Hôm nay là ngày Chủ nhật nhưng đồng thời cũng là Ngày lễ Noel, thật là một sự trùng hợp thú vị phải không các bạn?
Trong bảy ngày của tuần, ngày cuối cùng lại có tên gọi riêng, không nằm trong hệ thống thứ + n như tên của sáu ngày trước đó. Về mặt ngôn ngữ, “chủ nhật” là một từ Việt gốc Hán và nó có nguồn gốc của tên gọi Chúa nhật xuất phát từ đạo Công giáo. Theo Kinh Thánh, trong buổi sáng thế, Chúa Trời dựng nên trời đất và muôn loài trong sáu ngày đầu tiên. Ngày thứ bảy, Ngài nghỉ ngơi và lấy ngày này làm ngày thánh. Từ đó, đối với người theo đạo Thiên Chúa, “Chủ nhật” được gọi là “ngày của Chúa” và là ngày của niềm vui.
Đó là ngày mà mỗi người Kitô hữu có dịp đến nhà thờ để gặp gỡ Chúa và gặp gỡ nhau. Đặc biệt hơn, đối với các em thiếu nhi, các bạn trẻ trong nhiều xứ đạo, Chúa nhật là ngày được học hỏi giáo lý, một số nơi thì vui chơi sinh hoạt. Đối với những bậc phụ huynh hay những người lớn tuổi thì Chúa nhật là ngày để thăm hỏi, trò chuyện với nhau. Vì thế, Chúa nhật còn là ngày của tình yêu thương, của sự quan tâm đến nhau.
(Theo Tổng giáo phận Sài Gòn)
Dù không phải là con chiên của Chúa và chưa bao giờ được tham dự một buổi lễ chính thức nào trong nhà thờ vào đêm Giáng sinh, nhưng mình vẫn luôn cảm nhận được không khí xúc động và linh thiêng khi tiếng chuông nhà thờ ngân vang khắp các nẻo đường
Jingle bells, jingle bells Jingle all the way
Nó cũng khơi gợi một niềm cảm xúc y như khi mình nghe tiếng chuông chùa trong đêm giao thừa tết nguyên đán.
Đó có lẽ là điều tuyệt vời nhất mà tôn giáo mang lại cho chúng ta. Thật ra, Thiên Chúa giáo hay Phật giáo hay những đạo giáo khác, suy cho cùng cũng là sản phẩm của con người và vì vậy nó được sinh ra, mình nghĩ, với mục đích tối thượng là mang lại cho con người niềm tin, tin vào những điều tốt đẹp để hy vọng một tương lai tươi sáng.
Bởi trong cuộc sống bên cạnh những niềm vui những điều may mắn, chúng ta sẽ phải đối mặt với không ít những thử thách, cam go, những tai ương bệnh tật, những điều xui xẻo hay mất mát. Và để đi hết hành trình cuộc đời mà không gục ngã, đôi khi chúng ta cần phải có một nơi trong tâm thức để mà dựa vào, giống kiểu một liệu pháp cứu rỗi tinh thần vậy. Tôn giáo là một trong những phương thức cho chúng ta điều đó, với những phép màu kỳ diệu.
Đến bây giờ có còn bạn nào vẫn còn tin vào những phép màu và những điều kỳ diệu ? Chẳng hạn như, các bạn vẫn còn nghĩ ông già Noel là có thật?
Nếu có thì xin chúc mừng các bạn, các bạn hẳn phải là những người rất lạc quan và tràn đầy niềm vui sống. Và hãy luôn giữ niềm tin đó, vì nó sẽ tiếp thêm cho bạn một sức mạnh to lớn để bạn bước tiếp, một cách vững chãi, trên đường đời.
Xin được kể câu chuyện của mình,
Đầu năm lớp 11 chẳng hiểu sao mình gặp vấn đề về Mắt. Bố mẹ mình phải đưa mình đi khắp mọi nơi, bệnh viện lớn bệnh viện nhỏ, bác sĩ Tây y, Đông y rồi thầy lang, ở quê rồi ở Hà Nội, đủ cả. Cứ nghe ai mách đâu có thầy giỏi là tới. Bệnh tật khiến mình phải nghỉ học nhiều, nhất là kỳ I của lớp 11.
