Jingle Bells! Jingle Bells! Jingle all the way!

by Rose & Cactus

1.

Năm nay Sài Gòn đã có một Giáng sinh lạnh. Nhiệt độ ngoài trời giờ tụi nhỏ đến trường, chỉ khoảng 17-18 oC. Buổi sáng ra chờ ở thang máy thi thoảng có người xuýt xoa: Giá quanh năm thời tiết thế này thì hay biết mấy!

Hẳn là thế rồi, tầm 20oC đúng là nền nhiệt lý tưởng cho tất cả các hoạt động, dù là lao động chân tay hay trí óc. Nóng quá thì bức bối, cơ thể mất nước, ăn không ngon, dễ mất sức, dẫn đến làm việc kém hiệu quả mà lạnh quá thì dễ nhiễm bệnh, sinh khí và năng lượng kém do phải ở trong nhà nhiều, thiếu các hoạt động ngoài trời. Mát mẻ thế này thì làm gì cũng thích!

Nhưng, làm gì có cái gì là hoàn hảo. Kể cả thời tiết đẹp thế đi nữa thì vẫn có thể thấy ngay rằng độ ẩm trong cái không khí ấy thấp quá, trời khô hanh và trẻ đổ bệnh hô hấp nhiều hơn. Tiếng ho hàng tràng, của những đứa trẻ mắt vẫn còn ươn ướt và mặt vẫn còn dáng vẻ ngái ngủ, kéo dài từ tầng cao nhất xuống đến tận nhà để xe. Chung cư đa phần là người trẻ, và vì thế, trẻ em luôn chiếm một tỷ lệ lớn.

“Đối với người lớn, điều kỳ diệu của Giáng sinh là trẻ em”

Nên quanh khu vực sảnh của chung cư, nơi một tiểu cảnh Noel được dựng lên trước ngày Chúa ra đời phải đến hai – ba tuần, luôn đông đúc các em nhỏ vây quanh, chạy quanh hay chỉ đơn giản là đứng ngắm những đồ vật long lanh, lấp lánh.

Khoảng trời bao la tối sẫm ngay bên ngoài chỉ cách nơi các em đứng không xa lại lại là cái nền lý tưởng làm nổi bật vẻ lung linh tập trung chỉ trong một khung cảnh nhỏ: Cây thông xanh được cuốn những dải nơ trắng zíc zắc như hình thang; Chú người tuyết trắng lại được đội một chiếc mũ lưỡi trai xanh và quàng cổ một chiếc khăn màu đỏ; màu đỏ là màu chiếm nhiều nhất trong các màu sắc bên ngoài của những hộp quà hình vuông, hình chữ nhật với những dải buộc ánh bạc chữ thập.

Tất cả bao quanh một cái lò sưởi màu trắng như tuyết, mà bên trong để lộ ra những thanh củi vàng nâu tượng trưng cho ánh lửa màu đồng ấm áp. Những dây tua rua màu xanh lá kết hợp với những dải kim tuyến óng ánh như những giọt băng càng như thu hút ánh mắt của những em nhỏ.

Đôi bàn tay bé nhỏ của các em lúc thì chạm vào cái đầu tròn lông lốc của chú người tuyết, lúc lại giơ lên cao nơi ánh sáng của hàng trăm ngọn đèn tí hon nhuộm vàng mọi cảnh vật xung quanh. Màu vàng luôn làm tăng lên cái sự huyền ảo, khiến bố mẹ các em phút chốc lại cũng hóa thành những đứa trẻ, những-đứa-trẻ-to-đầu đang chìm vào những sự tưởng tượng về những dịp lễ hội của một thời thơ ấu đã qua!

Bên ngoài sân, phía trong khu vườn bé xíu, được bao bọc bởi những hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, mà trên đỉnh của nó, trải quanh bề mặt ngang của nó, phủ kín những bông hoa màu tím nhạt hoa cà. Mình lại chẳng biết tên cây, chỉ thấy mê với những bông hoa  nở e ấp suốt tháng mười hai.

Phía sau hàng rào xanh đó là một gò đất nhân tạo  với một vài phiến đá biểu trưng được dựng lên. Cỏ được trồng từ đỉnh gò xuống đến một vài lối đi quanh co trong một khoảnh đất hẹp. Rải rác vài khóm cây, vài cái ghế ngồi bằng đá mát rượi cho ai thích, sau khi tò mò rẽ cành lá mà lọt vào con đường kín này, thì có thể ngồi xuống mà nghỉ chân, kiểu làm như ta đang lạc vào một khu vườn bí mật rộng lớn lắm vậy.

Bởi thế, mà trong những ngày tràn đầy cảm xúc này, người ta cho lắp những dây đèn điện với ánh sáng xanh dương quanh thân của hai cái cây lộc vừng. Xanh dương cho cảm giác lạnh hơn, đúng với không khí của ngày Noel.

Chẳng có đứa trẻ nào vào khu vườn bí mật ấy cả. Nhưng mình, tất nhiên rồi, thì không phải là đứa trẻ. Thế mà lúc ấy, buổi tối qua ấy, dưới gốc cây, với chân trần dẫm lên đám cỏ trong thứ ánh sáng lạnh lẽo, lại có vẻ như một đứa con nít chả bao giờ biết đến thế nào là một đêm Noel ngoài đời (thực là thế, đến 18 tuổi mình mới trực tiếp được chứng kiến không khí của một đêm Noel, bên ngoài nhà thờ Lớn Hà Nội), lại có thể hình dung ra được khung cảnh huyền hoặc dường ấy, cách đây hàng vạn dặm và xa đến hàng nghìn năm :

Khi Hài Nhi Giêsu sinh ra, Mẹ Maria đã đặt Ngài nằm trong máng cỏ. Từ “máng cỏ” bắt nguồn từ tiếng Latinh “muducare” có nghĩa là “ăn”. Máng cỏ hoặc cũi đựng thức ăn là máng bằng gỗ hoặc bằng đá đựng thức ăn chứa cỏ khô cho các động vật như gia súc, ngựa và lừa.

Những máng cỏ này được đặt ở bất cứ đâu có gia súc. Những máng cỏ này, không chỉ cung cấp thức ăn, nước uống cho gia súc, nhưng còn là cách để quy tụ gia súc dễ dàng hơn.

Khi Mẹ Maria và Thánh Giuse đến Bethlehem, vì họ không thể thuê được phòng trọ, cũng không thể tìm một căn nhà nào để nghỉ chân. Hơn nữa, Mẹ Maria đã đến lúc hạ sinh Chúa Giêsu, nên Mẹ và Thánh Giuse càng khẩn thiết để tìm một nơi cho Chúa Giêsu ra đời.

Dù không hề muốn, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới, nhưng Mẹ Maria và Thánh Giuse đành phải dừng chân tại chuông gia súc. Nơi họ được nghỉ chân mà không bị ai xua đuổi.

Khi Chúa Giêsu ra đời, chắc hẳn Mẹ Maria không muốn đặt con mình trên nền đá cứng và lạnh. Thay vào đó, Mẹ làm ấm Chúa Hài Đồng bằng những gì có sẵn và chiếc máng cỏ là một giải pháp thay thế tiện lợi nhất lúc đó. Máng cỏ vừa giữ ấm cho Chúa, lại vừa bảo vệ Ngài.

