái cần mẹ nhất và tất nhiên, con trai sẽ ưu tiên bố trước. Mình thấy may mắn là mặc dù mình với con đầy thứ bất đổng, nói thật với các bạn là tranh luận rồi tranh cãi nhiều lắm, nhưng được cái, sau tất cả, con vẫn tin tưởng và chia sẻ với mình được nhiều chuyện. Thế cũng là một niềm hạnh phúc của một người mẹ rồi.

Trong gia đình thì mẹ hay cha đều có vai trò quan trọng như nhau, không ai hơn ai cả. Nếu Mẹ là ánh trăng hiền dịu thì Cha là ánh mặt trời chói loà. Có người cha ở trong nhà có cảm giác  yên tâm hơn hẳn. Mình kể các bạn nghe, ngày xưa, nhà mình mới chuyển sang nhà mới, nhà rộng mà chỉ có ba mẹ con thế là chả biết nghe ai doạ phải kiểm tra cẩn thận trước khi ngủ ban đêm vì trộm hay những tên nghiện có thể lẻn vào trốn ở gầm giường hay hộc tủ. Tính mình thì nhát, sợ cả ma và người nên mình tin sái cổ tối nào trước khi đi ngủ cũng phải ….soi gầm giường :)).

Thế nhưng khi bố công tác về thì khác hẳn, bỏ ngay thói quen này. Cảm giác an toàn, có một nơi vững chãi chở che là thứ tuyệt nhất mà người Cha có thể mang lại cho con cái và gia đình ông ta.

Trở lại với bộ phim, người bố của “Dạo bước trên Mây” cũng mang đầy đủ những tính cách tốt đẹp và cả chưa hoàn hảo của một ông bố ngoài đời thực. Một mẫu người đàn ông truyền thống và trân trọng các mối quan hệ gia đình. Một người vẫn chưa thoát ra được những tư tưởng bảo thủ, cũ kỹ ở giai đoạn mà thế giới đang có sự biến chuyển và biến đổi nhanh chóng và sâu sắc nhất trong lịch sử, kể cả về chính trị, kinh tế, khoa học hay lối sống. 

“Chỗ của con gái là đây trong nhà này. Không phải một mình trong thành phố nào đó làm những chuyện mà chỉ có Chúa mới biết”.

THỜI KHẮC THU HOẠCH NHO, THỜI KHẮC ĐẶC BIỆT, THỜI KHĂC CỦA PHÉP MÀU”

(A Walk in the Clouds)

The soul of Spain

By Ellis Havelock

4.

Người Tây Ban Nha 

Theo truyền thống Lybia hoặc Berber, được bảo tồn bởi Pindaric, tổ tiên đầu tiên, Iarbas, của chủng tộc mà người Tây Ban Nha thuộc về, đã được sinh ra từ vùng đất châu Phi chan hoà ánh mặt trời. Đó là một niềm tin tự nhiên. Các vùng đồng bằng của Castile cũng khó trồng trọt và bị nướng dưới ánh nắng mặt trời khi chúng chưa bị đóng băng; sự chọn lọc tự nhiên do băng, lửa và đói khát có xu hướng tạo ra một chủng tộc cứng cỏi và khô khan, cực kỳ tỉnh táo, ôn hòa trong mọi nhu cầu thể chất và quá quen thuộc với công việc nên không thể lý tưởng hóa nó.

Sự nghèo khó của đất Tây Ban Nha đã khiến người Tây Ban Nha, như Unamuno nói, trở thành con trai của Abel chứ không phải của Cain, nhà nông học, người đã giết anh ta; anh ta thích chăn nuôi gia súc trên đồng cỏ và trên đồi; từ những nơi như vậy, thay vì từ những vùng đất thấp giàu có và được canh tác, đã xuất hiện những “kẻ chinh phục” như Cortes hay Pizarro, cùng với nhiều đứa trẻ mạnh mẽ nhất của Tây Ban Nha.

Xét về môi trường cũng như tính khí, người Tây Ban Nha là một người du mục, một nhà thám hiểm bẩm sinh.

 Vì vậy, nếu chúng ta có thể nói rằng người Tây Ban Nha chán ghét lao động có tổ chức và liên tục, thì đó cũng là một nguồn dự trữ năng lượng lớn, và cả lòng dũng cảm chịu đựng gian khổ khi việc lao động vất vả để có được sự thoải mái được coi là khó khăn lớn hơn.

Một mặt, đó là niềm yêu thích không làm gì cả, coi thường những công việc hữu ích thông thường, và xu hướng ăn bám của các thành phần xã hội yếu hơn; mặt khác, đôi khi, và đặc biệt nơi một số cá nhân được chọn, có một cơn cuồng nộ, gần như ngây ngất, của nghị lực quá mức và không biết mệt mỏi.

Chính sự mê hoặc của năng lượng này đã dẫn đến Calderon, như Norman Maccoll đã nhận xét, có niềm yêu thích đặc biệt đối với tất cả các loại tính cách ma quỷ, những bản chất tràn đầy năng lượng không ngừng nghỉ và háo hức hành động, bị thôi thúc bởi một xung lực mà chính họ không thể giải thích được. cho và coi là bên ngoài.

Ngay cả nhà thơ ngày nay, Ruben Dario, dù bị thấm nhuần chủ nghĩa quốc tế của thế giới mới cũng như hương thơm thế giới cũ của Baudelaire và Verlaine, vẫn là một đứa trẻ Tây Ban Nha đích thực trong sự ngưỡng mộ năng lượng. Trong các lễ hội của mình, như Salillas nhận xét rõ ràng, người Tây Ban Nha thích dành một khối lượng công việc khổng lồ, điều này có thể thực sự không phải là công việc hữu ích, mặc dù nó có khả năng biến thành công việc hữu ích – và ngày nay ở một mức độ nào đó đang trải qua sự biến đổi này – vì nó có tất cả sức mạnh của công việc; và hình thức quốc gia chính của lễ hội, trận đấu bò, đòi hỏi lòng dũng cảm, sức mạnh, sự nhanh nhẹn, trí thông minh và sự duyên dáng ở mức độ cao nhất.

Thái độ này của người Tây Ban Nha, sự cứng rắn của anh ta, sự thờ ơ trước nỗi đau thường bị coi là lòng yêu thích sự tàn ác, lại một lần nữa liên minh người Tây Ban Nha với sự man rợ. Từ đầu đến cuối, thái độ cảm xúc làm nền tảng cho những biểu hiện như vậy xa lạ với sự dịu dàng, vừa mang tính chủ nghĩa vừa mang tính vị tha, vốn đánh dấu sự văn minh, nhưng nó hoàn toàn dễ hiểu đối với tâm trí man rợ.

Mọi hình thức khổ hạnh đều đã được người Tây Ban Nha thể hiện một cách đắc thắng, và chủ nghĩa khổ hạnh, đôi khi được tiết chế bằng cơn thác loạn, luôn dễ dàng và thường cần thiết trong điều kiện của cuộc sống man rợ. Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể hiểu được một đặc điểm quá xa lạ với sự mềm mại của nền văn minh.

Sự quan tâm của người Tây Ban Nha đối với máu và sự hài lòng khi được đổ máu thậm chí đã xâm nhập không chỉ vào nghệ thuật mà còn vào y học, như Ganivet đã chỉ ra rõ ràng. Việc Servetus tham gia phát hiện ra sự tuần hoàn của máu là một trong những đóng góp đáng chú ý nhất của Tây Ban Nha cho khoa học y tế, trong khi Tây Ban Nha đã vượt qua tất cả các quốc gia khác gộp lại về số lượng và sự xuất sắc của bác sĩ phẫu thuật tĩnh mạch. Vị bác sĩ tối cao của Tây Ban Nha là bác sĩ Sanggrado.

Chủ nghĩa khắc kỷ, triết lý bản năng của người man rợ ở khắp mọi nơi, là triết lý cơ bản và gần như là tôn giáo của Tây Ban Nha. Người ta nói rằng Seneca, một nhà Khắc kỷ điển hình của Tây Ban Nha, có dáng vẻ của một Giáo phụ; người Tây Ban Nha, Marcus Aurelius, mang dấu ấn của quê hương mình; và Lucan lẻ Cordova là người đầu tiên trong một hàng dài người Tây Ban Nha.

Họ đóng vai trò rất quan trọng trong việc hình thành nên sự phát triển sau này của Chủ nghĩa Khắc kỷ vì triết lý đó đáp lại bản năng mà họ đã cảm nhận được trong huyết quản. Có thể nói, ngay cả khi hầu hết người theo đạo Cơ đốc thì người Tây Ban Nha đều là người theo chủ nghĩa Khắc kỷ, gần như hơn cả một người khổ hạnh. Torquemada sống trong các cung điện, được bao quanh bởi các tùy tùng hoàng tử gồm các kỵ binh có vũ trang, nhưng ông không chấp nhận tổng giám mục Seville, ông mặc bộ trang phục Domicica khiêm tốn của mình, không bao giờ mặc vải lanh cũng như không sử dụng nó trên giường, ông không ăn thịt và từ chối nhận của hồi môn để  cho người em gái nghèo khó của mình.

Người ta cũng nhớ lại giai thoại đặc trưng của Fray Luis de Leon, người, sau năm năm chịu đựng trong tù dưới bàn tay của Tòa án dị giáo, đã trở lại ghế giáo sư của mình tại Salamanca – trong giảng đường-rạp hát nhỏ tối tăm mà chúng ta có thể vẫn thấy ở đó – và bắt đầu, theo thói quen thông thường của ông: “Như tôi đã nói trong bài giảng trước”

Thái độ tư duy này gắn liền với sự nhấn mạnh của người Tây Ban Nha vào tính cách, đạo đức và thực hành. Sự tò mò trí tuệ thuần túy chưa bao giờ phát triển mạnh mẽ ở Tây Ban Nha. Người Tây Ban Nha không có vai trò nổi bật trong toán học hay hình học, thiên văn học hay vật lý, mặc dù họ nổi bật trong nhiều khoa khoa học ứng dụng cũng như sinh học, và ngày nay, nhà thần kinh học Ramon y Cajal đã nổi tiếng khắp thế giới. . Họ cũng quan tâm nhiều đến siêu hình học, nhưng đối với Sain, siêu hình học là một với thần học, một chủ đề được quan tâm thực tiễn sâu sắc.

Sẽ là sai lầm khi cho rằng sự cứng rắn của người Tây Ban Nha và Chủ nghĩa Khắc kỷ bản năng của anh ta ở bất kỳ mức độ nào đều loại trừ khả năng dịu dàng thực sự hoặc thể hiện bất kỳ cảm xúc nào nhẹ nhàng hơn của con người. Kết quả này không thể đạt được ngay cả ở người man rợ, và ở người Tây Ban Nha có một mức độ cảm giác con người rất cao.

Cervantes, người Tây Ban Nha điển hình nhất, cũng có tính nhân văn ngọt ngào như Chaucer. Điều dường như đánh dấu những cảm xúc nhẹ nhàng hơn của người Tây Ban Nha chỉ đơn giản là sự thoải mái ít bộc lộ hơn trong những biểu hiện nghiêm túc hơn của họ và xu hướng dành chúng cho thế giới nói chung. Strabo nói, vì bạn bè của họ, người Iberia sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình. Do đó, như đôi khi đã được chỉ ra, có một sự đối kháng rõ ràng nhất định trong thái độ của người Tây Ban Nha đối với thế giới.

Một mặt, anh ta thích thú với một chủ nghĩa hình thức cứng rắn và cứng nhắc, một sự đồng nhất khắc khổ và trừu tượng trong đạo đức và tôn giáo, mà tinh thần của chính anh ta và của những người khác phải không ngừng bị phá vỡ. Nhưng mặt khác, đối với cá nhân tội nhân, cũng như đối với bạn bè và người hàng xóm của anh ta trong mọi mối quan hệ của cuộc sống, người Tây Ban Nha luôn tỏ ra khoan dung, một phẩm chất được nhiều nhà ngụy biện Tây Ban Nha thể hiện rõ ràng trong lĩnh vực thần học nghiêm túc.

October 15, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (11)

by Rose & Cactus October 11, 2023

Một buổi sớm những ngày cuối Thu.

Mình dậy vào giờ như thường lệ, chuẩn bị cho bữa sáng. Không gian lúc này thường tĩnh lặng, có lẽ “ồn ào” vui tươi nhất là tiếng hót của những chú chim trên hàng cây cao ngay bên con đường chạy qua khu nhà mình ở.  Trời sắp chuyển Đông (Đông phương Nam), nếu như ở xứ lạnh thì có thể những chú chim này đã phải bắt đầu cho một hành trình di cư dài dằng dặc. Nhưng ở đây thì không, chúng có thể yên tâm định cư lâu dài, chẳng phải bận tâm đến giá lạnh, bão tuyết. Chẳng phải đó cũng là điều chúng nó và cả chúng ta nên biết ơn sao?

Kể ra thời gian biểu của chim cũng khoa học ghê, chúng ngủ sớm và dậy sớm. Chẳng trách chi, gà – một loài thuộc họ Chim, cũng có lịch sinh hoạt y như vậy.

Các bạn, có bạn nào nhà đủ rộng để nuôi gà không ? Nếu có các bạn quan sát là thấy ngay: Khi mặt trời lặn khuất sau đường chân trời, hoàng hôn dần buông, và bóng tối loang dần, phủ trùm khắp mặt đắt. Là lúc từng đàn gà lục tục theo nhau về chuồng, sau một ngày lao động vất vả.

Chúng kêu bằng ngôn ngữ loài và đôi khi để thúc đẩy nhanh tiến trình trở về tổ ấm chúng còn được sự trợ giúp của những người chủ:

Chíc chíc chíc chíc, chíc chíc chíc chíc

Bà mình ngày xưa toàn gọi gà như thế khi cho chúng ăn hoặc vào lúc điểm danh cuối ngày :)). Cụ mắt kém, toét nhèm cả ra và học thì chỉ kinh qua lớp bình dân học vụ từ thời cách mạng tháng Tám đủ để biết đọc biết viết nhưng đếm Tiền, à quên, đếm….gà thì nhanh như thần :)).

Chỉ liếc mắt phút mốt là đã kết luận đàn gà còn thiếu hay đã đủ. Thiếu thì bà mình sẽ làm gì các bạn đã biết rồi và mình cũng đã viết rồi :)). Còn đủ thì OK, thân mời toàn thể quý vị đại biểu về …chuồng :)), đã đến lúc quý vị được nghỉ ngơi, thư giãn. Nhìn cảnh đoàn đại biểu này về cái tổ cúa chúng thú vị lắm các bạn ạ, chúng cũng có hàng có lối của nó chứ không phải lộn xộn chen lấn xô đẩy đâu.Và rất nhanh chỉ một lúc sau tất cả đều đã an toạ vào chỗ của mình:

-Này Trống choai, hôm nay lão Lợn ỉ sao không nói tiếng nào chào đón chúng mình trở về như mọi ngày thế nhỉ?

-Có thể lão đang buồn, Mái mơ ạ, cô phải biết rằng làm Gà hay …Lợn thì tâm trạng cũng có lúc này lúc kia, có phải lúc nào cũng toe toét được đâu.

Có cái hay là không hiểu sao, ở quê ngoài mình (nơi khác thì mình không rõ) là chuồng gà hay được đặt ở bên trên chuồng lợn, thường là một góc ở cuối. Cho nên gà và lợn là những loại vật hàng xóm rất thân thiết :)). Tuy vậy, trong khi gà cả ngày được tung tăng nhảy múa khắp khu vườn thì Lợn không, chỗ của chúng là hãy nằm yên chỗ đó để được…vỗ béo.

Từ bên dưới Lợn ỉ  vẫn  đang dỏng tai nghe cuộc hội thoại của mấy người bạn Gà của nó  . Hôm nay nó không có hứng chát chít nên ban đầu nó đã định im nhưng sau đó lại …ngứa mồm nên cất tiếng:

-Anh nói với cái cô Mái mơ làm gì hả anh Trống, Đàn bà họ nghĩ ngắn lắm, chỉ được đến thế thôi!

-Ơ hay chửa cái nhà anh Ỉ này, tôi có xách mé gì anh đâu mà anh lôi cả giới nhà chúng tôi ra anh rủa thế hả?

-Có cô hay thì có, tôi đang nói với anh Trống chứ dây dưa gì với cô, ơ cái nhà cô này

Trống choai biết tình hình  có vẻ căng rồi đấy, không dập tắt kịp thời thì có khi còn gay go hơn chiến sự khu vực Trung Đông hiện thời:

-Được rồi, được rồi, hai bạn bình tĩnh nào gì căng thế. Là cô Mơ cô ấy nhớ giọng anh Ỉ thì cổ hỏi thế thôi mà

-Không dám, gớm, tôi nghĩ  cô ta nên làm sư tử nhẽ hợp hơn :)).

-Đây có làm sư tử cũng không đến lượt anh!

Nhưng sau lời nói của Mái mơ thì chả thấy anh Lợn Ỉ đáp lại gì nữa. Mái mơ cũng lặng im, nó nghĩ xem sao hôm nay anh Ỉ lại khác hẳn thì cuối cùng cũng lờ mờ đoán được nguyên do. Chẳng là, sáng nay, cộng đồng nhà Lợn đã thiếu hụt mất một thành viên. Cô Lợn Nái, hoa khôi phường :)) đã khôn lớn và đủ tiêu chuẩn xuất chuồng. Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải tạm biệt anh Lợn Ỉ, biết bao giờ mới có dịp tái ngộ. Và nếu có găp lại thì ở đâu đây?

Trên Thiên Đàng.

Chả hiều sao Trống choai nó đoán được ý nghĩ của Mái mơ nên nói nhỏ vào tai cô bạn như vậy, nhằm tránh cho anh Ỉ nghe thấy làm ảnh buồn thêm.

Quên chuyện Lợn Ỉ đi. Mái mơ nghĩ vậy và quay sang hỏi chú nhóc Gà Rừng, thành viên mới của đàn gà nhà Cụ Model 70:))

-Này Gà Rừng, cậu đã quen với cuộc sống mới ở đây chưa? Có gì khó khăn cứ báo cho bọn tớ, chúng tớ sẵn lòng giúp đỡ

Gà Rừng là thành viên mới, nó mới nhập tịch nơi đây được có mấy ngày. Nó vốn người của rừng núi tự do, phóng khoáng quen rồi, giờ bỗng nhiên lại bị nhốt trong cái khu vườn con con này thì cảm thấy rất bí bách. Đã thế tối lại còn bị lùa vào chuồng  nữa chứ.

Chốn rừng xanh, khi đám cây xấu hổ  bên bìa rừng bắt đầu khép mắt là nó biết đến lúc nó phải tót lên một thân cây nào đó, rồi đánh một giấc cho đến bình minh:

-Cám ơn cậu, Mái mơ. Tớ ổn, chỉ là đôi lúc tớ vẫn nhớ tới quê hương bản xứ, nhớ  về Rừng già

Giọng gà Rừng nghe sao nghèn nghẹn, khiến Trống choai bỗng dưng cũn bùi ngùi

-Dần dần cậu sẽ quen thôi . Tổ tiên nhà bọn tớ cũng từ trên núi đấy chứ, rồi con người họ thuần hoá chúng mình thế này. Được cái sống với họ nòi nhà chúng ta cũng học được nhiều về tính nề nếp và kỷ luật.

-Đúng đấy anh bạn Trống Choai. Chốn rừng thiêng bọn tớ, may mắn, vừa rồi cũng được Ngọc hoàng ban xuống một người, nghe đâu dưới hạ giới người ta gọi ảnh là “Cụ xứ” nên tớ theo họ mà gọi như vậy. Nhờ có cụ khai phá văn mình mà bọn tớ có tính kỷ luật hẳn. Tớ đã làm trợ lý cho cụ được mấy tuần rồi đấy chứ. Không biết tớ đi thế này thì ai đảm nhiệm vị trí đó đây? :))).

Có lẽ mấy gã bạn cụ từ dưới xuôi chuẩn bị khăn gói lên. Tình hình dưới xuôi nghe vẻ căng thẳng, khói bụi, ô nhiễm, ồn ào, ngập lụt, chất lượng sống đi xuống một cách tệ hại nên càng ngày càng có nhiều  người thuộc đủ mọi giới muốn “lên núi” :)). Cứ  đà này rồi lại đẩy giá đất trên cái đất khỉ ho cò gáy trên đó lên mức ngất ngưởng mất thôi. 

Cám ơn các cậu, đến Người còn ở trên Rừng được thì há Gà lại không thích nghi được dưới Đồng Đất? :)) đúng không ? Giờ cũng đã muộn, chúng ta ngủ thôi. Chúc các  cậu ngủ ngon!

-Tốt lắm, gà rừng Good night cậu!

Cả Trống choai và Mái mơ cùng đồng thanh và sau đó tất cả cùng chìm vào cái tĩnh mịch màn đêm, với chúng 7 giờ tối là đêm rồi. Chẳng biết chúng có nghe thấy cụ model U70 vừa kéo chốt cửa chuồng vừa lẩm bẩm: “Ngủ ngon nha mấy cưng! Khổ thân con, Monster, đến Gà Lợn chúng nó cũng không để yên cho con tu bảo sao cái lũ bạn quỷ ma của con nó không réo suốt ngày :)))”

Một buổi sớm những ngày cuối Thu.

Con mình cũng đã dậy, chỉ sau mình ít phút. Nó, không phải là Gà :)), nên không ngủ sớm như gà được. Không biết có phải loài Chuột nó vậy không các bạn Chuột ? Mình xem Tom & Jerry miết, chỉ thấy rằng loài chuột vào mùa Thu ở xứ ôn đới là chúng bắt đầu tha mồi về tổ chuẩn bị đầy đủ thức ăn chờ Đông tới mà có bao giờ thấy Jerry thức khuya đâu các bạn nhỉ :))? 

-Mẹ, nhìn ra ngoài đi, đẹp không kìa!

Theo hướng tay Chuột cụ chỉ, mình nhìn ra  ngoài ban công.

Wow, bầu trời sớm mai, khi ánh sáng mới chỉ nhờ nhờ, thật như chốn bồng lai tiên cảnh, có khác gì cảnh trong Tây Du Ký mỗi khi Ngộ Không giận Sư phụ hiểu lầm mình lại  cân đẩu vân tới nơi ngụ của các vị thần trên cao.

Sương!

Từng làn sương mờ ảo, giăng mắc thả dần từ trên xuống theo chiều thẳng đứng. Thật ra, sương mù  chính là mây ở tầng thấp nhất – trên mặt đất. Lý giải một cách khoa học thì là thế này: Chúng ta biết rằng Biển thì giữ nhiệt lâu hơn đất liền. Trong lúc biển mùa thu vẫn còn ấm áp của nắng hè, thì đất liền đã bắt đầu mát mẻ. Biển ấm làm nước bốc hơi. Khi không khí ẩm này quét qua vùng đất lạnh, nó nguội đi. Điều này khiến sương mù hình thành. Sương mù đó được tạo thành từ hàng triệu giọt nhỏ. Sự hình thành này là do không khí lạnh không thể mang theo nhiều hơi nước như không khí ấm áp. Khi không khí ẩm nguội đi, hơi nước trong đó ngưng tụ thành giọt.

Xa xa về phía tây, lớp sương mù mỏng che lấp hầu hết những toà cao ốc phía trung tâm thành phố, chỉ còn nhấp nhô vài đỉnh tháp vươn lên vượt qua tầng sương mịt mùng. Mình có cảm tường lại trở về với một chiều Thu u ám nào đó. Trên con dốc nhỏ gần nhà, lũ trẻ không ngớt thắc mắc, một cách ngây thơ, rằng cái ngọn núi cao cao vẫn thường thấy ở hướng Tây nay đâu mất rồi? Ai đã lấy chúng đi?

Là sương thu đã đánh cắp chúng chứ đâu!

Những giọt sương

Màu trời thăm thẳm trên ngọn đồi và cánh rừng

Sương mù mùa hè Ấn Độ-

Mệt mỏi chầm chậm trôi

Trong những ngày thu êm đềm tươi sáng

 

Hoa đã héo bên suối

Tiếng chim tan đi

Rừng cây xác xơ, trong niềm tự hào vĩ đại buồn thảm,

Sôi động trong suy tàn.

