

-Đã lâu lắm rồi Tháng Năm mới mát mẻ như năm nay con ạ! Mưa suốt nên không khí rất dễ chịu. Hy vọng Tháng Sáu cũng như thế!
Bố mình vừa nói với mình vừa nhìn ra vườn rau xanh tốt nhà cậu em.
-Con cũng thấy thế. Trong nhiều năm về quê vào hè con thấy năm nay có vẻ mát nhất!
Mình cũng hướng ánh mắt ra vườn. Bố thích làm vườn nên khu vườn nhà cậu em mình chẳng bao giờ thiếu rau gì. Nhờ bàn tay của bố vườn luôn ngập tràn đủ loại cà pháo, mướp đắng (khổ qua), bí đỏ, đậu đũa, mướp, mít, các loại rau thơm, ớt và rất nhiều chuối
Gà thì cả đàn, trứng quả nào quả ấy to như trứng vịt.
-Con thích ăn gì để bố nấu? Gà hay vịt? Thôi vịt đi, mưa mát trời thế này ăn vịt ngon hơn
Bố là đàn ông mà nấu ăn còn ngon hơn cả con gái. Mình mà vào bếp đảm bảo dù rất muốn chê nhưng vì chiều con nên bố chẳng bao giờ cằn nhằn :)), mình nghĩ thế.
Vì bố nấu ăn khéo lắm, từ khâu chuẩn bị nguyên liệu, thái miếng thịt lợn, chặt miếng thịt gà sao cho đẹp, rồi xếp lên đĩa làm sao cho gọn…đến khi nấu gia vị phải đầy đủ và hài hoà. Nấu xong thì quanh khu bếp phải lau sạch, đừng có để mặt sàn, mặt bếp cứ bóng nhẫy dầu mỡ lên.
Đúng là kiểu tác phong người lính, gấp cái chăn cái màn, phơi cái khăn mặt, cái quần, cái áo cũng phải vuông thành sát cạnh. Làm úi xùi, xộc xệch là ông chỉnh liền :)).
Mấy hôm trước cây chuối tiêu sau nhà em mình ra buồng sắp chín nên bố chặt vào và dựng cạnh cái nhà kho dưới bếp:
-Chuối nhiều quá mà chúng nó chẳng ăn, mình giờ già rồi ăn không kịp thế là lâu lâu cũng mang bán con ạ, rẻ lắm!
Cả một buồng chuối chắc phải đến gần hai chục nải quả chắc nịch, vỏ vẫn còn xanh sẫm. Mẹ mình bảo đúng rồi thế để làm món canh chuối lá lốt với xương sườn.
Chuối xanh tước vỏ, thái vát dài độ hai đốt ngón tay. Sau đó ngâm chuối vào nước muối pha loãng để chúng không bị thâm đen. Rửa sạch, luộc sơ qua rồi vớt ra nhằm giảm đi cái vị chát của trái cây hãy còn xanh.
Đại loại sơ chế qua chuối xanh là như vậy, còn bạn muốn nấu chuối với loại nguyên liệu nào: Ốc, thịt ba chỉ, sườn…thì đều có công thức riêng.
Quả chuối, chín thì không nói làm gì, nhưng xanh cũng có thể chế biến thành món ăn được. Đó là cái hay của loài cây rất thân thuộc với chúng ta, suốt từ Bắc Trung Nam có lẽ không loại trái cây nào phổ biến như là chuối
Trước (nhà) trồng cau, sau trồng chuối
Chuối có nhiều loại nhưng mình hay gặp ba loại: Chuối tây, chuối tiêu và chuối sáp.
Chuối tây ú nần nần, dẻo, có vị ngọt pha chút chua nhẹ, trẻ con có vẻ khoái chuối tây. Quả chuối tây ở quê mình múp míp hơn trong Nam nhưng khi mình xuống nhà dì mình ở Hải Dương thì mình còn ngạc nhiên hơn nữa vì trái chuối tây lớn quá.
Dì bảo không hề có bất cứ sự kích thích nào đâu, vì đất soi bãi ven sông nhiều phù sa dinh dưỡng rất thích hợp với cây chuối nên năng suất và chất lượng quả chuối thì miễn chê, khó loại đất nào bì kịp.
Thảo nào trên nhà mình mẹ nói trồng chuối tây khó. Đất trung du có lẽ hợp chuối tiêu hơn.