Lúc đó, một sứ thần đã báo tin cho các mục đồng rằng họ sẽ tìm thấy Đấng Cứu Thế mới sinh “nằm trong máng cỏ”. Cho nên, các mục đồng liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp Mẹ Maria, Thánh Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ.

Chúa Giêsu không phải ngẫu nhiên được đặt nằm trong máng cỏ. Đây là một biểu tượng có ý nghĩa thiêng liêng. Súc vật đến máng cỏ để tìm thức ăn vật chất, nhưng với Chúa Giêsu nằm trong máng cỏ, chúng ta đến máng cỏ để tìm thức ăn tinh thần, thức ăn nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng.

Chúa Giêsu có sẵn một kho lương thực vô tận, và chúng ta có thể đến gần Ngài bất cứ lúc nào mà không bao giờ bị đói, như Ngài từng nói: “Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai đến với Ta, sẽ không hề đói; ai tin vào Ta, sẽ không hề khát bao giờ”.

Ông già Noel tới đây

(Điều kỳ diệu của buổi sáng Giáng sinh)

By Stephen F.Hayes

CON MUỐN MỘT CON CHÓ

Trời đã sáng trước khi mặt trời mọc vào ngày Giáng sinh năm 1979, lúc đó tôi mới chín tuổi. Tôi ngồi với đứa em trai sáu tuổi của mình. Andy và em gái một tuổi của tôi, Julianna, trên cầu thang ngăn cách chúng tôi với những giấc mơ của mình.

Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nhà; mẹ tôi đã vào bếp làm món bánh quế nướng bà vẫn làm hàng năm và chuẩn bị nước cam cho chúng tôi (cô đặc). Bố tôi đứng dưới chân cầu thang với chiếc máy ảnh, chiếc máy ghi âm và nụ cười tinh nghịch. Đối với chúng tôi, sự chờ đợi là cực hình. Nhưng đối với bố tôi, một người suốt đời chống lại sự hài lòng tức thì, đó là niềm vui tâm hồn.

Mười lăm phút trước, tôi nhảy ra khỏi giường, đánh thức các anh chị em của mình và không đợi xem họ có đi theo không, tôi lao vào phòng ngủ của bố mẹ tôi. Tôi nhảy lên giường và lắc chân bố mẹ để đánh thức họ trong khi hét lên câu hỏi mà tôi đã biết trước câu trả lời: “Chúng ta có thể xuống cầu thang được không? Chúng ta có thể không? Chúng ta có thể không?”

Bố tôi cười lớn. “Các con hãy đợi ở cầu thang,” bố nói.

“Nhưng, Bốbốbốbốbốbốbốbố,” chúng tôi đồng thanh rên rỉ.

Bố chỉ nhún vai. Bị đánh bại, chúng tôi tiến về vị trí của mình trên một cầu thang vừa đủ cao để khuất tầm nhìn của cái cây. Giống như chúng tôi đã làm hàng năm. Đó là một truyền thống có thể khiến bạn điên tiết. Chúng tôi đã chờ đợi hàng tuần – và bây giờ chúng tôi phải đợi thêm nữa.

Thói quen buổi sáng Giáng sinh (được cho là) ​​xuất phát từ mong muốn của bố mẹ tôi là chụp một vài bức ảnh của bọn trẻ trước khi sự hỗn loạn của buổi sáng Giáng sinh xảy ra sau đó – bức ảnh tương đương với những vết khía trên tường để biểu đạt sự trưởng thành của chúng tôi. Bố mẹ chụp bức ảnh này hàng năm, không có ngoại lệ.

Nhưng bất kể động cơ bề ngoài của họ là gì, chúng tôi tin rằng lý do thực sự khiến chúng tôi chờ đợi là vì thú vui méo mó của bố tôi. Bố tỏ ra cực kỳ tự mãn khi giữa các bức ảnh, bố chĩa máy ghi âm vào mặt chúng tôi để ghi lại những câu trả lời thiếu kiên nhẫn của chúng tôi cho những câu hỏi làm bực mình của ông.

“Chúng ta sẽ đi xuống cầu thang trong một phút nữa,” bố nói vào sáng hôm đó, với một tông giọng như một phát thanh viên nghiêm túc. “Nhưng trước khi chúng ta đi xuống, bố muốn các con  cho bố biết các con nghĩ các con sẽ nhận được gì vào dịp Giáng sinh ngày hôm nay.”

“Con hy vọng con có được cả bộ thẻ bóng rổ,” tôi nói, bằng một giọng the thé với giọng vùng Trung Tây mạnh mẽ. (Hãy nghĩ Alvin the Chipmunk là một nhân vật trong Fargo.)

“Con nghĩ con sẽ có một đường đua,” Andy nói, cao hơn một quãng tám. (Hãy nghĩ đến Alvin the Chipmunk ở Fargo sau khi bị một quả bóng bay khí heli bắn trúng.) “Và Julianna sẽ nhận được một bộ bếp và một Bánh xe lớn (Big Wheel).”

“Con thực sự hy vọng con có được con chó của mình,” tôi nói thêm.

“Chà, con sẽ không nuôi chó đâu,” bố tôi trả lời, có vẻ như đã hỏi ý kiến ​​ông già Noel.

Thất vọng, tôi đi đến kết luận cường điệu mà bọn trẻ thường nghĩ đến: Đây sẽ là Giáng sinh tồi tệ nhất từ ​​trước đến nay. Nhưng hai phút sau, khi chúng tôi được thả ra khỏi cầu thang và lao tới lò sưởi để lấy chiếc tất ra khỏi áo choàng, mọi chuyện bắt đầu xoay chuyển.

“Anh có một chiếc băng đô! Anh có một chiếc băng đô,” “Tôi hét lên đầy phấn khích. “Đó là một chiếc băng đô!” Andy cũng hào hứng tương tự. “Em cũng vậy! Một chiếc băng đô!” Nó hét lên. Hai chúng tôi hét lên như những cô gái tuổi teen mà bạn thấy trong các video cũ về buổi hòa nhạc của Elvis. Về băng đô màu trắng.

Vài phút sau, tôi mở một gói hàng chứa một loạt sách của Alfred Hitchcock giải đáp bí ẩn của chính bạn. Mẹ tôi đã cố gắng giải thích Hitchcock là ai, nhưng tôi thô lỗ ngắt lời bà, giả vờ rằng tôi – hãy nhớ, tôi chín tuổi – rất quen thuộc với tác phẩm của ông ấy.

Nhưng món quà tuyệt vời nhất năm đó là một đôi ủng mặt trăng mới. “Đó là những đôi bốt lớn giúp giữ ấm đôi chân và con có thể chạy như điên với chúng,” tôi giải thích với bố mẹ. “Con thậm chí có thể chơi bóng đá trong đó.” Sau khi thử chúng, tôi tuyên bố: “Ồ! Con có cảm giác như đang ở trên mặt trăng vậy!”

Và ở đây tôi phải nói rằng đây không phải là một hồi ức được vẽ bằng máy vẽ từ ký ức. Tôi đã tái tạo lại cảnh đó cho bạn đúng như nó đã diễn ra. Vì bố mẹ tôi đã giữ những cuốn băng đó.

