

“Những đêm kỳ diệu
Theo sau một bàn thắng
Dưới bầu trời
Của một mùa hè Italia
(Mùa hè Italia – Un’estate italiana)
Vào những năm chẵn, trong giấc mộng đêm hè xưa kia (với mình) không thể thiểu giấc mộng về những chiến thắng của đội tuyển mang biệt danh “cơn lốc màu da cam” Hà Lan, đội bóng mà mình hâm mộ nhất.
Euro và World Cup được định kỳ tổ chức 4 năm một lần, đan xen nhau, nên cứ hai năm chúng ta lại được thưởng thức những trận cầu ở dạng đỉnh cao, với tất cả sự háo hức, mong chờ ở cái thời mà không có cái gì phát trên truyền hình mà bị bỏ qua :)).
Năm 1988, cả chục dãy tập thể dành cho công nhân Gang Thép trên khu đồi M nhà mình mình không nhớ là đã có nhà ai có ti vi chưa. Nhưng Euro năm đó thì dù đã qua vài năm vẫn được các chú các bác kể đi kể lại khiến mình không thể không lưu tâm.
Họ kể về lần may mắn của Hà Lan, đất nước của các con đê biển và kênh đào chằng chịt, sau nhiều lần thất bại đầy tiếc nuối trên đấu trường World Cup vào hai năm 1974 và 1978, thì cuối cùng cũng đã chiến thắng được định mệnh.
Và đó cũng là lần duy nhất Hà Lan có cơ hội gương cao chiếc Cúp ở môn thể thao Vua, dù cho họ luôn là đội bóng có lối đá tổng lực đẹp mắt và chưa bao giờ thiếu những ngôi sao có thể làm nên lịch sử.
Mình chả biết sao mình lại yêu thích Hà Lan đến thế, thực sự là không biết, có lẽ chỉ có thể giải thích kiểu như Xuân Diệu giãi bày nỗi buồn qua câu thơ “Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”, thì ở đây mình yêu mến Hà Lan cũng thế “tôi thích chả hiểu vì sao tôi thích” :)).
Bởi vì đá hay và đạt nhiều thành tích thì thiếu gì. Này, đội tuyển Ý nhá, khiếp toàn các anh chàng đẹp trai như được tạc tượng, số lần giành huy chương vàng ở WC và Euro thì nhiều vô biên cương;
rồi đội tuyền vàng xanh với điệu nhảy Samba huyền thoại Braxin nhá, ôi giời, họ ngoài có ông vua bóng đá lại có cả người ngoài hành tinh nữa, chưa hết họ còn càn quét khắp nơi, từ thập kỷ này qua thập kỷ khác, họ là những nhà vô địch nhiều lần nhất thế giới;
rồi đội tuyển Argentina với siêu sao huyền thoại mang “Bàn tay của Chúa” Maradona cũng khiến rất nhiều những con tim yêu trái bóng tròn phải loạn nhịp mỗi khi những cầu thủ của họ tiến ra sân. Dù sao thì họ cũng đã ba lần giành chiếc Cup thế giới danh giá.
Và còn nhiều nữa những anh tài.
Nhưng suốt gần mười năm thực sự là biết xem bóng đá (từ năm mình 10 đến năm 18 tuổi) mình chỉ chết mê mỗi cái anh chàng mà bất cứ khi nào ảnh xuất hiện trên sân thì có cảm giác cả khán đài ngập tràn một màu da cam, rực cháy như những ngọn lửa.
Năm 1988, Hà Lan có bộ ba huyền thoại Ruud Gullit – Frank Rijkaard – Marco Van Basten và bốn năm sau bộ ba này vẫn tiếp tục được sử dụng trong Euro 1992. Nhưng lịch sử thì khó mà có thể được lặp lại, họ chỉ đi đến được trận bán kết thì phải dừng.
Năm 1992, bắt đầu lác đác một số nhà có tivi ở dãy tập thể của mình và mùa hè năm đó bố mẹ mình cũng cố gắng mua một chiếc tivi đen trắng cho cái chân chạy là mình đỡ buổi tối phải nhảy khắp nơi xem nhờ ti vi :))
Cái vụ đi xem tivi nhờ cũng hay các bạn ạ. Mình nhớ nhất là mỗi buổi tối thứ bảy, trên chương trình sân khấu của Truyền hình Việt Nam đều chiếu một vở sân khấu nào đó, hoặc là kịch nói, tuồng, chèo hay cải lương.
Bọn trẻ con mình tối đó sẽ không chơi nghịch muộn nữa mà dừng sớm để rủ nhau qua nhà hàng xóm ở dãy đằng sau xem. Nàng Sita, Đồng tiền Vạn Lịch là những vở mình nhớ nhất hay các nghệ sĩ rất quen mặt trên màn ảnh như Hoàng Cúc, Hoàng Dũng, Minh Vương, Lệ Thuỷ…
Chỉ có điều là đi xem sân khấu nhờ, lúc đến nhà gia đình có tivi thì đứa trẻ nào cũng háo hức, tranh thủ đến sớm để giành chỗ ngồi trên đầu cho dễ xem nhưng giỏi lắm gần như đứa nào cũng chỉ theo dõi được đến một nửa hay 2/3 vở diễn là đã lăn quay ra …ngủ :)).