Nhưng có thể khi đó mình đang ở tuổi bẻ gãy sừng trâu -cái tuổi cho con người ta một nguồn sinh lực dồi dào không tưởng- nên thời điểm đó mình không hề lo nghĩ đến cái gì tồi tệ hơn về mặt sức khỏe mà chỉ thấy thương bố mẹ và sợ nghỉ học nhiều quá mất bài không theo kịp bạn bè :)). Thế nên dù mắt mũi nhức mỏi mình vẫn ráng tự học ở nhà. Không đến lớp học thêm được và ở trường thất thường bữa đi bữa nghỉ, thì mình đi mua một lô sách Ôn thi Đại học và tự nghiền ngẫm.
Lúc đó các bạn ạ, niềm mong mỏi được đi Hà Nội học nó lớn khủng khiếp, và vì vậy nó giúp mình quên mẹ hết mọi đớn đau hay những ý nghĩ tiêu cực mà lao vào học bất cứ khi nào mình cảm thấy khỏe. Sau này mình mới nhận ra, người thầy tốt nhất của mình chính là Sách và Khả năng tự học. (Đến giờ mình vẫn nhớ trong đống sách mà mình tha về có bốn tập sách ôn tập về Vật lý phần Cơ, Điện và Quang (để thi Đại học) do một nhà xuất bản trong Tp.HCM phát hành vì nó quá là hay).
Nhưng mẹ thương mình nên hay quát nếu mình cứ suốt ngày sách vở. Sau nhiều ngày thuốc thang mà không thấy có kết quả gì nhiều, mẹ mới tìm đến ngôi chùa ở tận sâu trong một xóm núi gần nhà ông ngoại mình. Mẹ gửi mình vào đó (một cách tượng trưng) với niềm thành kính và tin tưởng Đức Phật sẽ mang trở lại cho mình sức khỏe. Suốt nhiều ngày sau đó, mẹ rất hay đi Chùa, lâu lâu cũng có đưa mình đi. Và dĩ nhiên, mình vẫn vừa đi học vừa đi chữa bệnh.
Sang đến giữa kỳ II năm lớp 11, như một điều kỳ diệu, mắt của mình bắt đầu bớt đi các dấu hiệu đau nhức và khá dần lên. Và đến đầu năm lớp 12 thì mình gần như là khỏi hẳn, và lúc này mình đã trở lại hoàn toán với trạng thái khỏe mạnh để tập trung cho năm học quan trọng nhất của một đời học sinh.
Sau lần đó, mẹ mình trở thành Phật tử đúng nghĩa. Khi về hưu bà đã gần như trở thành người của nhà chủa. Còn mình, cũng phải thành thực, rằng mình chưa giác ngộ được như mẹ mình vì mình không đi Chùa được thường xuyên. Nhưng trong thâm tâm mình đã luôn cố gắng học và làm theo những điều tốt đẹp Phật dạy, như một sự biết ơn.
Và quan trọng, cũng như mẹ mình, mình đã có niềm tin vào phép nhiệm màu trong cuộc sống.
-Dù thế nào con vẫn luôn tin là Ông già Noel là có thật mẹ à, đó thực ra niềm mong mỏi của con nguười về những ước mơ sẽ trở thành hiện thực trong cuộc sống.
Bà cụ non nhà mình nói với mình câu này cũng lâu lắm rồi khi bả mới học hết lớp 5 :))
-Đúng rồi đó con, thế nên hãy để ông luôn tồn tại như một nhân vật có thực, trong trái tim của tất cả chúng ta.
Nào, giờ thì các bạn hãy ước điều gì đi nhé, trong đêm Giáng sinh, hẳn là ông già Noel kiểu gì cũng xuất hiện và đem cho bạn phép nhiệm màu. Còn nếu chẳng may ông có hỏng xe dọc đường thì bạn cũng cứ hãy tin rằng vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời, Chúa sẽ thay Ông biến điều ước của bạn thành hiện thực.
Quà tặng của pháp sư
By Cynthia Brian
Hãy nhớ dành một vị trí đặc biệt trong trái tim bạn cho các đạo sĩ, những người đã tôn vinh Chúa Hài Đồng từ nhiều năm trước.
