Có một điều các bạn để ý (qua phim ảnh hay ở ngoài đời thực) thì sẽ thấy, các chàng trai khi diện kiến gia đình bạn gái thường sợ ông bố hơn là bà mẹ của cô nhiều :)). Các bạn trai cứ chuẩn bị tinh thần đi, 5-7 năm nữa cũng đến lượt các bạn thôi, lúc đó thử nghĩ lại xem lời mình nói có đúng không nhá :)).
Tại sao lại vậy? Có thể cũng giống các chàng trai trẻ, các ông bố cũng trăm bề lo lắng, vì là đàn ông các ổng hiểu rõ điểm yếu của mình mà, sợ con gái lại vớ được “ông tướng” nào đó cũng đầy tật xấu như mình (chỉ có đàn ông mới hiểu hết lòng nhau phải không các bạn :)). Càng lo thì các ông lại càng tỏ ra nguy hiểm :)):
From: Leo
To: Monster
Monster thân mến!
Bây giờ đã cuối Thu, gió lạnh đầu mùa chuẩn bị tràn về. Trên núi đã lâu, có bao giờ mày nhớ về quê hương bản xứ ? Những ngày này, mưa suốt mày ạ! Mưa ngày chưa đủ, trời còn tranh thủ …mưa đêm. Cảnh vật sao mà buồn não nề!
Sáng nay tao đi học trong cái màu ảm đạm thê lương đó, thực là, suýt đụng phải một bóng hồng thướt tha. Mày chớ vội tưởng mắt tao lé :)), không phải đâu, là do sương sớm đấy. Hay không, Sài Gòn mà sương mù chả khác gì ở thủ đô London nước Anh. Nhưng tao ngờ rằng đó là khói bụi thôi.
Nếu tình hình ô nhiễm môi trường nghiêm trọng như hiện nay không được cải thiện thì có lẽ cái nghề nghiệp đầu tiên bị tuyệt chủng sẽ là các ông nhạc sĩ, tao đồ rằng thế. Ra đường mọi thứ mờ mẹ đi hết thế, nhìn thấy gì nữa để mà viết “Thoáng thấy áo dài bay trên đường phố. Sẽ thấy tâm hồn quê hương ở đó em ơi” nữa hả mày?
Tao kể lể thế không có ý ganh tỵ với mày. Ai chả biết mày trên đó khác gì vua chúa ngự trên ngai vàng :)). Tất nhiên, ý tao không phải là những thứ mà mày coi là tầm thường như là cung điện nguy nga hay…. cung nữ xinh đẹp :)). Mà đó chính là một bầu không khí trong lành, nơi con người và thiên nhiên như hoà vào làm một, với cây cối, hoa cỏ, chim muông, Ôi chao, sao mà thích thế không biết, tao chỉ biết có ước thôi!
Đã cuối thu rồi!
Lá vàng đã rụng hết cả, để đón Đông sang,
Thế từ hôm ngự trên đó mày đã phát minh sáng chế ra cái gì chưa? Một cái compa dành cho người vụng về chẳng hạn :)), để nhỡ chẳng may đang dùng mà nó gãy ngòi , thì nó có chế độ bật thông báo cho người sử dụng biết rằng thì là mà nó đang gặp sự cố như thế, phải biết nó như thế để mà sửa chứ không phải bặm môi bặm lợi lấy hết sức bình sinh mà nhổ cái cây chì ra. Đúng không mày? :))
Thôi tao không giỡn mày nữa. Xin được vào chủ đề chính. Chuyện của tao như nào thì thi sĩ William đã cho mày biết rồi, tao không muốn nhắc lại. Giờ tao kể tiếp lý do khiến tao quyết định biên thư này cho mày này. Khổ lắm Monster ơi, tao nghĩ sao mà số tao nó cũng truân chuyên quá!
Chẳng là, sau hôm chụp ảnh ở Hà Nội, nàng thơ của tao vì giận nên đùng đùng bỏ về Sài Gòn ngay giữa trưa. Tao biết vậy là căng rồi. Cái này người như mày không hiểu được đâu, không thể hiểu được :)). Thế là tao lại phải cất công a lô cho thằng Charlie để xin lời khuyên.