Chuối tiêu quả thon dài, như hình trăng khuyết và có vị thơm, mà mình rất thích cái hương thơm trứng cuốc của nó, lại mềm và ngọt. Người già ưa chuộng loài chuối này, nó dễ tiêu thích hợp với những người mà hệ tiêu hoá đã bắt đầu bước vào giai đoạn rệu rạo.
Chuối sáp thì mình thấy trong Nam ưa chuộng hơn. Khi vào Sài Gòn mình mới biết đến món chuối sáp luộc. Phải nói là cũng ngon lắm, vì vị chuối luộc hơi khác một chút: thơm, bùi và dẻo.
Quả chuối sáp nhỏ thôi nên ngồi ăn tì tì có khi được đến chục quả cũng là thường :)). Mình có đợt muốn giảm cân thì có chị giới thiệu cho mình món chuối sáp luộc, ai dè mê món này quá thành thử càng ăn người càng thành hình ….quả chuối tây :)).
Cây chuối cũng chính xác là một loài cây chẳng vứt đi thứ gì. Này nhé, lá của nó là bạn thân thiết của các bà, các cô bán hàng ăn như xôi hay cốm chẳng hạn. Từng nắm xôi nhỏ vàng ươm hoặc nâu sậm được gói gém cẩn thận vào những mảnh lá chuối xanh mướt và vuông vức trông mới đẹp và đa sắc làm sao.
Ngày xưa bà ngoại mình đi chợ quê sớm, đến khi mặt trời lên là bà đã về tới nhà rồi và trong cái thúng của bà khi trở về lúc nào cũng có những sợi bún. Những sợi bún trắng ngày đó thường hay được gói trong những mảnh lá chuối xanh. Lá chuối mát lắm, sờ vào là bạn thấy liền.
Lại thêm cái lạnh mát của bún nữa, thành thử món ăn lại càng như ngon hơn. Thêm bát nước mắm vàng sóng sánh, cắt chút lát ớt đỏ rực vào là khi bày ra đủ bốn sắc màu nhá: Trắng, Xanh, Đỏ, Vàng. Nhìn thôi đã thấy thèm rồi :)) dù cho có khỉ gì đâu nhỉ: chỉ là gạo và mắm.
Có lẽ là bởi nó đậm vị hồn quê!
Mình thì còn hay chặt lá chuối làm vật lót mỗi khi bổ mít để nhựa mít khỏi lấm lem ra sàn nhà.
Còn thân chuối, cũng không bỏ đi đâu! Thế hệ 8X trở về trước mấy ai mà không biết băm chuối để nấu cám lợn. Cây chuối hạ xuống để dọc và đặt một đầu lên một tấm gỗ nhỏ. Người ta ngồi lên cả cái thân cây trơn tuột đó luôn và dùng dao cứ thế bào từng lát.
Mỗi khoanh thân chuối là một hình tròn trĩnh, gồm nhiều các vòng hoa ghép vào nhau. Bằm độ nửa thân cây thôi là đủ rồi, sau đó băm nhỏ ra trộn nấu với cám. Lợn rất thích ăn loại thức ăn thân chuối này. Chúng sẽ lớn nhanh như thổi cho mà xem!
ah, mà không chỉ có những chú ỉn mà cả gà nữa đấy. Nếu nhà bạn không có nhiều rau thì bạn có thể cho gà ăn thân chuối bằm. Chúng cũng mê lắm ấy vì gà thèm rau cỏ lắm, chúng hay bị háo nước và chất xanh.
Còn gì nữa không nhỉ? Hoa chuối có thể là một trong những nguyên liệu cho món nộm. Mình thì thấy hoa chuối rất đẹp, đỏ rực như ngọn lửa thắp lên giữa bạt ngàn xanh lá chuối.
Hồi con mình đâu 6, 7 tuổi về quê mình khi ra vườn nhìn thấy hoa chuối, cháu vội thốt lên “Ôi, nhà bà ngoại có hoa ăn thịt người” :)). Hoá ra, từ xa hoa chuối trông giống loài hoa ăn thịt người ở Nam Mỹ nào đó mà cháu xem trên ti vi. Thật là tội nghiệp mày quá, hoa chuối ơi :)).