Tôi thật may mắn khi là con cả trong một gia đình có năm đứa trẻ có cha mẹ tin vào phép thuật. Chúng tôi lớn lên tại một trang trại ở miền bắc California và tôn vinh mọi thứ. Bởi vì nhà của chúng tôi có phần biệt lập nên truyền thống gia đình mà cha mẹ chúng tôi tạo ra đã là nền tảng cho tuổi thơ của tôi.
Một trong những ngày lễ như vậy là Đêm thứ mười hai, hay Ba vị vua thông thái, được tổ chức vào ngày 6 tháng 1. Cha mẹ người Thụy Sĩ gốc Ý của chúng tôi tiếp tục lễ kỷ niệm này để tôn vinh các Đạo sĩ, những người đã theo Ngôi sao Bê-lem đến thăm Hài nhi Giêsu hơn hai nghìn năm trước. Vì chúng tôi sống ở nông thôn nên mẹ luôn nói với chúng tôi rằng việc ba vị vua khôn ngoan đậu lạc đà bên ngoài nhà chúng tôi còn dễ hơn là một ngôi nhà trong thành phố. Chúng tôi không có lý do gì để không tin bà.
Chúng tôi yêu thích ngày “Ba vị vua thông thái” vì Magi khiến chúng tôi cảm thấy thật đặc biệt. Dường như không có ai khác trong trường chúng tôi được các vị vua Trung Đông này đến thăm khi màn đêm buông xuống. Và mặc dù truyền thuyết kể rằng Ba Vua đã mang đến cho Chúa Giê-su vàng, nhũ hương và thần thoại, nhưng chúng tôi rất vui khi nhận được một miếng trái cây, một ít kẹo và khoảng 25 xu tiền xu từ họ mỗi năm.
Theo những gì tôi có thể nhớ, bố mẹ tôi đã tạo ra phép thuật trong cuộc sống của chúng tôi. Một năm nọ, mẹ xin phép đi ăn tối. Khi bà rời khỏi bàn ăn, chúng tôi nhìn thấy một con lạc đà đang đi chậm rãi bên cửa sổ, cái bướu của nó nhấp nhô. Chúng tôi hét lên vì phấn khích và kinh ngạc khi biết rằng các vị vua đã đến!
Chúng tôi không nhận ra rằng mẹ đã mua một con lạc đà nhồi bông khổng lồ và ở bên ngoài di chuyển nó qua cửa sổ để duy trì phép thuật. Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy và thấy những chuỗi đồ trang sức lấp lánh được xâu khắp nơi trên bụi cây và dây leo quanh nhà. Để củng cố phép thuật, chúng tôi đã tìm thấy dấu móng lạc đà và một lượng lớn phân lạc đà bên cạnh ngôi nhà! Trên hết, chúng tôi tìm thấy một tờ ghi chú được đính kèm trên một trong những bụi cây. Lời nhắn là lời thông báo rằng đây là một năm tuyệt vời đối với các đạo sĩ, vì vậy họ đã quyết định chia sẻ tài sản của mình với chúng tôi.
Tôi nhớ rất rõ cảm giác vui sướng tột độ khi chúng tôi bước ra ngoài và nhìn thấy những viên ngọc lấp lánh treo trên cây! Tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này. “Chúng ta đã giàu, chúng ta đã giàu!” Anh chị em tôi hét lên. Mặc dù chúng tôi yêu thích trái cây mà các đạo sĩ để lại cho chúng tôi, nhưng việc nhìn thấy những món trang sức lấp lánh trang trí cho cây thông của chúng tôi thật tuyệt vời. Chúng tôi nóng lòng đến trường để kể cho thầy cô và bạn bè về những món quà đặc biệt này. Chắc chắn những người khác đã trải nghiệm niềm vui của họ.
Nhưng không ai khác có.
Trên thực tế, cha mẹ khéo léo của chúng tôi đã tạo ra ảo ảnh chỉ dành cho chúng tôi bằng những đồ trang sức đã qua sử dụng từ Goodwill và phân ngựa từ chuồng ngựa của chúng tôi. Các nữ tu ở trường, nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi khi kể lại câu chuyện, đã quyết định giữ bí mật về cha mẹ chúng tôi. Nhưng khi chúng tôi kể lại cho những đứa trẻ khác, chúng tôi lại nhận được những ánh mắt thất vọng. Trước sự thất vọng của chúng tôi, không ai trong số họ từng gặp phải sự giàu có như vậy trên cành cây của chúng tôi. Chúng tôi rất thất vọng vì bạn bè của chúng tôi không được các đạo sĩ ưu ái nên chúng tôi ngay lập tức chia chiến lợi phẩm của mình.