Đến khi kết thúc rồi, các cô các chú phải làm nhiệm vụ lay mãi thì cái lũ trẻ nghịch như thần mới choàng tỉnh dậy, mặt vẫn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở mà vẫn đủ tỉnh táo để hỏi được những câu rất ngây thơ …cụ kiểu như: Sao mọi người lại để cháu ngủ mà không gọi cháu dậy xem? :)), và niềm tiếc nuối còn được thể hiện bằng việc phải hỏi cho ra lẽ cái kết của vở kịch đó là như thế nào rồi mới lò dò về nhà.
Khiếp, thế nên nhà ai mà đến thời điểm sắm được cái tivi thì người mừng nhất là cái lũ trẻ con :)). Suốt ngày chúng sờ sờ mó mó, vặn cái này vẹo cái kia cho thoả chí tò mò. Ban đầu chỉ là tivi đen trắng thôi và rất hay bị mất sóng. Cứ mỗi lần thế lại ra cái cây tre sát cửa nhà, nơi treo bộ anten bắt sóng để điều chỉnh sao cho nó chỉ về hướng dễ tiếp nhận tín hiệu nhất.
Năm 1992, là năm lần đầu tiên mình được xem trực tiếp một trận bóng đá. Không hiểu gì nhiều mấy, nhưng vì đã nghe nhiều đến Hà Lan nên chỉ biết ủng hộ “Cơn lốc màu da cam” một cách rất vô tư. Lúc đó mình chỉ ấn tượng nhất đến mái đầu xoăn tít của anh chàng Gullit và hơi có chút buồn với thất bại của Hà Lan.
Năm 1994 thì nhà mình đã không còn ở khu tập thể chứa chan bao kỷ niệm nưã rồi. Ti vi lúc này đã phổ biến hơn, gần như nhà nào quanh mình cũng đã sắm cho mình được một chiếc tivi đen trắng. World Cup năm đó diễn ra ở Mỹ, một đất nước không mấy mặn mà với môn thể thao Vua và do lệch múi giờ nên nhiều trận đấu năm đó diễn ra rất muộn theo giờ Việt Nam.
Nhưng dù phải thức dậy lúc 2, 3 giờ sáng mà có Hà Lan đá thì mình cũng vẫn vô tư. Đồng hồ báo thức chỉ cần reng lên một tiếng là đã bật ngay dậy, mắt mở thao láo chăm chú theo dõi không lơ là một giây.
Hà Lan năm đó có Dennis Berkamp rất nổi cùng hai anh em sinh đôi là Frank và Ronald de Boer và nhiều các cầu thủ tài năng khác. Nhưng cũng như rất nhiều lần trước đó, họ chỉ đi đến được đến tứ kết thì phải dừng lại.
Với mình, Hà Lan dừng có nghĩa là World Cup cũng dừng :)), không làm sao lấy được cảm hứng xem bóng đá tiếp nữa, ai vô địch cũng rứa cả thôi :)).
Năm 1996, thằng em trai mình cũng đã lớn, 10 tuổi, và vì vậy cũng đã biết xem bóng đá. Chả hiểu sao, bằng cách nào đó có lẽ là do huyết thống nên nó cũng si mê Hà Lan như mình dù mình không hề dụ dỗ nó:)). Xem bóng đá với mình, lúc này đã vui hơn nhiều vì có nó ngồi xem bên cạnh.
Cũng như mình, không có trận Hà Lan nào mà nó bỏ.
Bóng đá là một bộ môn tập thể cho nên khi thưởng thức nếu theo kiểu tập thể (ít nhất 2 ngừoi cũng được coi là số nhiều, mà nhiều hơn đến 200 người thì càng tuyệt, hay hơn nữa là 20.000 người thì độ bùng nổ mới gọi là đã, tức là xem trực tiếp trên sân vận động ấy) lại càng say mê.
Mình và nó vừa xem vừa bàn luận và dự đoán đủ thứ trên sân đấu. Mẹ mình cũng rất tâm lý, hôm nào mà biết chị em xem bóng đá là cũng luộc một nồi lạc sẵn để lũ con khi xem bóng có mồi nhấm nháp :)).
Tháng sáu, tháng của mùa bóng đá và cũng là tháng của mùa lạc!
Giờ bóng lăn hay diễn ra vào đêm khuya nên dễ đói, có thể làm giảm sút chất lượng xem :)) nên tốt nhất là phải chuẩn bị trước đồ ăn cho đảm bảm sự tập trung và đủ sức mà hú hét, nhảy múa cho thoả niềm đam mê!
Thế nhưng, hai chị em lại tiu nghỉu vì Hà Lan cũng chỉ đi đến tứ kết. Đội tuyển Đức vô địch, mình nhớ lần đầu tiên mình nghe đến biệt danh “cỗ xe tăng Đức”.