Giờ thì đã trưa, mưa cứ rích rắc vài hạt lại ngưng. Mình cứ chạy đi chạy lại hết mang quần áo vào lại mang ra rồi lại ra vườn ngắm nghía, làm cái nọ cái kia ngoài vườn thì cũng thấy đói meo rồi :)). May qúa, mẹ lại vừa nấu xong món chuối xanh với sườn nóng hổi, giờ thì còn đợi gì nữa mà không vào ăn thôi!
Con kiểu này, chỉ ăn là giỏi :))
“Chuối” thật các bạn nhỉ! (Lâu lắm mới dùng tính từ “chuối” của cái thuở học trò xa xưa, có bạn nào còn nhớ nó)
Em đi giữa biển vàngNghe mênh mang trên đồng lúa hátBông lúa chín thoang thoảng bayLàm lung lay hàng cột điệnLàm xao động cả rặng cây
“tôi mơ về Hà Nộiđể nghe gió sông Hồng thổi”
Đồi chè Thái Nguyên
trời còn là mưamưa rơi mênh mangtừng ngón tay buồnem mang em mangđi về giáo đườngngày chủ nhật buồn
Lối ta đi giữa hai sườn núiĐôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Buổi trưa,
trời oi bức và đứng gió. Nắng tắt tự khi nào hay là nắng chưa lên, có vẻ như không ai để ý. Kiểu như trong tâm thức mùa mưa Sài Gòn thì cứ mặc định là sáng nấng, chiều mưa vậy!
Những con chim bồ câu chẳng biết từ đâu chọn cái gờ tường của những tầng cao nhất tòa nhà làm nơi trú ẩn.
Mới đầu chúng chỉ có một đôi, sau rồi thêm hai ba đôi kéo đến.
Mới đầu chúng chỉ loanh quanh trên bức tường ban công, sau chúng bạo dạn hơn hạ cánh xuống mặt sân nhỏ để rồi cuối cùng ung dung đi ra đi vào cả phòng khách giống như chúng là chủ nhân của ngôi nhà vậy.
Mới đầu nghe tiếng chân người là chúng vỗ cánh phành phạch bay đi ngay, sau rồi giờ có ngồi bên cạnh quờ tay cả vào cái đầu nhỏ xinh của chúng, chúng cũng mặc kệ.
Chúng đã quen với nơi này và những con người ở chốn ấy nên cảm thấy an toàn chăng?
Buổi chiều,
không nghe tiếng gù gù quen thuộc của chúng nữa. Im phăng phắc. Bước ra ngoài ban công thấy không còn bóng dáng con nào. Chắc là lại bay đi chơi đâu rồi.
Nhưng gió thì đang nổi lên. Từng đám mây chuyển màu, từ trắng sang đen kịt chỉ trong vài phút. Hình dạng mây mở rộng ra, to lên và dầy hơn. Từng tảng, từng tảng, dồn lên, ùn ứ chạy về từ tứ phía.
Gió phần phật, cứ đuổi.
Mây vẫn vũ, cứ trôi.
Đám cây lớn không biết là đang reo mừng hay lo sợ khi ngước nhìn màn rượt đuổi ngay trên đầu. Chỉ biết chúng đang quằn quại, những cành lá nhỏ hết quặt bên này lại ngoẹo bên kia.
Xào xạc. Vi vút.
Gió len lỏi, quện vào những tán cây tạo nên bản sonate dữ dội đủ để làm giật mình những sinh vật bé mọn.
Chim thảng thốt bay lên, bay ra khỏi tổ, chúng lượn vòng từng đàn và cât lên tiếng hót âm hưởng soprano vang rền.
Họ nhà mối dập dờn, những chiếc cánh mỏng manh ngụp lặn lưng chừng đại dương cạn dưới sức nặng áp suất như muốn nghiền nát. Của gió.
Cửa kính căn nhà màu đỏ, nơi có dàn hoa tigon trước cồng, mới rửa mặt cách đây hai hôm giờ lại đã lấm lem. Bụi. Nó quan sát bầu trời trải dài trước mắt và ngay lập tức biết rằng sẽ chóng thôi nó sẽ lại bảnh trai như Bi Rain!
Rain, rain
Listen to the rhythm of the falling rain
Mưa thật!
Gió chưa dừng.
Nên mây khóc. Hóa thành những hạt nước nhỏ, nặng chịch ào ào rơi.
Gió chưa thôi.
Nên mưa lạc lối. Dòng nước đổi chiều, quặt ngang, va vào vách kính, và lăn dài.
Gió rít. Mưa tuôn. Sấm rền. Chớp lóe.