Chúng tôi được cha mẹ hết lòng yêu thương và mặc dù hiếm khi nhận được những món quà ông già Noel mà chúng tôi yêu cầu nhưng cuộc sống của chúng tôi có rất nhiều điều kỳ diệu đến nỗi chúng tôi không nhận ra rằng mình nghèo. Vào đêm Giáng sinh, rúc trong chăn, khi nghe thấy tiếng chuông xe trượt tuyết leng keng của ông già Noel và tiếng khịt mũi của đàn tuần lộc trên mái nhà, chúng tôi đã mím chặt mí mắt lại một cách hạnh phúc. Ngay khi bình minh lên, chúng tôi chạy xuống lò sưởi – nguồn sưởi ấm duy nhất trong nhà – và ngắm nhìn những món quà dưới gốc cây trong khi sưởi ấm.
Chúng tôi luôn cố gắng che giấu sự thất vọng của mình trước số lượng quà ít ỏi, nhưng chúng tôi không thành công lắm. Nhìn thấy sự thất vọng của chúng tôi, bố đảm bảo với chúng tôi rằng năm đó chúng tôi là những đứa trẻ rất ngoan. Sau đó, bố sẽ nói thêm rằng vì ông già Noel không để bất cứ thứ gì dưới gốc cây nên có lẽ chúng ta nên đi vòng quanh trang trại để xem ông già Noel có đánh rơi thứ gì từ chiếc xe trượt tuyết của mình khi ông bay qua không.
Đảm bảo đủ! Ở dưới nhà kho hay treo lủng lẳng trên cây thông sẽ là một vài món quà đặc biệt dành cho chúng tôi. Một lần. Một chiếc xe đạp nhô ra khỏi ống khói với tờ giấy kèm theo có nội dung: Xin lỗi, nó không chịu tuột xuống.
Ngày nay, các con tôi thích thú với điều kỳ diệu mà chúng trải nghiệm quanh năm trong gia đình chúng tôi. Ba vị vua khôn ngoan luôn tìm cách đến thăm, để lại đằng sau những viên ngọc hoặc đồng xu ngọt ngào cũng như lung linh. Và mặc dù chúng tôi sống trong một trang trại nhỏ, nhưng nhờ phép thuật mà cha mẹ tôi đã truyền cho tôi, chúng tôi đã tổ chức được một số chuyến thăm lạc đà khá thuyết phục.
Nhật ký William,
Dec 24
Chắc có lẽ thời tiết cũng có điều ước của nó và ông già Noel không có cớ gì để không biến điều ước đó thành sự thật. Bạn sẽ đồng ý với tôi vì sau cả mấy tuần nắng nóng thì hôm nay, từ sáng đến giờ đã sắp cuối giờ chiều bao trùm lên tất cả là một kiểu thời tiết Giáng sinh đậm đặc. Trời không có nắng, âm u và thảng trong khí lạnh những cơn gió nhẹ lướt qua đủ cho lòng người thêm phần xao xuyến.
From: Leo
William thân mến,
Tao viết cho mày những dòng này khi đang ở phòng thí nghiệm mang tên “Sự kỳ diệu của Trái tim”. Mày có thấy ngạc nhiên không? Một phòng thí nghiệm sinh hóa vốn khô khan mà lại được đặt tên nghe “rung rinh” thế :)). Thì đó, mới chính là tao :))
Tất nhiên tao không phải là mày, dù có ngồi vắt não cũng không thể cho ra đời một bài thơ về “trái tim” để có thể làm rung động các độc giả. Chính vì vậy tao phải lựa chọn con đường khác, vòng vèo và khó khăn hơn: Nghiên cứu về trái tim một cách trực diện nhất, dưới góc độ của y học. Tao hy vọng nó đồng thời cũng giúp chữa trị được phần nào căn bệnh mãn tính mà tao mắc phải: “Bệnh yếu tim” (khi đứng trước các bóng hồng :)).
Mày biết đấy, tim có nhiệm vụ bơm máu đi khắp các bộ phận của cơ thể. Mà khi nói đến máu nghĩa là nói đến màu đỏ, như bài thơ mà cô Happy đã đọc cho chúng mình nghe trong giờ Sinh năm ngoái đó mày còn nhớ không?