Tôi đã tìm thấy chúng vào mùa hè vừa qua trong một chiếc hộp đựng băng vải denim được giấu bên trong một chiếc túi tập thể dục cũ kỹ được cất ở góc tủ quần áo ít sử dụng. Chúng đã ở đó ít nhất năm năm. Tôi đã hứa sẽ chuyển chúng cho em trai út của tôi. Dan, người đã tình nguyện chuyển chúng sang dạng kỹ thuật số. Nhưng tôi đã quên đưa chúng và rõ ràng là không có ai bỏ sót chúng.

Tôi mang chiếc hộp đến Starbucks vào một buổi sáng, cùng với chiếc máy nghe băng Memorex cầm tay – chiếc cuối cùng còn hàng tại Best Buy. Hai cửa hàng khác mà tôi gọi điện không còn bán máy cassette nữa. Đứa con 5 tuổi của tôi rất bối rối trước thiết bị này. Tôi giải thích rằng nó giống như một chiếc iPod trước khi iPod được phát minh. “Có phải chúng đến từ thời khủng long không? Con bé hỏi một cách ngây thơ.

Tôi đưa “XMAS 1979” vào Memorex với mong muốn được giải trí. Và tôi đã không thất vọng: Có một cuộc tranh luận sôi nổi giữa Andy và tôi về giá trị tương đối của dép lê so với giày da đanh. Có Julianna, mới tập nói, gọi tôi là “Feeb”. Có cảnh tôi đánh rắm vào micro trước khi bố tôi thở dài, “Đừng làm những việc như vậy” – và đột ngột tắt ghi âm.

Tôi tiếp tục cuộn băng, chỉ chú ý một nửa khi kiểm tra email và tham gia vào một cuộc mô phỏng bóng đá giả tưởng. Ở phía sau, tôi có thể nghe thấy Andy tạo hiệu ứng âm thanh cho cuộc rượt đuổi trên chiếc xe Matchbox của nó quanh sàn phòng khách – vrrrrr-rooooom, vrrrrr-rooooom cho kẻ xấu, weeeeeew-weeeeew cho cảnh sát – trong khi những người khác tiếp tục mở quà của họ. Nhiều gói hơn, kỷ niệm nhiều hơn.

Và rồi có điều gì đó bất ngờ khiến tôi quay lại – một giọng nói mà tôi đã không nghe thấy trong nhiều năm. Tôi đóng máy tính xách tay của mình và tăng âm lượng. “Chào Smiley. Cháu lấy cái đó ở đâu thế?” giọng hát khàn khàn nói. “Ở đó cháu có gì thế?” Đó là Pop, ông nội tôi. Ông đã chết cách đây gần hai mươi năm.

Pop sống cách ngôi nhà tôi lớn lên nửa dặm và chúng tôi rất thân thiết. Tôi thường xuyên nghĩ đến ông nhưng đã không còn nghe thấy giọng nói của ông kể từ khi ông qua đời và không còn nhớ được giọng nói đó nữa. Nó thực sự làm tôi nghẹt thở.

Cuộc trò chuyện được ghi lại của ông rất ngắn gọn – chưa đầy một phút – và vào ngày nó diễn ra, có lẽ không có gì đáng chú ý. Đoạn băng chỉ ghi lại cảnh chúng tôi chào ông khi ông bước qua cửa trước, giống như chúng tôi vẫn thường làm. Chúng tôi tạm dừng việc mở quà để vội vàng cho ông xem kho báu của mình.

Ông hỏi về những chiếc xe trên đường đua của Andy. “Chúng làm gì – đi xuống dưới đó để ngăn chặn chúng?” ông hỏi. “Chúng ta sẽ phải đọc hướng dẫn.” Sự ấm áp của ông vẫn ở đó, ngay cả trong đoạn trích đó, thậm chí cả qua âm thanh bị cắt xén. Ông đã ở đó.

Tôi nghe thấy một cuộc nói chuyện nhỏ nữa và sau đó là một tiếng click khác. Đó là tất cả. Buổi sáng Giáng sinh đã kết thúc. Và tôi ở đó, một người đàn ông trưởng thành đang ngồi trong một quán cà phê đông đúc với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và không một chút xấu hổ về điều đó.

Tôi tua lại cuốn băng và nghe lại mọi âm thanh, từ đầu – tiếng chờ đợi, tiếng kim châm, lời bình luận có mùi quế, những giọng nói rít lên, tiếng giấy xé toạc, những chiếc xe Hộp diêm lao vút đi, ông bà tôi đến, thậm chí cả tiếng xì hơi.

Không có gì đặc biệt đáng nhớ về lễ Giáng sinh năm 1979 – tôi đã quên mất những chi tiết của buổi sáng hôm đó từ lâu. Tôi nhận được rất nhiều món quà mà tôi không yêu cầu và tôi cũng không nhận được thứ mình mong muốn nhất. Tuy nhiên, khi lắng nghe lần thứ hai, điều nổi bật đối với tôi không phải là sự phấn khởi của bọn trẻ mà là sự nhiệt tình của người lớn.

Chắc chắn đó không phải là Giáng sinh tồi tệ nhất từ ​​trước đến nay như tôi lo sợ. Và có lẽ đó không phải là Giáng sinh tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay. Nó giống như tất cả những Giáng sinh trước đó và giống như tất cả những Giáng sinh tiếp theo.

Hơn ba mươi năm sau, công nghệ đã thay đổi và tôi đóng một vai trò khác, nhưng truyền thống vẫn vậy. Tôi đứng dưới chân cầu thang cầm máy quay video trong khi các con tôi bồn chồn chờ đợi ở mép bậc trên cùng. Sau một số bức ảnh tĩnh, những cuộc phỏng vấn ngắn và rất nhiều lời than vãn (“Nhưng, Bố bốbố!), tôi đã nói: “Được rồi.”

Grace, tám tuổi, đến đầu tiên. “Con đang dẫn đầu đoàn,” con bé nói khi lao xuống cầu thang và lao qua máy ảnh. Những người khác – Conner, sáu tuổi và Jane, gần ba tuổi – theo ngay phía sau, cố gắng chạy hết tốc lực khi chúng băng qua tiền sảnh. Grace đột ngột dừng lại khi con bước vào phòng khách, suýt gây ra vụ hỏng hóc. Con đứng đó một lúc, há hốc mồm, không nói gì. Những người khác cũng vậy. Grace tìm thấy giọng nói của mình đầu tiên.

“Ồ,” con nói chậm rãi, nhích dần vào căn phòng thiếu ánh sáng. Đó là cảm giác kinh ngạc mà một người trưởng thành có thể cảm thấy khi nhìn thấy Grand Canyon, Ánh sáng phương Bắc hay Elle MacPherson. “Ông ấy đã làm cái quái gì vậy?” con bé hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ông già Noel xứng đáng nhận được một số tín nhiệm. Nhưng vợ tôi cũng vậy.

Căn phòng trước mặt chúng là một xứ sở Giáng sinh thần tiên, một bức tranh về sự lộng lẫy của ngày lễ, thu hút sự huy hoàng sáng tạo của nó. Những đồ trang trí trên cây mà chúng tôi đã trang trí nhiều tuần trước đó lấp lánh dưới dây đèn trắng này đến dây đèn trắng khác. Một đĩa bánh quy ăn dở đặt cạnh bàn ăn, cùng với một đĩa bánh pizza pepperoni gần như đã hoàn thành (bị bỏ lại vì ông già Noel ở trung tâm mua sắm địa phương của chúng tôi có khiếu hài hước).