Bầu trời, mặt đất biến thành chiến địa quần thảo của các vị thần.
Cây rung lắc dữ dội. Rắc, rắc, từng cành khô ngã phịch xuống mặt đất giờ không còn phân biệt được đâu là lề đường hay lòng đường. Tất cả ken đặc thứ chất lỏng trắng xóa, đang cuồn cuộn như lớp sóng thần!
Mọi thứ như trôi đi. Và lá. Và rác. Và người. Và xe.
Mọi thứ đang được gột rửa. Cửa kính. Con đường. Cây cỏ. Và mặt người!
Cho đến khi,
Gió thấm mệt. Mây cạn nước mắt!
Mưa hấp hối,
thì vạn vật bừng sáng, chúng tái sinh,
vừa lúc,
trời tối!
Viết sau cơn dông chiều Sài Gòn
Hôm trước nhân nói đến chuyện cải lương con mình bảo “Mẹ ơi con chưa bao giờ xem một vở cải lương nào nên cũng không biết là có hay hay không? Hay hôm nào mình thử đi rạp xem mẹ?”
Uh nhỉ, con nói mẹ cũng mới nhớ là mẹ cũng chưa bao giờ xem trực tiếp cải lương: “Thế để về quê vào rồi mình đi nhé con!”
Có đúng hai lần mình đi xem kịch trên sân khấu Idecaf thì cũng là xưa xửa xừa xưa rồi. Cái hồi mình mới vào đây, chưa quen biết ai ngoài gia đình nhà chú mình, thì may quá vớ được cô bạn học cùng trường KTQD người Nam Định. Bạn vào Sài Gòn trước cả mình đến mấy tháng vì có chị gái làm ở một khu chế xuất trong này.
Thế là bạn rủ mình đi xem kịch vì Sài Gòn có những thứ mà cái lũ tỉnh lẻ bọn mình chả bao giờ được biết khi ở quê, là sân khấu kịch và phòng trà. Bar thì nói thật mình chưa bao giờ dám vào :)), nhìn quê mùa quá nên ngại :)).
Gì chứ kịch cọt, hay phim ảnh mình mê lắm, rủ là đi liền :)). Hôm đó Idecaf công chiếu vở “Tin ở hoa hồng”, một tác phẩm vô cùng nổi tiếng của nhà soạn kịch Lưu Quang Vũ. Lại là do Thành Lộc đạo diễn và đóng nữa thì còn gì tuyệt hơn.
Từ xưa khi còn nhỏ qua phim ảnh và các vở kịch được phát trên tivi mình đã thấy anh Thành Lộc là một diễn viên cực kỳ tài năng vì anh vào vai dạng nào cũng đạt, theo kiểu rất tự nhiên (sau mới biết anh đúng là con nhà nòi thật) . Mình nhớ dịp gần Tết năm 1993 (hay là trong Tết không chính xác) VTV có chiếu bộ phim Thạch Sanh Lý Thông do anh Thành Lộc đóng vai Lý Thông.
Mình lúc đó vừa đi chơi với chị Linh nhà hàng xóm ngoài khu đường tròn về đến nhà chị thì thấy phim hay quá thế là ngồi lại xem một mạch từ đầu đến cuối quên mất là chỉ xin mẹ đi chơi đén giờ trưa thôi :)). Ngày nhỏ toàn mải chơi như thế các bạn ạ.
Mẹ mình ở nhà đợi mãi chả thấy bóng dáng đứa con có cái chân như lắp mô tơ đâu thì nóng ruột, chạy đi gọi khắp. Nhưng nhà chị ở dãy tập thể dưới chân đồi còn nhà mình ở dãy trên đỉnh đồi sao nghe thấy, hoặc giả lúc đó mê phim quá nên tai điếc thật, không biết gì luôn.
Tất nhiên chả cần phải nói cũng biết về nhà mẹ giận mình thế nào, mình phải nói lấp đi là chưa bao giờ con được xem một bộ phim cổ tích nào mà hay thế (mà cũng đúng thế thật) thì mẹ mới nguôi đi.
Lúc đó biết điều thì đi kiếm ngay một việc gì đó để làm chứ mà còn đứng ì mãi đấy thì chết, ngày nào cũng thấy có tội, hôm thì nghịch phá nhà bác Đáp, hôm thì bận bắt cào cào châu chấu ngoài đồng đến gần tối mịt mới mò về đến nhà :)).