“Mà nói vậy: “Trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
…………………………………………………..
(Tao đồ có lẽ bài thơ đó là dành đặc biệt cho mày và nàng Gấu nhà mày :)).
Thật ra, màu đỏ chính là màu của Giáng sinh. Nó là màu sắc mạnh mẽ, được cho là tượng trưng cho máu của Chúa Giêsu khi Ngài chết trên thập tự giá.
Nó là màu áo choàng của Giám mục và của ông già Noel!
Nó là màu của lửa và than hồng, có thể giữ ấm cho chúng ta trong mùa đông lạnh giá.
Nó còn là màu của những quả táo trên cây thiên đường, đại diện cho sự sa ngã của Adam trong các vở kịch.
Cá nhân, tao còn thích những cây trạng nguyên màu đó. Vì thế mùa Giáng sinh này tao đã mua mấy chậu Trạng nguyên để trước hiên nhà. Nhưng tao vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì mà mãi đến sáng nay, trong khí trời đẹp dịu dàng, tao mới tìm ra nên vội vã phi đi mua. Mày biết cái gì không? Là một cái khăn quàng cổ màu đỏ. Kệ, chúng mày thích khăn mùi soa thì tao thích khăn len màu đỏ :)).
Cho mày biết thêm, kể từ dạo thất bại với “Thử thách Bảy ngày” giờ đây tao vui vẻ với cuộc sống “single” và chí thú vào sự nghiệp nghiên cứu ‘Con tim” :))
Thế nên, về lời đề nghị của mày “Làm bài phân tích về đời sống tinh thần của gen Z chúng ta trong thời đại AI” , tao nghĩ tao có thể vui vẻ mà nhận lời. Nhưng tao cũng muốn mày hiểu thêm là tao chỉ có khả năng cảm nhận trong phạm vi hạn hẹp vấn đề của “con tim” thôi chứ những thứ khác e vượt quá hiểu biết :)).
Trong tuần sau tao sẽ có bài gửi cho mày đặng đáp ứng được thời hạn mà thằng Monster đưa ra. Nó thì cứ hay vẽ vời trong khi mỗi chuyện cỏn con lo cho mày cái hôn lễ thì cứ khất lần khất nữa. Tao đồ đợi nó xuống núi được thì mày cũng …rụng hết răng rồi, cưới xin gì nữa :)).
Thôi nhé, chúc mảy Giáng sinh vui vẻ!
P/S: Tao khuyên chúng mày thay từ “Sư tử” bằng từ khác ngọt ngào hơn đi, “Gấu”chẳng hạn. Ai lại cứ mở miệng ra là sư tử, sư tử nghe chán chết đi được :)).
Đọc xong thư của Leo, tôi off máy và nhân việc nó nhắc đến sắc đỏ, tôi lôi từ trong ngăn kéo tủ ra vài quả châu màu đỏ treo thêm lên cây thông Noel. Màu đỏ luôn là màu của may mắn và tôi hy vọng mình sẽ luôn gặp được nhiều may mắn trong năm mới này.
Đúng lúc đó thì chuông cửa nhà tôi réo inh lên. Tôi chạy xuống lầu mở cửa. Thật bất ngờ, trước mặt tôi là một cây thông xanh rì tuyệt đẹp. Kèm theo là một bức thư, chẳng thấy đề nơi gửi nhưng chỉ cần nhìn chữ tôi nhận ra được ngay nó đến từ ai:
Gửi thi sĩ William,
Tao biết hôm nay là ngày lễ trọng đại đối với mày và gia đình, vậy nên xin mày hãy nhận món quà nhỏ này từ tao như lời chúc giáng sinh an lành.
Cây thông này tao vừa thu hoạch từ khu rừng nơi tao đang cư ngụ, mới trong sáng nay thôi. Ôi, thật sự tao không kiếm đâu ra từ để miêu tả cái cảm giác tuyệt vời khi đứng giữa một rừng thông ngay trong ngày Giáng sinh.