Quà tràn từ dưới gốc cây đến giữa phòng. Một đàn ba con cá – những quả bóng bay khổng lồ chứa đầy khí heli, mỗi quả dài 4 feet, có đuôi đẩy chúng về phía trước – bơi trong không trung. Và nhờ chiếc đèn disco đi kèm với một máy karaoke mới, toàn bộ không gian thỉnh thoảng được bao phủ bởi những chấm xanh nhấp nháy – giống như màu xanh nước biển khi bạn đang nhìn con cá, màu xanh lá cây Giáng sinh nếu phông nền của bạn là cái cây. Nó thật mê hoặc.

Tôi không nghĩ vợ tôi sẽ phản đối việc tôi miêu tả cô ấy là người hơi phấn khích vào dịp Giáng sinh. (Tôi đoán là chúng ta sẽ sớm tìm ra thôi.) Cảnh trí này là kết quả của nhiều tuần nỗ lực và nhiều năm kinh nghiệm làm nhà sản xuất truyền hình. Nó gần như quá lộng lẫy để bị phá vỡ . Hầu hết.

Sau khi bọn trẻ lấy lại hơi thở, chúng lao vào phòng và chộp lấy những món quà chưa được gói lớn nhất mà chúng có thể tìm thấy. Năm nay, điều đó có nghĩa là guitar Paper Jamz – những cây guitar giả đi kèm với ba bài hát được lập trình sẵn và những chiếc loa nhỏ phát nhạc ra phía trước. Bọn trẻ đã tìm ra cách thực hiện chúng gần như cùng một lúc.

Chỉ trong chốc lát, buổi hòa nhạc Giáng sinh trước bình minh đã bắt đầu ở mức decibel cao đến mức âm thanh có thể lấp đầy một đấu trường nhỏ. Tình cờ, mỗi cây đàn guitar chơi một bài hát khác nhau, nên chúng tôi được thưởng thức một hoặc nhiều loại liên khúc: “Hit Me with Your Best Shot” của Pat Benatar, “Born to Be Wild” của Steppenwolf và “Elmo’s World” (của nghệ sĩ cùng tên).

Khi buổi hòa nhạc kết thúc, Grace bước tới một tháp quà đựng trong những chiếc hộp màu trắng và lần lượt chỉ vào từng chiếc, tuyên bố với vẻ tự hào với mẹ rằng đống quà một phần là sản phẩm của sự hào phóng của bà. “Cái này, cái này, cái này, cái này và cái này là của con….và bố.”

“Các con thật hào phóng,” vợ tôi trả lời, rõ ràng rất xúc động. “Con biết mẹ thích xem gì không? Khuôn mặt của con cũng hào hứng với việc cho đi như trước đây”

“Tuyệt vời!!!” Grace ngắt lời mẹ, chỉ sang phía bên kia của căn phòng, nơi con bé nhìn thấy một con thú mỏ vịt màu xanh có đầu đĩa CD ở phía sau. “Đó là Thú mỏ vịt Perry!”

Mọi việc diễn ra như vậy gần như cả ngày, không phải vì số lượng quà mà vì sau đợt khai trương vội vã, tốc độ mở gói hàng của các con chậm lại đáng kể. Chúng thử từng món quà mới một lúc – đôi khi chơi với nó trong hơn một giờ – trước khi chuyển sang món quà tiếp theo.

Tốc độ cho phép chúng tôi bắt kịp một số giấc ngủ mà chúng tôi đã bỏ lỡ vào đêm hôm trước. Vợ tôi đã thức đến gần bình minh để xây dựng một lâu đài thời Trung cổ cầu kỳ; Tôi chạy đến CVS lúc 2h30 sáng để mua thêm khí heli cho cá chuồn. Điều này xảy ra sau nhiều tuần tiệc Giáng sinh, các buổi hòa nhạc trong kỳ nghỉ và hoạt động mua sắm điên cuồng vào phút cuối.

Bọn trẻ mở gói hàng, chơi với đồ chơi và đọc sách. Chúng tôi mở quà cho bọn trẻ và cho nhau và thỉnh thoảng ngủ gật. Có nước cam và có bánh quế. Nó cũng giống như những lễ Giáng sinh trước và những lễ Giáng sinh sau đó.

Mùa đông ở thủ đô của đất nước thật khốn khổ sau lễ Giáng sinh.

Trong hai tháng, một tấm chăn màu xám lạnh và ẩm ướt bao phủ khu vực, không đủ lạnh để tạo ra một mùa đông thực sự cũng như không đủ ấm để khiến việc vui chơi ngoài trời trở nên thú vị.

Nhiệt độ trung bình xuống đến mức thấp nhất là bốn mươi, vì vậy những trận tuyết trắng xóa tuyệt đẹp thời tuổi trẻ của tôi ở Winsconsin đã nhường chỗ cho những ngày u ám đầy mưa tuyết và mưa phùn, được các nhà dự báo vui vẻ gọi là “sự pha trộn mùa đông”. Về mặt kỹ thuật, mùa đông ở đây ngắn hơn. Nhưng họ cảm thấy lâu hơn.

Và đó là vào ngày 14 tháng 1 năm 2015, khi tôi lê bước ra khỏi cửa trước và đi dưới một cơn mưa tầm tã lạnh lẽo. Tôi để vợ tôi và Jane ở nhà, lúc này Jane còn chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật lần thứ năm của con bé. Kế hoạch cho buổi sáng, trước buổi chiều ở trường mầm non, là dỡ bỏ cây thông Noel, tắt đèn, thu dọn cảnh Chúa giáng sinh, bỏ vòng hoa và cất mọi thứ cho đến năm sau.

Khi con nhìn thấy những gì đang xảy ra, Jane phản đối, lúc đầu thì lặng lẽ, và cuối cùng là một tràng đả kích kịch liệt. “Tại sao, tại sao, tại sao?” con bé hỏi. “Tại sao bố lại gỡ bỏ Giáng sinh? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao?!?! Bố không thấy điều này làm con khó chịu sao?” Con bé dậm chân và siết chặt nắm tay. Con bé đã cam kết.

“Có lẽ hôm nay con cần một ngày ở nhà, Jane,” vợ tôi nói với sự kiên nhẫn mà cô ấy luôn tìm được.

“Điều con cần là mẹ hãy nghe con! Đừng hủy hoại Giáng sinh nữa! Mẹ không ủng hộ ông già Noel à? Còn bé Giêsu? Mẹ định hạ gục Ngài à? Nhét Ngài vào hộp à? Ngài đã cho chúng ta cuộc sống của Ngài, Mẹ ạ. Cuộc đời của Ngài!

Tôi không ở đó để chứng kiến cảnh tượng ấy. Nhưng tôi hài lòng vì sự nhấn mạnh của chúng tôi về Chúa Giêsu trong lễ Giáng sinh đã đọng lại trong con bé, và thậm chí còn tự hào hơn khi con bé đã ném vào một chút lễ Phục sinh để cố gắng giữ cho mẹ con không phá hủy lễ Giáng sinh.