Mẹ mình được cái, cũng mê văn chương như mình, lẽ ra nếu may mắn mẹ đã là cô giáo dạy Văn rồi nhưng vì thi trượt Sư phạm nên quay qua học Kế toán. Đôi vợ chồng Lưu Quang Vũ- Xuân Quỳnh là một cặp thần tượng của thế hệ mẹ lúc bấy giờ. Kịch Lưu Quang Vũ thì được phát suốt trên chương trình “Sân khấu truyền thanh” của Đài tiếng nói Việt Nam (ôi đến giờ mình vẫn nhớ cái nhạc hiệu của chương trình này) mẹ gần như là thính giả trung thành. Còn thơ Xuân Quỳnh mẹ cũng thuộc nhiều
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Dì mình kể mẹ ngày xưa cũng toàn trốn ông bà đi xem phim ở rạp chiếu bóng buổi tối :)). Ông bà thì chiều cô con gái cả nên cũng không nặng lời gì. Đến giờ mẹ vẫn cứ nhắc suốt bộ phim mà mẹ rất mê là “Chị Nhung” do diễn viên Ái Vân đóng vai chính.
Mẹ bảo thời của mẹ rất nhiều người, các chú bộ đội- các nam sinh viên có trong ngăn ví của mình một tấm ảnh của một biểu tượng của nhan sắc và tài năng đất kinh kỳ Thăng Long là Ái Vân.
Mình thì là thế hệ sau nên không biết cô Ái Vân như là một diễn viên, nhưng có hai bài hát của cô mà mình cực mê là “Trăng chiều” và “ Ru con mùa đông”. Một giọng hát đúng là say đắm lòng người trong những lời ca và giai điệu vừa sang, vừa đẹp:
Bóng em ngời sáng
Đoá hoa màu trắng
Khi trăng chiều lên
Đến đây thầm kín
Giấc mơ màu tím
Bước chân hoàng hôn
Giờ thì chưa đến hoàng hôn :)), mới ba giờ chiều à, nhưng nhân nói về phim ảnh lại làm mình nhớ, cũng vào mùa hè năm 1993, và cũng vào buổi chiều tầm giờ này. Mình đang ngồi trong nhà xem bộ phim “Hồng Lâu Mộng” thì “Phụt”.
Mất điện.
Điên thật sự luôn vì hôm đó là tập cuối rồi. Thế là chả nghĩ gì nhiều, mình vơ vội con xe đạp phóng sang nhà bạn Hồng Hoa học cùng lớp (thời điểm đó mình đang học lớp 6) ở con đường lớn trung tâm cách nhà mình khoảng gần hai cây.
Chỉ để xem tiếp. Chả hiểu sao lúc đó lại nghĩ đến bạn và cũng chẳng nghĩ biết đâu nhà bạn cũng mất điện.
Đến nơi thì bạn ý cũng đang xem, cũng lại là một fan của “Hồng Lâu Mộng” :)). May quá, thế là vừa vẫn được xem phim lại vừa có người đàm luận cùng.
Xem hết bộ phim thì cũng là lúc chiều tà buông. Trăng chiều làm gì có, mùa hè mà, 7 giờ tối trời vẫn như còn sáng.
Nhưng mặt trời thì lặn cả vào trong mắt của hai đứa.
Mình khóc như mưa, cho một cái kết và điệu nhạc buồn như “Giấc mộng lầu hồng”.
Những ngày cuối tháng Năm,
Sài Gòn không có những cơn mưa lớn, mưa ít, lưa thưa nhưng đủ để làm ẩm bề mặt đất. Ngay bên cạnh “rừng” cây nhỏ ngay cạnh khu chung cư là một khoảnh đất hình chữ nhật hơi vát chạy dọc theo chiều dài, áng chừng kích cỡ 2x10m.
Trong cái diện tích xíu xiu ấy có một cây, mà mình không biết tên, đợt mình tưởng nó chết rồi vì thấy lá héo vàng rũ ra hết cả – nhưng không, hai ba tuần sau bỗng nhiên từng chùm, từng chùm lá lại tươi xanh trở lại. Thế là, từ đó mình gọi nó là cây “Begin again”, đây cũng là một ca khúc của Taylor Swift mà mình yêu thích.