Năm 1998, World Cup tổ chức tại Pháp. Năm đó, âm nhạc của World Cup tại Pháp gây ấn tượng mạnh vì bài hát sôi động, đầy tinh thần bóng đá “The Cup of Life” của ca sĩ người Latin Ricky Martin. Sau “Mùa hè Italia 90” thì đây có lẽ là bài hát về bóng đá được nhiều người yêu thích nhất.
1998, mình học lớp 11 và lớp mình cấp ba cũng có một bạn nữ si mê đội tuyển Hà Lan y như mình, thậm chí mình nghĩ còn hơn cả mình. Bạn có nhiều chiếc áo màu da cam, cả quần nữa, để diện cho đúng với màu sắc của đội tuyển của thứ bóng đá đẹp này.
Mình không biết bạn có xem tất cả các trận đấu bóng đá trong khuôn khổ giải World Cup không hay chỉ xem mỗi đội tuyển Hà Lan như mình, nhưng không quan trọng, cứ có người cùng sở thích như mình là đã vui lắm rồi.
Cứ mỗi lần Hà Lan thắng là chúng mình vui như địa chủ được mùa mà Hà Lan thua thì chúng mình có thể khóc được. Buồn phải mất mấy ngày sau.
Năm 1998, Hà Lan cũng được nhận định là rất mạnh. Họ có nhiều cầu thủ làm mưa làm gió ở giải Ngoại hạng Anh. Tuy vậy, bất chấp điều đó, bất chấp họ luôn có vô số các cầu thủ cực kỳ tài năng, và đội ngũ cổ động viên đông đảo và cuồng si bậc nhất châu Âu thì họ cũng luôn bị dừng lại trước bao nhiêu nỗi tiếc nuối.
Một trong những nguyên nhân được các nhà phân tích đưa ra là tinh thần thi đấu của tuyển Hà Lan không mấy khi ở trạng thái tốt do những mâu thuẫn, lục đục nội bộ bên trong đội bóng. Họ là đội tuyển gồm nhiều cá nhân giỏi, nhưng thiếu đoàn kết. Các ngôi sao thường mang cái tôi cá nhân rất cao vào mỗi trận đấu.
Mà một môn chơi mang tính tập thể như bóng đá, rất khó có thể đạt được danh hiệu đỉnh cao nếu không có sự đoàn kết của mỗi thành viên trong đội tuyển.
Sức mạnh của đoàn kết, có lẽ không chỉ đúng trong bóng đá.
Những năm 2000 trở đi, mình đã lớn và rời xa nhà từ đó. Niềm say mê xem bóng đá cùng đội tuyển Hà Lan không hiểu sao càng ngày càng vơi. Mình ít xem bóng đá hẳn và trong hai chục năm gần đây thì giải đấu duy nhất mà mình xem là giải mà tuyển Việt Nam thi đấu ở Thường Châu, Trung Quốc.
Bóng đá, với mình, có lẽ chỉ là môn thể thao của một thời thanh xuân xa xăm!
Và trong đôi mắt bạn
Khát khao chiến thắng
Một mùa hè
Thêm một cuộc phiêu lưu nữa
(Mùa hè Italia – Un’estate italiana)
Một trưa hè trôi êm trôi êm
(Hoàng Phương)
Ngày trước khi còn đang tại ngũ (đơn vị của bố đóng quân trong Tây Nguyên) mỗi năm bố mình hay có những chuyến về phép khoảng vài tuần, hoặc là vào dịp Tết hoặc là vào dịp hè.
Mỗi lần bố về trong bao lô bao giờ cũng có vài cuốn băng casset, toàn là nhạc vàng: Tuấn Vũ, Chế Linh, Thanh Tuyền, Giao Linh, Khánh Ly… sau này thì có Bảo Yến, Ngọc Sơn.
Vì bố rất mê nghe nhạc, cứ ở nhà là kiểu gì cũng phải mở nhạc. Nên mình cũng mê theo, những bài hát buồn buồn chầm chậm ý, mình thích gọi nó là nhạc vàng (giờ thì người ta kêu nó là bolero).
Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn
(Thanh Sơn)
Mình nhớ một trưa hè nào đó mới tí tuổi đầu :)), mình đã nghêu ngao hát suốt mấy câu trong “nỗi buồn hoa phượng”. Buổi trưa nắng chang, dưới gốc mít nhà bác Đáp, sau khi đã nghịch đủ mọi trò chán chê, thấm mệt thì chúng mình ngồi phịch xuống nền đất.
Lúc này, mỗi đứa tuỳ nghi làm cái gì thì tuỳ thích. Mình thì hát vơ vẩn cái bài hát trên vì nó có trong cái băng mới nhất mà bố mang về, hát thì cứ hát chứ chả nghĩ gì mấy đến nội dung của nó. Chỉ đơn giản là ở nhà nghe nhiều quá nên loáng cái là đã thuộc lời lòng lòng và giai điệu hay quá nên cứ quanh quẩn trong đầu
Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn
(Thanh Sơn)
Mùa hè, thời điểm nào trong ngày mà bạn nghĩ là “hè” nhất? Sáng, trưa, chiều, tối, hay đêm? Có lẽ không có đáp án nào chung cả vì cảm nhận mỗi người mỗi khác
Sáng (sớm) hè có lẽ là thời điểm dễ chịu nhất vì thời tiết tương đối mát mẻ, trong lành nên vào mùa hè chúng ta dạy rất sớm. Mình từ hôm về quê chả hiểu sao 4h sáng đã mở mắt, cảm giác không thể ngủ thêm được nữa.