Không phải ngẫu nhiên mà siêu sao Taylor Swift đã có những sáng tác mê hoặc lòng người đâu. Chúng mày sẽ hiểu lý do khi đọc về tuổi thơ của cô ấy, như những gì cô Mây về gió cổ đã viết về thần tượng của mình trên tạp chí Rolling Stones gần đây, tao xin trích ngắn gọn:
…………………………
Nhiều người bảo rằng, chính trang trại trồng thông ở Pennsylvania – nơi Taylor được sinh ra và lớn lên, chính là nơi đã ươm mầm và đem đến một Taylor Swift như ngày hôm nay: với tầm nhìn rộng trong âm nhạc (để người hâm mộ vẫn luôn hào hứng mong chờ mỗi khi cô nàng “nhấp nhá” tung ra ca khúc mới), một độ nhạy về cảm xúc sáng tác, trái tim chứa đầy những điều diệu kỳ đôi khi mơ mộng, thậm chí cả… sở thích làm bánh cookie của cô nàng.
Trong một phỏng vấn với Rolling Stone, Taylor từng chia sẻ: “Tôi có một tuổi thơ vô cùng huyền diệu, bay nhảy tự do và chạy đến bất kỳ đâu mà tôi mường tượng ra trong đầu. Chính những ngày tháng đó đã đọng lại trong tôi sâu đậm đến mức, tôi gần như quá khích mỗi khi mùa thu về và sau đó chính là mùa Giáng sinh. Bạn bè tôi muốn phát điên mỗi khi tôi lại nói về việc mùa thu sắp đến rồi. Họ cứ như thể “Cậu là gì thế, một yêu tinh Giáng sinh hả?”.
Thậm chí, những tháng ngày còn ở trang trại thông, Taylor còn vui vẻ với công việc đi nhặt những cái kén bọ gậy để chúng không nở ra và “tấn công” nhà của mọi người. Tuổi thơ với một trang trại, đậm chất “holiday season”, dễ mộng mơ đã nuôi lớn trong cô ca sĩ một tâm hồn phóng khoáng chất nghệ sĩ ngày hôm nay.
Sinh ra đã gắn liền ít nhiều với âm nhạc, lớn lên ở trang trại đầy mộng mơ và phóng khoáng – đến tuổi niên thiếu, âm nhạc trong Taylor cứ như vậy mà tự nhiên bung trào.
………………………………..
Tao rất thích hình ảnh của cây thông như là một biểu tượng nổi bật nhất khi nghĩ về một lễ Giáng sinh.
Tại sao lại như vậy ? Tại sao chúng ta lại trang trí cây thông vào dịp Giáng sinh ? Có lạ không khi bạn cảm thấy bắt buộc phải mang một cái cây vào nhà hàng năm chỉ để dỡ bỏ nó một tháng sau đó? Không ai biết chắc chắn tại sao cả.
Dựa trên bằng chứng lịch sử, thật khó để nói ai đã bắt đầu truyền thống này. Tuy nhiên, nhiều truyền thống về cây Giáng sinh tôn vinh Chúa Jesus, và do đó nó có thể khuyến khích chúng ta tiếp tục những truyền thống như vậy. Trong khi con người đã trang trí cây thông từ hàng trăm năm nay thì nhà truyền giáo người Đức Martin Luther ở thế kỷ 16 là người đầu tiên được cho là đã mang cây thông vào nhà để trang trí cho lễ Giáng sinh.
Chuyện kể rằng, một đêm trước lễ Giáng sinh, Martin đang đi dạo trong rừng và nhìn lên thì thấy những ngôi sao lấp lánh xuyên qua những cành thông. Đẹp đến nỗi ông đã mang cây về nhà. Ông nói với các con rằng điều đó làm ông nhớ đến Chúa Jesus, Đấng đã rời bỏ các vì sao trên trời để đến trần gian vào dịp Giáng sinh.
Martin và gia đình treo nến trên cây để trang trí nhằm nhắc nhở họ về Chúa Jesus vì Người là ánh sáng thế gian. Vào giữa những năm 1800, việc trang trí cây thông vào dịp Giáng sinh đã trở nên phổ biến đến mức Nhà vua và Nữ hoàng Anh bắt đầu trang trí cây thông Giáng sinh.
Câu chuyện về Martin Luther là một trong nhiều câu chuyện giúp chúng ta hiểu được một khía cạnh về sự khởi đầu của truyền thống Giáng sinh này. Tuy nhiên, những câu chuyện về cây thông Noel khác xung quanh truyền thống cây thông Noel của chúng ta cho chúng ta hiểu biết hơi khác về lý do tại sao chúng ta trang trí cây thông vào dịp Giáng sinh.