Mình thích nghe nhạc Taylor và đọc lời các bài hát mà cô ấy viết nhưng không thuộc bất cứ bài nào cả. Mỗi lần nghe cũng thường hay quên tiêu đề bài hát nhưng may quá nhà mình có cô con gái là Swifties chính hiệu nên mẹ già lẩm cẩm nghe mãi mà cũng chẳng nhớ gì thì đã có con nhắc cho :)).
Cái khoảnh đất này trước đây bỏ không, cây cỏ tự do mọc không theo hàng lối gì cả nhưng sau đó thì có hai vợ chồng, mình áng cô chú khoảng tầm 60 tuổi, quan tâm chăm chút cho nó thành một khu vườn nhỏ, nơi họ thỏa sức với niềm đam mê làm vườn.
Nhà của họ ở ngay con hẻm đối diện. Một con hẻm rộng rãi, yên tĩnh và xanh mướt một hàng sấu. Hoặc thì sáng, hoặc thì chiều, cả hai cô chú người mang cuốc, mang xẻng, người ròng dây dẫn nước từ nhà ra. Họ xới đất, đánh thành luống nhỏ và trồng vào đó những cây rau. Chủ yếu là rau cải, mồng tơi. Và xen giữa vào ba luống rau đó, họ sẽ trồng một vài ba cây hoa, vàng tím điểm tô.
Cô chú trồng rau mát tay lắm, rau lên nhanh và tốt mơn mởn. Nhưng dường như, họ không có ý định trồng rau để ăn thì phải vì mình thấy những cây rau dù lên xanh tốt vẫn rất ít khi bị ngắt đi. Chúng cứ xanh rì mãi, cho đến khi già thì lại được người làm vườn phát hết đi và tiếp tục cho một lứa rau mới.
Vài lần như thế thì mình hiểu rằng tất cả những việc mà cô chú làm chỉ đơn giản là một sở thích. Sở thích của những người, có lẽ từ nhỏ đã gắn bó nhiều với đồng đất quê hương, yêu thích vườn tược cây cỏ.
Mình nhớ ngày mình còn nhỏ, trong căn nhà tập thể bé xíu xiu của mình ở quê, mẹ mình có trồng trước nhà một dàn hồng leo, giống hồng bạch cổ. Dàn hồng này như thắp bừng lên cả cái khoảnh sân nhỏ trước nhà khi nhìn từ xa đã thấy những đóa hoa tròn trịa, trắng muốt và lại gần thì hầu như ai cũng phải lim đi vì hương thơm của nó.
Mình mê dàn hồng này nên thường mang cái ghế gỗ có lưng tựa ra đặt ngay giữa sân, rồi nửa nằm nửa ngồi, ngước nhìn lên bầu trời đã bị che khuất bởi những cành, những lá, những hoa. Những mảng da trời chỉ còn như những đốm li ti rớt xuống khóe mắt mình, xanh một màu thăm thẳm.
Mình ngồi đó mãi, quyển sách đang cầm trên tay như bị lãng quên, chỉ vì chủ nhân của nó cứ bị đắm chìm vào những sắc hoa và những suy nghĩ vẫn vơ. Cho đến tận khi cô hàng xóm, là cô Thạo đã cứu chú Vượng mà mình kể, đi làm về. Cô chở sau xe thằng con nghịch hơn quỷ sứ, chẳng khác gì mình, và nó đã ném về phía mình một hòn đá nhỏ đánh động cho mình tỉnh ra. Rằng đã chiều rồi đấy, làm hết việc nhà chưa mà còn ngồi đó mà thơ thẩn thẩn thơ :)).
Niềm yêu thích vườn tược từ mẹ cũng đã được truyền qua mình. Ngay trong cái khoảnh vườn nhỏ mình cũng có một góc riêng để mình trồng những cây hoa và cây rau mà mình thích. Buổi sáng mùa hạ, sau cơn mưa, đất đai và lá cỏ còn đẫm những giọt nước long lanh, mình tỉnh dậy cái thì việc đầu tiên mà mình làm là phi ngay ra cái khu vườn của mình.
Đánh răng, rửa mặt hay vệ sinh cá nhân gì thì cũng để sau đã, cứ phải ra ngắm cái củ, cái cây mà mình đã ươm đã trồng, qua một đêm thì nó đã nhú mầm hay lớn thêm được bao nhiêu rồi.
Mình hay ươm củ của hoa thược dược, nhưng đóa thược dươc đủ sắc to như cái bát úp cắm xen kẽ với violet “màu hoa tim tím hé môi xinh đón Xuân về” là một phần linh hồn Tết Bắc trong ký ức của mình.