Thôi, không ngủ được tốt nhất là mò dậy, nằm ườn chỉ tổ đau lưng :)). Mở cửa ban công, mình đã cảm nhận ngay được luồng khí mát của buổi sớm.
Đêm qua mưa nhỏ,
ở mức đủ để làm mặt đường hằn lên những vết tối sẫm của thứ chất lỏng rơi xuống từ trên trời. Nước mưa!
và không làm nát mấy chậu hoa nhỏ bé nép mình bên thanh chắn trong sân ban công nhỏ
Tiếng chim hót có lẽ vọng lại từ khu vườn sau, ríu rít. Sau mấy ngày oi bức, tuy chẳng vì có nắng mà làm ra cái kiểu thời tiết như vậy. Thì nay trời đã lại xìu xìu ển ển, xập xìu nửa muốn tiếp tục cơn mưa ban đêm nửa vẫn còn như đang luyến tiếc trạng thái mây mù.
Bởi vậy nên khá là khó khịu!
Thế còn chiều hè ?
Nóng lắm, không thì cũng nắng vỡ đầu. Nhà ai mà hướng tây nữa thì đúng là cơ khổ vì ánh nắng cứ nhằm thẳng vào giữa nhà mà hành gia chủ.
Thế nên xưa kia trước cửa những ngôi nhà đón đúng hướng mặt trời lặn này thường người ta làm một cái mành treo, để đến quá giờ trưa một chút thì tấm khiên chắn những tia tử ngoại gay gắt sẽ được buông xuống. Thế mà chả hết bức bối được, nên tốt nhất chạy ra giếng mà làm vài gàu nước dội vào người cho nó hạ hoả (nghĩa đen).
Ban tối thì sao?
7 giờ trời vẫn còn sáng như ban ngày, phải đến gần tiếng sau mới cảm giác bóng tối chạy đến đích.
Nóng đến chả buồn ăn.
Trong căn nhà nhỏ ở khu tập thể có khi giờ đó mẹ mới dọn cơm ra cái hiên hè. Không một cơn gió, điện tối mờ, chỉ thấy một màu đỏ loét của sợi dây tóc mỏng manh. Điện yếu đến nỗi cánh quạt không đủ sức mà quay, mà chỉ lờ đờ chuyển động nấy lệ.
Âm thanh phành phạch của chiếc quạt nan trên tay mẹ hoà với tiếng bát tiếng thìa kêu leng keng. Và tiếng húp canh sùm sụp của lũ trẻ, mồng tơi rau đay hoặc rau muống dầm sấm.
Hè chỉ có mấy loại nước rau này mới có thể nuốt trôi cơm. Cơm của thời gạo cũ, vừa khô vừa cứng, và rất dễ bị thiu.
Nên mong đêm lắm,
Đêm hè, trăng sáng, trời cao và chằng chịt sao
Một vài cơn gió thưa thớt tuy không thể đẩy lùi hoàn toàn sự oi bức thì cũng giúp cảm giác ngột ngạt giảm đi phần nào.
Mất điện chả có gì làm thì nằm dài trên hiên mà nhìn lên bầu trời đầy sao và nghĩ về
Giấc mộng đêm hè,
Chả phải đến khi Shakespear lấy tựa đề này làm nhan đề cho một vở kịch của ông thì ngừoi ta mới chủ ý đến đêm hè như là một thời điểm mang đầy cảm hứng có tính thi ca.
Mà có lẽ đã từ rất lâu rồi đêm hè đã được coi là khoảng thời gian của tình yêu và tuổi trẻ
Dù cho, đêm hè nóng chứ không mát như đêm thu, ngắn chứ không dài như đêm thu.
Và vì đêm hè ngắn ngủi nên luôn gợi nhiều niềm tiếc nuối, khi ta còn trẻ
Summertime sadness
Tên một bài hát nổi tiếng của Lana Del Rey, da diết và buồn bã, như một giấc mộng, trong đêm hè
I got my red dress on tonight
Dancin’ in the dark, in the pale moonlight
Done my hair up real big, beauty queen style
High heels off, I’m feelin’ alive
-Cô ơi, vậy thì trong mùa hè cô viết một series về giấc mông đêm hè nữa đi!Lâu rồi không thấy cô viết cái gì dài dài :))
-Cảm ơn các cháu, các cháu đợi năm sau nhé, vì nó hơi mất thời gian, giờ cô phải đang bận viết tiểu thuyết…. ngôn tình :))
(ngôn tình là nói vui theo ngôn ngữ giới trẻ thôi, chứ tiểu thuyết nào mà không có ít nhiều yếu tố tình yêu phải không các bạn?)