-Bước 1: Viết thư xin lỗi làng, nhớ nà nâm ni bi đát vào, kiểu như nếu tớ không được gặp cậu thì tớ sẽ đập đầu vào …gối bông để thể hiện nòng mong mỏi của tớ. :))
Nếu bước 1 không thành công thì tiếp tục bước 2:
-Bước 2: Đến diện kiến ông bà nhạc, nhớ mặt mày phải ủ rũ, sầu bi, lước mắt nưng tròng xem chừng hối hận nắm. Tránh vừa nói vừa…cười, kiểu gì cũng xôi hỏng bỏng không :)).
P/S: Ở nhà thực hành cho tốt vào, đứng trước gương mà tập chừng nào đạt đến đẳng cấp diễn thuyết như thằng Skeleton trên bục thì a lê hấp, còn đợi gì nữa, cứ nhà nàng mà thẳng tiến.
Chúc mày thành công!
Đấy, tư vấn của thằng Charlie đấy. Mày đọc được hết chứ, vì tao tôn trọng nó nên để nguyên văn chính tả. Kể cũng lạ, sao thằng này bữa nay lại nói ngọng thế không biết? :)). Chắc từ hôm “hợp đồng án tù chung thân” bị đơn phương huỷ bỏ, nó buồn quá đâm ngẫn ngờ.
Về phần tao thì còn con đường nào khác là ngoan ngoãn thực hiện đâu. Quả nó là thằng bạn có tâm nhất mà tao từng gặp, phải chăng nó cũng đã lâm vào tình cảnh như tao? Vì sao ư? Vì bước 1 thất bại hoàn toàn mày ạ. Nàng chặn số tao, block tao. Thế là tao phải chuyển bước 2 như sự dự trù của nó:
-Con chào bố, ôi quên, chào bác ạ!
-Không dám, chào anh!
Mày nghe nhạc hiệu đoán chương trình được chứ :)). Nói thật mày, cả ngày hôm qua có nắng tí nào đâu, cuối giờ chiều còn đổ con mưa lớn khiến cho nhiệt độ ban tối lý tưởng chưa từng thấy cho bất kỳ cuộc gặp gỡ nào. Thế mà mói nói được câu đầu tao cứ vã hết cả mồ hôi ra, chân tay run lẩy bẩy, miệng lắp bắp như gà mắc tóc.
Lại thêm vì cuống quá nên lúc ra khỏi nhà tao đi lộn dép: 1 chiếc giầy Nike mix với con dép tổ ong chó gặm cụt mõm. Ôi giời ơi, đến cửa nhà nàng tao mới phát hiện ra, có lẽ nếu đất mà có kẽ nứt chắc lúc đó tao độn thổ xuống luôn được:
-Không rõ tối nay anh cất công đến tận đây là có việc gì?
Được lời như cởi tấm lòng, chỉ chờ có thế mày ạ, tao trút hết ruột gan, bao nhiêu thứ tao kể lể ra hết và nhận lỗi về mình. Chỉ mong sao được sự giúp đỡ và ủng hộ của ông nhạc. Ngờ đâu lại bị rơi vào tình cảnh khốn khổ hơn nữa. Ngài chăm chú nghe tao nói, mắt nhìn tao không chớp. Rồi Ngài đứng dậy, xé một tờ lịch nhỏ, lật mặt sau và ghi:
Thử thách chọn rể:
Ngày 1: rửa 70 cái bát trong vòng 7 phút
Ngày 2: Nấu 7 món ăn trong vòng 700 giây
Ngày 3: Đi chợ mua nguyên liệu chế biến 7 món ăn chứa đủ thành phần dinh dưỡng với 70.000
Ngày 4: Lau 7 tầng lầu trong 17 phút
Ngày 5: Lắp xích bị tuột cho 7 cái xe đạp trong nhà
Ngày 6: Chờ bà nhạc liên tục 7 tiếng trong lúc bà shopping
Ngày 7: Đủ kiên nhẫn nghe tiếng sư tử và hổ gầm 7 ngày trong tuần
Hoàn thành yêu cầu thì mới xét tiếp đến “Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao”!
Anh về ngâm cứu kỹ, nếu đồng ý thì ngay ngày mai, thứ tư ngày 18 tháng 10 năm con Mèo sẽ là ngày thử thách số 1.