Và con bé có thể đúng. Có lẽ vấn đề không phải là chúng ta có quá nhiều Lễ Giáng Sinh mà là chúng ta không có đủ.

Lễ Giáng sinh hiện đại của người Mỹ là một quá trình diễn ra trong gần 1/5 năm dương lịch – từ khi bạn nhìn thấy những quầy trưng bày đầu tiên tại Kmart vào cuối tháng 10 cho đến khi bạn di chuyển hộp đồ trang trí cuối cùng trở lại vị trí của nó vào giữa tháng Giêng. Người lớn và trẻ em sống trong quá trình này theo những cách rất khác nhau.

Trẻ em dành những tuần trước Giáng sinh để tham gia vào một loạt các hoạt động đều đặn được thiết kế để nâng cao sự mong đợi của chúng về Giáng sinh; người lớn cố gắng hoàn thành một danh sách dài các nhiệm vụ trước khi ngày trọng đại cuối cùng cũng đến. Trẻ em đếm từng ngày cho đến sáng Giáng sinh; người lớn hoảng sợ vì nó đến quá nhanh.

Trẻ em đi ngủ sớm vào đêm Giáng sinh và trong lúc phấn khích, chúng rất khó ngủ; người lớn vượt qua ranh giới của sức chịu đựng về thể chất và tinh thần trong nỗ lực chế tạo những đồ chơi phức tạp hoặc lắp ráp robot điều khiển từ xa. Vào buổi sáng Giáng sinh, bọn trẻ chạy đua xung quanh như thể chúng đã dành cả đêm để uống nước đường, trong khi người lớn giã thêm cà phê chỉ để giữ tỉnh táo.

Trẻ em tấn công giấy gói và ruy băng như sư tử giết linh dương; người lớn thích trẻ em mở gói hàng của mình một cách có trật tự, vứt bỏ rác thải khi chúng mang đi. Sau Giáng sinh, những đứa trẻ hào hứng bắt tay vào những cuộc phiêu lưu mới với đồ chơi mới của mình; những người lớn kiệt sức hỏi nhau xem họ có “sống sót” qua lễ Giáng sinh không.

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, ít nhất theo kinh nghiệm của tôi, người lớn cũng mong chờ lễ Giáng sinh với sự háo hức và phấn khích giống như con cái họ. Đối với trẻ em, điều kỳ diệu của Giáng sinh là ông già Noel và những chuyến đi xe trượt tuyết không tưởng, những ống khói khó tưởng tượng và những chú tuần lộc bay, những cây thông được trang trí cầu kỳ và tất nhiên là vô số quà tặng.

Đối với người lớn, điều kỳ diệu của Lễ Giáng Sinh là trẻ em.

2.

Bước ra khỏi góc sân là cái khoảng trời rộng hơn, nơi những con đường yên tĩnh như càng vắng lặng hơn dưới cái lạnh của tháng mười hai. Cây cối im lìm, lim dim đôi mắt hờ hững ngó qua một vài cái xe chạy ngang, một vài người lớn tuổi ngồi chuyện phiếm trên những chiếc bàn đá.

Một cặp vợ chồng trẻ dừng lại để cùng thưởng thức bữa tối là những hộp cơm mua sẵn, giữa trời đất thiên nhiên, với sương và gió lạnh. Họ không muốn về nhà ngay, mà thích hưởng trọn cái lạnh hiếm hoi này của vùng đất phương Nam. Bữa tối ngoài trời, giá mà họ nhóm lên ngọn lửa từ cái đống lá khô ngay bên cạnh mình  thì còn tuyệt hơn nữa.

Prometheus đã ăn cắp lửa từ thần Zeus để ban cho con người, mà nhờ đó họ có được một lợi thế hơn hẳn so với những loại vật sống khác. Thứ giúp họ sống sót, tranh đấu và tồn tại. Và giải trí. Và truyền cảm hứng. Cao quý như ngọn lửa Olympic. Và bình dị như ngọn lửa từ đống lá khô. Giữa mùa đông.

Nhưng có lẽ cặp vợ chồng kia đã không cần nhóm lửa. Bởi có ngọn lửa từ bên trong họ rồi. Ngọn lửa từ trái tim có sức nóng hơn tất thảy. Không có nhiệt kế nào có thể đo được. Và cũng không cần thiết phải đo.

Con đường nhánh rộng, với những hàng cây cọ, cây dừa, và nhiều cây hoa cảnh trải dài ra tận ngoài xa lộ. Đường lớn, nhà thưa, người ít, thật là nơi lý tưởng để cư dân xung quanh thư giãn sau một ngày làm việc vất vả. Mình đã đi trên đoạn đường này bao nhiêu tối rồi ? Nhiều. Cứ khi nào mỏi vì đọc và viết, và cả khi bí ý tưởng, hoặc cả khi chả thấy có cảm giác gì chỉ là muốn một làn gió mát, thì mình lại đi xuống dạo bước trên nó.

Và vài năm qua, một vài người cũ chuyên đi dạo buổi tối đã biến mất. Có thể họ đã chuyển nhà đi nơi khác. Và lại xuất hiện thêm những người mới. Đàn bà, đàn ông, thanh niên, trung niên. Ai cũng như biết ai mà lại chẳng như biết ai. Những gương mặt quen thuộc và những cử chỉ xa lạ. Mỗi người đều thu mình vào trong cái thế giới riêng của mình trong một không gian chung, nơi họ cùng thở, cùng chuyển động và cùng im lặng. Một cách hài lòng.

Trên vỉa hè, một vài cụ già sau khi đạp xe thì phần lớn thời gian là ngồi lại tâm sự trên bờ tường thấp của cái nhà bỏ hoang ngay đầu ngã ba. Một vài cô cậu học sinh, sinh viên, với những cặp mắt dán vào Iphone thi thoảng lại ngẩng lên nói với nhau vài câu, quây tròn quanh cái bàn trà nhỏ.

Quán trà nép dưới cây huỳnh liên vàng rực hoa, dầu thế, cũng không thể bán mỗi trà. Sau vài tháng hoạt động nó đã phải thay biển, Tea & Coffee. Quán gỗ nhỏ, ánh sáng vàng cho cảm giác gần gũi nên lượng khách mình quan sát thấy có vẻ ổn. Các cô nàng, anh chàng tuổi teen thích đến đây để checkin, chụp hình. Đẹp khác gì tài tử giai nhân xứ Hàn, xứ Nhật đâu. Tuổi trẻ có sống ảo hơn tí cũng chả sao, ai chả một thời trẻ trai ?

Trong khi cái quán cà phê bên cạnh, xanh mướt, rộng rãi thì lại luôn vắng khách. Nó tối quá, tháng sáu thì nhiều muỗi, tháng mười hai thì lạnh lẽo. Giờ người ta đi uống, đi ăn đôi khi không phải vì bản chất của món ăn, món uống. Cái không gian lại được xem là quan trọng. Chả thế mà nhiều nơi, quán cà phê được thiết kế thành một rừng thông hay là một thư viện với hàng ngàn đầu sách.

Mà thông hay sách, đều tuyệt như nhau cả, vào tháng mười hai!