Nhưng mà mình đang nói về trưa hè cơ mà nhỉ ?
Trưa hè, thường ngoài đường vắng lắm, chẳng ai dại mà ra đường vào ban trưa, chỉ trừ khi là có việc.
Trưa hè, mẹ con mình đi bộ qua những con đường trung tâm thành phố, từ nhà hát vừa là nơi diễn ra vở kịch của soạn giả Lưu Quang Vũ. Thành phố trực thuộc tỉnh, người không quá đông và đất thì lại rộng nên đường sá và các công trình công cộng rất rộng rãi, thoáng mát.
Bạn có thể bắt gặp rất nhiều các thành phố nhỏ xinh như thế ở khắp mọi miền từ Sóc Trăng, Mỹ Tho đến Quy Nhơn, Vinh hay là Nam Định, Việt Trì…
Buổi trưa, chỉ có hàng quán là mở chứ các đơn vị hành chính sự nghiệp phải đóng cửa để nghỉ ngơi. Hai mẹ con đi bộ đúng đến thư viện tỉnh thì chưa đến giờ làm việc chiều, đành nhìn khu nhà rợp bóng cây mát mẻ từ bên ngoài. Ý định tìm đọc mấy cuốn sách về lịch sử và địa lý các vùng và danh lam của tình nhà phá sản, đành hẹn lại vào hôm sau.
Từ quán cà phê nhỏ xinh bên kia phố bỗng vẳng lại giọng ca trầm ấm của ca sĩ mà mình cũng rất yêu thích, Bảo Yến:
Một trưa hè trôi êm trôi êm
Trên sóng biển chiều nào chung bước
Biển xanh xanh trời xanh màu ngọc bích
Cuối tầm nhìn trời nước gặp nhau
Những ngày ngột ngạt những ngày mong mưa
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán
(Lưu Quang Vũ)
Trưa hè,
Hai mẹ con bước ra từ một nhà hát ở trung tâm thành phố, sau khi xem xong vở “Hồn Trương Ba da hàng thịt” của cố soạn giả tài ba Lưu Quang Vũ, trong khuôn khổ một liên hoan sân khấu được tổ chức tại quê mình.
Tác phẩm này con đã được học trong chương trình phổ thông ở trường nên khi xem kịch con có cơ hội thẩm thấu sâu hơn và có vẻ hào hứng: “Mẹ nhớ nhé, vào Sài Gòn mình sẽ thử đi xem trực tiếp một vở cải lương”.
Sân khấu có cái hay riêng so với phim chiếu rạp ở chỗ vì các nghệ sĩ biểu diễn trực tiếp ngay trước mặt khán giản nên cho mình cảm giác vở diễn gần và chân thực hơn.
Chắc cũng là duyên sao đó vì dù mình không thường xuyên đi xem kịch (nói đúng hơn là rất ít, số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay) nhưng gần như lần nào cũng rơi vào một tác phẩm nào đó của nhà biên kịch Lưu Quang Vũ.
Và thật sự, không lần nào mà các vở do ông viết làm mình thất vọng (nói câu này mình nghĩ là thừa với một người quá xuất sắc như ông).
Vở nào khi đang xem và xem xong cũng làm mình dâng tràn lên những cảm xúc, vừa day dứt ám ảnh vừa xúc động đến rơi nước mắt. Bởi vì dù có phản ánh hiện thực cuộc sống một cách trần trụi và đau đớn thế nào thì cuối cùng cái kết của mỗi tác phẩm vẫn luôn chứa đựng những thông điệp nhân văn sâu sắc:
Nếu cuộc đời toàn chuyện xấu xa
Tạị sao cây táo lại nở hoa
(Lưu Quang Vũ)
Trong kết thúc của “Hồn Trương Ba, Da Hàng Thịt”, Trương Ba đã từ chối cơ hội được sống tiếp với linh hồn của mình nhưng ký thác vào thân xác của người khác.
Bởi vì, ông không hề hạnh phúc với một cuộc sống như thế, một cuộc sống mà cái vỏ bên ngoài đã lấn át và dần lấy hết đi những phẩm chất tốt đẹp bên trong con người ông. “Sống như thế thì khác gì sống mà như chết”.
Không, nếu thật sự là sống thì ông muốn sống một cách toàn vẹn với tất cả thể xác và linh hồn mình, để ông mãi vẫn được là chính ông. Bằng không, thì hãy để linh hồn ông cùng chôn vùi theo thể xác, dưới lòng đất mẹ.
Trương Ba chết đi, nhưng một em bé đã được ông cầu cứu Đế Thích làm phép màu cho em sống lại. Thông qua ước nguyện Trương Ba, Lưu Quang Vũ dường như còn muốn nhắn nhủ rằng trẻ em chính là những mầm non, những cây giống quý trong một khu vườn. Trẻ em cần được yêu thương, nuôi dưỡng và dành những điều ưu tiên ở mức cao nhất trong mọi sự lựa chọn.
Xem xong vở kịch mà con khen là đã cho còn nhiều cảm xúc, và con đã cảm hứng mà sáng tác liền ngay một bài thơ sau đó, mang tựa “Những ngôi sao rực cháy” (Burning stars).