Rồi ngài đưa tờ lịch cho tao, không nói gì thêm, chỉ rung chuông: Time’s up và quay gót. Tao biết hết giờ rồi nên đứng dậy lầm lũi ra về. Thế đấy Monster. Thứ tư là tử rồi, huhuhu, vô vọng thôi, giờ thì 10 thằng Charlie cũng chẳng giúp được tao.
Thế nên tao phải nhờ cậy đến mày. Hãy cho tao 1 slot trên ấy để tao tập tu, tránh xa sự mệt mỏi này.
Cám ơn mày!
Nghe chừng đường tình duyên của anh Leo đẹp trai này lận đận quá các bạn nhỉ? Khó thế kia thì sao làm nổi, thôi cứ đi theo con đường “cụ xứ” là chân lý :)).
Thử xem trong “A walk in the cloulds” đến lính tráng vào sinh ra tử như anh Paul mà ảnh còn mất hết cả sự nhẫn nhịn nữa là.
-Con gái tôi có thể lần tới tổ tiên 400 năm nhưng lại cưới người không có cả quá khứ và tệ hơn, không có cả tương lai.
Ông bố “vợ hờ” của ảnh đã nói với ảnh như vậy trên bàn ăn. Với đôi mắt cú vọ, cái miệng sắc như dao, ông quay cậu con rể như chóng chóng, các bạn xem thấy sợ không? :))
Nhưng điều đó không hề khó hiểu. Như mọi bậc cha mẹ khác, ai chẳng muốn con gái mình có một người chồng tử tế, có công danh sự nghiệp “Ông ấy muốn con cưới 1 người Mexico có thân thế tốt”.
Và mặc dù cách cư xử của ông với con hơi có phần cực đoan nhưng thực tế hành động của ông vẫn cho thấy ông không hoàn toàn là một “invisible father”. Ông vẫn chu cấp tài chính cho cả con gái và con trai ăn học đàng hoàng tử tế nhất (Standford nơi cậu con trai theo học là một trường tư danh tiếng và đắt đỏ);
Ông cực kỳ tinh ý khi phát hiện ra sự bất thường trong hôn nhân của con gái chỉ bằng sự quan sát những chi tiết rất nhỏ. Không ai ngoài ông nhìn thấy sự có vấn đề này. Chứng tỏ bên trong một trái tim cứng rắn, nghiêm khắc của một người cha là một người dàn ông từng trải, nhạy cảm và thương con hết mực. Và rất yêu vợ. Một người chồng yêu vợ không thể nào không thương con.
Kinh thánh nói nhiều hơn về việc người chồng yêu vợ hơn con cái, có lẽ với giả định rằng nếu họ đạt được điều đầu tiên thì điều thứ hai sẽ theo sau. Thật vậy, một điều răn trong Kinh thánh được nhấn mạnh nhiều nhất đối với những người đàn ông đã lập gia đình là phải yêu vợ mình.
Hãy xem một vài câu thơ từ Ê-phê-sô:
“Còn các người chồng, hãy thể hiện tình yêu thương với vợ mình như Đấng Christ đã bày tỏ với hội thánh khi Ngài chết thay vợ mình….Đó là cách người chồng nên đối xử với vợ mình, yêu thương họ như một phần của mình. Vì bây giờ người đàn ông và người vợ là một, người đàn ông thực sự đang làm ơn cho mình và yêu bản thân mình khi yêu vợ mình!…. người đàn ông phải yêu vợ như một phần cơ thể mình.”
Và ở phần sau của phim chúng ta có thể thấy ông thực sự yêu con gái thế nào khi quyết định gạt qua sự kiêu ngạo để tổ chức hôn lễ ở nhà thờ cho hai con; ông lâm vào sầu khổ khi con không thể có được người đàn ông của mình.
Chuyện xưa kể về một người đàn ông đi trên đường và bị rơi xuống một cái hố quá sâu không thể trèo ra ngoài được. Một bác sĩ đi ngang qua, hỏi liệu ông có nhận thấy vết thương nặng nào sau cú ngã không và không nghe thấy gì nên tiếp tục lên đường. Một linh mục đi ngang qua, rảy nước thánh xuống hố và cầu Chúa ban phước lành cho người đàn ông bị ngã. Vài phút sau, một người bạn tốt đi ngang qua và không chút do dự nhảy xuống hố cùng anh ta. Người đàn ông trong hố nhìn người bạn này và nói: “Bạn điên à? Chẳng phải là tôi đã ngã xuống đây và không thể thoát ra được sao? Tại sao bạn lại nhảy vào với tôi? “Hãy thư giãn,” người bạn nói “Tôi đã từng rơi vào cái hố này và tôi biết đường ra.