 

Hoà với nhịp đập con tim,

Buồn bã

Những chiếc lá khô khẽ chao liệng,

Buổi trưa tĩnh lặng giật mình

 

Một nỗi buồn chất chứa

Một nỗi ảm đạm u sầu

Mùa đến và mùa đi,

Và chỉ có chúng ta nơi chốn cũ

(Trích Những Suy tưởng Mùa thu/ D. S. Pennell)

Sương bắt đầu dày đặc hơn vào những ngày cuối năm, ngay cả với mảnh đất Phương nam quanh năm nắng gió. Nhưng sương giá ở xứ ôn đới có thể ảnh hưởng đến nông nghiệp, trong đó có cây nho. Trái nho có thể  không đạt được chất lượng và hương vị khi sương xâm nhập vào bên trong. Và trong điều kiện thời tiết như thế, một phương pháp truyền thống vẫn được các chủ vườn sử dụng là nổi lửa rồi quạt cho hơi nóng lan toả xuống dưới gốc. 

Y như cảnh trong “Dạo bước trên mây” vậy. Cô tiểu thư con nhà đồn điền nho rộng lớn cổ dạy cho anh lính Paul sử dụng những chiếc quạt làm phân tán hơi nóng trong một đêm thu sương giá. Một trong những cảnh lãng mạn nhất bộ phim, khác gì cảnh Jack và Rose đứng trước mũi tàu Titanic và dang đôi cánh tay giữa biển khơi bao la vô tận.

Nhưng làm nông nghiệp thì không mơ mộng như yêu đương được và nghề nông chưa bao giờ là dễ dàng. Khởi nghiệp hay gọi một cách thức thời là “Start-up” trong lĩnh vực này có độ rủi ro cao, đòi hỏi người khởi xướng phải cực kỳ kiên trì,  chấp nhận thất bại gần như là chắc chắn trong lần đầu. Và có khả năng  chịu chơi đến lần thứ n. Vì nông nghiệp là ngành chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của thời tiết, dù khoa học kỹ thuật có phát triển đến mấy thì người làm nông vẫn phải “Trông trời trông đất trông mây” và cầu mong “quanh năm mưa thuận gió hoà.”

Ông chủ đồn điền nho dòng họ Aragon cũng thế. Là người chủ của một đại gia đình gồm hàng trăm con ngừoi cả họ hàng thân thích và người làm công, suốt đời ông chỉ biết có miệt mài lao động:

“Mảnh đất, vườn nho, 365 ngày trong năm tôi làm cho ai? Cho chúng nó. Tất cả chúng nó. Tôi yêu gia đình mình”.

Ông đã nói với cậu con rể trên trời rơi xuống mà ông không hề ưa tí nào như thế đấy. Một người đàn ông vững chãi, mạnh mẽ, bảo thủ, truyền thống, yêu vợ, thương con,  thông minh, tinh ý , thế mà cũng có lúc bị xuống tinh thần để rồi kết  thúc bằng sự tàn lụi.

Nhưng trên đời này, có diệt thì mới có sinh. Và thế hệ của những người trẻ như Victoria và em trai cô sẽ là những người đảm nhiệm truyền thống của gia đình, làm hồi sinh những vườn nho tươi tốt.

Có thể nói cũng với Paul, người ông nội thì người cha của Victoria là ba nhân vật hay nhất ở bộ phim lãng mạn này. Các bạn có đồng ý vậy không?

THỜI KHẮC THU HOẠCH NHO, THỜI KHẮC ĐẶC BIỆT, THỜI KHĂC CỦA PHÉP MÀU”

(A Walk in the Clouds)

The soul of Spain

By Ellis Havelock

3.

Người Tây Ban Nha 

Vùng đất Tây Ban Nha và những đặc điểm thể chất của người Tây Ban Nha dẫn chúng ta trở lại Châu Phi. Nếu chúng ta thực hiện một cuộc khảo sát sâu sắc hơn, chúng ta sẽ thấy rằng có nhiều điều trong tính cách của người Tây Ban Nha mà chúng ta cũng có thể tìm thấy ở người châu Phi.

Thật vậy, tính cách Tây Ban Nha của người Tây Ban Nha giống như là của người châu Phi. Đối với tôi, về cơ bản, tính cách Tây Ban Nha có vẻ không chỉ mang tính chất châu Phi mà còn nguyên thủy, và – theo nghĩa tốt nhất và không mang ý nghĩa hạ thấp nào của từ này – hoang dã.

Người ta thường nói rằng mọi dân tộc đều lần lượt trải qua ba giai đoạn mông muội, dã man và văn minh, và điều đó chắc chắn là đúng. Nhưng đối với tôi, dường như một số dân tộc có mối quan hệ tự nhiên với một trong ba giai đoạn này đến nỗi điều gì đó mang tính chất của nó luôn bám vào tính khí dân tộc của họ.

Như vậy, nước Pháp không chỉ là đất nước của nền văn minh cho đến ngày nay mà chúng ta còn phát hiện rõ ràng bản năng văn minh tương tự ở những người Gaul được Strabo mô tả cách đây hai nghìn năm; Bản năng văn minh quá sớm đó dường như thực sự là lý do chính khiến họ dễ dàng trở thành con mồi của người La Mã.

Một lần nữa, người Nga luôn hoang dã, không nhất thiết là vì điều ác mà còn vì điều tốt. Và người Tây Ban Nha cho đến ngày nay vẫn là một kẻ man rợ theo nghĩa tốt nhất của từ này. Sự đơn giản và mãnh liệt như trẻ con của dân tộc này, sự cứng rắn và khắc khổ kết hợp với thái độ khinh thường những thứ thừa thãi, tính thích nhàn rỗi được tôi luyện bởi khả năng hành động bạo lực, sự thờ ơ của họ với những người và lợi ích bên ngoài cuộc đời riêng  – những đặc điểm này và những thứ tương tự , vốn luôn là điểm nổi bật của người Tây Ban Nha, cũng là sự man rợ.

Chẳng hạn, tình yêu với sự nhàn rỗi làm nền cho sự biểu hiện của năng lượng bạo lực, được ghi nhận ở khắp mọi nơi trong số những thứ man rợ, luôn được thể hiện rõ ràng ở người Tây Ban Nha; Họ có ít năng khiếu bẩm sinh để lao động liên tục và tỉ mỉ; ngay cả những nỗ lực cao nhất của thiên tài Tây Ban Nha cũng thường có rất ít “khả năng chịu đựng đau đớn vô hạn”, và không có kiệt tác văn học vĩ đại nào của thế giới cho thấy có rất nhiều sai sót bất cẩn ở nhiều chi tiết như Don Quixote, mặc dù các nhà chuyên môn cao vẫn khẳng định rằng Don Quixote được viết rất cẩn thận.

Ngoại trừ ở Catalonia và Galacia, công việc có thể là cần thiết, nhưng không bao giờ là sự thôi thúc từ trái tim; người chủ tiệm và người lao động chân tay theo truyền thống bị coi thường; ngay cả người thuyền nhân nghèo khổ  của Valencian, trong cuốn tiểu thuyết của Blasco Ibaflez, cũng không thể cảm thấy gì khác ngoài sự khinh miệt đối với những người canh tác trên mặt đất: Họ là những người lao động, và đối với anh ta từ đó nghe như một sự xúc phạm.

Người Tây Ban Nha ở thời kỳ trước giao phó lao động cho nô lệ hoặc cho những người Moor tự do sống dưới sự cai trị của Cơ đốc giáo, và được gọi là Mudejares, những người thường là những người có kỹ năng và trình độ học vấn cao hơn nhiều so với những người chủ  của họ. Vì vậy, người Castilian, những người công việc chủ yếu là gây chiến, đã để lại việc buôn bán, thương mại và nghề thủ công cho nô lệ, coi chúng là những nghề nô lệ.

Do đó, ở Tây Ban Nha, một người ăn xin có thể cảm thấy tự hào – quả thực ngày nay chỉ có người ăn xin vẫn giữ được bầu không khí kiêu hãnh từng được coi là đặc trưng của người Tây Ban Nha nói chung – và chủ nghĩa ăn bám xã hội, đã tạo ra nền văn học kể về những cuộc phiêu lưu của tụi du đãng bất lương, dưới những hình thức mới vẫn còn là một tập quán quốc gia.

Đúng là trong vấn đề này, một phát biểu quá tuyệt đối có thể dễ dàng gây ra ấn tượng sai lầm. Bản thân người Tây Ban Nha cũng khá khó chịu với những du khách dường như nhìn thấy dân số Tây Ban Nha được tượng trưng bằng những người du mục nhảy múa hoặc bói toán và những cậu bé ăn xin nằm phơi nắng ăn cam.

Tây Ban Nha, Emilia Pardo Bazzan tuyên bố, đó không chỉ là vùng đất của người du mục với cây đàn guitar, bởi vì có “một Tây Ban Nha trẻ trung và cơ bắp, đẫm mồ hôi, mặc áo xanh và khuôn mặt đen sạm vì khói sương mù”. Không nghi ngờ gì đây là sự thật, nhưng vẫn đúng rằng tính khí, tính độc lập, truyền thống của người Tây Ban Nha, thậm chí cả khí hậu của họ.Đối với người Tây Ban Nha, bản thân công việc không phải là điều tốt mà là điều xấu mà anh ta phải làm, và anh ta thích hạn chế nhu cầu của mình hơn là tăng sức lao động.

October 11, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (10)

by Rose & Cactus October 9, 2023

THƯ THÁNG MƯỜI

From: William

To: Monster

Monster thân mến,

Vậy là tháng Mười đã đi qua được một tuần. Tháng Mười, tháng cuối cùng mà những chiếc lá mùa Thu còn có thể rơi, để rồi sau đó hoàn toàn hài lòng hoà tan vào Đất mẹ. Chúng sẽ ngủ đông ở đó, chuyển hoá thành dưỡng chất vun trồng  cho những mầm non bật nở đón Xuân sang.

Tháng Mười, cũng là tháng khởi đầu cho Quý Bốn, quãng thời giàn luôn được xem là quan trọng nhất của năm. Nơi ngừoi ta sẽ phải chạy đua, có thể đến tận giao thừa, để hoàn thành cho bằng được chỉ tiêu đã đề ra cho cả niên khoá tài chính. Nó cũng hồi hộp, gay cấn chẳng khác gì cuộc đua xe thể thức 1.

Theo yêu cầu của mày cho những  số liệu  cần thiết của Bản Review tình hình Thế giới- Kinh tế- Xã hội cuối năm gửi Ngọc Hoàng. Tao sơ lược ra đây vài trường hợp để mày nắm được thông tin dưới hạ giới.

1.Jack (in VietNam, not in Titanic ship :)):

Chủ tiệm Jack’s Hair Salon

Chỉ tiêu (năm con Mèo): 1000 cái đầu/năm

Thực hiện (đến 30/09): 100 (10%)

Còn: 900 (Quá nặng, dồi ôi :))

Kế hoạch hành động: Thực hiện chương trình khuyến mãi

-Cắt 1 đầu – Tặng 1 đầu (Sợ quá :)))

-Giảm 50% đầu nam – Tặng 1 đầu nữ 

Bình tĩnh, xin đừng sợ, để tao giải thích cho rõ ý nó :)))

1.Bạn đi căt tóc nếu dắt thêm một người đi cùng thì người đó sẽ được cắt miễn phí;

2.Nếu ngừoi đi cùng là một cô gái thì ngoài việc cô ấy được miễn phí ra thì bạn sẽ được giảm 50%.

Giờ mày rõ rồi chứ, nhưng nếu mày chịu “xuống núi”, Jack nó sẽ giảm giá cho mày đến 90% mà không cần điều kiện phía sau, Jack mà, mày biết nó luôn tâm lý, điều kiện đi kèm “đầu nữ” với “cụ xứ” khó quá nên nó bỏ qua :)).

2.Charlie : MC and Stylist

Chỉ tiêu (năm con Mèo): Làm Host kiêm MC cho 100 cái đám cưới

Thực hiện (đến 30/09): 120 (120%).

Quá giỏi, dồi ôi :))

Giải thích thành tựu: (Nó xúc động quá không nói lên lời nên thôi tao copy y nguyên lời ông chủ nhà hàng tiệc cưới “Thiên Đàng” để mày hiểu:

Gửi anh Charlie yêu quý,

Một năm nữa lại sắp trôi qua và cũng từng đó thời gian chúng ta đồng hành cùng nhau trong việc mang tới những bữa tiệc đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi người.

Khi ngồi viết những dòng này gửi tới anh, tôi cân nhắc mãi mà không biết dùng từ nào để diễn tả đúng nhất nỗi lòng của tôi hiện giờ.

Tôi vui ư? Quá vui ấy chứ, bởi vì sự hiệu quả trong công việc của anh đã đem lại lợi nhuận ngoài sức tưởng tượng cho chúng tôi; Các cô-gái-chuẩn-bị-thành-quý-bà nhất loạt bầu chọn anh làm MC mang lại may mắn cho họ vì cuối cùng thì họ cũng đủ tự tin hành hương về quê mỗi dịp Xuân về. Vì sao ư?  Lý do là họ sẽ thoát khỏi nỗi ám ảnh với câu hỏi nơi quê nhà:” Khi nào con định chống lầy?”.

Nhưng nỗi buồn thì tôi có nói ra chắc anh không tin đâu và có ai tin nổi? Rằng 99% các ông-chồng-đã –từng-có-thời-tự-do đã viết lời cám ơn và cảm tạ :)) đến nhà hàng chúng ta rằng thì là mà các ông đã tự thống kê với nhau là chỉ có quý ông nào tổ chức đám cưới ở đây thì cuối cùng mới có thể về lại được tình trạng độc thân như đã từng.

Buồn chưa, huhuhu, nghĩa rằng 99% các cặp đôi tổ chức cưới ở nhà hàng chúng ta đã lôi nhau…ra toà  và ra toà thành công.  Vậy mà các anh lại cảm ơn vì điều đó và họ còn bày cho các ông chồng khác hãy vẽ lại đám cưới ở nhà hảng của chúng ta để cuối cùng được  thành công như họ :)).

Vì lý do đó, hiện nay Đơn đặt hàng “Đám – cứoi – lại” tại nhà hàng đã tăng kỷ lục. Cánh đàn ông họ bí mật lan truyền thông tin với nhau và họ đặt cho nhà hàng chúng ta tên “Thiên Đàng Tự do”.

Là một cựu nhà xã hội học tôi cảm thấy rất buồn, và cho dù có lợi nhuận cao bao nhiêu chăng nữa tôi cũng không thể tiếp tục duy trì cái “Thiên đường” này nữa. Thế giới có 1 “Cụ xứ” đã đủ rồi giờ 99% cánh đàn ông cũng “lên núi” hết thì loài người mấy mà diệt vong? :)))

Với tất cả sự biết ơn, tôi gửi anh số tiền thưởng mà anh xứng đáng nhận được cho cả năm qua. Chúng ta chia tay nhau từ đây nhưng tôi vẫn mong một ngày nào đó có thể tái hợp tác với anh.  Chúc anh luôn thành công trên con đường sự nghiệp MC lừng lẫy của mình!

Thế đấy mày ạ, Charlie nó xui đủ đường ấy cơ, giỏi quá cũng khổ, nên mày nên nể tình anh em mà cho nó nhập hộ khẩu sớm trên đó để nó lấy lại tinh thần bước tiếp.

3.Skeleton: Real Estate Agency

Chỉ tiêu (năm con Mèo): Mua 3 mảnh; Bán 3 mảnh (tất nhiên là Đất :))

Hàng tồn (đến 30/09): 100%

Chán chả buồn nói liền tìm sư phụ thỉnh kinh :))

Kính gửi cụ Model U70 xứ Bắc,

Qua mạng xã hội của bạn, con được biết tới sự mát tay của cụ (với Thổ :))). Cũng phải nói thật là con cũng phải hối lộ cháu ngoại của cụ 1 quyển Conan để nó bật mí cho con biết nơi lá thư con cần gứi đến.

Con xin được nhanh gọn để đỡ làm phiền cụ, tuổi cao mắt kém. Rằng đã từ lâu ngài Tổng thống Nam Trung  đã là thần tượng của con. Con cũng muốn đi theo con đường của cụ Nam Trung, giống như ngài, trước khi trở thành Tổng thống thì con phải là một nhà bất động sản tài ba cái đã.

Chính vì vậy nhiều năm nay con đã tập tành kinh doanh bất động sản. Những tưởng năm nào cũng sẽ giống năm nào, mọi sự đều hanh thông suôn sẻ, ngờ đâu thị trường thật khó lường. Huhuhu, cụ ơi, đầu năm con nhịn ăn nhịn uống cộng thêm cả vay nợ nữa thì con mới mua được 3 mảnh đất ở cả ba hướng của thành phố hầu mong cuối năm bán đi có tí tiền tiêu Tết. Vậy mà rao suốt từ tháng 6 tới giờ chả ma nào thèm ngó ngàng. Họ cứ đến rồi đi mà “không một lần ngoái lại” dù cho “sau lưng thềm chẳng có tí lá nào đầy rơi” :)). Nếu tình hình không sáng sủa, có lẽ con cũng phải lên núi tu mất không thì chết với các chủ nợ thôi.

Huhu, mong cụ giúp con với, con xin hậu tạ ….cháu cụ thêm 1 quyển Conan nữa:)))

Con chân thành cảm ơn

Gửi cháu Skeleton,

Chia buồn với tình cảnh khó khăn của cháu. Nhưng rất tiếc vì cụ giải nghệ đã lâu nên không nắm được tình hình thị trường nay ra sao để có thể đưa ra cho cháu lời tiên đoán chính xác. Cháu nên nhớ, muốn biết tương lai nên làm gì, thì cháu phải có đầy đủ số liệu thống kê trong quá khứ để có thể chạy mô hình dự báo. Không thể ăn ốc nói mò được đâu.

Đấy chính là một ứng dụng của Toán đấy, cho nên giỏi Toán cũng là một nhân tố rất quan trọng trên con đường tiến tới là một …Đỗ Nam Trung :)). Nên cụ khuyên cháu nếu giả sử cháu không trở thành ổng được thì nếu cháu giỏi Toán cháu vẫn có thể theo ngành Toán tài chính, mai mốt làm nhà phân tích đầu tư cho các Ngân hàng đầu tư hay các công ty chứng khoán. Lương cao cũng chẳng kém đâu, lúc đó nhớ gửi lại cho cụ phí tư vấn nhoá (cụ không thích dùng từ “lại quả” đâu, nó thô lắm :))) 

Giờ thế này đi, cháu nên cắt lỗ bằng cách giảm giá (bao nhiêu phần trăm là tuỳ sức chịu đựng của cháu) đồng thời có bonus một phần thường nào đó, chẳng hạn thê này: BÁN ĐẤT KÈM KHOÁ TU LUYỆN MIỄN PHÍ TRÊN NÚI. :))) (Thầy giáo uy tín, kinh nghiệm lâu năm nhất…Vịnh Nam Bộ :))).

Thế nhé, chúc cháu thành công!

Vậy đó Monster, đọc qua tình hình của ba thằng bạn mày là mày có thể hình dung tình hình kinh tế xã hội dưới trần thế rồi đúng không? Khó khăn lắm mày ạ.  Đến nỗi mà vô lo vô nghĩ như con Mây cũng phải “suy tư”, nghe đâu hôm qua nó thức đến gần sáng để gập cho bằng được  cái mô hình Origami nào đó mà cô giáo tiếng Nhật đã kỳ công dạy cho nó. Sau 3 tiếng đánh vật với tờ giấy, nó đã gấp thành công :))), nên mày đừng có chê nó “tay phế” mà tội nghiệp :)).

Dự định của nó là sẽ chu du sang đất nước Mặt trời mọc hành nghề “Gấp đồ thuê”. Chả là, nó gấp quần áo đẹp số hai thì không ai số một :)), nghề này dễ, không có rủi ro vì không phải bỏ vốn lớn giống như thằng Skeleton.

Và đây là lời nhắn của nó với mày: Nếu mày đồng ý “xuống núi” :))), nó sẽ đồng ý gấp bộ quần áo tao mới sắm cho mày trước khi chúng được chuyển phát nhanh lên đó, tất nhiên là nó free công đó cho mày.

P/S: Thế nhé, Có gì mày conform lại cho tao . Trước khi Đông tới.

Vậy đấy các bạn, lá thư của William chỉ vắn tắt có thể. Còn bản Review cho toàn năm mình sẽ gửi đến các bạn trong mục “Thư cuối mùa Đông”. Mời các bạn đón đọc.

Quay trở lại với khu rừng xứ Napa, California, nơi chàng trung Paul đã trao nhẫn cưới “Chocolate” tượng trưng cho nàng Victoria xinh đẹp. Đúng motif anh hùng cứu mỹ nhân nhá, motif này cả trong văn học và điện ảnh nghe có vẻ rất quen thuộc các bạn còn nhớ không:

Anh hùng tiếng đã gọi rằng,.

Giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha!

Ngoài đời cũng có nhiều chứ, lớn lao thì không nói nhưng những việc nhỏ nhỏ phần lớn các bạn nam cũng thường hay thể hiện mình là đấng trượng phu trước mặt các  bạn gái. Ví như việc sửa compa cho một cô gái lóng ngóng vụng về nào đó :)), hay dừng lại trong một chiều đông giá rét để lắp lại xích xe đạp cho một tiểu thư xinh đẹp nào đó :)). Kiểu vậy đó các bạn

Người lính Paul đã từng vào sinh ra tử nơi chiến trường giờ đây tình nguyện đảm nhiệm một nhiệm vụ khó khăn: Cưới một cô gái xa lạ cho một Hợp đồng hôn nhân gỉa thời hạn một ngày.

Và tại một nơi cũng rất xa lạ với anh, trên mảnh đất mênh mông điền trang nhà cô gái.

Bất ngờ đi vào một địa phận tư nhân có nguy hiểm không? Ở Mỹ thì đừng đùa nhá. Nước Mỹ rất rộng lớn, ví dụ như chỉ một bang California của họ thì diện tích cũng đã lớn hơn toàn bộ diện tích đât nước chúng ta rồi. Và đất đai là thuộc quyền sở hữu tư nhân nên muốn bước vào phải được sự cho phép của chủ nhà. Lớ ngớ tự tiện xông vô sẽ bị coi là xâm nhập bất hợp pháp và chủ đất có quyền pằng pằng ngay. Dân Mỹ được sở hữu súng mà các bạn. Kể cũng sợ khiếp đấy chứ chẳng đùa. Thế nên, bên Mỹ thì đừng có mà lớ xớ đi bộ ra đường vào ban đêm, rất nguy hiểm.

Quả là anh lính Paul dễ bị đoàng lắm nếu như anh đi lạc vào vườn nho có một mình. Nhưng không, tất nhiên là không rồi, vì anh đang đóng vai trò là người chồng của cô con gái chủ đất cơ mà nhỉ.

Và người-chồng-trên- trời-rơi-xuống này đã làm ông bố cô gái ổng tức giận điên lên. Còn gì nữa, vốn là một người bảo thủ và theo nề nếp truyền thống ông khó có thể chấp nhận nổi tình cảnh hiện tại mà cô con gái cưng đã đặt ra cho cả gia đình.

Cho Đại gia đình dòng họ Aragon thì đúng hơn. Một đại gia đình, gồm ông bà, bố mẹ và các con ba thế hệ cùng chung sống. Một đại gia đình mang đậm bản sắc văn hoá Latin, có nguồn gốc từ lục địa già Âu châu giữa lòng một đất nước non trẻ vùng Bắc Mỹ. Nên ở đó có sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, giữa cổ hủ và đổi mới, và giữa những mâu thuẫn của giữ lại và phá bỏ

Nhưng xuyên suốt tất cả ai cũng cảm nhận được thứ luôn còn chảy tràn toàn bộ mạch phim:  Tình thương yêu.

Victoria vẫn luôn được người cha thương yêu, theo cách riêng của ông, kể cả khi cô có đặt ông vào tình huống khó xử. Nhưng ngay cả những phân cảnh gay gắt nhất đó, người xem  vẫn cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của một người cha dành cho cô con gái.  Ai đã từng làm cha và có con gái đều có thể thấu hiểu được phản ứng đó.

Và ở một khía cạnh nào đó mình vẫn thích mẫu người cha như vậy.  Mạnh mẽ, cứng rắn, nghiêm khắc, như cây cổ thụ mà vợ con có thể nương tựa vào. Một người đàn ông yếu đuối, buông thả và hoàn toàn không có kỷ luật gần như không có khả năng lèo lái con thuyền gia đình đi đúng hướng và rất dễ khiến con cái lạc lối và đánh mất chính bản thân mình.