Con có niềm say mê với việc sáng tác các bài thơ và truyện bằng tiếng Anh, một cách tự nhiên như tiếng mẹ đẻ. Ước mơ của con sau này là làm dịch giả hay biên phiên dịch tiếng Anh. Con rất thích được phiên dịch trực tiếp, kiểu phiên dịch cabin.
Mẹ chúc con sẽ đạt được niềm mơ ước của mình, bởi được làm những gì mình, chọn được công việc mình yêu thích thật không còn điều gì vui hơn.
Burning stars
By Lam Giang
Everything was simple when you were young
All you had to do was being yourself
Running, laughing, screaming at the top of your lungs
And whenever you cried, you received help
I’m not half as loud as I used to be
Yet scorching screaming can still be heard within me
Begging my self-contemplating thoughts to let me be
While my unconcious mind keeps creating images that no one else can see
I once heard a quote saying,
“Only in death could your mind and soul be set free”
I wonder if it’s because when you’re dying
Your mind goes back to when you were a child
With playful, innocent thoughts; acting wild and freely
We all reach the same destination after all, don’t we?
Everything in this world comes with a price
The more you grow up, the higher the price
Only children have the brightest smiles
Since the youngest stars are the ones which truly shine
(14.06.2024)
Chiều hè,
17h30 trời vẫn sáng trưng. Thời tiết nóng, oi nồng và bức bối.
Mình lấy cái xe đạp cũ của mẹ, leo lên và phóng xuống nhà thằng cháu đón nó lên ăn cơm tối. Không ngờ cái con đường tưởng như hoàn toàn bằng phẳng nhà mình khi đi xe đạp mình mới cảm nhận được hoá ra nó vẫn còn dính lại một chút gốc tích là một con dốc.
Bằng chứng là xe lao nhanh hơn do có độ nghiêng của mặt đường, dù là rất nhỏ. Cảm giác lúc đó thích ghê, gió thổi tung bay tóc, gió phả vào mặt, vào tay chân. Mùa hạ đang ở đó mà cũng như đang biến mất. Tuổi trẻ đã đi qua mà lại như đang trở lại
Nhớ khi xưa bao mộng mơ,
Trên chiếc xe đạp cũ,(Ngọc Lễ)
Ngày xưa, chỉ với chiếc xe đạp cọc cạch mà bọn học sinh chúng mình cứ lao đi khắp nơi. Trưa hè nắng nóng hay mưa đông rét buốt. Đạp xe ngoài trời, với nắng, với gió, với tất cả sự hoang dã và tự do.
Giờ đây, chân đi đã mỏi, tóc đã pha sương nên mình không thể nào đạt được tốc độ trên đường bằng như trước kia nữa. Đi chậm, lại có cái hay, mình sẽ nhìn thấy rõ hơn mọi vật trôi qua, trôi qua như một cuốn băng tua lại.
Cánh đồng ngay dứoi ngã tư giờ đây không còn nữa, một khu dân cư đông đúc với nhiều quán ăn đã mọc lên thay thế.
Vạt đồi nhỏ với con dốc dài dẫn lên cao tới một ngôi nhà nhỏ đã được san phẳng, một ngôi nhà lớn hơn đã thay thế.
Một vài cây cổ thụ già, cành lá xum xuê ngay cái hồ lớn thuộc sở hữu của nhà nước thì vẫn còn.
Ven hồ, một luống hoa đủ màu sắc tím, vàng, đỏ chạy dài theo chiều dọc của con đường.
Hoa và cây cứ xanh mát như thế cho đến cây hoa giấy nở hoa tím ngắt là đến nhà nhỏ cháu
-Bác mở nhạc nhà con mà nghe, âm thanh hay lắm”
-Nhưng bác không biết cách mở :))
-Đây để con dạy cho, bác phải bấm thế này này, đấy bấm nút này xong bấm nút này là được
-Uh nhỉ, dễ thế mà bác cũng chẳng biết
-Bác không biết thì con dạy cho bác biết
:))
Sáu giờ, mình và cháu, mỗi người mỗi xe, lại thư thả đạp về nhà mẹ mình. Cháu đi trước, bác theo sau
Mặt trời đã lặn từ lâu, ve không thấy kêu, nhưng cái nóng vẫn nặng trịch.
Áo thằng bé đãm mồ hôi dù lúc đó không phải là trưa hè
Áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè
(Ngọc Lễ)
Ai dậy sớm
Chạy lên đồi
(Võ Quảng)
Một trong những đặc điểm nổi bật của mùa hè là ngày dài và đêm ngắn. Hơn bốn giờ sáng bóng tối đã có dấu hiệu rút về phía sau, nữ thần bình minh Eos xinh đẹp khẽ bừng tỉnh. Nàng chỉ chải đầu và rửa mặt chốc lát là trên khắp thế gian loài người đã có đủ ánh sáng tự nhiên cho những sự khởi động tràn đầy năng lượng đón chào một ngày mới.