Một là, trong khi những cây khác trông có vẻ chết trong mùa đông thì cây thông vẫn khỏe mạnh và sống động. Ngay sau khi mùa thu bắt đầu, thì cây cối cũng bắt đầu rụng lá, riêng cây thông thì không. Trong những tháng mùa đông, bạn có thể nhìn xuyên qua khu rừng và thấy rằng cây thông vẫn mang một màu xanh khỏe mạnh. Cây thông luôn sống động. Giống như cây thông luôn sống, Chúa Jesus vẫn sống mãi mãi. Giống như mùa đông sẽ không ngăn cản được cây thông, cái chết sẽ không ngăn cản được Chúa Jesus.
Hai là, cây thông hướng tới thiên đường. Trong khi tất cả các cây khác đều rậm rạp và rộng ở phần trên thì phần ngọn của cây thông lại thu hẹp lại chỉ còn một nhánh duy nhất. Nó có hình dạng như một mũi tên, hướng lên trời. Dấu chỉ này nhắc nhở chúng ta hãy nhìn lên trời. Chúa Jesus đến thế gian này để chết vì tội lỗi của chúng ta như một người đầy tớ và Ngài sẽ trở lại làm Vua từ trời cao.
Ba là, cây thông xanh nhắc nhở chúng ta hãy mong chờ một thời điểm mà những cây khác sẽ sống lại. Cây thông là biểu tượng của niềm hy vọng rằng mùa xuân sẽ mang lại sức sống cho những cây khác. Giống như cây thông khiến chúng ta mong đợi sự sống mới vào mùa Xuân, Chúa Jesus khuyến khích chúng ta mong đợi sự sống mới trong Ngài.
Màu của cây thông là màu xanh. Đó là màu của niềm tin và hy vọng. Và tao muốn mày hiểu rằng, mày cứ yên tâm chắc chắc sẽ có ngày tao xuống núi và chủ trì cho sự kiện trọng đại của mày.
P/S: Không đến nỗi tận khi mày rụng răng đâu, thằng Leo nó cứ dọa máy thế :)).
Nhưng cụ thể ngày tháng năm nào thì mày cho tao “bí mật”. Cuộc sống cứ phải có chút “secret” nó mới vui chứ đúng không, việc của mày là hãy cứ vui vẻ chờ đợi và…hy vọng!
Một lần nữa, chúc tất cả chúng mày một mùa Giáng sinh an lành!
Và nhớ gửi báo cáo cho tao đúng hạn :))
Monster
Hiện tại tưởng chừng như vô nghĩa
By Naomi Levine
Tận hưởng niềm vui đặc biệt khi chia sẻ máng cỏ Giáng sinh với bạn bè và gia đình bằng cách đặt nó ở một vị trí nổi bật trong nhà bạn trong những ngày nghỉ lễ
Một lớp tuyết mỏng đang rơi trên Đường cao tốc Long Island khi tôi lái xe đến Manhattan vào buổi tối tôi rời nhà ở Bayside, Queens. Để tránh phải lái xe vào đêm khuya, tôi đã thuê một căn hộ studio gần Nhà hát Diễn viên West Side, nơi tôi tham gia các lớp học, diễn tập và biểu diễn hầu hết các buổi tối. Alan, một diễn viên kịch, đã mượn xe tải của sếp để vận chuyển hai chiếc ghế sofa và bàn, ghế, tủ nhỏ và tủ sách của tôi. Richard, Santiago, Jimmy và Paul đã tham gia giúp đỡ.
Từ nơi xa xôi như Omaha, Nebraska, cho đến nơi gần như Fair Lawn, New Jersey, các thành viên trong đoàn kịch của chúng tôi đã gắn kết thành một gia đình sân khấu – luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.Là một người mới cải đạo từ Do Thái giáo, tôi đã mời nhiều người bạn Giáng sinh và người Do Thái này đến ăn mừng Đêm Giáng sinh với tôi. Những người đến sớm, Jill, MaryAnn và Eddie đang ở nhà tôi lúc chín giờ thì có tiếng gõ cửa. Cẩn thận đặt ly rượu của mình lên trên tủ sách, giữa bể cá và máng cỏ, tôi bước vài bước ra cửa. Khi tôi mở cửa, Alan bước vào với một cây thông Noel nhỏ. Thật là một món quà thú vị và bất ngờ!