THỜI KHẮC THU HOẠCH NHO, THỜI KHẮC ĐẶC BIỆT, THỜI KHĂC CỦA PHÉP MÀU”

(A Walk in the Clouds)

The soul of Spain

By Ellis Havelock

2.

Người Tây Ban Nha 

Sự cô lập bên sườn dãy Pyrenees đã cho phép người Basque giữ lại ngôn ngữ cổ xưa và một số thể chế nguyên thủy của họ, như ở một số vùng, con gái lớn nhất được thừa kế tài sản thay vì là những người con trai – nhưng người Iberia vẫn có thể , tạo thành nhân tố cơ bản trong dân cư trên khắp Tây Ban Nha.

Hơn nữa, có một thực tế đáng chú ý và quan trọng là gần như tất cả các cuộc xâm lược Tây Ban Nha thành công trong lịch sử  đều được thực hiện bởi những người gốc Bắc Phi hoặc đồng minh, và thường phần lớn là chủng tộc Berber. Người Carthage, những người đóng vai trò rất lớn trong lịch sử ban đầu của Tây Ban Nha, có thể chủ yếu thuộc chủng tộc liên minh với người Berber.

Người Hồi giáo, đại diện cho cuộc xâm lược quan trọng nhất cho đến nay, đã đến Tây Ban Nha từ Maroc, và mặc dù các nhà lãnh đạo của họ thường đến từ phía đông xa xôi, nhưng phần lớn những kẻ xâm lược Moorish thường bao gồm, như điều tương tự đã chỉ ra, là người Berber từ Maroc; do đó, bất chấp cuộc chiến kéo dài hàng thế kỷ giữa Cơ đốc giáo Tây Ban Nha và chủ nghĩa Hồi giáo Moorish, người Tây Ban Nha và người Moor vẫn có quan hệ huyết thống chặt chẽ với nhau. Đối với quy tắc chung này có hai trường hợp ngoại lệ đáng chú ý.

Người Visigoth – một dân tộc German thuộc nền văn minh Byzantine, những người không hoàn toàn là người Teutonic điển hình – đã thống trị Tây Ban Nha trong vài thế kỷ và sau đó ít nhiều tan biến thành nguồn gốc Iberia hỗn hợp cơ bản.

Sự xuất hiện sớm hơn nhiều – trước thế kỷ thứ năm trước Công nguyên, theo Jubainville – là cuộc xâm lược của người Celt châu Á và trung Âu, những người vẫn dễ dàng theo dõi ở bán đảo Iberia, mặc dù có nhiều nét pha trộn với các yếu tố Iberia, bởi cái đầu ngắn hơn của họ.

Có lẽ họ đã đến từ Pháp – nơi họ vẫn cố thủ vững chắc giữa những ngọn núi của Auvergne – và không thể đánh bật được những cư dân ngoan cường của vùng cao Pyrenean, buộc phải tiến xa hơn và tìm thấy một ngôi nhà chung giữa những ngọn đồi của Asturias và Galicia, vì khắp mọi nơi những con người dè dặt và mộng mơ này đều bị thu hút bởi sự hẻo lánh của vùng đồi núi; con cháu của họ trải dài dọc theo bờ biển Bồ Đào Nha, và có thể nói rằng người Celt ít liên quan đến việc hình thành Tây Ban Nha hơn là Bồ Đào Nha, nơi Galicia thực sự thuộc về, bởi đất đai và khí hậu, cũng như chủng tộc và ngôn ngữ. .

Dọc theo các vùng cao nguyên phía bắc Tây Ban Nha, người Celt và người Iberia dường như đã hòa nhập vào nhau từ rất sớm để hình thành nên dòng dõi Celtiberia mạnh mẽ và ngoan cố. Tuy nhiên, người Celt không có đóng góp tích cực nào cho bản sắc Tây Ban Nha; chắc chắn chúng đã nâng cao tính ngoan cường và tính thuần hóa của người Tây Ban Nha, và có lẽ làm giảm tính hung hãn của họ, vì tội ác đẫm máu tương đối hiếm ở các vùng Celtic của đất nước này; họ chắc chắn thích hợp hơn với công việc lao động chân tay; thậm chí cho đến ngày nay những người Gallegos ở Tây Ban Nha, cũng như những người Auvergnats ở Pháp, đều được cả nước biết đến như những người lao động và người hầu.

Một phần do sự chiếm ưu thế của các yếu tố Iberia nguyên thủy, một phần do mối quan hệ chủng tộc của hầu hết các yếu tố du nhập sau này, dân số Tây Ban Nha cho đến ngày nay bộc lộ sự đồng nhất về mặt nhân học đặc biệt. Hoàn toàn đúng là cư dân của nhiều tỉnh của Tây Ban Nha thậm chí còn được phân biệt với nhau bởi những đặc điểm rõ ràng và khác nhau về ngoại hình, trang phục và tính cách.

Ví dụ, nếu chúng ta so sánh Tây Ban Nha với Pháp về mặt này, chúng ta có thể nói rằng các tỉnh của Tây Ban Nha ngày nay không giống nhau nhiều hơn so với các tỉnh của Pháp có lẽ thậm chí cách đây một thế kỷ. Tuy nhiên, cư dân ở nhiều tỉnh của Pháp về mặt nhân chủng học hoàn toàn không giống chủng tộc, trong khi người dân Tây Ban Nha lại đồng nhất về mặt nhân học như người dân ở Vương quốc Anh hiện nay.

Đối với tôi, dường như có chút nghi ngờ về sự đa dạng rõ ràng này là do xu hướng gia tộc, lòng yêu nước , mà người Tây Ban Nha đã thừa hưởng từ tổ tiên Berber của mình.

Do đó, phần lớn Tây Ban Nha bị chiếm đóng bởi một chủng tộc mà Deniker gọi là người Ibero quốc đảo và đôi khi được gọi là Homo Mediterraneus. Chủng tộc tương tự chiếm giữ các hòn đảo lớn ở phía tây Địa Trung Hải, phía nam nước Ý và một số vùng ở miền trung nước Pháp, đặc biệt là Limousin và Perigord.

Đặc điểm chủng tộc chính của dân tộc này, so với người châu Âu nói chung, là lùn, đen và đầu dài. Về tầm vóc, họ giống với người Ý, nhưng trong khi ở Ý, dân số có chiều cao thấp chủ yếu ở miền nam, thì ở Tây Ban Nha lại tập trung nhiều hơn ở phía bắc và trung tâm. Về màu da, người Tây Ban Nha nhìn chung có màu sẫm hơn người Ý, và mặc dù tóc sáng và mắt sáng phổ biến ở nhiều nơi nếu không muốn nói là tất cả các vùng của Tây Ban Nha, nhưng dường như không có khu vực rộng lớn nào trên đất nước này, như được minh họa bằng biểu đồ sắc tố của Deniker. , những người thuộc nhóm da nâu chiếm dưới 30% dân số.

Tacitus đề cập đến mái tóc xoăn và làn da sẫm màu của người Tây Ban Nha. Sắc tố da phong phú dường như là một đặc điểm rõ rệt của chủng tộc Iberia (ngay cả ở nhánh kéo dài đến bán đảo phía tây nam nước Anh), vì Silius Italicus đã so sánh làn da của người Tây Ban Nha với vàng trong các mỏ của ông ta, và trong sự sửa đổi tinh tế nhất, nó tạo nên “màu vàng xanh” mà Gautier vô cùng ngưỡng mộ ở những người phụ nữ ở Malaga. Về hình dạng đầu, người Tây Ban Nha, như chúng ta mong đợi, mặc dù nhìn chung có đầu dài, rõ ràng là kém hơn người Berber.

October 9, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (9)

by Rose & Cactus October 7, 2023

Tiếp nối dòng chảy của “A Walk in the clouds” cho cuộc gặp gỡ định mệnh của hai nhân vật chính vào đúng ngày thứ Bảy cuối tuần thế này thật hợp quá phải không các bạn? Chứ sao nữa “Thứ bảy máu chảy về tim” mà :)), gì chứ chất xúc tác là rất quan trọng, như  là khung cảnh chẳng hạn. Mình cứ lấy ví dụ thế này nhá, chúng mình xem phim Hàn chả mê mệt chết tương tác của các couple. Dồi ôi, sao mà họ lãng sờ mạn nhường ấy. 

-Mùa xuân thì họ sẽ vào rừng đuổi hoa bắt bướm, những cánh rừng tốt tươi, cây cối đâm chồi nảy lộc, trên cành cao chim hót líu lo, dưới đất từng  cụm nấm như những chiếc mũ nồi xinh xắn trẳng trẻo điểm xuyết giữa những màu nâu sòng của đất, của gỗ mục, của lá khô.

-Mùa hè thì họ sẽ chèo thuyền giữa những hồ nước mênh mông, lăn tăn gợn sóng. Trên trời mây trắng như bông, lững lờ trôi in bóng xuống mặt nước xanh thăm thắm. Dưới nước từng đàn thiên nga tung tăng bơi lội, chúng khẽ khàng rẽ mặt nước, thi thoảng kêu lên tiếng kêu vô định, xé toạc không gian như báo hiệu cho những cơn mưa mùa hạ đang chuẩn bị chút xuống. Rào rào, xối xả và mát lành

-Mùa thu thì thôi rồi, chẳng ngôn từ nào để mà tả cho hết cái romantic của nó. Họ sẽ nắm tay đi dạo dưới hàng cây đang mùa thay lá, trong không gian nhuộm thắm một màu vàng cam sặc sỡ và man mác. Rồi từng cơn gió nhẹ sẽ thổi tung bay mái tóc của cô gái và chàng trai tinh tế sẽ sửa lại cái khăn quàng cổ cho nàng, đại loại thế :)).

-Mùa đông thì họ sẽ hẹn nhau ở quán cà phê ấm cúng ngay sát vỉa hè và ngắm dòng người qua lại. Bên khung cửa sổ khung gỗ gam màu hơi hướng vintage, họ hờ hững lặng im nhìn ra ngoài, nơi những bông tuyết bắt đầu rơi, lấp loá lấp loá. Một lúc sau thì chợt thốt lên: Giáng sinh sắp về!

Đấy, mình cứ sơ sơ qua cái không gian romance theo ở một xứ sở romance nào đó, theo mùa nó là thế!

Bức thư thứ nhất:

Charlie gửi “Cụ xứ”

Monster thân mến,

Đã lâu không gặp mày, trên khắp cõi mạng chúng nó đang xôn xao tìm kiếm không rõ sau cơn đột quỵ trúng sổ xố 6 tỷ thì giờ này mày đang ở đâu ? :)). Ở đâu còn lâu… mày mới nói :)), tao chắc thế. Nhưng tao thì chẳng lạ gì, chỉ muốn nhắc nhở mày, trên ấy rừng thiêng nước độc, mùa đông thì sắp tới mà quần áo thì thằng William chưa chuyển lên kịp :)) nên nếu lạnh quá nếu nhỡ có cô kỹ sư nào ngang qua mà tặng cho tấm khăn thì mày cứ nhận nhá, kẻo chả lại bị mắng cho như cái anh thanh niên Sapa :)).

Tao biên thư này cho mày chỉ để trút bầu tâm sự vì dù sao mày chính là nguồn cơn gây ra cái sự đau khổ này của tao, huhuhu, thay vì tư vấn cho học trò mày để cô chú ý tặng tao độ 1 cân vàng bốn số chín thì mày lại nói họ cho tao cục kim cương 50 kg của họ ;)). Nặng quá tao không giữ nổi :)).

Ngày đâu tiên nàng vào đây, một buổi sáng mùa thu tháng Mười tuyệt đẹp. Thế là buổi chiều tao và nàng có buổi hang out đầu tiên. Trong đầu tao cứ nghĩ đến cái khung cảnh lãng mạn kiểu thuyền đạp vịt trong bộ phim xứ Hàn nào đó. Không ngờ nó lại thành ra là thảm hoạ.

Chả là trời không chiều lòng người, nó nổi cơn giông lốc như muốn cuốn tung đi tất cả ngay khi tao vừa dắt cái xe đạp cuốc ra đến sân. Rồi một lúc sau mưa ào ào trút xuống, thật khủng khiếp quá nhưng tao vẫn thuyết phục nàng là: Ồ, không sao đâu cậu. Cậu cứ ngồi lên đây, tớ chở đi thăm thú thành phố được mệnh danh là Venice châu Á này :)).

Đúng là Venice thật mày ạ, ra đến đoạn đường lớn chỗ Anh Đèn và chị Đá ngụ cư thì cái xe đạp style hầm hố của tạo chìm nghỉm một nửa dưới làn nước. Đang loay hoay không biết làm sao thì một con Su Sport ào qua, nó phóng như thế nếu chậm hơn một tí là nó có thể chết ngộp trong cái hơi thở nồng nặc hôi thối của cái dòng nước đen ngòm bên dưới chân nó. Sóng đánh dập dềnh ra hai bên đường, làm nàng thơ của tao hoảng quá mà trượt khỏi yên xe rồi lặn đi đâu mất tăm :)):

-Cha tiên sư nhà cái thằng ăn no rồi rửng mỡ, lần sau bà bảo mày, có giỏi thì đâm đơn  đi thi Đại kiện tướng đua xe F1 cho bà con nhờ chứ đừng làm anh hùng rơm giữa đường kiểu này. Giời ơi, hỏng hết bánh beo của tôi dồi.

Tất nhiên đây không phải là giọng oanh vàng của nàng rồi, mày đừng có nghĩ thế mà tội cho nàng. Đây là tiếng thét của cô bán bánh tráng. Tội nghiệp cô, sóng đánh to quá làm cô loạng choạng ngã chổng kềnh, hàng họ nổi lềnh phềnh trên nước. Dù kính tao cũng trôi đâu mất tiêu nhưng tao cũng ráng giúp nhấc được cái xe cà tàng của cô ấy đứng vững.

Thế là tao mất liên lạc với nàng thơ nA của tao từ lúc đó. Sáng sớm hôm sau tao đã nhận được thư của nàng, vẻn vẹn có thế này:

Cám ơn cậu vì nhờ cái thành phố Venice của cậu mà cái Tờ giấy ký kết “Án tù chung thân” của chúng ta đã không còn tồn tại. Thôi coi như đấy là giá trị của món quà mà bố mẹ tớ đền đáp cho cậu :))

Tớ đã bình an trở về với quê hương bản xứ và không mong “Hẹn gặp lại Sài Gòn”

Chúc cậu bình an!

Mày có thấy tao đau không? Đau quá :)). Thế là mất cả chì lẫn chài, tao lại mới nhận được tin của uỷ ban khí tượng thế giới rằng chỉ trong vòng 50 năm nữa thôi là toàn bộ vùng ven biển Nam Bộ sẽ chìm trong biển nước do hiện tượng nước biển dâng và biến đổi khí hậu. Cứ đà nước dâng thế này thì làm gì tao có được buổi hẹn hò cho nó ra hồn!

Buồn quá, tao chả thiết gì :)), ngẫm lại, mày đúng là cao nhân đi trước thời đại. Nể tình bạn bè, mày hãy dành cho tao một slot trên đó để tao …tập tu.

Đội ơn mày

Charlie

Và đây là Bức thư thứ hai:

Leo gửi William

Gửi người anh em thi sĩ,

Nhân dịp mày chuẩn bị ra mắt tập thơ “Những cuộc gặp gỡ Mùa thu”, tao gởi cho mày vài dòng tâm sự, rồi mày muốn sáng tạo từ Văn tao sang Thơ mày sao thì làm, vì tao có nghĩ nát nước cũng không nặn ra nổi một vần thơ nào sất, dù lúc nào tao cũng có nàng thơ bên cạnh :)).

Chuyện buồn hơn vui mày à. Đại để là thế này, hai ngày trước, tao đưa nàng thơ (mà thằng Charlie nó đã khuyên tao chọn theo tiếng gọi của con tim) ra Hà Nội chụp ảnh cưới, thay vì đi kinh đô ánh sáng Ba Di :)) như dự định ban đầu.

Theo dõi tình hình thời tiết suốt nên tao hiểu với hiện tượng nóng lên toàn cầu thì giờ đây Hà Nội làm gì còn Thu, muốn Thu thì sang Đông hẵng đi, còn giờ này ra ngoải nóng chảy mỡ chả khác chi mùa Hè.

Mày hiểu ý tao chứ, rằng tao muốn đánh động cho nàng trước là nàng có make up gì thì cũng nhẹ nhàng thôi, chứ làm quá xong rồi chụp ảnh giữa trưa nắng thì nó sẽ nhoè nhoẹt hết cả ra, nom lại chẳng khác gì diễn viên …tuồng :))

Nhưng nàng không nghe lời tao. Ra ngoải, đương Thu mà nóng quá mày ạ, cứ tưởng như bên sa mạc Sahara. Bọn tao đứng giữa đường cười mà như mếu, làm lão thợ chụp bắt tao và nàng diễn đi diễn lại đến cả chục lần. Thế rồi không biết sao lão tức quá lão hét ầm lên: Cô là cô dâu chứ cô không phải là diễn viên tuồng. Chỉ nghe có thế mà nàng tức, nàng hằm hằm bỏ đi vì quy cái lời nói đó là do tao bày cho lão thợ chế giễu nàng.

Tao mệt mỏi rồi, giờ đây mày khuyên tao nên làm gì?

Và đây là lời khuyên của Willam, cực kỳ ngắn gọn nhá:

Mày hãy xin thằng Monster một slot trên núi. Thế nhé, chúc mày tu tập cho tốt! :))

Vậy đấy các bạn ạ, đường nào cũng về Thành La mã cả thôi. Haizza, công nhận “cụ xứ” nhìn xa trông rộng, cứ thế này chắc cụ thọ ít cũng phải cỡ 100 tuổi, nên tha hồ có chuyện vui về cụ cho các bạn thư giãn nhá, khi nào học hành căng thằng cứ biên thư cho mình, mình sẽ lại có bài về cụ phục vụ các bạn :)), đảm bảo hết stress liền, hết kêu “Học đèo học nắm” :)).

Không giống như ngọn núi cao dốc đứng, địa hình đầy hiểm trở nơi trú ngụ của “cụ xứ”, thung lũng Napa là một bình nguyên trải rộng, thổ nhưỡng và chất đất rất thích hợp cho việc sinh trưởng và phát triển của cây nho, loài cây nổi tiếng của vùng Địa Trung Hải.

Trên cung đường đi qua những thung lũng nho ấy, chàng lính Paul và cô tiểu thư VIctoria đã tình cờ lướt qua nhau. Cả hai đều có nỗi niềm của riêng mình, chàng, như đã biết, miễn cưỡng trở lại với vai trò người bán chocolate còn nàng trong tâm trạng rối bời trở về nhà mà không biết tương lai nào đang chờ đợi mình.

Vì nàng đã trót có mang với một Giáo sư ở trường Đại học, nhưng đã bị ông ta phủ nhận. Đó là cái khổ, cái thiệt thòi rất lớn của người phụ nữ trong tình yêu, cũng như cuộc sống. Cho nên, các bạn gái, cho dù có tư tưởng cởi mở và phóng khoáng đến mấy cũng nên nhớ, ở tuổi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta có thể yêu nhưng nên đề ra những quy tắc và giới hạn cho bản thân, và có những giới hạn thì không bao giờ nên vượt quá. Trong trường hợp, giả sử mình không làm chủ được đi, thì phải biết những biện pháp bảo vệ để tránh xảy ra những sự việc đáng tiếc.

Là một người vợ, người mẹ mình có thể khẳng định với các bạn rằng gánh nặng của người phụ nữ là rất lớn trong việc sinh con, chăm sóc và nuôi dạy con. Đó là một hành trình không dễ dàng, nó đòi hỏi phải có độ chín chắn  nhất định về mặt tuổi tác của người mẹ và sự ổn định  về kinh tế của  gia đình.

Khi chúng ta trưởng thành, có sự nghiệp, nghề nghiệp tự nuôi sống được bản thân thì chúng ta có quyền sống ra sao tuỳ lựa chọn của mỗi người, kể cả có làm single mum đi chăng nữa cũng không ai có quyền nhân danh này nọ để phán xét chúng ta (tất nhiên là không vi phạm luật hôn nhân gia đình) nhưng khi còn đi học thì tuyệt đối đừng để những phút bốc đồng tuổi trẻ huỷ hoại cả tương lai của chúng ta.

Tình yêu, ở tuổi học trò, đẹp nhất khi nó trong sáng và cả hai luôn phải  tôn trọng và gìn giữ cho nhau. Cùng nhau cố gắng học tập và chuẩn bị những nền tảng vững chắc  cho một tương lai tốt đẹp phía trước! Chỉ khi nhận thức được điều đó thì  tình yêu của các bạn mới có thể đi được đến đích cuối cùng!

Trở lại với “A walk in the clouds”, Victoria, một cô gái thanh lịch và học thức,  trong cơn rối bời của cảm xúc, may mắn làm sao đã gặp được người đàn ông của đời mình. Một người cao thượng và đầy ấm áp, ngừoi đã giúp nàng chống lại những kẻ đê tiện, người đã đứng ra nhận lấy trách nhiệm làm chồng nàng dù chỉ là trong một ngày để nàng thoát khỏi sự trừng phạt của người cha hà khắc, tuy yêu con gái hết mực.

Và chàng đã trao nhẫn cho nàng giữa một khung cảnh thơ mộng trong vườn nho thuộc về địa giới khu đất của gia đình nàng. Chiếc nhẫn “chocolate” đồ chơi đó không ngờ lại dẫn đến sự thay đổi hoàn toàn trong cuộc đời của hai người, đặc biệt là từ phía Paul.

Để rồi từ đó trở đi, bộ phim đã có bao cảnh gây xúc động cho mỗi người: Không phải chỉ đơn giản là chuyện tình yêu nam nữ mà cao hơn là tình cảm gia đình: Tình yêu và tình thương của ông bà với các cháu; của cha và của mẹ với con cái; Tình cảm nguồn cội và bản sắc truyền thống quê hương.

Tất cả đều đẹp ngỡ ngàng khiến cho Paul đã phải thốt lên trong một phân cảnh của phim “Tôi đang dạo bước trên Mây”.

Mình lấy trích đoạn một câu nói của người ông nội Victoria làm chủ đề cho phần hai của loạt series này: ‘THỜI KHẮC THU HOẠCH NHO, THỜI KHẮC ĐẶC BIỆT, THỜI KHĂC CỦA PHÉP MÀU”

THỜI KHẮC THU HOẠCH NHO, THỜI KHẮC ĐẶC BIỆT, THỜI KHĂC CỦA PHÉP MÀU”

(A Walk in the Clouds)

 

The soul of Spain

By Ellis Havelock

1.

Người Tây Ban Nha 

Người ta nói rằng một người Tây Ban Nha giống con của một người cha châu Âu với một người mẹ Ethiopia. Cho dù câu phát biểu đó có đúng về mặt nghĩa đen hay không thì sự so sánh có thể được chấp nhận như một biểu tượng thuận tiện cho sự thật cơ bản nhất về Tây Ban Nha và dân tộc của nước này.

Giống như Nga và người dân nước này là mối liên kết giữa châu Âu và châu Á, Tây Ban Nha cũng là mối liên kết giữa châu Âu và lục địa châu Phi mà nước này đã từng gắn bó và vẫn gần như tiếp giáp. Đó là nguyên nhân của tính bạo lực nguyên thuỷ mà chúng ta tìm thấy trên khắp vùng đất nâu cháy của Tây Ban Nha, bất cứ nơi nào nó đặc trưng nhất, và của nền độc lập, cũng nóng nảy không kém trong tính nguyên thủy của nó, mà chúng ta có thể phát hiện trong tính cách người dân.

Tây Ban Nha là một mảnh đất tách biệt lớn của Châu Phi, và người Tây Ban Nha là đứa con đầu lòng của người Bắc Phi da trắng cổ xưa, hiện được nhiều người coi là cha mẹ của thành phần chính và lớn nhất trong dân số Châu Âu. Đó là lý do tại sao người dân Tây Ban Nha gần với kiểu chủng tộc thổ dân châu Âu hơn, như Ripley đã thực sự nói, hơn là người dân của bất kỳ vùng đất văn minh nào khác ở lục địa châu Âu.