Xưa kia, một hoạt động thường diễn ra vào sáng sớm là đi chợ. Tuy vậy, ngày nay với sự phát triển vượt bậc của nền sản xuất, thương mại và công nghệ, đi chợ (thuần tuý để mua bán hàng hoá về tiêu dùng cho hộ gia đình) từ lúc còn tinh mơ, dần dần trở nên không cần thiết .
Với mình, những chuyến đi chợ với bà ngoại lúc còn nhỏ, khi trên bầu trời hẵn còn sáng ánh trăng luôn là một hành trình rất thú vị. Lúc ấy, cảnh vật và con ngừoi đang ở vào thời khắc chuyển đổi: Đêm và Ngày; Ngủ và Thức; Nằm im và Chuyển động trong:
một mùa hạ oi bức.
Mờ sáng, từ xa tới gần, râm ran tiếng gáy của những chú gà trống, có vẻ bắt đầu từ những ngôi nhà nép dứoi chân đồi bên kia dòng suối rồi dần loang ra cả cái thung lũng nhỏ. Và những chú gà trống nhà bà không thể đứng ngoài bản hoà ca ban mai ấy, chúng cất lên những tiếng gáy vừa dõng dạc lại vừa khoẻ khoắn, thì cũng là lúc bà mình lục tục trở dậy.
Rất nhanh chóng, bà chuẩn bị đồ lề cho chuyến đi, một đôi quanh gánh với hai cái sọt mà trong đó chỉ là những sản vật vườn nhà: Mấy mớ rau, mấy quả mướp, vài ba quả chanh, mấy củ khoai từ và thi thoảng là một quả mít vừa chín.
Đấy là những hôm bà bán hàng, còn nếu hôm nào không bán mà bà chỉ đơn giản là đi chợ mua đồ thì chỉ cần một cái thúng nhỏ. Vật nữa không thể thiếu là chiếc nón, và tất nhiên, cụ không bao giờ quên thay chiếc quần lụa đen trông có vẻ mới và bóng hơn cái mà cụ đang mặc, cả áo cũng thế! Ai bảo các cụ già không biết điệu nào ?
Sau khi tinh tươm hết thì bà sẽ gọi mình dậy, đó là những hôm mà mình đòi đi chợ với bà. Tỉ tê từ tối hôm trước cơ, rằng mai bà đi chợ thì cho cháu đi với nhé!
Ông mình lúc đó, tất nhiên, cũng đã dậy từ lâu rồi. Mình chạy xuống bếp, nơi ông đang nhóm lửa đun nước, chào ông và lon ton đuổi theo bà đã đi quá gốc na đầu cổng.
Bầu trời buổi sớm mùa hạ cao và tĩnh với nhiều mảng màu đối lập đan xen nhau: trắng, xám, xanh, hồng. Mây mỏng như khói chiều, trắng muốt một màu của thứ bông hảo hạng để lấy sợi. Có lúc mây đứng yên, có lúc lại như đang đi dạo nhờ lực đẩy của một làn gió thoảng.
Trăng và những vì sao rơi rớt lại từ đêm hẵng còn lưu luyến bầu trời lắm, và có lẽ cả với mặt đất. Trăng lúc này đã yếu ớt rồi, nhưng vẻ mỏng manh của nó vẫn đủ sức làm lấp lánh mặt nước của dòng suối nhỏ.
Con suối chảy qua ngay trước mặt nhà bà mình. Dòng suối trong vắt, như một dải lụa uốn quanh thung lũng nhỏ. Thung lũng nằm lọt thỏm giữa những quả đồi thấp. Ven hai bên bờ suối là những cánh đồng lúa đang được nhuộm vàng bởi những đòng lúa chín.
Bạn rất dễ hình dung địa hình của nó nếu bạn đã từng đi Tam Cốc – Bích Động. Một vẻ đẹp nên thơ của sơn thuỷ hữu tình!
Vẻ đẹp đó không hề bị mất đi dù dứoi ánh sáng lờ mờ. Chỉ tiếc là, dòng suối ở thời của mình đã tương đối ô nhiễm vì nước thải công nghiệp.
Hai bà cháu băng qua cây cầu xíu xiu chỉ dài khoảng hơn 5m bắc qua con suối.
Cái cầu nhỏ, nằm sát sạt mặt nước. Mỗi một cơn mưa mùa hạ chỉ vài tiếng cũng đủ để nhấn chìm, không còn có thể nhìn thấy. Còn trong những đợt mưa dai dẳng ngày đêm thì khỏi nói, bạn đừng dại mà băng qua vì có thể sẽ bị dòng nước cuốn trôi!
Khi các điều kiện ngoại cảnh đủ lớn, thì chỉ một con nước nhỏ cũng có thể biến thành những đợt sóng thần ngoài đại dương mênh mông.
Qua cầu, bà và mình bước lên một con đường đất nhỏ. Chỉ một đoạn ngắn là tới một con dốc cao để lên đồi. Đoạn dốc hẹp, có những khúc bị lõm hẳn xuống như một khe hở có thể làm khó cho những người đi xe (đạp), rất dễ bánh xe rơi lọt thỏm vào đó, cứng ngắc, chỉ còn cách là xuống xe mà dẫn bộ.