Cây mướp cũng rất hay, từ những hạt đen nhỏ xíu như hạt dưa, sau khi trầm mình xuống đất khoảng gần hai tuần thì bắt đầu từ đó nhú lên cái mầm xanh. Cây mướp con chỉ gồm hai chiếc lá tách ra hai bên, dày, xanh thẫm và có hình dạng oval.
Mình gieo những hạt mướp cạnh ngay cái hàng rào tre, hàng rào do ông ngoại mình – ông đã đi bộ cả đến gần chục cây số từ nhà ông ra nhà mình vì phải kéo theo những cây tre dài- để làm hàng rào vườn cây cho mẹ con mình.
Rồi cứ thế mướp lớn, hóa dây leo, và lần theo những thanh tre bò lên bờ rào. Lá mướp biến đổi dần, rộng ra như cái bàn tay, mép lá trập trùng, nhọn kiểu răng cưa.
Lá mướp thường được chúng mình hái mỗi khi ăn mít. Quả mít hái xuống khỏi cây, đầy nhựa khi bổ ra, muốn nhựa không dính nhẹp trên tay thì người ta dùng lá mướp lau cho sạch. Có lẽ vì lá mướp ram ráp, đủ để đẩy dòng nhựa đi.
Hoa mướp vàng ươm, đượm một vẻ đẹp dân dã. Nó quê mùa như vị trí vẫn cứ được mặc định dành cho nó, bên hàng rào hoặc bờ ao. Thế nhưng cả dàn mướp lại như chốn thiên đường cùa đủ các loại côn trùng, ong bướm. Và kể cả họ nhà chuồn chuồn, chuồn kim, chuồn ngô, chuồn ớt là chúa thích đậu trên giàn mướp.
Một quần thể sinh vật luôn nhộn nhịp diễn ra trên những tán lá, chùm hoa để rồi chẳng bao lâu sau những quả mướp bắt đầu nhú, và lớn nhanh như thổi, trừ một ít những quả xui xẻo bị mấy anh chàng bọ xít luôn ngứa ngáy chân tay đâm cho hỏng từ khi quả còn bé tí tẹo.
Mẹ mình chỉ lựa trồng giống mướp hương, quả hơi nhỏ chút nhưng thơm. Ngày hè nắng nóng không cần gì nhiều chỉ cần bát canh mồng tơi với mướp hương kèm mấy quả cà muối là đủ mát ruột rồi. Mướp thường ra nhanh lắm, ăn không hịp là chúng già hết nên thường được mang sang cho nhà hàng xóm hoặc những người thân quen.
Quả mướp có giá trị sử dụng đến tận vòng đời cuối cùng. Ấy là khi nó già đi, người ta sẽ gỡ hết hạt trong đó ra làm hạt giống còn cái vỏ khô thì treo gác bếp. Vỏ này sẽ được cắt ra thành từng khúc ngắn cỡ 10cm và được dùng rửa bát. Xơ mướp đấy, một loại sản phẩm hoàn toàn từ thiên nhiên và có khả năng kì cọ sạch sẽ bất cứ loại chén bát nồi xoong cáu bẩn nào.
Những ngày cuối tháng Năm,
Hoa mướp đã nở vàng chưa các bạn?
Mùa hè Sài Gòn là mùa mưa nên tiết trời dễ chịu lắm. Ở tuổi này mình cũng hay thức dậy sớm nhưng chưa tập thói quen đi bộ sáng được hàng ngày theo đúng kiểu tập thể dục. Nhưng đi loanh quanh thì có, kiểu cho đầu óc thư thái ngắm cây cỏ hoa lá vẫn còn đọng sương sớm thôi.
Mấy hôm trước mình gặp lại một bạn trẻ trước làm bán hàng ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà mình. Khi đó em vẫn còn là sinh viên và công việc nhân viên bán hàng là công việc bán thời gian để kiếm thêm thu nhập của em. Sau mấy năm đi làm hiểu biết nhiều hơn thì giờ đây khi ra trường em không muốn đi làm thuê nữa mà muốn tự kinh doanh riêng.
Em hỏi mình rằng mình nghĩ sao về quyết định đó của em ?