 Người Berber và người Kabyles, ẩn mình giữa những ngọn đồi ở Maroc và Algeria, đối với một người từng sống ở Bắc Phi, dường như có quyền khẳng định rõ hơn bất kỳ dân tộc nào khác về việc đại diện cho nguồn gốc châu Âu nguyên thủy. Về ngoại hình, họ không hoàn toàn là người châu Âu; mặc dù có màu da tối như những người đàn ông của Cadiz, nhưng đôi khi họ cũng có thể trở thành những người đàn ông của Aberdeen.

Về mặt thể chất, họ có sức sống dẻo dai, với phẩm giá đến từ sức sống uyển chuyển. Về tính cách, họ nghiêm túc nhưng vui vẻ, hiếu chiến nhưng lại coi trọng phụ nữ, cực kỳ độc lập và thích sống trong các cộng đồng nhỏ, thị tộc, gắn bó chặt chẽ, ghen tị hoặc thù địch với các đơn vị xã hội khác. Chúng tạo thành một chất liệu con người đáng ngưỡng mộ, mặc dù là một thứ đặc biệt khó thuần hóa đến tận cùng của nền văn minh.

Trong hầu hết mọi khía cạnh, người Tây Ban Nha dường như đều thể hiện dấu vết của mối quan hệ với dòng dõi Bắc Phi này, điều mà họ, trong số tất cả sắc dân châu Âu, là giống nhất.  Hiện nay người ta thường tin rằng người Basques với ngôn ngữ bí ẩn của họ đại diện cho người Iberia nguyên thủy gốc Berber. Trước đây, như tên địa danh vẫn còn hiển thị, ngôn ngữ này được sử dụng trên phần lớn Tây Ban Nha, nhưng giờ đây, dưới một hình thức đã được sửa đổi, nó chỉ giới hạn ở những người sống ở góc đông bắc của Tây Ban Nha và vùng lân cận ở Pháp.

Bản thân người Basques, như Telesforo de Aranzadi đã chỉ ra trong một nghiên cứu nhân học chi tiết, tương ứng với những người Iberia nguyên thủy có quan hệ với Berber, mặc dù đã được sửa đổi, ông tin rằng, bởi sự kết hợp nào đó với những người, một mặt, thuộc chủng Lapp và Finn (vùng Bắc Âu), mặt khác, lại thuộc chủng Cymric (xứ Wales, Anh Quốc) hoặc Germanic (Đức). 

 

October 7, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (8)

by Rose & Cactus October 5, 2023

Tháng Mười,

Buổi sáng thường se mát, trời râm cho đến gần trưa thì bắt đầu hửng nắng. Nắng dịu ban đầu rồi tăng dần lên đến cực điểm khi chiếc kim dài đồng hồ cán số 12.

Đúng lúc đó, mình nhận điện thoại của mẹ, giọng bà sang sảng thật quen thuộc:

-Mẹ vừa “lượn” qua nhà Bà Thống (bạn đồng nghiệp, đồng hương quê Nghệ Tĩnh của mẹ) chơi, giờ đang chuẩn bị ăn cơm trưa

Gần 70 tuổi mà cụ nhanh nhẹn, hoạt bát hơn thiếu nữ :)), xe máy vẫn phóng ầm ầm, trăm cây thì không dám nói, chứ vài ba chục cây đối với cụ cứ gọi là “muỗi” :)), giá bà cho cháu ngoại bà tí cái ưu điểm này có phải hay không :)).

Trong nhà thì thôi chứ đã ra khỏi nhà lúc nào nhìn cụ cũng đoan trang, lịch sự y như nhân viên công sở: Giầy đen đế thấp, áo blazer ngang hông, quần vải ống đứng, thêm quả mùa thu đông lành lạnh thế này quàng hờ cái khăn dạ vừa mỏng thì ôi, chẳng khác gì người mẫu lứa U70, vì cụ vốn cũng đã gọn gàng cao ráo:

-Dồi ôi, bà ra ngoài tươm tất thế này thì lại chết các ông thôi :))

-Bố nhà con với cái :)))). Bà đây chả thèm, các ông dại thì các ông chết :)). Ai đời mấy chục tuổi đầu rồi mà vẫn bị gái lừa, mất đến 12 tỷ mà vợ vẫn còn thương cho lên núi tu thì đúng quả thật số anh ta thật phước đức :)))

Thi thoảng con cháu hay đùa trêu cụ thế cho thêm Vitamin hài hước “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” mà. Các cụ tuổi cao, sức khoẻ không còn được như thời thanh niên nữa, sáng vẫn phăm phăm đó  mà tối có khi nằm bẹp một chỗ rồi. Nên sức khoẻ tinh thần là rất quan trọng.

-Bống đâu rồi con. Bà báo con chủ nhật này chung kết Đường lên đỉnh Olympia đấy, nhớ đón theo dõi nha con!

Bà nói thế, chứ kiểu gì sáng sớm chủ nhật cũng gọi Zalo lại cho cả nhà nhắc nhở không chúng mày quên :)). Mấy chục năm lịch sử chương trình chưa bao giờ thấy cụ bỏ một buổi tường thuật trực tiếp Olympia nào, hăng hái mong ngóng cứ như mình là thí sinh:

-Chương trình này xem mãi không chán được các con ạ, vì nó là chương trình tri thức. Mà tri thức thì không lạc hậu được. Người có tri thức thì chỉ việc nhặt nó ra mà sống.

Mẹ mình phụ nữ chân yếu tay mềm mà từ thời trẻ đến giờ già rồi mà cái gì cũng chấp tất, chả ngán việc  gì. Chồng bộ đội biền biệt quanh năm cũng không thành vấn đề, xây nhà, sửa mái, lắp đường ống nước… gi gỉ gì gi cái gì mẹ cũng chỉ đạo xuôi chèo mát mái từ A đến Z.

Nhớ đầu những năm 90, kinh tế mới chuyển đổi từ nền kinh tế bao cấp, kế hoạch hoá tập trung sang nền kinh tế thị trường, nên có nhiều cái mới được đưa vào cuộc sống. Chỗ nhà máy mẹ có tổ chức đấu thầu cái nhà xưởng dệt rộng mênh mông dưới khu tập thể nhà mình. Chả biết cụ tính toán thế nào, nhất khoát cụ nói như đinh đóng cột nếu chọn giá thầu hợp lý để trúng thầu là kiểu gì cũng có lãi.

Cuối cùng cụ cũng trúng thầu công trình đó thật, sau khi dỡ toàn bộ nhà xưởng bán sắt thép, gạch đã quả là vẫn dôi dư.

Sau vụ đó nhà mình mới có tiền để mua một mảnh đất ngoài đường lớn và xây nhà, chứ đợi vào lương công chức ba cọc ba đồng của bố mẹ thì suốt đời chẳng có nhà mà ở, mãi chắc vẫn phải nhét vào cái gian nhà tập thể bé tí tẹo.

Cách đây vài năm, khi mình đang ở cơ quan chạy quắn lên với cái hồ sơ bị trục trặc thì  thấy điện thoại rung:

-Con đang làm gì đấy? Mẹ xin tí thời gian để báo con gấp vụ này. Mẹ vừa đi ngang qua cái đường dứoi gần nhà mình thì thấy một mảnh đất vuông vức đẹp đẽ chỉ có điều cỏ cây um tùm nên người ta đổ rác và đá sỏi lên làm lấp hết cả cái vẻ đẹp đó. Lại gần thì thấy người ta treo biển Bán con ạ. Mà gía thì mẹ thấy quá là rẻ đi nhưng vì bị tập kết rác hết cả nhìn xấu xấu bẩn bẩn nhiều người chê không mua. Con thấy thế nào?

Mình lúc nào cũng tin tưởng mẹ mình tuyệt đối, vả lại lúc bấy giờ mình đang bù đầu bù cổ với mấy cái hồ sơ nên cũng không còn tâm trí đâu để tâm hết vào lời mẹ mình nói, nên mình cũng trả lời qua quýt cho xong.

Hôm sau đã thấy cụ gọi vào bảo con ơi mẹ đặt cọc rồi. Trời đúng bà nhanh hơn điện :)). Mẹ mình cười: Phải nhanh chứ không mất :)). Xong rồi bà lo đủ mọi thủ tục đàm phán, ký kết, nguồn vốn tất tật cuối cùng cũng ổn thoả. Khi mua xong, bà cho phá bỏ hết cỏ dại, san phẳng, mua thêm đất tôn cao lên cho thêm xuông vức, rồi rào lại để rác không thể ném bừa vào đó được.

Ôi đúng giờ nhìn nó khác hẳn. Không biết bao nhiêu người ngang qua hỏi mua với cái giá gấp 3 gấp 4 lần cái giá của mảnh đất vừa được bán. Nhưng cụ mua cho em trai mình để nó xây nhà ở chứ đâu có mua để bán. Mình đúng phục mẹ mình sát đất vụ này luôn, con cháu còn phải theo cụ dài dài :)):

-Bà mát tay quá, giờ con gọi bà là “Cò đất” nhá! :))

Ngày mình xây nhà trong này cũng thế, bà chỉ đạo thợ xây cứ như thể họ là lính của bà. Mình thì đi làm tối ngày chả biết nhà cửa mặt mũi nó ra làm sao:

-Sao cái gì cụ cũng biết thế hả chị? Tụi em có muốn ẩu tí cũng không được :))

Thế cho nên khi đọc về đời sống của phụ nữ Mỹ ở thập niên 40 của loạt bài viết mà mình đã đăng, mình nghĩ đến những người phụ nữ Việt Nam, những người vợ của những ngừoi lính của một thời chiến tranh khốc liệt, mình nghĩ đến mẹ mình và lòng tràn đầy sự cảm phục. Những người phụ nữ đảm đang, chịu thương chịu khó, và suốt đời sống vì chồng con có khi đến quên cả bản thân mình.

Tháng Mười,

Chưa cười đã tối. Hoàng hôn nhạt nhoà, không hiển thị rõ ranh giới chuyển đổi thời gian. Ánh nắng quái màu mỡ gà nhanh chóng tắt lịm khi những đám mây đen từ đâu tiến nhanh đến lấp hết cả một khoảng trời. Gió lạnh và một lúc sau lất phất những hạt mưa rơi.

Dọn mâm cơm nóng hổi ra con mình nó lại hỏi đến cái món vừng lạc thần thánh của nó. Khổ cao lương mĩ vị gì không ham chỉ ham ăn món ăn của nhà nghèo thế này hả con :)). Bưng bát cơm đôi khi lại chạnh nghĩ đến mẹ cha nơi quê nhà

Tầm này ở quê mẹ mình cũng bắt đầu lấy chăn mền từ trong tủ để từ mùa đông năm ngoái ra giặt giũ, phơi phóng để đón những cơn gió đầu mùa. Gió lạnh đầu mùa báo hiệu tiết thu đang sắp sửa qua đi và nhường chỗ cho mùa đông gía. Trời hanh hơn, khô hơn và độ ẩm bắt đầu xuống thấp. Đây là lúc mà thời trang thu đông vào mùa rực rỡ nhất.

Những chiếc áo len mỏng, áo khoác mỏng, áo gi lê, khăn quàng mỏng với đủ sắc màu được các cô gái diện, khiến cả phố xá như lung linh.  Mình nhớ ngày bé mình cũng có nhiều chiếc áo len sặc sỡ như thế, những chiếc áo do mẹ đan. Mẹ mình đan rất đẹp. Đan len và móc len. Những chiếc áo được đan móc với nhiều hoa văn, cả những đôi găng tay, đôi tất và những chiếc khăn quàng cổ. Mình học mẹ cũng bập bõm đan được cả áo, tuy rằng không đẹp được bằng mẹ. Trẻ em ngày xưa gần như ai cũng biết đan lát. Cảm giác cầm những cuộn len mềm mềm ấm áp rồi thoăn thoắt mũi kim đan trơn tuột thật là một cảm giác khó tả!

Đan lát cũng là một hoạt động bổ ích vừa thư giãn vừa mang tính giải trí, y như chơi cờ vậy. Khi những ngón tay thoăn thoắt theo từng sợi len thì đầu óc lại hoàn toàn tĩnh tại. Giờ mẹ mình không còn đan nữa nhưng cụ vẫn có những hoạt động khác để lấp đầy thời gian: Làm vườn, Tập thể dục, và Thiền.

-Thiền tuyệt lắm con ơi, nó giúp mẹ khoẻ lên nhiều! Sống khoẻ mạnh để không phải làm phiền đến các con các cháu!

Mẹ ngày nào cũng thiền hai lần, tuần nào cũng đi chùa và làm công quả ở chùa hai lần. Ngoài ra cụ vẫn nghe tin tức, xem youtube không khác gì thanh niên, nên đố có cô “Vịt” kiều Canada nào dụ dỗ lừa phỉnh được cụ :)). Lâu lâu cụ lại du lịch bốn phương với hội bạn già hay tổ chức nấu nướng ăn uống ở nhà một cụ nào đó trong hội. Rất vui, “Cuộc đời này có được mấy lần mười năm”, cụ tếu táo thế chứ mình cũng không rõ cụ có biết Đen Vâu là ai không? :)))

Chăn ga gối đệm đã được giặt gũi phơi phóng sạch sẽ thơm tho. Buổi tối, khi lên giường ngủ, tay cầm hai đầu chăn rồi giũ tung chúng ra thế là hơi mát phả xuống cùng với vài sợi bông trắng tinh  rơi rớt lả tả như những chiếc lá vàng chao nghiêng trong vườn cuối mùa thu!

Rồi sau đó tất cả mọi người sung sướng chui mình vào đống chăn. Trời lạnh đôi khi cả nhà ngủ tập thể vừa ấm vừa vui. Nằm trong chăn rồi cũng có thể  đọc truyện hoặc cùng xem phim.

Bộ phim đang chiếu trên tivi một năm xa xôi nào đó có tên:

“Người giàu cũng khóc”

Một bộ phim truyền hình dài tập bằng ngôn ngữ Latin, đến từ đất nước Trung Mỹ tận bên kia bán cầu: Mexico. Đất nước nổi tiếng với chiếc mũ cói rộng vành và là nơi ra đời của hai nền văn minh lớn của châu Mỹ: Maya và Aztec. Người Mexico ngoài dân bản địa thì phần lớn là gốc dân Tây Ban Nha di cư sang từ thế kỷ thứ mười lăm.

Mexico giáp biên giới với Mỹ ở nhiều bang trong đó có California.Và thung lũng Napa, Califfornia là nơi có lâu đài và trang trại nho của gia đình người Tây Ban Nha di cư sang Mexico rồi lại tiếp tục di chuyển đến đây, là bối cảnh chính của bộ phim đầy chất thơ “Dạo bước trên Mây”.

Phim kể rằng, cô con gái Victoria của dòng họ Aragon, chủ nhân của toà lâu đài, trên đường từ trường Đại học về thăm nhà đã gặp anh lính bán chocolate khi hai ngừoi cùng ngồi trong chiếc xe buýt định mệnh.

Vào cuối mùa thu. Bồng bềnh Mây và phảng phất hương vị Nho chín.

Mùa thu nhớ Mẹ!

October 5, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (7)

by Rose & Cactus October 1, 2023

Buổi trưa ngày đầu tiên của tháng Mười, trời đổ cơn mưa lớn. Đúng vào giờ ngủ trưa mà mát mẻ thế thì còn gì bằng phải không các bạn? Mưa lạnh, kéo lấy tấm mền mỏng, thêm một quyển truyện nhỏ nữa thì đúng hết sảy, trời cứ tối như mực cũng được, tối xuyên chiều đến hết đêm luôn, cho trọn một ngày!

Nhưng khoảng thời gian nhập nhoạng đó nhanh lắm “Trời tháng Mười chưa cười đã tối mà”. Ngủ dậy xong đã thấy màn đêm sầm sập trước mắt

-Thế mai có mưa thế nữa không mẹ?

-Mẹ sợ là mưa đấy. Ông trời ổng cũng thích sự đúng giờ lắm. Thể nào trưa mai lại mưa thôi!

-Thế cũng khổ, đúng giờ đi học!

Mưa mà rào rào như trưa nay thì không phải là chạy nữa mà là bơi giữa đường. Mới hôm trước mình đọc trên The New York Times họ mô tả đường phố New York biến thành sông sau mưa lớn. Đến New York còn thế nữa là mình, thôi cứ tự an ủi vậy. Mình nhớ có năm nào đó cũng khá lâu rồi, Hà Nội cũng mưa lớn kéo dài, giữa tháng Mười. Tháng mùa thu, thời tiết đẹp nhất năm, khô ráo, theo thói thường, chỉ có nắng vàng và gió heo may đặc trưng riêng có của Thu miền Bắc.

Làm gì có mưa vào tầm này? Thế mà năm ấy lại mưa, mà mưa đến lụt lội luôn nữa mới kinh. Sau đợt đó thì như thành thông lệ, cứ vài ba năm, dân tình Thủ đô lại nháo nhào ngạc nhiên với mưa Tháng Mười. Có thể biến đổi khí hậu đã tác động đến môi trường sống và gây ra sự bất thường về thời tiết như vậy, giống như mùa đông miền Bắc được xem là càng ngày càng ít lạnh hơn, một nỗi buồn của những người hay hoài niệm

Tháng Mười là tháng cuối cùng miền Nam còn những cơn mưa lớn, sang tháng mười một mưa chỉ còn rải rác trước khi ngưng hẳn vào tháng của cung Nhân mã và Ma kết!

Những tháng cuối năm cũng luôn thời điểm bận rộn nhất, ở tất cả các ngành nghề, đặc biệt là lĩnh vực kinh doanh buôn bán. Trong khi các doanh nghiệp sản xuất hối hả cho các đơn hàng kịp hoàn thành phục vụ nhu cầu tiêu dùng cao điểm cuối năm, cả trong nước và xuất khẩu thì bên thương mại cũng phải khẩn trương dự trù lượng hàng cho đủ, không thừa không thiếu. Dòng tiền quay vòng nhanh nhất cũng là ở thời điểm này. Cuối năm, là thời điểm người ta đi thu nợ.

Nếu ai đã từng làm ở bộ phận tín dụng, cho vay thì hẳn là oải nhất, ngán ngẩm nhất và ngại nhất vẫn là nghiệp vụ này: Quản lý và thu hồi nợ. Sức khoẻ của nền kinh tế chẳng cần nhìn ở đâu xa chỉ cần ngó qua tổng nợ xấu hoặc ngấp nghé chuyển xấu (nợ cần chú ý) của các Ngân hàng là có thể rút ra bức tranh toàn cảnh hiện thực, là u tối hay sáng sủa.

Doanh nghiệp khó khăn, đơn hàng giảm dẫn đến doanh thu giảm, dòng tiền vào thiếu hụt so với kế hoạch ban đầu. Sự thiếu hụt này càng kéo dài thì nguy cơ sập tiệm càng lớn vì không đủ trả tiền lương công nhân viên, không có tiền trả lãi vay (doanh nghiệp nào mà chẳng vay, đại đa số). Nợ sẽ chồng lên nợ. Cảm giác đó khủng khiếp lắm, như chiếc thòng lọng chòng vào cổ ngừoi chủ, nếu không đủ bản lĩnh và một chút may mắn có khi “đi” luôn theo số phận “startup” của mình (đấy là mình đang nói đến khối doanh nghiệp tư nhân, chứ còn doanh nghiệp nhà nước thì mình miễn bàn).

Kinh tế bết bát, đến chủ còn khóc nữa là tầng lớp lao động. Từ trung lưu trở xuống đều bị ảnh hưởng, đơn giản vì tiền lương giảm (có lương còn may, mất việc và không tìm được việc làm mới là thảm).

Thị dân thành phố, đa phần là người trẻ, đến từ khắp các vùng miền. Khởi đầu làm gì có nhà cửa, gần như tay trắng đi lên. Nhờ học hành tử tế, có công ăn việc làm ổn định và có nguồn thu nhập từ lương. Và vì có lương nên họ mới có khả năng tiếp cận các nguồn vốn tín dụng để đáp ứng cho các nhu cầu của cuộc sống, nhà cửa, xe cộ và thậm chí cả việc học tập của con cái ở nước ngoài.

Nhớ cách đây mười năm, nhà nước có chính sách hỗ trợ cho vay nhà ở xã hội đối với các đối tượng có thu nhập trung bình, lãi suất ưu đãi ở mức chỉ thấp bằng một nửa so với lãi suất thương mại của các ngân hàng. Bọn mình tiếp nhận rất nhiều hồ sơ, trong đó đa phần là nhân viên văn phòng và nhà giáo.

Thời điểm đầu cũng phát sinh nhiều vướng mắc vì thủ tục chưa rõ ràng, xong sau rồi mọi thứ cũng ổn. Nhiều người tiếp cận được nguồn vốn giá rẻ nên rất vui vì cuối cùng cũng có nơi chốn ổn định cuộc sống, chứ chậm hơn một chút nữa là họ đã không thể có khả năng mua nổi nhà rồi (dù chỉ là chung cư) vì sau đó thì giá nhà đất đã tăng phi mã và không có bất kỳ một chương trình hỗ trợ nào nữa của nhà nước giống dạng như thế này. 

Thế cho nên, đối với những người trẻ nhập cư thì một công việc ổn định với một mức lương ở mức chấp nhận được cho một cuộc sống đắt đỏ ở thành phố quan trọng đến mức nào. Chẳng ngạc nhiên, sao ở Mỹ người ta không sợ gì bằng sợ mất việc. Các bạn đã đọc bài viết trước rồi đấy, mất việc đồng nghĩa với không có khả năng chi trả cho các nhu cầu cho cuộc sống, và điều đó dẫn đến việc mất dần tư cách công dân.

Vì dân Mỹ sống trên đống nợ, cái gì của họ cũng là từ nguồn tiền vay và để vay được thì phải có lịch sử trả nợ vay tốt. Chậm trả dù chỉ một lần thôi cũng được hệ thống tín dụng quốc gia ghi nhận và lần sau đố có tổ chức tín dụng nào dám cho bạn vay. Đó chính là cài vòng kim cô siết chặt lấy người trẻ, khiến họ phải lao động điên cuồng chỉ để trả nợ.

Có người đến tận 50 tuổi mới trả hết tiền nợ học phí từ thời sinh viên. Mấy bài diễn văn của ông bà tổng thống Mỹ mà mình cho con đọc và đăng, bạn nào đã đọc qua thì rõ. Trả nợ như là nỗi ám ảnh cả đời của họ.  Cuộc sống trong một xã hội tư bản ở Mỹ  khắc nghiệt là ở chỗ đó, tất cả mọi thứ đều được “quy chuẩn hoá”, khó có chỗ nào chen chân cho những ngoại lệ. Ví dụ, như ở ta đi, nghèo tí thì có thể làm cái quán con cóc đầu hẻm hay chạy grab ít cũng có đồng ra đồng vào, chứ xứ phát triển làm gì có điều ấy. Muốn kinh doanh gì cũng phải có nơi có chỗ đăng ký, rồi đóng thuế cho đàng hoàng, đừng có mơ cái kiểu buôn bán vỉa hè như ta.

Khi dòng tiền thu nhập của người vay bị giảm sút ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến việc trả nợ. Nhẹ thì trễ một hai ngày, nặng thì trễ đến hết năm. Đó thực sự là thảm hoạ đối với ngừoi cho vay. Lúc này, nếu nguyên nhân do khó khăn chung thì cần nhất là hai bên phải hợp tác với nhau trên tinh thần thiện chí và cùng chia sẻ rủi ro. Nói thật, ai đi làm tín dụng cũng sợ nhất viễn cảnh này. Khách hàng, cả khối doanh nghiệp và cá nhân, mà gặp khó khăn về dòng tiền thì không phải chỉ họ mà còn biết bao nhiêu người liên quan đến dự án cấp vốn vay cho họ cũng mất ngủ theo. Thực sự là căng thẳng!

Cho nên tiền rất quan trọng. Với người nghèo thì lại càng thấy rõ điều đó. Trong “Những người khốn khổ”, Fantine vì không có tiền nuôi con đã phải bán cả thân mình, chưa đủ, còn phải bán cả sắc đẹp của mình khi nàng nhổ đi hai chiếc răng cửa  để đổi lấy ít tiền. Jean Valjean chỉ vì ăn cắp một cái bánh mì do không có tiền mua cho các cháu  mà đã phải chịu cái án tù nghiệt ngã mười lăm năm trời. Cô bé bán diêm vì không bán được hàng, không có tiền nên phải chết trong đói rét. Vì hoàn cảnh đói khổ túng quẫn mà Raskolnikov của “Tội ác và trừng phạt” đã phạm phải tội ác giết người tày đỉnh và chiu án trừng phạt suốt đời của toà án lương tâm.