Còn với những người đi bộ như bà cháu mình thì hoá lại là điều hay vì nó lại tạo ra những chỗ bám chắc chắn để lấy đà trèo tiếp lên dốc, khi đã có chút mỏi chân.
Giống như khi bạn trèo cây vậy, dễ hay khó là tuỳ thuộc vào số lượng và vị trí của những cái trạc (cành đâm ngang) mà cây đó mang.
Mình thích trèo nhãn là vì có nhiều trạc mà bám vào, chứ bảo mình trèo dừa thì bó tay :)). Cây dừa cứ thẳng đuột thế thực sự rất khó leo và khó cỡ vậy mà vẫn leo được thì chỉ có thể là chuyên gia miệt vườn thôi!
Chỗ đoạn này có một cái giếng rộng, một công trình tập thể của một đơn vị nào đó và nó nổi tiếng đến mức mà thường xuyên có trong các câu chuyện kể về đêm của bà mình. Câu chuyện buồn lắm, là vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó của một năm đầu thập kỷ 60, có một người con gái tuổi mới đôi mươi, và đẹp như chị Hằng, đã gieo mình xuống giếng tự vẫn. Nàng quyên sinh vì tình.
Người ta khóc thương nàng dại dột và khờ khạo, và tiếc cho một kiếp người qúa ngắn ngủi. Nhưng cũng từ đó có bao điều ma mị được thêu dệt nên quanh khu vực từ dòng suối đến chỗ cái giếng ngay dưới chân con dốc.
Kiểu như nếu đi qua đây những hôm trăng sáng (nhất là đêm rằm) hay những đêm mưa lạnh mùa đông là rất dễ gặp …ma :))
Mình thì lại nhát ma, dù là thần thích nghe kể chuyện ma :)) nhưng khi đi bên người bà bé nhỏ thì tự dưng lại không cảm thấy quá sợ hãi. Bà nhỏ bé, không phải là mẫu phụ nữ đảm việc nhà, hay cằn nhằn nhưng lại rất thương người và rộng rãi.
Thấy ai khổ khổ là lại rủ lòng thương, có bao nhiêu trong túi cũng dốc cho hết. Bà sợ sấm sét mùa hạ nhưng lại hoàn toàn không sợ ma. Đêm tối hoang vu, dù chốn đồng không mông quạnh hay âm u núi rừng bà vẫn một mình băng đi không một chút run sợ.
Khi hai bà cháu lên đến đỉnh dốc đồi thì ánh trăng mờ dần, chỉ còn là một mảnh nhỏ xíu như móc câu treo trên nền trời thăm thẳm.
Quả đồi cao và trải dài, bao bọc như vòng cung quanh một con đường vắt vẻo với một bên là sườn đồi, một bên là ruộng sâu. Biết bao lần trong đêm khuya mình cũng đã từng , cùng với mợ mình, băng qua khoảng tối rùng rợn này. Để sang nhà mẹ đẻ của mợ ngay sát chợ xem ti vi.
Đêm tối, dãy đồi trập trùng như một khối sắt đen sì khổng lồ chỉ trực nuốt lấy những con người bé nhỏ đi ngang nó.
Vào ban đêm, khi đứng trước mặt biển, bạn cảm thấy thiên nhiên mênh mông và bí ấn và đầy tính thần thoại thế nào thì khi bị án ngữ trước mặt một rặng núi cao bạn cũng sẽ bắt gặp lại cảm giác đó.
Núi cao và biển sâu luôn chứa đựng trong đó muôn vàn những điều kỳ bí mà ngay cả khoa học hiện đại ngày nay cũng chưa thể lý giải một cách thuyết phục.
Hai bà cháu, một già, một nhỏ xíu, vẫn cứ thoăn thoắt bước, thi thoảng nói chuyện rôm rả, thi thoảng lại im lặng. Hai chiếc bóng mỏng mảnh đổ dài trên nền đất ngoằng nghoèo cho đến khi:
Trời sáng dần,
Trăng lặn và sao biến mất hoàn toàn.
Màu xanh của núi đồi đậm lên, màu xanh của bầu trời đậm lên.
Ông mặt trời đã thức, toả những tia nắng mùa hạ trong suốt và tinh khiết như nắng thuỷ tinh lên những cánh đồng lúa chín.
Một màu vàng trải khắp đến tận cổng ngôi chợ chỉ họp chốc lát vào buổi sáng
Những mái lợp bằng rạ vàng óng, nhấp nhô phía trước là chỉ dấu cho biết bà và mình chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là đã đến với thế giới của sản vật đồng quê, linh hồn của những ngôi làng truyền thống Việt!
Đi chợ sớm mai với bà là cả một ký ức tuổi thơ tuyệt đẹp mà vẫn còn có thể được kể những chương dài
Ai dậy sớm
Đi ra đồng
Cả vừng đông
Đang chờ đón!
(Võ Quảng)
Đồi chè Thái Nguyên Hình: Trần Đoàn Huy