Mình ra đến đầu đường, dừng lại bên khu vườn bán cây hoa cảnh ngắm nghía một hồi. Quyết định cải tạo lại ban công và biến nó thành một rừng cây hoa nằm trong ý nghĩ của mình, khi mình chìm đắm trong khu vườn của “Chúa” lúc nãy.

Nhưng giờ thì tối rồi. Mình để việc mua cây hoa vào sáng mai!

Một âm thanh lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Là gì bạn có đoán ra không ? Là chuyển động của đoàn tàu Metro đấy, nó ngang qua nhà mình luôn nên rất tiện cho mình khi di chuyển vào trung tâm.

Không biết đêm Noel hôm nay, có ông già Noel nào bước xuống từ đoàn tàu ấy ?

Haha, ngay cả nhiệm vụ của tàu không phải mang đến ông già Noel thì vẫn cứ nên tin rằng ông già mũm mĩm, phúc hậu trước khi chui tọt xuống ống khói nhà một cậu bé, cô bé nào đó thì ông cũng vừa di chuyển đến bằng tàu điện.

Chứ sao nữa, chả phải nó đang được….miễn phí hay sao ? :))

Điều vĩ đại nhất trong số này là niềm hy vọng

(Những lời hứa bất khả thi về Giáng sinh)

By Michael Graham

CÁC BẠN MÊ THÍCH GIÁNG SINH, khi nào các bạn sẽ tìm hiểu về nó ?

Tất cả chỉ là một trò lừa bịp và bạn biết điều đó. Ý tôi không phải là ông già Noel- Tôi là người có niềm tin vững chắc vào anh chàng béo không nấu ăn được yêu thích ở Mỹ. Và tôi không có ý nói hòa bình trên Trái đất và thiện chí với con người và những thứ tương tự, bởi vì tất cả chỉ là vỏ bọc cho trò lừa đảo Giáng sinh thực sự: Hy vọng.

Đối với tôi, Giáng sinh là niềm hy vọng, thuần khiết và đơn giản. Tình yêu, niềm tin, sự hào phóng – bạn có thể có được những thứ đó từ một bộ phim hài lãng mạn vào bất kỳ đêm nào trong năm. Chỉ có niềm hy vọng là thuộc về Giáng Sinh. Bạn có thể thấy điều đó rạng rỡ trên khuôn mặt của những đứa trẻ khi chúng nhìn lên cái cây hoặc ré lên và vặn vẹo trong lòng ông già Noel ở trung tâm mua sắm.

Đó là lý do tại sao con bạn dành những ngày trước Giáng sinh để lục lọi những món quà dưới gốc cây. Bạn nhìn xuống có thể nhận ra ngay cục “tất và đồ lót” hàng năm của dì Edna. Nhưng chính gói hàng đó, được vò nát bởi bàn tay của một đứa trẻ năm tuổi đầy hy vọng, có thể là một thanh kiếm ánh sáng, một con robot, hoặc một con khủng long ngoài đời thực. Nó có thể là…bất cứ thứ gì.

Và đó là vấn đề với hy vọng. Mọi thứ đều có thể xảy ra. Với hy vọng, bầu trời là giới hạn. Chúng ta không chỉ có hy vọng, chúng ta còn có hy vọng cao, hy vọng cao ngất ngưởng. Và vì vậy, ngay từ lần đầu tiên chúng ta bắt đầu cho bọn trẻ xem “The Polar Express” và “Miracle on 34th Street”, thông điệp luôn là bạn có thể có bất cứ thứ gì mà trái tim bạn có thể hy vọng – bất cứ thứ gì! – chỉ cần bạn tin tưởng.

Đó là một chiếc bình Giáng sinh.

Hãy để tôi kể cho bạn một câu chuyện khác về quà tặng và hy vọng. Nó được gọi là “Chiếc hộp Pandora”.

Chắc hẳn bạn còn nhớ nội dung câu chuyện: Zeus phát hiện ra rằng Prometheus đã ban lửa cho loài người. Zeus tức giận – có lẽ vì ông ấy biết tôi và anh họ Joey sẽ sử dụng phép màu này vào dịp Giáng sinh trong tương lai (nó liên quan đến tên lửa chai, lon thiếc và một con mèo).

Vì vậy sự trả thù của Zeus là tặng cho nhân loại một “món quà” của riêng mình: Pandora, người phụ nữ đầu tiên. Và cùng với một chồng tiểu thuyết lãng mạn, thèm muốn sô cô la và hàng trăm đôi giày, Zeus gửi Pandora tới cho chúng ta một chiếc hộp xinh đẹp (về mặt kỹ thuật thì đó là một chiếc lọ) đi kèm với những hướng dẫn nghiêm ngặt rằng nó không bao giờ được mở ra.

Tất nhiên, Pandora bỏ qua những chỉ dẫn này và mở chiếc hộp để rồi tất cả những tệ nạn thoát ra ngoài sẽ hành hạ con người mãi mãi: bệnh tật, đói khát, đau đớn và thiếu thốn. Nhưng vào giây cuối cùng, Zeus đã ra lệnh cho Pandora đóng nắp lại đúng lúc để nhốt một ác nhân cuối cùng vào bên trong. Bạn có nhớ nó là gì không?

Niềm hy vọng.

Học sinh được dạy rằng nguyên lý của chiếc hộp Pandora là “hy vọng chinh phục được tất cả”. Nhưng nhà triết học người Đức và người sáng tạo ra “Hallmark Card” Freddie Nietzche lại có một lời giải thích khác, thuyết phục hơn: “Zeus đã cho chúng ta hy vọng – trên thực tế, là điều tệ hại nhất trong mọi tệ nạn – bởi vì nó kéo dài sự dày vò của Con người”.

Hô hô hô!

Trước khi coi tôi là một kẻ cộc cằn và lập dị, bạn nên biết rằng tôi cũng thích Giáng sinh như anh chàng tiếp theo. Thực ra còn hơn thế nữa bởi vì tôi đã nắm được điều kỳ diệu thực sự của mùa: Thực tế là tất cả chúng ta đều chưa chết.

Mọi người có hiểu biết về sinh học ở cấp trung học cơ sở đều hiểu rằng chúng ta đang sống trên một quả cầu không gian quay tròn của cái chết. Mọi thứ trên hành tinh này đều muốn giết chúng ta, từ nước chúng ta uống (bệnh tả) đến thực phẩm chúng ta ăn (vi khuẩn salmonella) đến không khí chúng ta hít thở (bệnh lao). Biển đầy cá mập, mặt đất tràn ngập bệnh than, và bạn có biết ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời không? Chà, một ngày nào đó sẽ có một khối đá và băng cỡ Texas lao vút qua không gian với tốc độ 35.000 dặm một giờ để cuốn chúng ta ra khỏi trái đất. Bạn không tin tôi à? Hãy hỏi những con khủng long.

Rất tiếc. Quá muộn.

Ngay cả lễ Giáng Sinh cũng là một cái bẫy chết chóc. Bạn có biết mọi người có nhiều khả năng chết trong dịp lễ Giáng sinh hơn bất kỳ thời điểm nào khác không? Theo một nghiên cứu trên tạp chí Khoa học Xã hội và Y học, nhiều người chết trong phòng cấp cứu (hoặc đến bệnh viện DOA) vào dịp Giáng sinh và Năm mới hơn bất kỳ ngày nào khác trong năm.