Sự nghèo đói từ văn học bước ra đến thực tế cuộc sống. Nước Mỹ giàu có thế mà sau mấy năm khủng hoảng Covid, thành phố hào nhoáng và mộng mơ San Francisco, bối cảnh của biết bao bộ phim Hollywood, bỗng trở nên  lụi tàn. Các doanh nghiệp công nghệ phá sản hàng loạt, các cửa hiệu thương mại sang trọng đóng cửa im ỉm. Trên đường phố chỉ toàn người vô gia cư, nghèo đói và nghiện ngập.

Nước giàu đã thế bảo nước nghèo như ta sao lại không. Đầu năm học thấy trên khắp các diễn đàn người ta tranh cãi gay gắt vì các khoản thu của nhà trường. Nhưng mình nhìn kỹ lại, đối với trường hợp của con mình (mình chỉ dám nhận xét trong phạm vi cái mà mình biết vì tiền bạc vốn rất nhạy cảm), thì tất cả các khoản thu đó đều là hợp lý cả. Có cái gì bây giờ mà không cần tiền đâu, bước chân ra khỏi nhà là động đến tiền rồi.

Nhưng vì xã hội chúng ta còn nhiều người có hoàn cảnh khó khăn quá, một hai triệu với một số người có thể không là gì nhưng với nhiều người khác lại là cả một vấn đề lớn. Khi mọi thứ đều dồn lại đóng một lúc thì họ thấy hoảng thực sự. Đó là cái khó cho nhà trường công, vì thực ra  họ chỉ thu theo đúng những gì nhà nước quy định và có chi thì cũng là cho nhu cầu của các em học sinh.

Lúc này nhà trường không xử lý được đâu, cần có chính sách từ phía nhà nước, đối với những đối tượng dễ bị tổn thương trong xã hội, khi nền kinh tế đi xuống. Thật sự, học trường công mọi thứ đã rẻ nhất có thể rồi, cứ nhìn sang các trường quốc tế là biết, động vào bất cứ thứ gì không chỉ là tiền mà phải là rất nhiều tiền (ở đây, mình không đề cập đến điều kiện học).

Một xã hội nhân văn phải luôn là một xã hội mà ở đó mọi người trong các tầng lớp khác nhau có thể cùng nhau ngồi lại và chia sẻ với nhau. Có những thứ người giàu có, đặc biệt là giàu có từ trong trứng nước sẽ không thể hiểu được tại sao người lao động nghèo ngừoi ta lại có phản ứng như thế đối với chính sách này kia. Dễ hiểu bởi vì ngừoi giàu không bao giờ gặp phải vấn đề mà người nghèo gặp phải.

Bạn có thể đọc thông tin dưới đây để hiểu hơn về khía cạnh này:

Trong cuốn sách về nước Mỹ những năm 1930, Frederick Lewis Allen đã viết rằng cuộc Đại suy thoái “đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với hàng triệu người Mỹ—về mặt nội tâm—trong suốt quãng đời còn lại của họ”. Nhưng có rất nhiều trải nghiệm. 25 năm sau, khi đang tranh cử tổng thống, John F. Kennedy được một phóng viên hỏi ông nhớ gì về cuộc Đại suy thoái. Ông nhận xét:

“Tôi không có kiến ​​thức trực tiếp về cuộc Suy thoái. Gia đình tôi có một trong những tài sản lớn nhất thế giới và nó có giá trị hơn bao giờ hết. Chúng tôi có nhà lớn hơn, nhiều người hầu hơn, chúng tôi đi du lịch nhiều hơn. Điều duy nhất tôi nhìn thấy trực tiếp là khi bố tôi thuê thêm vài người làm vườn chỉ để giao cho họ một công việc để họ có cái ăn. Tôi thực sự không biết gì về cuộc Đại suy thoái cho đến khi đọc về nó ở Harvard.”

Đây là một điểm quan trọng trong cuộc bầu cử năm 1960. Mọi người nghĩ, làm sao một người không hiểu biết về câu chuyện kinh tế lớn nhất của thế hệ trước lại có thể chịu trách nhiệm điều hành nền kinh tế? Về nhiều mặt, nó chỉ được khắc phục bằng kinh nghiệm của JFK trong Thế chiến thứ hai. Đó là trải nghiệm cảm xúc phổ biến nhất khác của thế hệ trước, và là điều mà đối thủ chính của ông, Hubert Humphrey, không có.

Thử thách đối với chúng tôi là không có mức độ học tập hay tư duy cởi mở nào có thể tái tạo một cách thực sự sức mạnh của nỗi sợ hãi và sự không chắc chắn.

Tôi có thể đọc về cảm giác mất tất cả mọi thứ trong cuộc Đại suy thoái. Nhưng tôi không có những vết sẹo tinh thần như những người đã thực sự trải qua nó. Và người đã trải qua điều đó không thể hiểu tại sao một người như tôi lại có thể tự mãn về những việc như sở hữu cổ phiếu. Chúng ta nhìn thế giới qua một lăng kính khác.

Những người thuộc các thế hệ khác nhau, được nuôi dưỡng bởi các bậc cha mẹ khác nhau, có thu nhập khác nhau và có các giá trị khác nhau, ở những nơi khác nhau trên thế giới, sinh ra ở các nền kinh tế khác nhau, trải qua các thị trường việc làm khác nhau với những động lực khác nhau và mức độ may mắn khác nhau, sẽ học được các bài học rất khác nhau.

Mọi người đều có trải nghiệm độc đáo của riêng mình về cách thế giới vận hành. Và những gì bạn đã trải nghiệm còn hấp dẫn hơn những gì bạn nghe qua người khác. Vì vậy, tất cả chúng ta—bạn, tôi, tất cả mọi người—trải qua cuộc đời với những quan điểm về cách thức hoạt động của tiền bạc rất khác nhau tùy theo mỗi người. Điều có vẻ điên rồ với bạn có thể có ý nghĩa với tôi.

Người lớn lên trong nghèo khó nghĩ về rủi ro và phần thưởng theo cách mà đứa con của một chủ ngân hàng giàu có nếu cố gắng cũng không thể hiểu được.

Người lớn lên khi lạm phát cao đã trải qua điều mà người lớn lên với giá cả ổn định không bao giờ phải trải qua.

Người môi giới chứng khoán mất tất cả trong cuộc Đại suy thoái đã trải qua điều mà một nhân viên công nghệ đang đắm mình trong vinh quang cuối những năm 1990 không thể tưởng tượng được.

Người Úc chưa từng chứng kiến ​​suy thoái kinh tế trong 30 năm đã trải qua điều mà chưa người Mỹ nào từng trải qua.

Tiếp tục. Danh sách trải nghiệm là vô tận.

(Morgan Housel)

October 1, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (6)

by Rose & Cactus September 30, 2023

Chuyện sự đơn giản về việc sử dụng bút chì của người Nga và chuyện xây dựng cả dự án nhằm tạo ra cây bút viết được trong không gian của người Mỹ làm mình nhớ đến nhiều thứ. Con mình nó bảo nếu mẹ để ý các ca khúc của Mỹ với các nước ngoài Mỹ thì mẹ sẽ thấy sự khác biệt: Đó chính là  độ phức tạp của Lời (lyrics).

Chuẩn luôn, thế nên mới có chuyện nhiều bài hát có thể nổi đình nổi đám khắp thế giới, nhưng ở Mỹ thì không. Thời của bọn mình cả châu Á dường như phát cuồng với Boyzone, Micheal learns to rock hay Westlife thì những ban nhạc này bị xem là vô danh ở xứ sở cờ hoa. Gu thưởng thức nhạc của người Mỹ (tất nhiên nhạc bằng Ngôn ngữ Anh) khó tính hơn hẳn, dân Âu và Á thì chỉ cần lời ca dễ hát dễ thuộc, nhạc điệu bắt tai là được rồi. Mỹ luôn ở một đẳng cấp khác.

Giới Ngân hàng ở ta nhiều phen cũng mướt mồ hôi với nhiều yêu cầu được đưa ra và buộc phải tuân thủ từ cường quốc số 1 thế giới, Hoa Kỳ. Đừng hòng mà “say No”, ăn đòn trừng phạt liền, bạn cần phải biết rằng phần lớn các đạo luật hay các hiệp định đa phương về thương mại hay tài chính quốc tế đều được khởi tạo và kiểm soát bởi Mỹ.

Một ví dụ rất đơn giản thôi, là việc bạn ra ngân hàng mở tài khoản. Một việc quá dễ dàng đúng không, miễn bạn đủ tuổi. Nhưng khi bạn nhìn thấy một văn bản dài ngoằng tới 4 trang giấy, chằng chịt chữ bé tí như con kiến thì bạn bắt đầu thấy bực rồi đấy, chả khác gì cô gái tóc vàng hoe không nhận đủ tiền vé số dù người bán có đẹp trai cỡ Leonardo Di Caprio :)):

-Này, tôi đang ở Việt Nam, tôi là công dân Việt Nam, tôi chẳng dính dáng gì đến cái quốc gia ấy cả, sao tôi lại phải khai báo cái của nợ này, các anh chị cất đi cho!

Bạn đã nói với nhân viên ngân hàng như thế đấy. Và việc của những người nhân viên này là phải thuyết phục bằng được bạn rằng đây là một quy định mang tính quốc tế và vì chúng ta đang ở sân chơi quốc tế thì chúng ta (ý là cả cô ấy và bạn hay bất cứ ai) đều phải tuân thủ.

Thế thôi, hoặc là bạn bực tức quá nói ầm lên và bỏ về hoặc là bạn sẽ yêu cầu cổ giải thích hết cả buổi. Cũng có thể bạn sẽ đặt bút ký bừa cho xong, chả ai rảnh đâu mà đọc. Đấy cũng là cái nguy hiểm trong lối làm ăn của người Việt, cứ thấy cái gì nhiều chữ là bỏ qua không đọc, nhắm mắt nhắm mắt nhắm mũi ký, sau phát sinh chuyện mới tá hoả hết cả lên.

Vụ việc ầm ĩ liên quan đến hợp đồng bảo hiểm của cô diễn viên nổi tiếng ở Sài Gòn vừa rồi là một ví dụ điển hình đáng suy ngẫm.

Vậy thì, bạn có tò mò muốn biết cái điều khoản phải khai báo (theo yêu cầu của Mỹ) khi mở tài khoản là gì mà rắc rối thế? Đó là Đạo luật FATCA (Foreign Account Tax Compliance Act – Đạo luật tuân thủ thuế đối với các tài khoản nước ngoài). Đây là Đạo luật nhằm hỗ trợ cơ quan thuế Hoa Kỳ ngăn ngừa việc trốn thuế đối với nguồn thu nhập từ đầu tư, các tài sản và công cụ tài chính tại các tổ chức tài chính và các công ty tài chính bên ngoài Hoa Kỳ;

Nếu không tuân thủ sẽ trở thành đối tượng chịu khấu trừ 30% thu nhập áp dụng cho các khoản thu nhập có nguồn gốc từ Hoa Kỳ, bao gồm tiền lãi, cổ tức nhận được, thu nhập từ việc bán hoặc thanh lý các tài sản sinh lãi/cổ tức của Hoa Kỳ và bị khấu trừ 30% thuế đối với các khoản thanh toán trung gian/chuyển tiếp từ bất kỳ tổ chức tài chính tuân thủ nào 

Đấy là quyền lực của một cường quốc bá chủ thế giới. Đợt khủng hoảng chính trị Nga và phương Tây vừa rồi liên quan đến vấn đề Ukraina, phương Tây cũng dùng đòn trừng phạt tài chính mạnh mẽ đối với Nga, họ đóng băng dự trữ của Ngân hàng Trung ương Nga và loại một số ngân hàng nước này khỏi hệ thống SWIFT (Society for Worldwide Interbank Financial Telecommunications – Hiệp hội Viễn thông tài chính liên ngân hàng toàn cầu – tổ chức đứng sau hầu hết các giao dịch chuyển tiền quốc tế) điều này khiến giá các tài sản của nước này giảm mạnh, trong đó có đồng Rúp.

Tuy nhiên Nga mà, đừng đùa, đất nước rộng lớn mênh mông, cuốc đất lên cũng có vàng mà ăn nên cứ rung đùi thôi, cấm vận thì cho chúng mày cấm vận, tưởng tao không có phương thức trả đũa à. Đơn giản nhá, tao cóc thèm bán khí đốt cho cả vùng Tây Âu giàu có của chúng mày đấy.  Để xem chúng mày đối phó ra làm sao, có mà khóc ròng trong suốt mùa đông lạnh giá.

Quá đúng thế chứ, mùa đông năm ngoái cả châu Âu chả nháo nhào lên còn gì, họ thiếu điện trầm trọng do không mua được khí đốt của Nga!

 

Nói chung, xã hội tư bản kiểu Mỹ hay nói rộng ra là phương Tây có rất nhiều ưu việt không thể phủ nhận, tất nhiên rồi. Nhưng khoan, bạn hãy nghiên cứu sâu hơn và quan sát rộng hơn  thì bạn sẽ nhận ra mặt tối của nó. Vì “Chủ nghĩa tư bản là một hệ thống kinh tế dựa trên quyền sở hữu tư nhân đối với tư liệu sản xuất và hoạt động sản xuất vì lợi nhuận”.

Tức “Tiền đâu” là “đầu tiên” và vì vậy xã hội chứa đựng cái nền tảng ấy không bao giờ có màu hồng, long lanh, bóng bảy như vẻ bề ngoài đâu.

Bạn đọc quan điểm của tác giả Phạm Lâm dưới đây để có thêm thông tin:

CUỘC SỐNG Ở PHƯƠNG TÂY THỰC SỰ LÀ GÌ?

Đầu tiên, đó là một xã hội sưu thuế.

Điều này đến từ “hệ giá trị phương Tây”, nơi mọi cái đều được tiêu chuẩn hoá nghiêm ngặt (standardized society), dựa trên sự đồng thuận của tầng lớp tinh hoa.

Do luôn có những bất đồng của xã hội đa nguyên nên mọi định chế xã hội, các mối quan hệ con người luôn bị đẩy đi quá xa so với sức chịu đựng của chính nó.

Người ta gọi đây là cơn điên của “con đĩ cộng hoà” (the madness of the Republic Whore): Xây-phá (build-erase).

Cứ mỗi nhiệm kỳ, người ta lại phải xây rồi phá một cái gì đó. Và tất nhiên cái tiêu cực hay tích cực đều bị đẩy đi quá xa. Hậu quả thì dân chịu.

Khi sự rung lắc này đi đến sự đồng thuận, người ta ngay lập tức thể chế hoá nó bằng các đạo luật.

Khi luật ra rồi thì người dân chỉ biết khóc.

Nhưng nguy hại hơn, xã hội cần các định chế để giám sát, thực thi nó. Và để nuôi các cơ quan khổng lồ này, người ta cần tiền. Tiền thì tất nhiên lấy từ thuế.

(Ước tính thuế ở phương Tây đã tăng gấp 10 lần trong 50 năm qua)

Tất cả những thứ đẹp đẽ bạn thấy trên màn hình đều lấy từ thuế của người dân.

Ngay cả bạn không cắt cỏ trước nhà bạn thôi thì cũng phải nộp thuế rồi (bản chất tiền phạt cũng là một sưu thuế).

Có cảm tưởng phương Tây đánh thuế cả hơi thở của bạn vậy. Tính trung bình mỗi nước phương Tây có ít nhất…30 đạo luật thuế.

Thứ hai, đó là một xã hội cạnh tranh khốc liệt.

Phương Tây có tiêu chí đánh giá “hạng ưu công dân” vô cùng đáng sợ, đó là càng đóng thuế nhiều thì càng có nhân phẩm tốt. Nhân phẩm tốt thì anh được ưu tiên tín dụng và…đóng thuế càng nhiều.

Chính vì sưu thuế là một phẩm hạnh nên người phương Tây vô cùng sợ mất việc.Một mặt bạn phải trả hàng tá bill cứ tự động đến hàng tháng mà không cần biết mặt bạn héo hay tươi, đột quỵ hay ung thư gan.

Mặt khác nếu không đóng bạn đang mất dần “tư cách công dân” tốt.

Đây là điều đáng sợ nhất. Bạn gần như hết cơ hội tương lai nếu nợ thuế hay chậm trả bảo hiểm.

Cứ thế cuộc đời bạn chôn chặt trong cái phẩm hạnh của trò chơi “hoa nở trên ban công” nhưng người chết trong gầm cầu thang ấy. Và để chạy trốn, bạn phải lao động như con thiêu thân để kẻ khác đừng đánh cắp kiếp thiêu thân đó.

(Đây là điều đáng sợ nhất mà cha mẹ Việt không bao giờ tưởng tượng được khi cho con du học và tìm cách định cư)

Thứ ba, phương Tây là một xã hội kỹ năng cao và tự làm (DIY).

Người Hong Kong, Nhật Bản, Hàn Quốc, Phillipines…trước khi đi định cư, họ phải học kỹ năng. Họ phải học nấu ăn, học mộc, học làm thợ sơn, sửa ống nước, thậm chí cả cọ toilet. Không phải người ta sẽ chọn nghề đó, mà đơn giản là bạn sẽ phải tự làm từ A-Z công việc ở nhà.

Vì nếu thuê ngoài, bạn phải là triệu phú.

Do xã hội tiêu chuẩn hoá mọi mặt cuộc sống như nói ở trên, nên ngay cả tay thợ ống nước kia đến nhà bạn làm, bạn phải trả tiền cho y ngay cả khi y đi toilet, hút thuốc ( bọn này thằng nào cũng hút thuốc suốt).

Và lương của mấy tay này rất cao và được tính trên kim đồng hồ.

Người Việt do sống nặng cảm xúc nên khi được đi định cư thì hoa hết mắt mũi, tưởng lên thiên đàng nên chả học hành gì, cứ thế xách va li đi. Nhưng khi đối diện cuộc sống thực thì sốc nặng. Lúc này mới cuống cuồng học.

Mà học ở Mỹ, Đức… thì bạn biết rồi đấy, mất ngay hàng ngàn đô cho mỗi việc vặn con bu lông.

Thứ tư, đây là một xã hội không được ốm.

Vì tư cách của bạn dựa trên số thuế bạn đóng nên mỗi khi ốm bạn sẽ phải nghỉ làm. Nghỉ làm lâu, chỉ số công dân xuống thấp, kẻ khác lại chiếm mất việc làm của bạn.

Bạn rơi vào nguy cơ mất việc. Mất việc thì bạn biết rồi đấy: chết có khi thấy thanh thản hơn.

Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất ở phương Tây là…nằm viện.

Ở phương Tây sẽ không có dạng bác sỹ quát người nhà bệnh nhân, kiểu “Ơ, sao chị lại sờ vào người tôi?” như ở HN ngàn năm văn hiến.

Nhưng bạn lại phải vặn tới cái răng cuối cùng để trả viện phí.

Chỉ cần đến bác sỹ khám bệnh mang tính hỏi han thôi thì bạn đã phải trả hàng trăm đô rồi. Và nếu nhổ một cái răng thì bạn phải trả cả ngàn đô.

Cứ như thế bạn tự tưởng tượng ra việc mổ xẻ, ung thư. Bạn bán hai cái nhà mặt tiền cũng không đủ.

Tất nhiên, bạn có thể mua bảo hiểm. Nhưng bảo hiểm cũng là cuộc chơi của xẻo thịt mông lên đắp má. Nó không được thắt nơ như cái tên của nó.

Nếu một bà bán hàng ở chợ ở VN có thể mua gói bảo hiểm tự nguyện 80k/năm (nhắc lại là 80.000đ/năm) thì cũng có thể vào 108 nằm đủ các loại ghế rồi.

Còn ở “Tây” bạn phải cắt mỗi tháng…một ngón tay (không hề cường điệu nhé).

Thứ năm, đây là một xã hội kiện tụng.

Do đề cao luật pháp, nên bất kể tranh chấp lớn nhỏ ở phương Tây đều được xử lý ở toà.

Bạn quát một đứa trẻ hàng xóm, mẹ nó có thể bảo nó bị sang chấn tâm lý (mẹ kiếp, trẻ con VN ném nó xuống ao vần lên cười nhăn nhở). Mẹ nó lại vừa mất việc nữa, toà chính là tiền trợ cấp thất nghiệp.

Tất nhiên toà thì bạn không hối lộ được kiểu VN, luật sư của bạn cũng làm việc theo giờ (mẹ kiếp, nó ngồi lật lật 20 trang hồ sơ cũng mất toi hai giờ), nên bạn xác định nếu bị kiện thì nên bán một…quả thận.

Toà phán xong có khi mất thêm quả thận nữa.

Vậy nên, nhiều lúc nói vui với bạn bè, sang Tây thì nên học nói “xin lỗi, cám ơn” ngay cả khi nói lời…trăn trối.

Đến đây bạn hiểu về năm cổng địa ngục (5 Hell Gates) ở phương Tây rồi chứ ?

“THỜI GIAN LÀ TIỀN BẠC NHƯNG EM THÍCH CỦA CẢI HƠN!”

(A Walk in the Clouds)

Daily life in the United States, 1940-1959

By Kaledin, Eugenia

4.

Những thay đổi sâu sắc về mặt xã hội sau chiến tranh có thể đã cho phép phụ nữ những năm 1940 gia nhập xã hội một cách bình đẳng với nam giới để phát huy tiềm năng con người của họ, nhưng điều này đã không diễn ra.

Gần như ngay khi chiến tranh kết thúc, khi việc đưa phụ nữ quay trở về nhà làm công việc nội trợ dường như quan trọng hơn là sử dụng tài năng của họ. Phụ nữ dễ dàng xuôi theo quan điểm công việc lương cao của họ chỉ mang tính tạm thời. Vào đầu cuộc chiến, các bà mẹ đã bị buộc tội vì đã tạo ra sự suy sụp của con trẻ mang tính tâm lý phụ thuộc bằng cách bao phủ chúng bằng quá nhiều tình yêu thương.

Sau chiến tranh, quan điểm chính thống thịnh hành đã chuyển sang ý tưởng rằng những đứa trẻ của những bà mẹ đi làm toàn thời gian có thể trở thành “tội phạm vị thành niên”. Bằng chứng cụ thể cho thấy con cái của những bà mẹ làm việc toàn thời gian trở nên có trách nhiệm và độc lập hơn đã bị bỏ qua khi nền văn hóa chuyển từ thái cực này sang thái cực khác nhằm phục vụ nền kinh tế nam giới.

Cam kết làm việc khiến phụ nữ quan tâm đến công việc của họ hơn là duy trì sự “nữ tính” luôn bị nghi ngờ. Lựa chọn “hoặc có/hoặc không” được Betty Friedan nêu ra một cách chính xác trong tác phẩm kinh điển “Bí ẩn phụ nữ” năm 1963 của bà – hoặc gia đình hoặc sự nghiệp, nhưng không phải cả hai – là một lựa chọn mà đàn ông hiếm khi phải đưa ra.

Sau chiến tranh, mọi nỗ lực quảng cáo đều dồn vào việc đưa phụ nữ trở lại làm nội trợ gia đình. Khi nền kinh tế đưa ra lựa chọn công việc đầu tiên cho những người lính trở về sau chiến tranh, số lượng phụ nữ trong lực lượng lao động đã giảm từ 35,4% năm 1944 xuống còn 28,6% vào năm 1947.

Không có gì khiến sự thay đổi này thấm thía hơn bộ phim tài liệu những năm 1970 phim Rosie the Riverter, ghi lại câu chuyện truyền miệng của ba người phụ nữ xuất sắc trong đám cưới và yêu thích công việc thời chiến của họ. Mặc dù hầu hết phụ nữ mất khả năng tiếp cận công việc được trả lương cao như vậy – và hầu hết không được khuyến khích tham gia công đoàn – nhưng không phải tất cả họ đều quay trở lại căn bếp của mình.

Phụ nữ quay trở lại làm công việc phục vụ, văn thư và nội trợ vốn luôn được coi là “công việc của phụ nữ”. Có một số bằng chứng cho thấy ngày càng có nhiều nam giới bắt đầu giúp đỡ việc nhà và chăm sóc con cái, nhưng hầu hết phụ nữ có việc làm cũng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn trong việc chăm sóc nhà cửa và gia đình.