Trở thành một người cha – một người bạn của con có thể có nghĩa rằng phải nhảy vào những cái hố nhiều lần, những cái hố mà bạn đã từng thấy trước đây, những cái hố mà bạn biết rõ những nguy hiểm và nỗi sợ hãi, nhưng những cái hố mà trước đây bạn đã trèo lên thành công trong quá khứ và bây giờ có thể giúp ích cho con bạn làm điều tương tự.
Tục ngữ Việt có một câu rất hay thế này : “Sinh con rồi mới sinh cha. Sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông.” Nghĩa bóng ý rằng chỉ khi có con, nuôi dạy con thì một người đàn ông mới vỡ vạc ra và học được nhiều điều, những thứ mà ông ta chưa bao giờ được trải nghiệm trước đây. Như mình đã nói quá trình đồng hành cùng con trưởng thành giống như một sự tỉnh thức. Cả bao dung, và thấu hiểu.
Và phải có niềm tin vào con cái,đừng làm chúng thất vọng, đừng thao túng và đừng từ bỏ chúng.
Nếu chúng ta có một đứa con lang thang, hãy luôn quan sát đường đi và mong đợi Cha trên trời sẽ dắt nó về nhà lần nữa.
Hãy tha thứ cho con một cách vô điều kiện. Như ai đó đã nói “Nếu sự tha thứ là có điều kiện thì đó hoàn toàn không phải là sự tha thứ”. Những người cha khôn ngoan bắt đầu hòa giải và sau đó, khi điều đó xảy ra, hãy nhiệt tình ăn mừng nó. Dù việc giết bê vỗ béo có ý nghĩa gì đối với gia đình bạn, hãy làm điều đó. (Gangel, Kenneth O)
Có một vài hình ảnh tương tác của hai người đàn ông quan trọng đối với nữ nhân vật chính Victoria mà mình thấy thích là cảnh họ cùng đua nhau cắt nho. Ai cũng đua với tốc độ tên lửa để chứng tỏ mình. Việc thắng thua nào có quan trọng gì nữa, khi hành động của cả hai đều chứng tỏ họ rất yêu thương cô gái của họ, theo các cách khác nhau: Chồng yêu vợ; Bố yêu con.
Và nó cũng chứng tỏ rằng, bất cứ mối quan hệ nào, dù thân cận nhất như bố mẹ – con cái hay từ hai người dưng hoàn toàn xa lạ chả liên quan gì đến nhau bỗng một ngày đẹp trời nào đó rớt ngay vào cái hố “fall in love” :)), cũng đều phải trải qua muôn vàn thử thách, gian nan, trắc trở. Chặng đường vượt qua những khó khăn đó chính là quá trình học hỏi và thấu cảm của cả hai bên để đi đến đích cuối cùng: Một tình yêu bền vững và không điều kiện.
Giống y như câu nói của người ông nội cô Victoria với chàng cháu rể, cũng ở buổi thu hoạch nho, sau khi chàng trai nói với ông già rằng bộ quần áo anh đang mang có vẻ hơi rộng:
“Quần áo cũng giống như gia đình. Cháu phải sống chung một thời gian rồi nó mới vừa vặn với cháu”.
Mình thấy người ông là người tuyệt nhất phim này luôn. Nhìn ông mình lại nhìn ra hình ảnh người ông ngoại yêu quý của mình!
Một người ông yêu vợ, thương con, quý cháu, thông minh và nhân hậu! Chúng mình cùng thảo luận về con người tuyệt vời này, ở bài sau nhé!
THỜI KHẮC THU HOẠCH NHO, THỜI KHẮC ĐẶC BIỆT, THỜI KHĂC CỦA PHÉP MÀU”
(A Walk in the Clouds)
The soul of Spain
5.