Heck, mười một nghìn người phải vào phòng cấp cứu mỗi năm chỉ vì sự cố trang trí ngày lễ không thành công. Trên thực tế, Ủy ban An toàn Sản phẩm báo cáo rằng có 11 người Mỹ tử vong mỗi năm khi trang trí các hành lang. Cây tầm gửi? Độc. Cây nhựa ruồi, cũng vậy. Ngay cả cây trạng nguyên cũng có thể giết chết con mèo của bạn.

Vì vậy, một khi bạn từ bỏ những hy vọng viển vông về việc tìm thấy một tấm vé số trúng thưởng trong chiếc vớ của mình và một Kate Upton đang đỏ mặt dưới gốc cây của bạn – một khi bạn đã thấm nhuần khả năng sống sót đáng kinh ngạc của chúng ta – mỗi ngày và mỗi dịp Giáng sinh, sẽ trở thành một món quà. Hãy quên đi “cốc nửa vơi so với nửa đầy”. Tôi chỉ vui mừng khi có một ly.

Để diễn giải Dante, “Hãy từ bỏ hy vọng – và hãy cùng tiệc tùng!”

Đây là điểm mà bạn, độc giả thân mến, hãy bày tỏ sự thương hại với tôi. “Anh chàng tội nghiệp đó. Chắc hẳn anh ấy đã có những Giáng sinh tồi tệ khi còn nhỏ. “Bạn không thể nào sai hơn được nữa. Khác xa với thời thơ ấu kiểu Dicken xúc than vào những chiếc tất Giáng sinh cho chú Scrooge với mức lương năm shilling một tuần, lễ Giáng sinh của gia đình Graham đã rung chuyển.

Nói những gì bạn muốn về những người Graham bảo thủ, hay đi nhà thờ ở Quận Lexington, Nam Carolina, nhưng chúng tôi đã biết cách để thoải mái đón Giáng sinh. Tất nhiên, lớn lên ở Deep South, tôi chưa bao giờ có được niềm vui về một người da trắng. Nhưng những gì người miền Nam chúng tôi thiếu ở lượng tuyết rơi, chúng tôi bù đắp bằng mỡ lợn. Và đường. Và nước thịt. Thông thường trong cùng một món ăn.

Cha tôi là một người suốt đời bảo thủ về tài chính (hay còn gọi là “cheapskate”), tuy nhiên Giáng sinh là thời điểm duy nhất trong năm ông mở hầu bao của mình. Mặc dù ông khoe khoang về việc “chặt chẽ hơn cả chiếc mũ của Dick” – một chủ nghĩa miền nam mơ hồ đáng lo ngại có liên quan đến tính tằn tiện – nhưng tôi và chị gái tôi thức dậy với một núi quà vào mỗi buổi sáng Giáng sinh.

Và ý tôi là buổi sáng. Với tư cách là những người Cơ đốc theo đạo Tin lành, chúng tôi đã kỷ niệm ngày sinh của Chúa Kitô vào lúc rạng sáng, như ý định của Chúa. Những người tổ chức lễ Giáng sinh vào đêm trước hoặc hoàn toàn xa lạ với sự giảng dạy của Kinh thánh hoặc Công giáo. (Tôi đấy, những người bạn theo giáo hoàng của tôi.)

Đối với chúng tôi, buổi sáng Giáng sinh luôn vượt quá sự mong đợi. Bữa sáng gồm xúc xích Bisquick viên cay và “mimosa” làm từ nước ép nho sủi bọt không bao giờ làm bạn thất vọng. Ngay cả âm nhạc cũng được lấy từ “Christmas Central Casting”. Vì những lý do mà tôi vẫn chưa rõ, các trạm xăng thường tặng album Giáng sinh do Firestone và Goodyear sản xuất (không có gì nói lên Giáng sinh như dầu nhờn, dầu và bộ lọc).

Đây là bộ sưu tập toàn sao của Andy, Bing, Burl và nhóm. Mẹ sẽ xếp chúng lên máy ghi âm và – giả sử cánh tay của máy đổi đĩa không bị kẹt – chúng tôi sẽ có một bản nhạc không ngừng nghỉ cho buổi sáng Giáng sinh.

Tôi có cần phải nói rằng chúng tôi đã có một cái cây thật không? Tất nhiên là chúng tôi đã làm vậy. Và cũng không phải cây thông bẩn thỉu nào đó ở khu rừng phía sau nhà chúng tôi. (“Quá lỗ mãng!” – mẹ tôi nói.) Không, thưa ngài, bố sẽ vung tiền vào một cây linh sam Fraser mua từ Câu lạc bộ Rotary. Có phải ông làm vậy vì nó khiến tôi và em gái tôi rơi vào niềm vui Giáng sinh tột đỉnh? Hay bởi vì nó cho ông một cái cớ để chơi đùa với các dụng cụ điện số gây nguy hiểm vào đêm khuya? Chỉ có ông già Noel mới biết.

Tôi biết rằng cái cây đã tràn ngập ngôi nhà nhỏ được xây dựng từ những năm 70 của chúng tôi với hương thơm sang trọng của lễ kỷ niệm. Khi còn trẻ, tôi nghĩ mọi bữa tiệc cocktail sang trọng mà tôi xem trong phim đều có mùi giống như ngôi nhà của tôi vào dịp Giáng sinh.

Mẹ tôi sẽ tạo thêm hiệu ứng tổng thể bằng potpourri và những chồng quà xung quanh cây. Triết lý của bà về phân phối quà Giáng sinh có thể được gọi là mô hình “bỏ phiếu ở Chicago”: sớm và thường xuyên. Chỉ vài ngày sau khi cái cây mọc lên, chúng tôi đã có được một món quà đáng kể. Đến đêm Giáng sinh, có vẻ như một chiếc xe ben của Macy’s đã đâm vào phòng khách của chúng tôi.

Tôi đặc biệt nhớ một buổi sáng Giáng sinh. Tôi chín tuổi và chúng tôi đang có một ngày biểu ngữ. Em gái tôi và tôi đã kiệt sức vì số lượng quà quá lớn. Những mảnh vỡ hay giấy gói nằm rải rác như mảnh đạn trên sa mạc Bắc Phi sau khi Rommel lăn qua. Chúng tôi vừa chuyển từ phần “cảm ơn chân thành” của chương trình sang phần nghi thức chiến đấu “Này, đó là của tôi” thì bố tôi hỏi: “Con có chắc là vậy không?

Tôi nhìn dưới gốc cây. Không có gì. Tôi quét sự tàn sát hàng loạt hậu Giáng sinh. Không phải là một gói chưa được mở trong tầm mắt. Tôi liếc nhìn mẹ tôi, người cũng đang nhìn quanh phòng với câu hỏi “Mẹ quên thứ gì trên gác mái à?” nhìn vào khuôn mặt của bà. (Việc tôi chưa bao giờ nghe thấy bố mẹ lục lọi trong phòng tôi vào đêm Giáng sinh là bằng chứng cho thấy ông già Noel có thật.)

Rồi bố hất đầu về phía chiếc đàn piano thẳng đứng dọc theo bức tường. “Nhìn đằng kia,” ông nói.