Đến năm 1950, phụ nữ vẫn chiếm 30% tổng số công nhân, mặc dù nhiều gia đình có thể sống bằng tiền lương của một người làm công ăn lương. Và các quảng cáo việc làm trên báo tiếp tục được phân chia theo giới tính. Trong những năm đầu của chiến tranh, khi nhà trẻ được xã hội chấp nhận và tiền lương cao, tỷ lệ sinh tăng cao. Năm 1939, phụ nữ Mỹ kiếm được bằng 62% tiền lương của nam giới, nhưng đến năm 1953, con số này chỉ còn 53%.

Mặc dù chiến tranh đã chứng minh được nhiều điều rằng phụ nữ có thể làm công việc của nam giới, nhưng nó lại không mang lại cho họ sự nghiệp kiếm tiền có tính cạnh tranh lâu dài. Bởi vì “cuộc sống gia đình” đã được xác định là một giá trị quan trọng cần phải “chết” trong chiến tranh, cũng như nền kinh tế thời chiến tăng vọt, tỷ lệ sinh cũng vậy. Tỷ lệ sinh thấp trong những năm Suy thoái đã biến mất.

Nhiều phụ nữ chọn cách dành toàn bộ sự quan tâm cho gia đình có ba hoặc bốn đứa con. Khi ngày càng có nhiều người biết về kiểm soát sinh sản và khoảng cách giữa các gia đình, cả những gia đình rất đông con và con một đều trở nên gắn liền với quá khứ. Cục điều tra dân số tuyên bố tỷ lệ sinh năm 1943 là cao nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.Sinh con trở thành niềm an ủi cho đại đa số phụ nữ trẻ không được đào tạo nghề nghiệp.

Chiến tranh đã làm suy yếu các tiêu chuẩn chung về giáo dục vào những năm 1940.

Một cuộc thăm dò ý kiến ​​​​học sinh trung học năm 1942 cho thấy 44% thậm chí không biết chiến tranh là gì. Tuy nhiên, vào năm 1943, Quốc hội đã hủy bỏ dự luật tăng lương cho giáo viên nhằm thu hút nhiều người có động lực hơn vào nghề. Một số chính trị gia sợ những chiếc xe độ (hot rod) và truyện tranh cũng như sự cuồng loạn của giới trẻ đối với các ngôi sao nhạc pop như Frank Sinatra – những sở thích mới và khác biệt đại diện cho một nền văn hóa thanh thiếu niên riêng biệt.

Các nhà xã hội học suy đoán rằng việc kiếm tiền dễ dàng trong thời chiến có thể đã làm sai lệch giá trị của nhiều thanh thiếu niên, những người không thể hiểu được việc học liên quan như thế nào đến việc kiếm tiền – và công việc thì sẽ dẫn đến một cuộc sống tốt đẹp hơn như thế nào. 

Thống kê cho thấy tỷ lệ tội phạm và bệnh hoa liễu gia tăng trong giới trẻ trong những năm chiến tranh, nhưng liệu lòng tự trọng có tăng lên ở những người vừa đi làm vừa đi học trong thời gian đó hay không thì cần phải tìm hiểu thêm. Có những đứa trẻ mười bốn tuổi phù phiếm đi cùng một người đàn ông mặc đồng phục để sau này thấy mình bị tổn hại vĩnh viễn về khả năng thiết lập các mối quan hệ, thì có những đứa khác đã học được sự ổn định từ những cam kết ban đầu vì họ cảm thấy tự hào là một phần của cộng đồng quốc gia.

Trong thời kỳ chiến tranh, cuộc sống ở các thị trấn như Thornton Wilder’s Grove’s Corners vẫn chân thực như cuộc sống ở trung tâm sản xuất Willow Run. Một xã hội đầy nghịch lý và phức tạp cần xem xét mọi sự kiện từ nhiều góc độ. Giờ đây, học sinh có thể sử dụng nhiều công cụ mang tính thời đại: thống kê trực tuyến, báo cáo, báo cáo tài chính, nhật ký, thư từ và các cuộc phỏng vấn “lịch sử truyền miệng” với hàng xóm.

Trước đây, các học giả thường chỉ dựa vào các tài liệu chính thức. Bỏ qua nền xã hội học đa dạng và những tầm nhìn khác nhau về thành công hình thành nên những gì người Mỹ cần và mong muốn trong những thời điểm khác nhau.

Chiến tranh thế giới thứ hai đã tạo ra “kỷ nguyên thịnh vượng vĩ đại nhất trong lịch sử loài người” – khi tổng sản phẩm quốc dân tăng 60% – vẫn là thực tế làm giảm bớt nhiều vấn đề mới của con người nảy sinh cùng lúc.

Tổ hợp công nghiệp-quân sự khổng lồ mà Dwight Eisenhower sẽ cảnh báo trong thập kỷ tới bắt đầu bén rễ sâu vào đầu những năm 1940 khi tiến bộ kỹ thuật dường như là điều cần thiết cho sự tồn tại của nền dân chủ. Các vấn đề ngoại vi liên quan đến tính di động cao và quá trình đô thị hóa nhanh hơn ít được chú ý hơn.

Trong suốt những năm 1940, ý tưởng về sự hòa hợp chủng tộc – một trong những huyền thoại có giá trị nhất của chúng ta – đã được theo đuổi bằng cách mở rộng các quy tắc và luật lệ, cả trong lĩnh vực dịch vụ lẫn mặt trận lao động. Số lượng “người da đen” trong quân đội tăng vọt từ 5.000 lên 920.000, số sĩ quan da đen từ chỉ 5 lên hơn 7.000.

Và nhiều công việc mới dành cho người da đen đã được mở ra trong cả quân đội và hải quân từ năm 1941 đến năm 1945. Khi Hary Truman ban hành Sắc lệnh 9981 vào năm 1948, chấm dứt sự phân biệt chủng tộc trong lực lượng vũ trang, ông đã coi những thay đổi đó là vấn đề về quyền hợp pháp. Doris Kearns Goodwin lưu ý rằng một nhà sử học, Carey McWilliams, đã nhận thấy nhiều sự cải thiện trong quan hệ chủng tộc trong những năm 1940 so với những gì đã xảy ra trong suốt những năm từ Nội chiến đến năm 1940.

Nhu cầu về người lao động cũng mở rộng cơ hội cho người Mỹ gốc Á từ lâu đã bị từ chối quyền nhập tịch. Người Philippines, người Ấn Độ, người Hàn Quốc và người Trung Quốc, trước đây chỉ giới hạn ở những “công việc mang tính dân tộc” như làm việc trong tiệm giặt là và nhà hàng, đã tìm thấy những cơ hội mới giống như phụ nữ. Lần đầu tiên họ được phép nhập ngũ và được mua một số trang trại bị tịch thu của người Mỹ gốc Nhật.

Người Mỹ gốc Philippines cảm thấy đặc biệt biết ơn và mong muốn chiến đấu để giải phóng Philippines khỏi sự chiếm đóng của Nhật Bản. Nhưng những người lính Philippines mặc đồng phục vẫn bị từ chối phục vụ trong các nhà hàng “Mỹ”. Và cũng giống như người Mỹ gốc Hoa và Hàn Quốc, họ thường chọn đeo huy hiệu lớn để mọi người nhận ra rằng họ không phải là người Nhật đáng ghét. Vào ngày 22 tháng 12 năm 1941, tạp chí Time đã xuất bản một bài báo gây nghi vấn về mặt nhân học về cách phân biệt người bạn Trung Quốc với kẻ thù Nhật Bản của bạn bằng các đặc điểm ngoại hình.

Ca sĩ Taylor Swift có MV cho ca khúc “Antihero”  cũng để lại cho chúng ta rất nhiều suy ngẫm. Bạn đã xem chưa?

September 30, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (5)

by Rose & Cactus September 28, 2023

Những ngày gần đây do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, gió tây nam hoạt động mạnh đẩy ẩm từ biển vào gây mưa nhiều ở thành phố. Trời u ám từ sáng, những áng mây nặng chình chịch lững lờ, rong chơi đến khi chồn chân mỏi gối thì sẽ biến thành những dòng nước mát, ào ào đổ xuống.

-Mẹ thích nhìn con đường trước nhà mình sau cơn mưa thế này quá, xanh tươi và sạch sẽ!

Mình nói với con trên đường đi. Cho đến bây giờ, ở vào cái tuổi bắt đầu sang bên kia sườn dốc của cuộc đời, nếu cho rằng đời người kéo dài khoảng 80 năm, thì với mình, tất cả những gì gần gũi với tự nhiên đều cho  nhiều cảm xúc.

Khi còn trẻ ta thường mê mải với nhiều mục tiêu, dự định lớn, với sự bay nhảy, khám phá thì ngược lại tuổi tác mong cầu hơn ở sự bình yên, ổn định.

Những giọt sương trên lá, những tia nắng ban mai hay những vì sao lấp lánh trên bầu trời, tất cả đang ở đây, ngay lúc này và  đều miễn phí. Bạn không phải trả một xu nào cả để nhìn ngắm chúng, thậm chí ngay cả khi bạn đưa tay chạm vào giọt sương, bạn nhảy nhót cùng tia nắng, hay dưới ánh sao. Chẳng ai được phái đến để thu thuế khi bạn làm điều này cả. Bạn đang sống trọn vẹn và tận hưởng mọi khoảnh phắc mà Mẹ thiên nhiên mang đến cho mình.

Đó có phải là giàu có không? Có chứ, đó là sự giàu có về mặt tâm hồn, thứ phồn thịnh mà bạn chẳng phài mất tiền mua. Không phải cái gì cũng cần tiền để được sở hữu đâu, và ngược lại có những thứ dù có bao nhiêu tiền bạn cũng không thể mua được.

Vậy ta có thể xem điều này như là sự công bằng mà Thượng đế ban cho con người. Điều quan trọng là bạn hãy xây dựng cho mình một nội tâm sâu sắc và phong phú, thì bạn sẽ thấy cuộc sống chứa đựng vô số điều ý nghĩa. Bạn sẽ thấy “Tiền” không chỉ là mấy đồng polyme nằm gọn gàng trong ví của bạn, không chỉ là số các con số trên bảng tài khoản ngân hàng của bạn

Mà bạn sẽ nhận ra “Tiền” có mặt ở khắp mọi nơi.

Và bạn thực sự là “giàu có” vì bạn đã thấm thía được ý nghĩa của khám phá đó, rằng “không phải bạn hạnh phúc vì bạn nhiều tiền, mà, chính vì bạn hạnh phúc thì tiền sẽ tìm đến với bạn”. Nghĩa rằng, bạn hãy cứ sống hết mình với Hiện hữu, bạn vui vẻ với những điều tốt đẹp dù nhỏ bé xung quanh mình đi, thì chắc chắn một lúc nào đó, một lực lượng siêu nhiên nào đó, sẽ chỉ lối cho bạn con đường đến với tiền tài: “

(Suresh Padmanabhan)

Chỉ cần ta hài lòng vơi số phận Thượng đế ban cho ta chừng nào ta nhận chừng ấy. Phải tập cho nó quen đi, chớ nên đòi hỏi thứ gì ta không có. Được thế rồi thì ta sẽ thấy mình chẳng thiếu thứ gì và chẳng cần phải xin xỏ ai

(Haxan, Nghìn lẻ một đêm).

 

Tất nhiên rồi, chúng ta không cần, không nên bất chấp tất cả để có tiền hoặc thật nhiều tiền nhưng chắc chắn phải có sự hiểu biết về nó. Vì tiền bạc gắn liền với đời sống của chúng ta trong mọi hoạt động.

Có một câu chuyện vui thế này:

Cô gái tóc vàng hoe khi sang Việt Nam du lịch đã mua một tờ vé số mười ngàn đồng từ đại lý của anh Leo. Chẳng biết anh bối rối quá thế nào, mà đưa nhầm cho cô 2 tờ :)). Khổ, nhưng tóc vàng hoe không phải là Mai Khanh :)), nên cổ cũng chẳng để ý là cô đã lời 10.000 đồng. Cô cứ thế đút túi hai tờ vé số và ra về. Ngày hôm sau, tóc vàng hoe vô cùng ngạc nhiên khi biết mình trúng số độc đắc cho một tờ, với trị giá 50 tỷ VND. Cô ta ngay lập tức đến đại lý và đưa cho Leo tấm vé.

Đại lý vé số “Tài tử Titanic” của anh Leo đã xác minh đó chính là tấm vé trúng thưởng.

Leo: Vì đang có suy thoái kinh tế nên công ty xổ số không thể trao thưởng cho cô toàn bộ số tiền cùng một lúc. Họ sẽ trả cho cô 2 đợt, đợt 1 cô nhận 10 tỷ và trong hai năm tới tôi sẽ trả số tiền còn lại.

Tóc vàng hoe (bắt đầu khó chịu rồi đấy): Xem này, lần đầu tiên tôi trúng vé số. Tôi muốn có đủ tiền ngay bây giờ.

Leo: OK, cô là trường hợp ngoại lệ (dễ hiểu đúng không các bạn :))), vậy thì tôi sẽ điều đình bên công ty  trả cho cô 25 tỷ  ngay bây giờ và phần còn lại trong khoảng thời gian một năm. Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm.

Tóc vàng hoe: Cái gì, anh  nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Tôi không có nhiều thời gian lưu lại đây. Nếu anh không thể đưa cho tôi 50 tỷ ngay bây giờ, hãy lấy tờ vé số này và trả lại 10 ngàn cho tôi.

Ôi giời, mặc dù bị bệnh tim kinh niên khi đứng trước các bóng hồng, lại thêm trời ban trưa nắng như đổ lửa, nhưng chỉ nghe thấy câu nói thế là Leo tỉnh hẳn cả người. Cậu phải lấy ngay cốc nước trên bàn táp vào mặt để biết chính xác là mình đang tỉnh. Trời ơi, sao lại có người ngây thơ thế hả em tóc vàng hoe ơi là em tóc vàng hoe ơi? Cậu nghĩ thế nhưng phần sau hai người đàm phán thế nào với nhau thì mình không biết vì lúc đó mình còn vội đi có việc.

Hôm sau con Mây nó báo cho mình là cậu ta đang chuẩn bị  cho lễ cưới cô gái xinh đẹp nhà nghèo hoành tráng lắm, nghe đâu còn phi sang cả tháp Ép phen chụp hình :))), đúng là ăn chơi không sợ mưa rơi. Thích ghê, vừa đỏ bạc vừa đỏ tình thế này có khi các cụ phải sửa lại câu nói truyền miệng bao lâu nay :))

-Chả biết rồi Monster có dự đám cưới không nữa, nghe nói, mưa lớn, lũ quét sạt lở đất ghê lắm, kiểu này thì không xuống núi được đâu

-Mày yên tâm Mây, Charlie nó thông minh lắm, nó đã đánh một bức điện trước cho “cha xứ” rồi :)): “Monster, mày hãy một lần mạo hiểm trong cuộc đời. Mày sẽ được thành tỷ phú như thằng Leo. Hãy lập một đại lý vé số và chỉ bán cho các cô gái tóc vàng hoe”.

William trả lời thắc mắc của con Mây một cách rất nhiệt tình.

-Rồi sao con? Có hiệu qủa không?

-Mẹ có viết 10 bài cũng không bằng một bức điện đó của Charlie đâu. Cậu ý đồng ý cái rụp, nhưng William nói đang phải may lại trang phục cho cha xứ đàng hoàng, chứ vì tu trên núi lâu quá nên Cha phải diện đồ trẻ trung cho bớt già, Cha  sắp thành Cụ dồi, “Cụ xứ” :))

Chết dở, đúng rồi đó các bạn, 1 năm trên núi tương đương 10 năm dưới hạ thế, nên có già nhanh cũng không ngạc nhiên :)).

Đùa tí cho vui, các bạn học ở trường cả ngày mệt mỏi rồi, cứ phải chăm đọc truyện cười vào cho nó nở phổi :)). Con Mây ở nhà nó cũng đọc nhiều mấy cái funny này lắm, dù ngoài mặt thì cứ lạnh như tiền thế :))

Câu chuyện về cô gái ngốc nghếch tóc vàng hoe liên quan đến tiền trên chì là câu chuyện vui làm quà. Thực tế, có nhiều trường hợp mất tiền mà khi đọc chúng ta cũng không tin được rằng những thứ như thế thế mà cũng có thật trong thực tế.

Rồi chúng ta lại tự hỏi “Sao nhiều người lại dễ bị lừa thế ?

Phải chăng vì họ quá ngây thơ, khờ khạo và chả hiểu gì về Tiền.

Ví dụ như một Anh A nào đó ở Nghệ An mất đến 12 tỷ cho một ả ất ơ nào đó tít miệt vườn Đồng Tháp chỉ vì ả loè ảnh ả là hotgirl, Việt Kiều Canada, và hiện là doanh nhân thành đạt. Tất cả chỉ có mấy cái hình photoshop trên mạng và một số “suy tư” về dự án kinh doanh, chả gặp gỡ, hiểu biết gì về thân thế của nhau, mọi thứ hoàn toản là online trên thế giới ảo. Vậy mà ảnh cứ như ma đưa lối quỷ dẫn đường chuyển tiền hết lần này đến lần khác cho hotgirl, thực chất đã là mụ già 50 xuân xanh. Tổng số tiền khiến mình cũng phải lăn đùng ngã ngửa, đúng là ngu thì chết chứ bệnh tật gì :)), nhiều tiền quá không biết làm sao sử dụng thì để tôi mách nước cho này, anh vác sách lên núi tu đi, trên đó có chuyên gia về Tiền sẽ dạy anh cách tiêu tiền, nhá :)).

Ví dụ như chị B ở một huyện miền núi của tỉnh Đắc Lắc cũng hớt hải chạy đến công an báo mình bị giật hụi. Số tiền, chao ôi, cũng lên tới cả chục tỷ. Chỉ vì ham lãi suất cao, gấp ba gấp bốn thậm chí gấp hàng chục lần lãi suất huy động của Ngân hàng. Cùng lời hứa hão huyền của con mẹ hàng xóm cạnh nhà, ngày nào cũng  chạy qua tỉ tê dăm câu ba điều để rồi trao hết tài sản cho nó. Giờ khi đã ăn đủ, thì nó đã cao chạy ra bay. Mà kể cả  có bị công an bắt đi chăng nữa, cũng chả có gì đảm bảo là mụ ta còn đủ tiền để trả cho mình. Thế là đành ôm nỗi khổ hận này suốt đời, tiếc tiền, tiếc công sức cả đời làm lụng cuối cùng mất trắng. Rồi từ đó mà suy sụp, mà đổ bệnh, có khi bệnh nặng đến nỗi “đi” luôn.

Rồi lại có chị công nhân, ở ngay Sài Gòn. Ngày ngày chỉ biết đến công xưởng, tối về nhà trọ. Không có một tí hiểu biết nào về tài chính nhưng cũng nghe lời dụ dỗ của đồng nghiệp tham gia vào trò tiền ảo, bitcoin: Dễ lắm, nhanh giàu lắm. Có một đồng hôm nay ngày mai sẽ rút ra được 5, 7 đồng, 10 đồng. Ôi trời, chị nghe cứ như trên mây trên gió ấy. Rồi chị đổ hết vốn liếng tích luỹ phòng thân sau bao năm mài đít ở xưởng may, cho mấy cái sự ảo vọng đổi đời. Nửa tỷ, cả tiền của chị và tiền vay mượn người thân, bốc hơi trong tích tắc.

Tất cả những trường hợp mất tiền như trên ngoài sự tham lam cuả nạn nhân thì nguyên nhân lớn cũng là do thiếu hiểu biết. Lấy ví dụ đơn giản thế này, trên thị trường tỷ suất lợi nhuận bình quân (ROE) của các doanh nghiệp, ví dụ  khối Tài chính Ngân hàng, một định chế tương đối ổn định và ít có khả năng phá sản, chỉ loanh quanh ở mức 10-15 % (tức là cứ bỏ ra 100 đồng vốn thì thu về maximum là 15 đồng lãi), vậy mà bà hàng xóm bả lại kêu trả cho bạn đến 30%, thậm chí 50% nếu bạn chuyển tiền cho bả kinh doanh hộ thì bạn phải giật mình chứ? Bả làm gì mà có tiền trả cho mình lãi cao như vậy? Ăn cắp  à hay buôn ma tuý?

Thế đấy, các bạn ạ, cái cốt lõi  nhất để không bị rơi vào những trường hợp mất tiền trời ơi thế này vẫn phải là có kiến thức, tri thức và sự hiểu biết. Ngay cả kinh doanh trên thị trường tài chính cũng thế chứ. Lướt chứng khoán mà không nắm được thông tin, không nhận định được thị trường và hiểu rõ về nghành, về diễn biến kinh tế trong nước và thế giới thì chỉ có mà ăn cám.

Kinh thánh có dạy “Nếu bạn không có một nền tảng tốt, bất cứ điều gì cũng có thể hủy hoại cuộc đời bạn” là vậy. Cái gì mà đánh hơi thấy rủi ro quá sức chịu đựng của mình là phải dừng ngay, đừng tham mà thâm, tiền mất tật mang, quá hơn có khi ra đê mà ở, nhà cũng chẳng còn cho mà chui ra chui vào.

Đừng tin vào bất kỳ cái gì trên mạng, nào là hotgirl, nào là hotboy, đứng bên siêu xe hay villa biệt thự, nói những lời ngọt hơn cả mía lùi, phục trang bóng bảy đến các ngôi sao giải trí cũng không bắt kịp. Nhưng rất nhiều trong số đó là ảo, là lừa đảo, nhằm đưa con mồi vào tròng và tha hồ vặt. Cứ nhớ rằng, danh sách bạn bè của bạn chỉ những ngừoi bạn thực gặp ngoài đời là thật! Còn lại chỉ là “những – ngừoi –  biết – qua- mạng thôi”!

Viết đến đây mình lại cứ nhớ đến hình ảnh các cụ bà ở ngoài quê mình. Cả đời các cụ cần kiệm dè sẻn và chao ôi, các cụ cất tiền thật là kỹ. “À, chúng mày tưởng thó tiền của bà mà dễ à? Đừng hòng nhá, tiền bà để bà ngắm chứ bà không tiêu :))

Các cụ cất thế nào? Các cụ cuộn tròn lại, xong nhét vào cái túi vải nhỏ có dải rút ở cái chun quần. Túi bên trong cạp quần nên đố thằng đạo chích nào có thể chôm chỉa được, kĩ thế cơ mà :))

Giữ tiền với các cụ  đơn giản như đan rổ chưa, “Đồng tiền đi liền khúc ruột”, thế thôi, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.  Chứ cứ làm phức tạp nó lên làm gì. Tiền vốn là một phát kiến để làm đơn giản hoá quá trình trao đổi mà.

Như một tình huống giải quyết đơn giản sau đây, mà con mình nó có kể lại cho mình.

Trong một dự án trị giá hàng triệu đô la nhằm ghi lại hoạt động trong không gian, các phi hành gia đã được đưa vào không gian để ghi lại trải nghiệm của họ. Sau đó người ta nhận ra rằng trong điều kiện không trọng lực, bạn không thể viết bằng bút thông thường.

Đây là một vấn đề phức tạp. Mọi người ở trạm cơ sở đều đang hối hả với những ý tưởng và kế hoạch thiết kế một chiếc bút có thể viết được ngoài không gian. Có một cậu nhân viên văn phòng cố gắng nói điều gì đó trong khi các nhà khoa học tóc đã ngả màu hoa râm cứ sốt ruột bắt anh ta im lặng. Cuối cùng cũng có người thương xót anh ta  và để anh có tiếng nói.  “Này vì người Nga đã đi vào vũ trụ trước chúng ta, tại sao không xem họ đã làm gì?  Người chỉ huy đã gửi một bản fax hỏi người Nga xem họ đã xoay sở như thế nào. Gần như ngay lập tức người Nga trả lời “Chúng tôi dùng bút chì.”

Đó là giải pháp đơn giản, “bút chì”. Người Nga đã có giải pháp đơn giản cho một vấn đề phức tạp.

Đơn giản không các bạn? Mình công nhận với các bạn luôn, luôn có cách để chúng ta đơn giản hoá nhiều vấn đề dù có phức tạp thế nào, không loại trừ cả tiền. Nghĩ về nó thật đơn giản thôi,  một cách thô thiển nhất, rằng, với Tiền thì chẳng tin được được bố con thằng nào cả. Nói nhanh vậy cho nó vuông :)))

September 28, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (4)

by Rose & Cactus September 27, 2023

Con đi học về kể chuyện bạn cùng bàn nói vui nếu giờ này bạn học trường ở xa hơn thì có lẽ bạn đã có dịp ngắm …bò gặm cỏ. Ồ, tuyệt đấy chứ! Ở giữa thành phố chật chội, bí bách và ồn ào  thế này mà vẫn có không gian cho những chú bò nhẩn nha thì còn gì bằng.