Giáo hội Tây Ban Nha, dù nghiêm khắc với kẻ dị giáo xa lạ bên ngoài, vẫn luôn dịu dàng với chính đứa con bên trong của mình. Tây Ban Nha đã sản sinh ra Torquemada tàn nhẫn, nhưng cũng sản sinh ra tu sĩ Valencia đáng thương, người mà sáu thế kỷ trước đã xây dựng bệnh viện đầu tiên dành cho người điên. Một nhà tư tưởng sắc bén người Tây Ban Nha đã nói: “Chúng ta có một trạng thái bất thường, phù hợp với tính cách của chúng ta.
Chúng ta trừng phạt một cách trang trọng và nghiêm khắc để thỏa mãn khát vọng công lý; và rồi, không ồn ào hay la hét, chúng ta tha thứ cho tên tội phạm bị kết án để thỏa mãn lòng khao khát lòng thương xót của chúng ta. Thái độ tư duy này được coi là kết quả của tình cảm Cơ đốc giáo và triết học Senecan ở Tây Ban Nha ở điểm mà cả hai đều hòa hợp với nhau. Nhưng xu hướng này có lẽ cấp tiến và bản năng hơn những gì gợi ý có thể chỉ ra như vậy
Chúng ta có thể tìm thấy sự pha trộn tương tự giữa các quan niệm mạnh mẽ về công lý trừu tượng kết hợp với sự khoan dung nhân từ đối với những kẻ phạm tội trong tầng lớp nông dân Ireland, một vùng đất mà theo truyền thống rất cổ xưa mà nghiên cứu hiện đại có xu hướng xác nhận, yếu tố Iberia nguyên thủy được đánh dấu rõ ràng.
Về thái độ của người nông dân Tây Ban Nha đối với đồng bào của mình, tôi đã tìm thấy một câu chuyện mang tính chỉ dẫn, được ghi lại bởi một thẩm phán người Tây Ban Nha, trên một tờ báo ở Aragon cách đây vài năm, vào thời điểm có nhiều khó khăn ở Aragon.
Một người lao động thất nghiệp ra đường quyết tâm cướp của người đầu tiên anh ta gặp. Đây là một người đàn ông lái chiếc xe ngựa.
Người lao động ra lệnh cho anh ta dừng lại và đòi tiền. “Đây là ba mươi đô la, là tất cả những gì tôi có”, người đàn ông bị giữ chân lại trả lời. “Với sự cướp bóc này thì tôi chẳng còn gì, gia đình tôi sẽ chết đói”,
Kẻ hung hãn nói xin lỗi rồi tiến hành đút tiền vào túi. Nhưng khi làm như vậy, suy nghĩ của hắn đã thay đổi. “Cầm lấy cái này đi,” hắn ta nói và đưa lại hai mươi chín đô la, “một đô với tao là đủ”.
“Ông có muốn bất cứ thứ gì tôi có trong xe không? “ người lái xe hỏi, rất ấn tượng trước sự hào phóng này. “Có”, gã cướp nói;
“Hãy lấy đồng đô la này, một ít gạo và một ít đậu”. Người đánh xe đưa một túi đồ ăn rồi đưa ra năm đô la, tuy nhiên, người lao động từ chối
“Coi như là tiền may mắn,” người đánh xe nói, “Tôi nợ anh số tiền đó”.
Và chỉ có như vậy tên cướp mới được thuyết phục chấp nhận.
Câu chuyện chân thực này là đặc điểm của sự pha trộn các xung động trong tính khí Tây Ban Nha. Chúng ta không phải không quen tìm thấy lớp vỏ ngoài của lòng nhân đạo và sự nhã nhặn trên nền tảng bạo lực và cứng rắn, nhưng trong tính khí đó, bạo lực và cứng rắn nằm gần bề mặt hơn và chúng biến mất ngay lập tức khi các mối quan hệ giữa con người với nhau được thiết lập.
Khuynh hướng này của người nông dân Tây Ban Nha, cùng với sở thích của họ đối với những luật lệ trừu tượng có thể được sửa đổi trong những trường hợp cụ thể, chủ nghĩa cá nhân, tôn thờ sự độc lập và sở thích thị tộc của họ đối với các nhóm xã hội nhỏ, có thể giúp giải thích tại sao người Tây Ban Nha, nông dân và cả những người công nhân đều bị thu hút bởi những lý tưởng của Chủ nghĩa vô chính phủ.