Tôi lướt qua lớp giấy gói, nhìn ra phía sau cây đàn piano và thấy…….thứ gì đó. Một chiếc bao da dài tựa vào tường. Tôi kéo nó đến chiếc ghế sofa in hoa của chúng tôi và đặt nó trên tấm thảm màu xanh ô liu rẻ tiền dưới chân bố tôi. “Mở nó ra,” bố tôi nói, đôi mắt nổi tiếng là không chớp của ông lấp lánh. Có một dây kéo ở một đầu. Tôi trượt nó xuống, thò tay vào và rút ra một vật gì đó dài và nặng.

“Ồ, Simon!” mẹ tôi đã khóc.

Không, đó không phải là súng Red Ryder BB. (Đây là những năm trước Câu chuyện Giáng sinh – A Christmas Story.) Đó là một khẩu súng ngắn 20 nòng, hành động đột phá. Một khẩu súng thật.

Thực sự không có từ nào diễn tả được cảm giác của tôi vào thời điểm đó. Tôi ngạc nhiên, sửng sốt, choáng váng và hơn thế nữa. Tất nhiên là tôi đã không xin ông già Noel một khẩu súng ngắn. Tôi cũng chưa từng yêu cầu ông ấy một chiếc Lamborghini hay hẹn hò với Công chúa Leia, bởi vì có một số điều đơn giản nằm ngoài sức tưởng tượng của một cậu bé.

Khẩu súng săn của tôi không phải là một món quà Giáng sinh xa hoa và điên rồ. Đó là một điều không thể. Thế nhưng tôi vẫn ở đây, cầm nó trên tay, trong khi bố tôi cười rạng rỡ hài lòng.

Và đó là lúc nó đến với tôi. Sự hồi hộp của hy vọng.

Tôi có rất ít kỷ niệm cụ thể khác về những Giáng sinh thời thơ ấu của mình sau đó. Những gì tôi nhớ là cảm giác thất vọng mơ hồ. Không phải là Giáng sinh của tôi kém tươi sáng hơn. Chúng là đỉnh cao trong năm của tôi. Nhưng khi một đứa trẻ tin chắc rằng Giáng sinh là mùa mà những hy vọng không tưởng trở thành hiện thực, thì nó chỉ có thể thất vọng. Vì dù những món quà dưới gốc cây có vinh quang đến đâu, con người vẫn có khả năng hy vọng nhiều hơn thế.

Lễ Giáng Sinh là một lễ kỷ niệm phi lý về niềm hy vọng vô hạn của chúng ta. Tuy nhiên, đó là lý do tại sao sự thất vọng mà chúng ta chắc chắn cảm thấy không phải là lỗi. Đó là một tính năng. Niềm hy vọng không thành hiện thực luôn ở đó cám dỗ chúng ta rời xa niềm vui của những gì mình đang có, những điều tốt đẹp đã nắm trong tay. Đó là lý do tại sao mọi đứa trẻ đều ít nhất một lần trong đời khóc vào buổi sáng Giáng sinh.

Giờ đây, tôi đã là một người cha, tôi đang cố gắng hết sức để giữ cho truyền thống thời thơ ấu của mình tồn tại: Một cái cây thật, những viên xúc xích cay và những đứa trẻ lao ra khỏi phòng ngủ vào buổi sáng Giáng sinh như những con thú vui vẻ, không bị nhốt.

Nhưng khoảnh khắc yêu thích nhất của tôi lại đến vào đêm hôm trước, vào đúng thời điểm mong muốn của đêm Giáng sinh. Bọn trẻ đang ngủ. Ngọn lửa tàn vẫn cháy dù âm u. Âm nhạc nhẹ nhàng trôi qua ngôi nhà (cùng một bản nhạc phim Goodyear Christmas), và cái cây đứng trong bóng tối nhuốm đỏ, ấm áp với ánh đèn.

Một tay tôi cầm ly nước, tay kia khoác lên vai vợ tôi, người đang nằm uể oải trên ghế sofa cạnh tôi. Mùi hương ấm áp, nặng nề của cây tràn ngập phổi tôi và khơi dậy những ký ức của tôi – ký ức về các con tôi vào những dịp Giáng sinh vừa qua, cùng với những nụ cười tươi tắn về việc chúng sẽ choáng váng như thế nào vào buổi sáng khi nhìn thấy tất cả những điều ước mà ông già Noel đã thực hiện thành hiện thực.

Tôi có niềm hy vọng cho các con tôi, bốn món quà quý giá này tôi đã được ân sủng ban tặng, mặc dù những hy vọng này có vẻ khiêm tốn đối với bạn. Các bậc cha mẹ khác có thể mơ tưởng về một gia đình đoạt giải Nobel đóng vai chính trong các bộ phim được đề cử Oscar khi rảnh rỗi.

Còn tôi? Tôi chỉ mong họ được khỏe mạnh, được hạnh phúc và tránh được một số sai lầm đau đớn mà tôi đã mắc phải. Một tương lai không có nỗi buồn hay sự mong muốn. Đó có phải là quá nhiều cho một người cha để hy vọng ?

Tôi nghĩ đến vợ tôi, nép mình bên cạnh thật ấm áp và dễ bị tổn thương. Tôi có dám hy vọng cô ấy yêu tôi dù chỉ bằng một nửa tôi yêu cô ấy không? Cô ấy không thường xuyên nói về chuyện đó nhưng vợ tôi mắc bệnh đa xơ cứng. Mỗi ngày cô ấy tiến hành một cuộc chiến đơn độc chống lại chính cơ thể mình và cô ấy làm điều đó mà không hề phàn nàn.

Và nếu điều đó vẫn chưa đủ tệ, cô ấy phải sống với tôi – một người chồng làm việc ở đài phát thanh và viết lách, một đối tác nhiệt tình nhưng thường vụng về. Cô ấy làm điều đó bằng cách nào? Tại sao cô phải làm vậy? Cô ấy không thể sống mà không có thêm một ngày nào phải lo lắng về các hóa đơn, hay vật lộn với sức khỏe của mình, hay bị người chồng ngu ngốc của mình làm cho thất vọng sao?

Những ngày đó đang đến, tôi biết là như vậy. Nhưng khi tôi ngồi bên gốc cây, thật tĩnh lặng, thật tĩnh lặng trong ánh sáng của ngọn lửa đang lụi tàn, sự hiểu biết đó cũng nhạt dần. Tôi bị thu hút bởi món quà Giáng sinh không thể có được của chính mình. Bởi sức mạnh nguyên tố của một câu chuyện đơn giản, có biểu tượng xung quanh tôi: Một ngôi sao. Một cái máng cỏ. Một đứa bé sinh ra thật bất lực, thật cô đơn. Và bằng cách nào đó, tràn đầy hy vọng.

Tôi không để ý nhưng mắt tôi ươn ướt. Cổ họng tôi khô khốc. Và ở đó, trong ánh sáng nhợt nhạt của cái cây lấp lánh, niềm hy vọng bao bọc tôi như chiếc tã quấn. Nó sưởi ấm tôi như hơi thở của một đứa trẻ sơ sinh. Nó lấp đầy phổi của tôi. Nó bơm máu qua trái tim tôi. Tôi nhắm mắt lại. Tôi cúi đầu.

Và tôi tin.

You may also like

Để lại bình luận