Kể mà trong không gian ấy, có chỗ cho một gốc sồi cổ thụ râm mát thì ta có thể nằm dài lim dim với quyển sách, vừa thả hồn với trời trăng mây gió vừa ngắm sáo diều trên trời hay …bò dưới đất :)). Thơ mộng đến nỗi có thể “Cuốn theo chiều gió” luôn :)).

Bạn đừng tưởng mình nói vui, mình thật lòng rằng nếu bạn có một tâm hồn văn chương thì bốn bức tường máy lạnh ngột ngạt trong trung tâm đô thị sẽ triệt tiêu đi một nửa niềm cảm hứng sáng tác của bạn. Trái lại, khung cảnh thiên nhiên khoáng đạt, rộng mở sẽ nhân đôi sự tò mò khám phá. I.Newton mà ngồi dưới chiếc Daikin, chứ không phải là dưới gốc táo sum suê trĩu trịt ở một mảnh vườn đồng quê nước Anh đẹp mê hồn nào đó, thì cụ sẽ không bao giờ bật ra được cái Định luật để đời.

Lũ học sinh quỷ ma con cháu cụ có thể vui vì đã bớt được  một chương vật lý cơ bản :))), chứ các nhà khoa học kế cận thì khóc ra tiếng mán luôn, kiếm đâu ra ngừoi có đủ trình như cụ để tạo ra cái gọi là …hấp dẫn :))). Đến mấy trăm năm sau mới tòi ra được một người xứng tầm đẳng cấp Newton thì cụ này chỉ mải mê với trăng sao trên trời:))

Sự thanh bình, yên ả của chốn đồng quê hay nói rộng ra, nền hoà bình của quê hương đất nước luôn là một trong những điều có ý nghĩa nhất đối với mỗi người, bất kể màu da, sắc tộc hay tôn giáo

Vì, Chiến tranh – chỉ hai từ thôi cũng đủ gợi lên một điều gì đó khủng khiếp nhất trong đời sống con người. Nó gắn liền với chết chóc, tàn bạo, hoảng loạn, đói khổ, chia ly…. Nó ảm ảnh cả những người lính nơi tiền tuyến và những người thân của họ nơi hậu phương.

Chừng nào mà con người vẫn đam mê tìm kiếm sự thoả mãn lợi ích cá nhân, vẫn nuôi dưỡng trong mình sự hận thù (đôi khi khó có thể lý giải một cách thấu đáo rằng tại sao chỉ vì những mâu thuẫn ngớ ngẩn, cỏn con như thế mà lại thành ra những kẻ thù truyền kiếp), vẫn muốn chứng tỏ sự thượng đẳng của dân tộc mình với sắc tộc khác thì chừng đó chiến tranh chưa thể chấm dứt.

Nhà vật lý A. Einstein đã từng phải thốt lên : ‘Tôi không biết Thế chiến thứ ba sẽ diễn ra bằng vũ khí gì, nhưng Thế chiến thứ tư sẽ diễn ra bằng gậy và đá.” Tức nếu con người vẫn còn hăng máu với nhau thì số phận của họ sẽ sớm kết thúc, đưa họ quay ngược trở lại thời tiền sử, nơi những thành tựu hiện đại hoàn toàn bị xoá sổ: Chỉ còn lại “gậy gộc” và “sỏi đá”. Con người sẽ trở về Thời kỳ đồ đá, y như ông lão đánh cá, sau tất cả, chỉ còn lại cái máng lợn bên mình.

Nghịch lý thay, chiến tranh, một mặt thể hiện những thứ xấu xí nhất về bản chất của loài người, mặt khác, lại đem cho họ những mảng màu đối lập hoàn toàn khác, những khía cạnh không được nhìn thấy một cách trọn vẹn ở thời bình. Bạn có ngạc nhiên không khi ở thập niên 40, nhiều người Mỹ đã thốt lên, một cách rất thật lòng, rằng “Tôi yêu chiến tranh”.

Với các thế hệ sinh ra trong thời bình, chưa từng trải qua cuộc sống dưới làn bom đạn, thì  có lẽ sẽ hiểu câu nói trên với một ý khác. Sự thấm thía sâu sắc hơn sẽ thuộc về lớp người đã đi qua những  trải nghiệm chiến tranh trong cuộc đời.  Ở đó, họ nhìn thấy, trong gian nguy, con người như khác hẳn. Họ sẽ xích lại gần nhau, che chở cho nhau và đoàn kết với nhau hơn.

Chiến tranh là thứ sẽ đảo lộn mọi thời gian biểu thông thường,  khiến người dân không thể yên ổn cho các hoạt động bình thường nhất.  Nay họ phải trú ẩn chỗ này, mai có khi phải lại loạn sang nơi khác. Sự canh tranh ư? Hơn thua ư? Chúng là vô nghĩa, khi cái chết luôn lơ lửng trên đầu, 

Chiến tranh làm cho con người trong một cộng đồng chả có gì để mà kèn cựa, ganh ghét nhau. Và oái oăm thay, chính lúc đó thì mỗi thành viên trong cộng đồng đó lại  trở nên vô tư hồn nhiên hẳn, và ngây thơ, hơn bao giờ hết. Họ hừng hực khí thế tự nguyện cống hiến, đóng góp sức người sức của cho tổ chức của họ, với ước vọng chung là giành chiến thắng. Địa vị, bằng cấp, giàu nghèo chẳng còn là cái gì quá quan trọng nữa.

Khi xung quanh mình  là những toà nhà đổ nát, hay xác chết đầy đường thì vàng bạc kim cương dầu có như núi phỏng có ích gì?

Đó có lẽ là ánh sáng dịu mát duy nhất mà các cuộc chiến đem lại cho con người, trong màn đêm nóng nực tăm tối. Như tác giả Kaledin Eugenia đã viết “Đó là lần cuối cùng hầu hết người Mỹ nghĩ rằng họ ngây thơ và tốt bụng mà không cần chứng chỉ”, rằng “cả thế giới dường như đều điên cuồng vì yêu chiến tranh.”

 

“THỜI GIAN LÀ TIỀN BẠC NHƯNG EM THÍCH CỦA CẢI HƠN!”

(A Walk in the Clouds)

Daily life in the United States, 1940-1959

By Kaledin, Eugenia

3.

Trong thời kỳ suy thoái, nhiều người đã học cách đóng hộp rau cũng như nấu rượu. Những người có vai vế ở một vùng ngoại ô giàu có thường lấy một phích rượu martini để uống khi họ đào khu vườn chiến thắng của mình, nhưng họ đã trồng được rau và chia sẻ sản phẩm của mình với bất kỳ ai cần. Sách dạy nấu ăn đặc biệt được ra mắt để dạy các bà nội trợ chuẩn bị những bữa ăn tiết kiệm tiền. Món súp trở nên phổ biến và mọi người học cách thưởng thức thạch.

Sổ khẩu phần tem phiếu thực phẩm được cấp cho từng cá nhân cho phép các gia đình mua một lượng thịt và đường nhất định. Vì quy mô gia đình quyết định số lượng nên ít người phàn nàn về việc không nhận được phần của mình. Việc phân phối xăng thường xuyên gây ra các cuộc biểu tình, nhưng ô tô vẫn là một thứ xa xỉ và những chiếc ô tô dùng để kinh doanh sẽ ngốn nhiều nhiên liệu hơn.

Đối với nhiều công nhân đang trong tình trạng “cứu trợ” – như cách gọi phúc lợi vào những năm 30 – việc thoát khỏi sự hỗ trợ của chính phủ để làm những công việc mang lại cảm giác có mục đích giúp giành chiến thắng trong chiến tranh đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của họ. Các hoạt động thời chiến sử dụng tất cả các loại kỹ năng thông thường cùng với các kỹ thuật sản xuất mới.

Một bài báo của một thiếu niên trên tờ Chine Press năm 1942 mô tả những người Mỹ gốc Hoa ở San Francisco tham gia các khóa học sơ cứu, làm việc trong xưởng đóng tàu, thu thập lon và giấy thiếc, và học cách phòng thủ dân sự – chính xác là những gì người dân ở Trung Tây và miền Đông đang làm.

Trong những năm 1930, nhiều phụ nữ thuộc tầng lớp trung lưu đã tự may quần áo cho mình, mạng lại những lỗ thủng các đôi vớ của gia đình họ, lật lại cổ áo đã sờn của những chiếc áo sơ mi và nhận giặt đồ cho người khác. Một số kỹ năng nấu nướng và nướng bánh được trao đổi để lấy thức ăn thừa từ các trang trại hoặc cửa hàng tạp hóa địa phương.

Và nhiều người đàn ông đã tận dụng kiến ​​thức về nghề mộc của mình và thích thú với thử thách sửa những “máy móc” mới, tên thường  gọi là ô tô. Những ngôi nhà và xe ngựa, vẫn được sử dụng để vận chuyển bánh mì, sữa và nước đá trong những năm 30, dần dần biến mất. “Hãy tạo ra những thứ bạn cần – không mua” là điều phổ biến trong thời kỳ này khi mọi người có ít tiền mặt và hầu hết đều tin rằng lãng phí sẽ tạo ra sự thiếu thốn.

Bởi vì dù sao thì tất cả năng lượng sản xuất đều được dùng vào các mặt hàng quân sự nên người ta không tìm thấy nhiều thứ để mua. Phải sau chiến tranh, khi “không lãng phí, không muốn” chuyển thành “lãng phí hoặc bạn sẽ muốn” thì người Mỹ mới biến chủ nghĩa tiêu dùng thành một phong cách sống.

Khi chiến tranh tạo ra số lượng lớn công việc quốc phòng, trẻ em tầng lớp trung lưu cảm thấy tự hào khi có thể kiếm thêm tiền bằng cách giao báo, trông trẻ hoặc cắt cỏ – nhận những công việc dịch vụ không còn do người lớn làm, những người đang kiếm được nhiều tiền hơn trong các nhà máy phục vụ cho chiến tranh.

Trong thời gian này, thanh thiếu niên bắt đầu tự nhận mình là người lớn hữu ích và tạo ra một nền văn hóa thanh thiếu niên. Bít tất ngắn (bobby sox) và giày saddle– thoải mái để nhảy jitterbugging và đi bộ vào thời điểm không có tất lụa và vài chiếc xe hơi đổ đầy xăng – khiến giới trẻ dễ dàng nhận ra. (Nylon – khá hoàn hảo – đã được sử dụng làm dù.)

Âm nhạc chuyên biệt của những năm chiến tranh đã trở nên phổ biến để khiêu vũ trên đĩa 78 vòng/phút ngay cả khi các thủ lĩnh của “các ban nhạc lớn” – như Tommy Dorsey, Benny Goodman và Glenn Miller – đều mặc quân phục hoặc trong đoàn văn nghệ quân đội.

Thanh thiếu niên thuộc tầng lớp trung lưu thường tổ chức các buổi khiêu vũ cuối tuần với đĩa hát ở các nhà hàng xóm cũng như trong các phòng tập thể dục của trường trung học. Một số thị trấn ven biển ban hành lệnh giới nghiêm. Mặc dù không phải cộng đồng nào cũng bị “mất điện” hoàn toàn, nhưng việc đi bộ vào ban đêm trên những con phố có ánh đèn mờ là điều không khôn ngoan.

Những học sinh trung học lớn hơn, bắt chước nhiều ngôi sao điện ảnh và quân nhân, có thể hút một hoặc hai điếu thuốc trong những bữa tiệc thu âm như vậy. Thường thì cha mẹ họ đồng ý cho họ hút thuốc, nhưng uống rượu và ma túy không phải là mốt. Nước giải khát và rượu táo không cồn chiếm ưu thế. Khoai tây chiên, bánh quy xoắn và bỏng ngô là những đồ ăn vặt duy nhất hiện có.

Mọi người có thể hát theo những bài hát yêu thích thời chiến như “Đừng ngồi dưới gốc Táo với bất kỳ ai khác ngoài Anh”,  và bài hát giật gân của chị em nhà Andrew “Boogie Woogie Bugle Boy from Company B.” “Rosie Riveter” đã trở thành một trò chơi đu dây đặc biệt được yêu thích ở sân nhà. Những người trẻ – bản thân thường cô đơn ở nhà – thích thú với nỗi khao khát trong những ca khúc buồn chia ly như “Tôi sẽ bước đi một mình” và “Đêm thứ bảy là đêm cô đơn nhất trong tuần”.

Nếu họ đi hẹn hò xem phim – thường là hai cuộc hẹn hò chung đôi – đôi khi sau đó họ tự thưởng cho mình những ly soda kem và bánh mì kẹp thịt 20 xu. Phim về chiến tranh chiếu khắp nơi. “Ba mươi giây vượt qua Tokyo” (1944), “Nhật ký Guadalcanal “(1943) và “Dạo bước dưới ánh Mặt trời” (1945) là những ví dụ về loại hình giải trí cho phép khán giả – già và trẻ – giả vờ như họ đang tham gia vào các phiên bản trải nghiệm quân sự khác nhau của Hollywood.

Trước chiến tranh, nhiều người đã hiểu về cuộc suy thoái từ một tác phẩm văn học lâu đời, The Grapes of Wrath (1939) của John Steinbeck. Miêu tả hành trình đau thương về phía Tây của những người nông dân Oklahome bị mất đất vì bão bụi, phiên bản điện ảnh những năm 1940 với tên gọi “Thiên truyện của những người di cư” với sự tôn trọng năng lực thích ứng để tồn tại của con người. Một số người Mỹ đã sống sót sau những thử thách khốc liệt không chỉ vì chính sách nhà ở của chính phủ mà còn vì mức lương đủ sống mà hợp đồng phục vụ chiến tranh năm 1940 bắt đầu tạo ra.

Các cuộc phỏng vấn của Studs Terkel với các nữ công nhân phục vụ chiến tranh đặc biệt cảm động. Đối với nhiều phụ nữ, chiến tranh mang lại cơ hội đầu tiên để kiếm tiền bên ngoài gia đình.

Một người phụ nữ nhớ lại một người khác nói rằng cô ấy hy vọng chiến tranh sẽ kéo dài cho đến khi cô ấy nhận được tiền trả cho chiếc tủ lạnh của mình. Mua theo hình thức trả góp đã trở thành một lựa chọn dành cho những người làm việc toàn thời gian. Một người khác nhớ lại cảm giác phấn khích khi rời ngôi nhà ở vùng hẻo lánh Kentucky của mình vào năm 18 tuổi để đến làm việc ở Chicago.

Cô ấy thích gặp “tất cả những người Ba Lan tuyệt vời [sic]… những người đầu tiên tôi từng biết không hề giống tôi chút nào. Một thế giới hoàn toàn mới vừa mở ra. Tiếp xúc với hóa chất tetryl khiến con người có màu cam trong quá trình tham gia chiến tranh, Peggy Terry lúc đó rất biết ơn vì được tìm hiểu thêm về nhân quyền.

Cô nhận ra rằng chiến tranh “đã dạy mọi người kỳ vọng nhiều hơn những gì họ có trước đây” – không chỉ về mặt tài chính mà còn về mặt tinh thần. Tuy nhiên, khác xa với việc lãng mạn hóa trải nghiệm này, cô nhận ra rằng chồng cô – một người lính nhảy dù ở tuổi 19 – đã phải chịu đựng suốt cuộc đời mình nỗi đau tinh thần do “mệt mỏi vì chiến đấu”. Cô nói, chiến tranh đã “nhấn chìm anh ấy” và khiến cô mất niềm tin.

Từ góc độ thống kê, khó có thể khái quát rằng chiến tranh đã làm cho cuộc sống của người dân tốt hơn. Văn bản quan trọng của Susan Hartmann về phụ nữ trong thời kỳ này, “The Home Front and Beyond: American Women in the 1940, sử dụng nhiều con số chính xác để làm rõ cuộc sống của phụ nữ phức tạp hơn nhiều so với những gợi ý ký ức mang tính giai thoại.

Chắc chắn là có nhiều phụ nữ hơn đang làm việc ở thời điểm đó. 16 triệu nam giới nhập ngũ – bao gồm cả những ông bố trẻ sau năm 1943 – đã để lại thêm nhiều phụ nữ ở các vị trí trách nhiệm và quyền lực ở cả nơi làm việc và gia đình. Thu nhập chung của tất cả mọi người đều tăng từ 754 đô la một năm vào năm 1940 lên 1.289 đô la vào năm 1944, vào thời điểm đó số người sống dưới mức nghèo giảm từ hơn 50% xuống chỉ còn hơn 33%.

Đến năm 1945, khi nữ công nhân đã chiếm 50% lực lượng lao động thì 3/4 cũng đã kết hôn. Các biện pháp trừng phạt xã hội đối với phụ nữ đã kết hôn đi làm – mạnh mẽ trong thời kỳ Suy thoái – đã được nới lỏng vì phụ nữ không còn được coi là đảm nhận công việc lâu dài. Trong các nhà máy, số lượng lao động nữ tăng 460%.

Và phụ nữ được chấp nhận làm công nhân trong những lĩnh vực gần gũi với họ: âm nhạc, thể thao, khoa học và giảng dạy đại học. Khả năng kiếm tiền của họ tăng lên không chỉ vì công việc thời chiến được trả lương cao hơn công việc phục vụ mà còn vì họ được tiếp cận với những nghề vốn luôn trả lương cho nam giới nhiều hơn.

Những phụ nữ thuộc tầng lớp trung lưu làm tình nguyện viên cho Hội Chữ thập đỏ của Văn phòng Phòng vệ Dân sự hoặc làm trợ lý điều dưỡng trong bệnh viện cũng phát triển cảm giác tự hào về những khả năng mới được tìm thấy bên ngoài gia đình.

Hệ thống pháp luật tương tự đã tạo ra đạo luật nhằm ngăn cản phụ nữ đã kết hôn cạnh tranh với nam giới trong một số công việc nhất định trong chính phủ và bổ nhiệm giảng dạy trong thời kỳ Suy thoái, thậm chí còn đề cập đến ý tưởng bảo vệ phụ nữ khỏi sự phân biệt đối xử trong việc làm trong chiến tranh.

Lần đầu tiên Quốc hội xem xét nghiêm túc dự luật trả lương bình đẳng và sửa đổi Hiến pháp về quyền bình đẳng như một sự thừa nhận đóng góp của phụ nữ cho cuộc chiến. Những khoảnh khắc trân trọng như vậy – tất cả đều nhanh chóng phai mờ – dù sao cũng là sự thật.

Để để lại ấn tượng rằng Thế chiến thứ hai đã nâng tầm phụ nữ hoặc nâng cao địa vị xã hội của họ sẽ bỏ qua những con số phải chịu những tổn thất khủng khiếp. Không chỉ nhiều phụ nữ bị tổn thương tinh thần vĩnh viễn trước cái chết của các thành viên trong gia đình – anh em và con trai – mà nhiều cô dâu trẻ sau đó cũng nhận thấy mình phải gánh trách nhiệm chăm sóc những gia đình không có cha.

Trong số 671.000 binh sĩ bị thương trở về, nhiều người đã kết hôn trong trạng thái hưng phấn thời chiến. Những cô dâu trẻ mới của họ có ít kinh nghiệm về những hy sinh liên quan đến việc đối phó với những khuyết tật thể chất trầm trọng hoặc “sự mệt mỏi vì chiến đấu” (sau này gọi là hội chứng căng thẳng sau chấn thương).

Không có phần nào của lịch sử bị bỏ qua nhiều hơn câu chuyện về những người vợ của các cựu chiến binh – có lẽ bởi vì các nhà sử học quân sự và các nhà lập pháp thậm chí rất khó nhìn thấy những người phụ nữ như vậy. Quân đoàn nữ và y tá quân đội vẫn thực tế hơn vì quyền lực chuyên môn rõ ràng hơn của họ.

Lịch sử tương lai xem xét cuộc sống của người Mỹ ngoài các khía cạnh quân sự và chính trị có thể mở rộng những câu hỏi mà mọi người đặt ra về những lựa chọn trong cuộc sống của họ. Những câu chuyện về những phụ nữ trẻ đồng thời chấp nhận những huyền thoại về nghĩa vụ yêu nước và gia đình đang bắt đầu xuất hiện trong lịch sử truyền miệng như những câu chuyện mà Studs Terkel đã sưu tầm.

Và các cuộc phỏng vấn cá nhân đã bổ sung nhiều vào lịch sử người Mỹ gốc Á, “Những Người lạ đến từ một bờ biển khác” của Ronald Takaki, khiến người đọc nhận thức được những quan điểm văn hóa khác nhau cũng làm phong phú thêm kiến ​​thức ngoài những con số thống kê.

Đọc đến đoạn này, đoạn nói về đời sống xã hội Mỹ thập niên 40, lại cho mình nhiều cảm xúc về sự liên tưởng. Mình nhớ đến bộ phim tuyệt đẹp “The Notebook” cũng có bối cảnh lịch sử ở những năm tháng  diễn ra thế chiến thứ hai này. Nếu như ở ngoài mặt trận, Paul, người lính của “Dạo bước trên mây” mỗi ngày đều viết thư cho bạn gái thì Noah của “Nhật ký tính yêu” cũng có đến 365 bức trong một năm gởi Allie. Anh chỉ ngừng viết vì không hề nhận được sự phản hồi nào từ Allie, trước khi gia nhập quân đội.

Chiến tranh dù khốc liệt tàn bạo đến đâu cũng không bao giờ hoàn toàn duỷ diệt được những ước vọng và nhiệt thành tuổi trẻ. Bom đạn có thể giết chết người lính về mặt thể xác, nhưng tâm hồn họ, trái tim họ không bao giờ ngưng đập. Những nhịp đập tình yêu tuổi trẻ.

Khi đọc “Mãi mãi tuổi hai mươi” chúng ta không chỉ thấy một Nguyễn Văn Thạc can trường, dũng cảm nơi chiến trường khói lửa mà còn nhận ra một người lính – sinh viên hết sức lãng mạn, tràn đầy lòng yêu đời và yêu người.

Trên nẻo đường ra trận, cái mà người lính ấy luôn mang theo bên mình là hình  ảnh và những kỷ niệm về cô bạn gái Hà Nội, của những ngày dưới mải trường nơi quê nhà Thủ đô. Thật ra, nói một cách công bằng, trong nhiều trường hợp, cái giữ cho con người- đặc biệt là con người trẻ có động lực sống, học tập hay vượt qua nghích cảnh không phải là những thứ to tát mà những người thuộc thế hệ già cứ hay rao giảng cho họ, nào là tình yêu quê hương, tình yêu Tổ quốc hay thậm chí cả tình mẫu tử phụ tử.

Không hoàn toàn như vậy đâu. Có những khi, Tình yêu nam nữ tuổi trẻ mới chính là thứ có sức mạnh tinh thần lớn nhất, thứ cho những người trẻ niềm hy vọng lớn lao nhất về một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi họ ở phía trước, miễn là họ cố gằng vượt qua khó khăn ở thời điểm hiện tại.

Chính những  thứ lãng mạn đẹp đẽ ấy mới là chất xúc tác cứu vớt tinh thần của những người lính trẻ, giúp họ vững vàng hơn trước những thử thách  tàn khốc của mỗi trận đánh. Mới giúp họ nhận ra họ đang “trẻ”, đang ở vào giai đoạn đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Và vì vậy họ mới có đủ dũng khí và niềm lạc quan để băng qua mưa bom lửa đạn, cho một ngày mai không xa bình yên trở về quê nhà.

Giống như mỗi trang viết của “Mãi mãi tuổi hai mươi” đều thấm đẫm những hình ảnh đẹp đẽ ấy, dù cho người lính Nguyễn Văn Thạc đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường ở tuổi hai mươi.