Tất cả chúng tôi cùng tham gia sắp xếp cái cây nhỏ trên chiếc bàn gần cửa sổ. Sau đó Alan ngồi chung vui với chúng tôi một lúc, anh nói rằng mình luôn làm việc bán thời gian trước kỳ nghỉ để bán cây Giáng sinh và rằng anh không thể ở lại lâu vì ông chủ của anh mong anh ấy sẽ vứt bỏ số cây không bán được vào một khu rừng dọc sông Hudson. Một lúc sau, Eddie đề nghị để tránh lãng phí anh nên quyên góp số cây còn lại cho một mục đích chính đáng. “Hãy đem tặng chúng,” Eddie mỉm cười nói. Tất cả chúng tôi đều nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời nhưng nhận ra đó không phải là quyết định của chúng tôi. Alan sẽ làm những gì anh ấy cho là đúng.
Sau khi Alan rời đi, tôi tìm thấy một hộp ruy băng và một chiếc kéo. Jill và MaryAnn dùng chúng để làm những chiếc nơ nhỏ trang trí cây thông, trong khi Eddie gảy đàn ghi-ta, còn tôi thì chuẩn bị món khai vị trong góc bếp. Khi những người bạn khác đến, họ cùng tham gia vui chơi và giúp trang trí cây thông.
Một giờ sau, lại có tiếng gõ cửa. Lại là Alan, tất cả đều mỉm cười. “Tôi đã nghe theo lời khuyên của Eddie,” anh nói. “Đỗ xe ở góc đường Chín mươi hai… người qua đường rất ngạc nhiên, vui mừng và thực sự hạnh phúc khi được nhận cây thông Noel miễn phí. Sau đó, một người quay phim truyền hình đã dừng lại và quay phim chúng tôi trong câu chuyện đặc biệt của ông ta về cách người dân New York trải qua đêm Giáng sinh. Nó sẽ được đăng trên Bản tin 11 giờ!”
Alan thực sự đã xuất hiện trên màn hình tivi đêm đó. Chúng tôi reo hò khi thấy anh vẫy đôi bàn tay vẫn đeo găng trong không khí và nói lớn: “Cây Giáng sinh miễn phí! Hãy bước lên và lấy cây mà bạn muốn.” Mọi người cười vui vẻ trước ống kính và hét lên: “Giáng sinh vui vẻ!” khi họ về nhà, và mang những cây thông Noel đã được giải cứu khỏi bãi rác. Qua khóe mắt, tôi quan sát Alan và Eddie đập tay nhau. Tôi mỉm cười hạnh phúc. Đây chính là ý nghĩa của Lễ Giáng Sinh.
Gần đó, được khắc trong ánh đèn dịu nhẹ, là món quà Giáng sinh tưởng chừng như tầm thường mà Alan đã tặng tôi vài giờ trước. Cây thông Noel nhỏ bé bình thường này, bây giờ được trang trí bằng những chiếc nơ màu đỏ và trắng, đã bắt đầu tuôn trào tinh thần thực sự của lễ Giáng sinh.
Tôi cảm thấy lòng mình bừng lên hơi ấm, cả từ rượu lẫn từ việc biết rằng nhiều gia đình sống gần góc Phố Chín mươi hai – được tặng cùng một món quà Giáng sinh có vẻ tầm thường như tôi – cũng giống như tôi, đang nhìn món quà của họ, với nụ cười tương tự trên khuôn mặt của họ. Tôi biết những cái cây của họ cũng được khắc sâu trong ánh sáng chiếu từ cửa sổ nhà họ.
Và tôi biết, với sự chắc chắn rằng chỉ có phép thuật Giáng sinh mới có thể mang lại, rằng cũng giống như tôi, món quà của họ không hề tầm thường chút nào. Kể từ đó, vào mỗi dịp Giáng sinh, những lời nhắc nhở nhẹ nhàng trong suốt mùa lại gợi lại ký ức về ngày lễ đặc biệt đó khi tình yêu xuất phát từ trái tim của một người đã bao bọc rất nhiều người.