Với mình, để đưa ra câu trả lời cho câu hỏi này không dễ vì thực tế mình chưa bao giờ tự đứng ra kinh doanh bất cứ cái gì cả. Bao nhiêu năm mình cũng chỉ là người đi làm thuê nên có thể, dù có biết qua sách vở và tiếp xúc với khách hàng hay bạn bè tự mình làm chủ, thì mình cũng không thể nào hiểu rõ hết những khó khăn mà một người chủ sẽ phải đối mặt.
Đầu tư tài chính dạng cổ phiếu thì lại là một hình thức kinh doanh hoàn toàn khác, mình có thể có kiến thức và kinh nghiệm nhưng không thuộc lĩnh vực mà em quan tâm.
Thế nên mình cũng chỉ biết nói với em là cân nhắc thật kỹ, giữa khả năng tài chính cá nhân hiện thời và mức độ chịu đựng được rủi ro. Đam mê và nhiệt huyết vốn là đặc quyền của tuổi trẻ rồi, nhất lại là những người có chí lớn, nên mình nghĩ em có thừa nên cũng không nhắc đến làm gì.
Khởi nghiệp kinh doanh thực tế là không có một khung tuổi nhất định nào cả. Có những người họ say mê kiểm tiền nên từ nhỏ đã luôn nghĩ ra nhiều cách rất thông minh để kiếm tiền. Cái này đọc về tiểu sử của các tỷ phú thì ai cũng thấy điều đó. Những tỷ phú, triệu phú thành công từ khi còn rất trẻ và được nhiều người nể phục.
Tuy vậy, cũng có rất nhiều người kinh doanh thất bại, hết lần này đến lần khác, và chỉ đạt được thành tựu khi đã về già. Chính sự bền bỉ và kiên trì đã khiến thất bại của họ cuối cùng cũng phải lùi bước.
Em lại hỏi mình chị cũng học Kinh tế và đầy kinh nghiệm thế sao không tự mình mở ra cái gì đó để làm?
Câu hỏi cũng hay đấy chứ, từ một người rất trẻ. Câu hỏi này mình cũng tự hỏi mình nhiều lần để quyết định nên đi theo hướng nào? Và trăm lần như một, câu trả lời tự viết ra đều là Không, vì đơn giản kinh doanh không phải là niềm yêu thích của mình. Bày ra thì dễ thôi, nhưng làm và theo đuổi được đến cùng mới là khó.
Ngoài giỏi về kiến thức ra, một nhà kinh doanh, một chủ doanh nghiệp thành công chắc chắn không thể thiếu được yếu tố ĐAM MÊ, đam mê việc sản xuất, đam mê nghiên cứu sản phẩm, đam mê bán hàng và quản lý hàng trăm những thứ không tên khác.
Thế thì hóa chẳng phải cuối cùng câu trả lời lại quay về chữ đam mê hay sao? Em cười
Uh nhỉ, đúng thế thật. Vấn đề cuối cùng và quan trọng nhất lại vẫn là tiếng nói từ trái tim. Nếu đã thật sự thích ngành nghề đó rồi, thích việc khởi nghiệp rồi thì còn rất trẻ mà, chần chừ gì nữa mà không bắt tay ngay em nhỉ?
Em lại cười, thế thì lại quên hết mấy cái điều kiện tài chính ban đầu đi chứ?
Không quên được, nhưng đừng để nó cản trở mình
Một lời khuyên chốt cho em, có tính chuyên môn của chị ấy ? Em hỏi trước khi chia tay mình
-Hãy chú ý thật kỹ DÒNG TIỀN, em nhé! Chị cũng muốn xin em một lời khuyên?
-Em đã đọc hết Blog của chị rồi, không bỏ bài nào. Chị hãy cứ KIÊN TRÌ chị nhé!
Hai chị em chia tay nhau. Mình mong em luôn giữ được niềm đam mê và kiên trì khi kinh doanh khởi nghiệp!
Về nhà, thì con gái đã dậy và đang nghe “The Tortured Poets Department” (Hội những nhà thơ bị tra tấn), album mới nhất của Taylor Swift!
-Con cũng đang viết một bài thơ
-Định gia nhập hội The Tortured Poets Department hả?
-Được thế đã may mẹ ơi!
-Uh, thế con cứ tiếp tục đi nhé, mẹ cũng sẽ bắt đầu tiếp với trang thứ 70 cuốn truyện đầu tay của mẹ. Con thử đọc rồi góp ý cho mẹ nhé!
-Mẹ quên con là nhà phê bình khó tính à?