Nhưng, chắc chắn, anh vẫn sống mãi trong trái tim của người bạn gái, người mà mỗi bước chân, mỗi chặng đường hành quân, mỗi dòng chữ trong cuốn sổ nhỏ anh đều gửi gắm vào đó cả tình yêu và nỗi nhớ của mình.

https://roseandcactus.com/wp-content/uploads/2023/09/362909092_5945178882254655_3738016575323278085_n.mp4
September 27, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
Rose

Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (3)

by Rose & Cactus September 25, 2023

Mình lại trở lại với khái niệm “Tiền”. Bỏ qua khái niệm nó là gì đi nha các bạn. Nếu bạn không biết thì cứ nhớ đến cái bài đồng dao cửa miệng mà chúng mình từ thuở bé tí teo hay nói vui với nhau ấy:

Tiền là tiên là phật

Là sức bật của lò xo

Là thước đo tuổi trẻ

Là sức khoẻ tuổi già

……

Thế là được rồi, không quan trọng lắm đâu,  gọi gì chẳng được, nói như thằng Monster nó giáo huấn con Mây với thằng bạn William ấy, là chúng mày cứ viển vông vớ vẩn trên trời thế là chết, quan trọng nhất là mỗi ngày mở mắt ra phải có cái bỏ vào bụng đã nghe chưa, rồi thích Rô mê hay Ju ét gì thì tính sau :)), tức là phải có tiền đã, không thì đói. Mà đói thì mới nguy chứ còn không-tình-yêu ấy mà, chả sao, vẫn sống nhăn răng :)))

Đấy, nó giải thích đơn giản thế thôi vì cái bọn văn thơ  ấy, chúng nó chỉ nghĩ về tiền được một cách đơn giản đến thế, có nói nữa thì chúng cũng vẫn mắt chữ A miệng chữ O thôi :)). Chứ nếu Monster nó mà nói về tiền với đạo diễn Skeleton hay chuyên gia leo núi Mountain : ))) ấy thì nó sẽ nói kiểu khác vì bọn này nó ham kiếm tiền lắm. Đối với hai anh này, một anh triết gia kiêm nhà tài phiệt giàu mỏ tương lai còn một anh diễn giả kiêm doanh nhân tương lai, thì thế giới tiền bạc rắc rối và khó hiểu hơn nhiều.

Chứ sao nữa, bạn thử nghĩ lại xem,

một số bức tranh đắt nhất lên tới hàng triệu đô la được tạo ra bởi Vincent Van Gogh nhưng suốt đời ông không có tiền để nuôi sống mình; ông sống và cũng chết trong nghèo khó,

có vô số câu chuyện về nhiều người đã làm việc chăm chỉ suốt cuộc đời, sống một cuộc sống khắc khổ không bao giờ tiêu tiền cho bản thân. Họ kiếm được hàng triệu đô la và một ngày đẹp trời họ dành tất cả để làm từ thiện,

thế giới tràn ngập những câu chuyện về việc ngay cả những người tử tế cũng trở thành tội phạm. Họ ăn trộm, lừa đảo hoặc thậm chí giết hại những người thân yêu và gần gũi chỉ vì Tiền,

tại sao người giàu có thể đưa chó và ô tô của họ đến những tiệm làm đẹp tốt nhất và có đủ khả năng để mua những món đồ hàng hiệu tốt nhất cho thú cưng của họ, ngược lại, có rất nhiều người sống vất vưởng như chó hoang ngoài đường,

có rất ít người kiếm được hàng triệu USD chỉ trong một ngày, trong khi có hàng triệu người chỉ kiếm được vài xu mỗi ngày,

có nhiều người có toàn bộ tài sản vẫn cảm thấy bất an và có những người dù có ít tiền hơn vẫn cảm thấy mình như hoàng đế,

có nhiều người không ngủ được ngay cả trên những chiếc giường  dát vàng và những người khác vẫn có thể “ngủ như heo” trên những chiếc ghế dài và những tảng đá cứng nhất.

(Suresh Padmanabhan)

Đối với chúng ta, tiền vừa hữu hình, lại vừa như vô hình. Bạn muốn dùng vật hữu hình nào đại diện cho cái vô hình đó cũng được. Bạn không thích tờ giấy polyme xanh đỏ thì bạn lấy cái cây lan đột biết nào đó với cái giá “điên rồ” chục tỷ cũng được. Rồi mỗi lần đi mua gì thì lại vác theo cái cành củi khô điểm xuyết mấy bông hoa giời ơi đó, bóc ra chút vỏ trả cho cô bán gạo một tí, cho anh buôn nước mắm một tí, ấy là giả dụ họ chấp nhận “lan” là tiền, là vật làm trung gian trao đổi.

Còn nếu họ không chấp nhận mà bạn vẫn đưa cái của nợ ấy ra xong lại còn rao giảng rằng thì là mà: “Này các bác ơi, đây là giống lan quý nhất quả đất, các bác mà mua cả cây này xong rồi tháng sau các bác đem bán thì em cam đoan với các bác thể nào tiền chênh lệch các bác cũng tậu được một căn penhouse triệu đô có view nhìn ra sông Sài Gòn” với cô gạo và anh mắm đó có khi các bạn trả nhận lại được gạo và mắm đâu mà lại là “bài ca mất  gà” của cụ con Mây ấy :)), biến ra chỗ khác cho bà bán hàng, đừng tưởng “lùa gà” bà mà dễ đâu nhá :))

Chằng có cái gì mà không cần đến tiền cả, thời kỳ nguyên thuỷ tự cấp tự túc qua bao đời rồi, mà kể cả anh có tự sản xuất ra được những thứ phục vụ  cho bản thân anh thì cũng không thể làm được hết. Kiểu gì cũng phải cần tiền để sắm sanh nhiều thứ khác.

Thế nên, đừng có ai mạnh miệng phán như đúng rồi “Ồ, tiền không quan trọng đâu mà!” nó xạo ke lắm.

Tiền là cần thiết để giúp bạn bắt đầu và giúp bạn tiếp tục cuộc sống. Nó cũng giống như nhiên liệu và dầu cần thiết để duy trì hoạt động của xe. Hết nhiên liệu thì xe của bạn dừng lại. Hết tiền thì cuộc sống của bạn có thể dừng lại. Thế thôi! Tiền cần thiết như không khí bạn thở, quan trọng như sữa mẹ đối với em bé mới sinh hoặc máu lưu thông trong cơ thể bạn. Dù yêu hay ghét thì bạn cũng không thể sống thiếu tiền.

Đây, bạn hãy nghe anh chàng hài hước MC Charlie ảnh kể câu chuyện vui  này. Chẳng là, vào buổi tối đẹp trời mùa thu cuối tuần trước, cái anh chàng Leo bạn ảnh tìm đến ảnh để xin môt lời khuyên, mà Leo xem là hệ trọng trong đời. Lẽ ra cái này là bí mật, nhưng vì biết mình sắp có bài về chủ đề “Tiền” nên Charile đã biên thư bồ câu gửi đến cho mình, hoàn toàn free, không đòi nhuận bút. Nội dung cuộc đối thoại như sau:

Leo: Tớ cần lời khuyên của cậu, Charlie. Đó là câu hỏi về sự sống và cái chết

Charlie: Đừng lo, tớ rất giỏi đưa ra lời khuyên. Hãy nói cho tớ biết, vấn đề của cậu là gì?

Leo: Tớ nên cưới bà góa một mắt triệu phú hay cô gái xinh đẹp nhưng rất nghèo; người mà tớ yêu?

Charlie: Cậu hãy lắng nghe và tin vào trái tim mình. Trái tim cậu nói gì?

Leo: Ờ, cậu đã mở mắt cho tớ; tiền không phải là tất cả trên thế giới. Tớ muốn cưới người con gái tớ yêu dù cô ấy nghèo

Charlie: Tốt! Hãy luôn tin tưởng vào trái tim mình nhé anh bạn. Nhân tiện, bây giờ cậu đã quyết định cưới cô gái tội nghiệp đó, cậu có thể cho tôi số điện thoại của góa phụ một mắt được không?

:))

Ối giời ơi, giờ các bạn đã hiểu tại sao Charlie không cần tới mấy đồng nhuận bút quèn cho câu chuyện này rồi chứ? :)). Dù sao cũng cảm ơn Charlie vậy là cậu ấy đã có số phone của bà goá phụ :)). 

(Xin lỗi, từ giờ mình sẽ sử dụng những cái tên mà mình đã sáng tạo ra ở các bài viết trước nha :)), vì các bạn đọc quen rồi chứ bây giờ mình mà đẻ ra mấy nhân vật mới nữa thì mất thời gian giải thích lắm, mình là cứ học theo tinh thần của thần tượng điện ảnh của mình, cái câu mà anh tài tử Keanu ảnh nói đó “Thời gian là tiền bạc”

Nếu bạn cho rằng tiền chỉ quan trọng từ khi sinh ra cho đến khi chết thì bạn đã nhầm. Hãy nhớ rằng đám tang không miễn phí ngay cả khi bạn không phải là người trả tiền cho đám tang đó.

(Suresh Padmanabhan)

“THỜI GIAN LÀ TIỀN BẠC NHƯNG EM THÍCH CỦA CẢI HƠN!”

(A Walk in the Clouds)

Daily life in the United States, 1940-1959

By Kaledin, Eugenia

2.

Việc Hoa Kỳ vào đầu những năm 1940 có một chính phủ quan tâm đến  cả hai thứ văn kiện và việc tạo ra văn hóa bản địa – cũng như đến những người có đóng góp cho nước Mỹ đã làm phong phú thêm chất lượng cuộc sống – vẫn là điều đáng tự hào. Chính sách Kinh tế Mới đánh giá cao các khía cạnh của nước Mỹ không chỉ liên quan đến những thành công của chủ nghĩa tư bản mà còn liên quan đến nhiều khả năng hơn của con người trong đời sống Mỹ.

Khi Thế chiến II kéo lùi hoạt động của nền kinh tế, nhu cầu tạo việc làm biến mất. Lúc đó đất nước cần nhiều công nhân mới để thay thế những thanh niên ra trận. Tuy nhiên, việc F.D.Roosevelt được bầu làm tổng thống ba lần, và sau đó là nhiệm kỳ thứ tư để lãnh đạo đất nước vượt qua chiến tranh, cho thấy “tỷ lệ tán thành” của Thỏa thuận Mới mạnh đến mức nào.

Hầu hết người Mỹ đều hoan nghênh việc Franklin và vợ ông là Eleanor đã đóng vai trò trong việc xác định đất nước của họ sẽ như thế nào. Trẻ em bước vào tuổi thiếu niên vào những năm 1940 chưa hề biết đến một nhà lãnh đạo nào khác. Cảm giác an toàn và ổn định mà một cặp vợ chồng có dòng dõi hoàng gia, Mỹ, như vậy tạo ra giờ đây thật khó tưởng tượng. Ngay cả những người ghét gia đình Roosevelt cũng không thể phủ nhận sức sống và sự cam kết đối với các thỏa thuận của họ.

Sự hiện diện của FDR là một phần của cuộc sống hàng ngày. Điều mà thỏa thuận mới đạt được thành công nhất là việc khôi phục niềm tin vào quyền lực của chính phủ trong việc giúp đỡ các cá nhân – những người đàn ông và phụ nữ bị lãng quên, những người làm việc chăm chỉ nhưng không thể nuôi sống gia đình họ. Không có bộ sưu tập bản thảo nào gây xúc động hơn tập tin các bức thư được thu thập trong kho lưu trữ của Eleanor Roosevelt trong Thư viện Roosevelt ở Hype Park từ những người nghèo khó xin vay những khoản tiền nhỏ cho đến khi họ có thể tự đứng vững trở lại.

Eleanor Roosevelt đóng vai trò là tai mắt của Franklin khi bà đi khắp đất nước để giúp Chính sách Kinh tế Mới đồng nghĩa với mối quan tâm đến phẩm giá con người. Việc tạo ra An sinh xã hội, bồi thường cho người lao động và tăng thuế thu nhập đối với người giàu, cùng với việc đảm bảo rằng người lao động có thể đình công để được trả lương công bằng, đã thể hiện sự tôn trọng đối với người lao động Mỹ, ngay cả khi một số lời hứa chính trị không được thực hiện.

Được gọi là “người đi sau giai cấp”, FDR đã biến những cam kết của mình thành nguồn gốc của lòng trung thành đối với tầng lớp công nhân. “31 cuộc trò chuyện bên lò sưởi” mà ông thực hiện trên đài phát thanh đã khiến ông trở thành hình tượng người cha đối với nhiều người coi gia đình Roosevelt không phải với tư cách là một chính trị gia mà là những nhà lãnh đạo có đạo đức.

Mặc dù mọi người chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh Roosevelt ngồi trên xe lăn vào thời điểm đó hoặc nhận ra ông bất lực đến mức nào (không ai nói về những khuyết tật), nhưng mọi người đều biết về sự dũng cảm của ông khi tái tham gia chính trường sau khi sống sót sau bệnh bại liệt.

Nụ cười mạnh mẽ và khiếu hài hước của ông đã khiến ông được ngưỡng mộ trên toàn thế giới, trong khi sự tự tin quý phái của ông được làm giàu nhờ nhận thức xã hội tuyệt vời của Eleanor – đã chứng tỏ chính xác những gì đất nước cần để truyền cảm hứng cho một quốc gia chuyển từ chủ nghĩa biệt lập tỉnh lẻ sang quyền lực toàn cầu.

Chủ nghĩa gia trưởng của Chính sách Kinh tế Mới khiến nhiều người dễ dàng chấp nhận những hạn chế mới về tự do mà việc chuẩn bị cho chiến tranh đòi hỏi. Kiểm soát giá cả, phân phối xăng dầu và thực phẩm, cắt điện và tập trận không kích, hạn chế đi lại, kiểm duyệt và thông quan an ninh đều là một phần của thế giới chiến tranh đã tiếp quản Thỏa thuận Mới vào năm 1941. 

Người dân dọc theo cả bờ Đông và bờ Tây đều chuẩn bị cho các cuộc tấn công từ tàu ngầm hoặc máy bay ném bom của đối phương. Các cộng đồng đã thành lập các trạm sơ cứu và thậm chí cả học sinh cấp hai cũng được huấn luyện bằng sổ tay của Hội Chữ thập đỏ để học các kỹ thuật sinh tồn đơn giản. Các cuộc tập trận không kích ở trường học được tiến hành với mạng lưới bạn bè để những đứa trẻ lớn hơn chịu trách nhiệm cho những đứa trẻ nhỏ hơn trong việc tiếp cận những nơi trú ẩn tạm thời hoặc đơn giản là trốn dưới những chiếc bàn được chỉ định.

Nhìn lại những khoảnh khắc khi Tiến sĩ “New Deal” được thay thế bởi Tiến sĩ “Win the War”,  người già khó có thể tái hiện lại thực tế sợ hãi đó. Họ thường trân trọng sự ngăn nắp trong các công việc hàng ngày khiến họ cảm thấy có ích cho đất nước nói chung. Chính sách Kinh tế Mới đã nâng cao sự tự tin của nước Mỹ.

Năm 1944, thông điệp Liên bang của Roosevelt gửi tới Quốc hội được phát sóng dưới dạng “Trò chuyện bên lò sưởi” vì rất ít tờ báo đăng toàn bộ thông điệp. Điều mà FDR đề xuất khi đó là mở rộng các cam kết ban đầu của Thỏa thuận mới đối với vai trò thời chiến của đất nước trên thế giới. Ông khẳng định “điều cơ bản cần thiết cho hòa bình là mức sống tử tế cho tất cả mọi người, đàn ông, phụ nữ và trẻ em ở tất cả các quốc gia.

Sự tự do khỏi nỗi sợ hãi gắn liền vĩnh viễn với sự tự do khỏi sự thiếu thốn”. Khi tiếp tục xác định vai trò của nước Mỹ là một nước không lặp lại những sai lầm bi thảm của chủ nghĩa biệt lập, FDR đảm bảo rằng mọi người hiểu được sự cần thiết của kỷ luật nội bộ vững chắc và chính phủ được tổ chức tốt để kiểm soát nạn trục lợi và bất công xã hội.

Trong bài phát biểu này, FDR không chỉ đề xuất một bộ luật mới cụ thể để kiểm soát chi phí sinh hoạt và cân bằng gánh nặng thuế má mà ông còn thiết lập cái mà ông gọi là “Dự luật nhân quyền thứ hai”, dựa trên niềm tin rằng “tự do cá nhân đúng nghĩa không thể tồn tại nếu không có an ninh và độc lập về kinh tế”.

Các quyền mà ông đã xác định và gắn liền với chiến tranh cũng như nhu cầu của toàn thế giới có thể không “rõ ràng” như FDR tin tưởng vào những năm 1940 nhưng chúng sẽ luôn được xem xét xứng đáng hoặc nghiêm túc. Roosevelt muốn “tất cả” (trong phần giới thiệu của mình, ông không nói “tất cả mọi ngừoi”, mà là “tất cả- bất kể địa vị, chủng tộc hay tín ngưỡng”) đều có quyền có một công việc hữu ích và được trả thù lao; quyền có một ngôi nhà tươm tất, cơm ăn áo mặc; và quyền được chăm sóc y tế và giáo dục tốt.

Ông cũng nhấn mạnh việc bảo vệ nông dân và doanh nhân khỏi sự độc quyền và cạnh tranh không lành mạnh ở nước ngoài, đồng thời ông một lần nữa nêu rõ mối quan ngại về việc giải quyết những bất ổn kinh tế của tuổi già. Luôn là chương trình nghị sự chính trong các bài báo, bài giảng, cuộc họp báo và chuyên mục của Eleanor Roosevelt, dự luật về quyền kinh tế mà FDR muốn đảm bảo – được cả nước hiểu – vẫn là ưu tiên hàng đầu của vợ ông.

Muốn làm rõ những giấc mơ về Thỏa thuận mới cho phần còn lại của thế giới, FDR đã kết thúc Cuộc trò chuyện năm 1944 này với lời nhắc nhở rằng “không thể có hòa bình lâu dài trên thế giới, trừ khi có an ninh ở quê nhà”.

Những đứa trẻ lớn lên giữa Thế chiến II đều có lòng tự trọng từ nhiều vai trò nhỏ mà chúng góp phần để giúp giành lại hòa bình. Ở Vermont, các trường học cung cấp túi để thu thập vỏ bông tai để thay thế các sợi bông gòn không còn có sẵn dùng để giữ ấm và đệm trong áo khoác; ở New York trẻ em thu thập chất béo để sử dụng làm chất nổ.

Thanh niên trên khắp nước Mỹ tiết kiệm giấy thiếc, lon thiếc dẹt và thích nặn những nút màu vàng nhỏ trong bơ thực vật trắng để làm cho nó trông giống như bơ được chia khẩu phần. Nhiều trẻ em đã mua và bán những con tem bảo vệ trị giá 10 xu, những giao dịch mua hàng thể hiện sự hy sinh thực sự vào thời điểm đó, vì 10 xu cũng có thể trả cho cả một buổi chiếu phim với các loạt phim ngắn, phim hoạt hình và hai phim truyện đi kèm.

Những bà mẹ mà đã từng tin rằng nội trợ là nghề thực sự duy nhất của họ thường làm cả công việc tình nguyện và công việc được trả lương để đóng góp cho nỗ lực chiến tranh. Họ làm việc trong các bệnh viện, đan áo, đồng thời giúp lập kế hoạch và xác định máy bay ở những nơi không được tiết lộ trên khắp các thành phố của Mỹ.

Nhiều phụ nữ tự hào nhận công việc trong các nhà máy quốc phòng làm “công việc của đàn ông” và nhận thấy mình kiếm được mức lương cao hơn bao giờ hết. Vào cuối chiến tranh, một nhóm nữ phi công dũng cảm hiếm hoi thậm chí còn lái những chiếc máy bay ném bom khổng lồ tới các điểm đến trên khắp thế giới.

Trong một trong những loạt phỏng vấn đáng chú ý của ông với những người Mỹ đã sống qua những thời khắc quan trọng của lịch sử Hoa Kỳ, “Cuộc chiến tốt đẹp: Lịch sử truyền miệng về Thế chiến thứ hai”, Studs Terkel đã ghi lại ấn tượng của một số công dân lần đầu tiên trong đời họ cảm thấy thoát khỏi sự cạnh tranh khốc liệt để tồn tại. Ở một mức độ thấp hơn, trải nghiệm tương tự này đã trở thành sự thật trên mặt trận quê nhà.

“Đó là lần cuối cùng hầu hết người Mỹ nghĩ rằng họ ngây thơ và tốt bụng mà không cần chứng chỉ”. Một người đàn ông nói thêm “Đó là một kỷ niệm quý giá … Tình bạn thân thiết tuyệt vời của việc tiết kiệm giấy thiếc, ống kem đánh răng hoặc lon thiếc, tất cả những thứ đó khiến con người trở thành một phần của một thứ gì đó, đã biến mất”.Ý thức cộng đồng đó cũng được phát triển ở các bộ phận của quân đội, nơi mọi người lần đầu tiên trong đời có cảm giác của việc cùng nhau làm việc vì những lý tưởng chung.

Một cựu quân nhân nói với Terkel rằng họ đang ở trong hoàn cảnh bộ lạc, nơi họ giúp đỡ lẫn nhau mà không hề sợ hãi. Sự vắng mặt của cạnh tranh kinh tế và các tiêu chuẩn giả tạo đã tạo ra cho nhiều người tình yêu thực sự với quân đội.Mặc dù bản thân các lực lượng vũ trang vào thời điểm đó là pháo đài của sự phân biệt chủng tộc, như một số công dân da đen của Terkel đã báo cáo, và nhiều ngành công nghiệp quốc phòng từ chối giao việc làm cho người Mỹ gốc Phi được trả lương cao hơn cho đến khi Roosevelt ban hành lệnh hành pháp yêu cầu bình đẳng, mọi người phải học cách làm việc cùng nhau .

Giấc mơ về quyền bình đẳng đã trở thành một phần động cơ thúc đẩy cuộc chiến chống lại các quốc gia thực hiện lý tưởng quốc gia về bất bình đẳng. Niềm tin thời chiến vào sự hợp tác để giành chiến thắng dường như không chỉ là sự tuyên truyền đơn thuần. Một người đàn ông khác mà Terkel phỏng vấn nhớ lại rằng cả thế giới dường như đều điên cuồng vì yêu chiến tranh.

Cảm giác họ là “một phần của điều gì đó” đã nâng cao cuộc sống của những người lính ở mọi lứa tuổi. Một người đàn ông nhớ lại những khoảnh khắc cần thiết khi những người khác ở đó để giúp đỡ anh ta như là đỉnh cao của cả cuộc đời anh ta. Thường dân cảm thấy kết nối tương tự. Một nhà báo có lòng yêu nước đã khiến anh ta phải nói dối về tuổi của mình ở tuổi 14 để xin được việc làm trong một nhà máy vũ khí, cảm thấy rằng anh ta sẽ làm bất cứ điều gì cho Tổng thống.

Khi anh ấy có thể gia nhập hải quân ở tuổi mười tám; anh ấy nói với Studs Terkel, anh ấy chắc chắn “có đúng có sai và tôi đã đội chiếc mũ trắng.”

September 25, 2023 0 Bình luận
0 FacebookTwitterPinterestEmail
  • 1
  • …
  • 12
  • 13
  • 14
  • 15

Bài viết mới nhất

  • Giọt nước mắt bay lên
  • Chả dại gì em ước nó bằng vàng
  • Những cơn gió của thiên đường
  • Tản mạn đầu Xuân
  • Con chim bồ câu bé nhỏ

About Me

About Me

RosenKactus@gmail.com

Keep in touch

Facebook Twitter Instagram Pinterest Tumblr Youtube Bloglovin Snapchat

Bài viết nổi bật

  • Giọt nước mắt bay lên

    March 5, 2025
  • Chả dại gì em ước nó bằng vàng

    February 26, 2025
  • Những cơn gió của thiên đường

    February 19, 2025
  • Tản mạn đầu Xuân

    February 12, 2025
  • Con chim bồ câu bé nhỏ

    February 5, 2025

Chuyên mục nổi bật

  • Cactus (19)
  • Film (8)
  • Rose (150)
  • Stories (15)
  • Uncategorized (2)

About me

banner
RosenKactus@gmail.com

Bài nổi bật

  • 1

    Tạm biệt 2023….. (1)

    December 28, 2023
  • 2

    Cảm xúc Thu – Dạo bước trên Mây (6)

    September 30, 2023
  • 3

    ….Xin chào 2024 (1)

    January 1, 2024
  • Facebook
  • Instagram
  • Pinterest
  • Youtube
  • Email
  • Tiktok

@2023 - All Right Reserved. Designed and Developed by YVS Digital


Back To Top
Rose and Cactus Blog
  • Home
  • About me
  • Rose
  • Cactus
  • Books
  • Stories
  • Film
  • English