Không có quốc gia nào mà Chủ nghĩa xã hội tập thể của trường phái Marx đạt được ít tiến bộ như ở Tây Ban Nha và Chủ nghĩa vô chính phủ lại tiến bộ nhiều đến vậy. Điều này đã xảy ra trong ít nhất bốn mươi năm. Năm 1868 Fanelli, một thành viên người Ý của Liên minh Bakunist (bộ phận Vô chính phủ của Quốc tế), đã đến Tây Ban Nha, và hai năm sau, khi Đại hội Vô chính phủ được tổ chức tại Barcelona, phong trào đã bắt đầu có tính chất thuyết phục và quyết tâm. Kể từ đó Chủ nghĩa vô chính phủ đã phát triển đều đặn ở Tây Ban Nha.
Nó phát triển mạnh mẽ ở Catalonia, nơi nó tích cực thúc đẩy và hỗ trợ các cuộc đình công thường xuyên ở Barcelona; nó tìm thấy một thành trì ở Andalusia, nơi có sự tương phản rõ rệt giữa giàu và nghèo; trong khi tất cả các bờ biển Địa Trung Hải ở giữa, đặc biệt là Valencia, một vùng công nghiệp quan trọng, đều bị tác động bởi ảnh hưởng của nó.
Các vùng phía bắc của đất nước cũng cho thấy sự phát triển tương tự, nhưng ở mức độ thấp hơn và bờ biển Đại Tây Dương không thuận lợi cho Chủ nghĩa vô chính phủ như Địa Trung Hải; ở Bilbao, trung tâm công nghiệp lớn thứ hai của Tây Ban Nha, Đảng Lao động thường xuyên thù địch với Chủ nghĩa vô chính phủ, nhưng ở hầu hết các vùng của Tây Ban Nha, lý tưởng lao động phần lớn là lý tưởng của Chủ nghĩa vô chính phủ.
Có một đặc điểm khác của người Tây Ban Nha cũng là đặc điểm của thái độ man rợ đối với cuộc sống: tình yêu chủ nghĩa hình thức và lễ nghi. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong mọi giai đoạn văn hóa của loài người, yếu tố nghi lễ này tồn tại và phải tồn tại, nhưng trong thời man rợ cũng như trong một nền văn minh cổ xưa như Trung Quốc, nó là hiện thân bên ngoài của mọi triết học, tôn giáo và tổ chức xã hội.
Điệu nhảy Tây Ban Nha, một lần nữa, với hình thức cổ xưa và cao quý, là một nghi lễ trang trọng. “Thật uy nghi, thật trang nghiêm, thật khác biệt!” Valera, khi về già, đã thốt lên khi nhớ lại những điệu nhảy của Ruiz và con gái Conchita, “và thật duyên dáng khi cả hai cùng nhảy điệu bolero! Không còn điệu nhảy quý phái nữa.
Chúng dường như là những nhân vật vĩ đại. Đối với người đàn ông gốc Anglo-Saxon, các chức năng nghi lễ phần lớn là một quy ước không thực tế và không đồng nhất, mà anh ta thực hiện bằng hết khả năng của mình với sự trang trọng vụng về và phô trương.
Đối với người Tây Ban Nha, chủ nghĩa nghi lễ thực tế đến mức trong tay anh ta nó trở nên duyên dáng, giản dị, tự nhiên, gần như chất phác. “Cả đời tôi đã cư xử một cách duyên dáng”, Marquis de Siete Iglesias nói trên đoạn đầu đài, tóm tắt lời xin lỗi cuối cùng của một quý ông Tây Ban Nha.
Khuynh hướng nghi lễ này quả thực bao hàm một niềm tin vào cái bề ngoài gần như là thuyết sùng bái; có vẻ như là một người Tây Ban Nha, Ramon de Penafort, người đầu tiên đề cập đến việc tha tội nhẹ bằng cách bôi nước thánh, và trong một trong những vở kịch của Calderon, Devocion de la Cruz, một người đàn ông phạm mọi tội ác nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng của mình đối với thánh giá, biểu tượng của sự cứu chuộc, và cuối cùng anh ta được cứu; anh ấy đã không vi phạm điều cấm kỵ của mình.